Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

chương 263: song tu (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cái chân ngọc trắng như tuyết của Khinh Nhan vô ý thức cuốn chặt lấy hông của ta, đôi môi của nàng hôn chặt lấy miệng ta, đầu lưỡi mềm mại nhiệt tình đưa vào trong miệng ta quấn lấy.

Ta hoàn toàn quên mất sự kiềm chế, thưởng thức ngọc thể mỹ lệ của Khinh Nhan...

Mây mưa qua đi, Khinh Nhan thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhại giống như một đóa hoa hải đường trong sương sớm, Ị hai mắt nhắm chặt nằm ở trong lòng ta, càng thêm vẻ động lòng người. Ta nhìn kỹ đôi má lúm đồng tiền thanh lệ tuyệt luân của nàng, hai tay xoa nắm tấm thân trần như nhộng.

Đôi mắt của Khinh Nhan nửa khép nửa mở, má đào vì e thẹn mà đỏ ửng, lại thêm vài phần mị sắc. Ta cắn hai tai trong suốt của nàng, nhẹ giọng nói:

“Có thích hay không?”

Khinh Nhan rúc sâu vào trong lòng của ta:

“Tên dâm tặc này làm cho ta đau đớn, lại còn dám gạt ta cái mà mà Song Tu thuật, chữa thương cho ta, rõ ràng chỉ vì thỏa mãn dâm dục của ngươi mà thôi.”

Ta kêu to oan uổng, nhưng quả thực lúc nãy ta chẳng còn nhớ tới chuyện chữa thương gì nữa, thân thể mềm mại của Khinh Nhan nằm ở trong lòng ta, ta chỉ lo nhắm mắt hưởng thụ, đâu còn nhớ tới chuyện tu luyện Vô Gian Huyền Công.

Ta thấp giọng nói:

“Vừa rồi chỉ là mở màn, nếu như không cho nàng trở thành nữ nhân chân chính, sao có thể tu luyện được Vô Gian Huyền Công?”

Khinh Nhan bị lý lẽ cãi cùn của ta làm cho mỉm cười, ta hôn lên đôi môi anh đào của nàng, nhẹ giọng nói:

“Vậy thì ta đem khẩu quyết cho nàng, chúng ta thử một chút xem.”

Khinh Nhan khuôn mặt ửng hồng, nói:

“Sức khỏe của ta suy yếu, sao có thể chịu được ngươi dày vò, hơn nữa... Nơi đó của ta... Vẫn còn đau đớn...”

Ta thấp giọng nói:

“Thu tiền bối nếu đã nói chắc là không sai, chúng ta cứ thử một chút là được.”

Khinh Nhan cố sức cắn một cái ở ngực ta:

“Ngươi không thể dã man như vậy.”

Ta cười nói:

“Biết rồi.”

Sau đó ta lập tức truyền khẩu quyết Vô Gian Huyền Công cho nàng, thần tình của Khinh Nhan trở nên ngưng trọng, nàng đã tu luyện võ công nhiều năm, khi ta mới đọc cho nàng, nàng đã nhận ra đây chính là tâm pháp tối cao vô thượng của Ma môn.

Các tư thế động tác trên Xuân Cung đồ đương nhiên là ta phải chi điểm cho Khinh Nhan, thế nhưng khi nói tới vận khí điều tức, nàng lại là sư phụ của ta.

Chẳng qua cảnh giới của hai người chúng ta còn thấp, chưa thể đạt tới chuyện tâm không tạp niệm, máy móc luyện tập một hồi lại bị tình cảm mãnh liệt của ta phá hỏng. Khinh Nhan mới nếm thử mây mưa, đương nhiên là năng lực tự chủ không đủ, đâu có thể chịu được ta khiêu khích mãi.

Sáng sớm hôm sau, hai người chúng ta đồng thời tỉnh lại, nhớ tới trận điên cuồng tối hôm qua, Khinh Nhan ngượng ngùng tới cực điểm, ta hôn lên cặp môi thơm của nàng, nói:

“Khá hơn chút nào không?”

Khinh Nhan thấp giọng nói:

“Trên đời này làm gì có võ công huyền diệu như vậy, Vô Gian Huyền Công có thể trị hết nội thương của muội, nhưng mà chúng ta còn phải tu luyện thêm một đoạn thời gian nữa.”

Trong lòng ta thầm mừng rỡ không ngớt, mỉm cười nói:

“Chuyện này không có vấn đề, lúc nào ta cũng nguyện ý cùng nàng tu luyện.”

Khinh Nhan khuôn mặt ửng hồng, nhẹ giọng nói:

“Huynh đương nhiên nguyên ý rồi...”

Ta thấy được nàng e thẹn như vậy trong lòng lại rung động tới cực điểm, ôm thân thê mềm mại của nàng, nói:

“Không bằng hiện tại chúng ta lại thao luyện một lần.”

Khinh Nhan đỏ mặt đẩy ta ra, nói:

“Huynh đừng mơ tưởng dùng chuyện công làm việc riêng.”

Ta ha hả cười một tiếng, nhìn ra cửa sổ thấy mặt trời mọc đã cao, lại nhớ tới ước hẹn với A Đông nên không dám tiếp tục hồ đồ.

Khinh Nhan nói:

“Nếu như huynh thực sự thương yêu muội, thì... Sau này... Lúc luyện công không được nghĩ ngợi lung tung.”

Ta cười nói:

Truyện Của Tui . net

“Tối hôm qua lúc chúng ta song tu, hình như có vài chỗ không giống.”

Khinh Nhan trợn mắt nhìn ta một cái nói:

“Đó là do huynh khiêu khích muội trước!”

Mặc dù ta với song tu hiển nhiên là rất thích, nhưng nhìn thấy thần tình của Khinh Nhan, hiển nhiên là đã chuyển biến tốt đẹp hơn trước rất nhiều, Vô Gian Huyền Công quả nhiên là công pháp huyền diệu, luyện công lại có thể hưởng thụ sự ôn nhu, đúng là càng luyện càng thích, lúc nào cũng muốn luyện.

Bởi vì chuyện tối hôm qua, nên hôm nay Khinh Nhan lại dịch dung cho ta một lần nữa, lần này nàng hóa trang cho ta thành một trung niên xấu xí, trên người mặc đồ đen, thoạt nhìn chúng ta vô cùng giống một đôi vợ chông ở nông thôn.

Ta cười nói:

“A Đông nhất định, sẽ không nhận ra ta.”

Khinh Nhan nói:

“Chờ thương thế của muội tốt hơn một chút, chúng ta sẽ rời khỏi đây, nếu như cảng vẫn còn cấm, chúng ta sẽ đi theo phía bắc.”

Ta gật đầu nói:

“Hai ngày nay tâm tình ta không yên, dường như là Đại Tần xảy ra chuyện, lần này Tinh Hậu chắc chắn phải đối mặt với một nguy cơ thật lớn.”

Khinh Nhan nói:

“Chuyện chính trị thì muội không hiểu, huynh chú ý ẩn giấu hành tung cho tốt, nếu như để cho Lãnh Cô Huyên biết nơi ở của huynh, thì nàng ta sẽ không bỏ qua đâu.”

Ta cười nhạt một tiếng, ta và Lãnh Cô Huyên sớm muộn vì cũng sẽ đánh một trận, nhưng mà lấy thực lực hiện tại của ta chẳng thể chống lại nàng một chiêu nửa thức.

Ta bám vào tai của Khinh Nhan, nói:

“Sợ nàng làm chi, chờ khi nàng ta tìm ta, song tu đại pháp của chúng ta đã đại công cáo thành, đánh cho nàng tè ra quần, biết sự lợi hại của chúng ta là như thế nào.”

Khinh Nhan bị ta làm cho cười, nhẹ giọng nói:

“Lại nói bậy.”

Ta thầm nghĩ trong lòng:

“Cho dù song tu thần công này có luyện thành hay không, thì nó cũng là một thu hoạch với ta. Có được Khinh Nhan khuynh quốc khuynh thành, lại còn hơn cả Vô Gian Huyền Công kia.”

A Đông đúng giờ đi tới Tê Hà Lâu, hắn nhìn xung quanh bốn phía, không thấy ta, trên mặt hiện lên sự thất vọng.

Khi ta vững tin hắn không có ai đồng hành, mới vẫy vẫy tay.

A Đông do dự một chút, rồi mới chậm rãi đi tới trước bàn của ta.

“Ngồi đi!”

Hắn nhận ra thanh âm của ta, trên măt nở nụ cười khó có được.

Ta rót đầy chén rượu cho hắn, A Đông lắc đầu nói:

“Ta đã không còn uống rượu.”

Ta gật đầu, bảo tiểu nhị mang trà cho hắn.

“Ngày ấy ở khi thất lạc ở hoàng cung Đông Hồ, ngươi đi nơi nào?”

Vấn đề này đã là một câu hỏi tồn tại trong lòng ta từ rất lâu rồi.

A Đông chậm rãi buông chén trà nói:

“Ngày ấy khi ta đến Dưỡng Tâm Điện phóng hỏa, vốn định tới gặp mặt mọi người, thế nhưng không nghĩ ta lại gặp Lỗ Công Bạo...”

Trong mắt hắn tỏa ra cừu hận ghi xương thấu cốt.

Ánh mắt của ta rơi vào bàn tay bị thiếu hai ngón của hắn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio