Khi ta đi tới đình Thê Thảo, mặt trời chiều vẫn chưa có xuống núi, toàn bộ hồ Yên Chi được bao phủ dưới ánh chiều tà hồng rực rỡ tạo nên vẻ đặc biệt tráng lệ. Ta bảo đám người Đằng Đa Nhĩ chờ ở đẳng xa, một mình ngồi ở trong đình Thê Thảo thưởng thức vẻ tươi đẹp của sông nước.
Đợi cho đến khi màn đêm buông xuống nhưng vẫn chưa thấy hình bóng của Lệ Cơ, nhìn lên bầu trời đã đầy sao đêm, bên tai truyền đến từng tiểng kêu rả rích của côn trùng, tiếng gió hồ vi vu thổi qua, có lẽ Lệ Cơ sẽ không tới.
Đang lúc ta chuẩn bị trở về, bỗng nhiên nghe được tiếng xe ngựa từ xa truyền đến, đưa mắt nhìn lại, thấy một chiếc xe ngựa lộng lẫy đang như bay chạy về hướng đình Thê Thảo bên này.
Xe ngựa chậm rãi dừng lại tại bên ngoài đình Thê Thảo cách ba trượng, sau khi cửa xe mở, một cung nữ xinh đẹp đi xuống trước, sau đó mới dìu Lệ Cơ từ trên xe đi xuống.
Lệ Cơ cũng không có mặc cung trang, chỉ bận một bộ váy dài màu xanh lam đậm càng tô điểm nước da kiều diễm như tuyết của nàng thêm chói mắt, nàng nhẹ nhàng vén lên áo choàng, khuôn mặt xinh đẹp khiến cho người ta say sưa hiện ra trước mặt ta.
Ta cùng nàng lẳng lặng đứng đối diện nhau, từ trong đôi mắt đẹp của nàng không nhìn ra được bất cứ một tia tình cảm dao động nào, ánh mắt lãnh đạm của nàng trong nháy mắt đã kéo dài thêm cự ly giữa chúng ta, ta biết Lệ Cơ vẫn còn đang hận ta.
Thái giám và cung nữ đã đánh xe rời xa ngôi đình.
Ta mỉm cười nói:
“Nhiều năm không gặp, hoàng hậu phong thái vẫn như xưa...”
Lệ Cơ lạnh lùng cắt đứt lời ta:
“Long Dận Không, thu hồi cái bộ dạng dối trá đó của ngươi đi, hôm nay ta hẹn ngươi tới cũng không phải để nghe ngươi nói những lời này.”
Ta thản nhiên cười rồi vào bên trong đình ngồi:
“Hoàng hậu tìm ta rốt cuộc là có chuyện gì?”
Lệ Cơ chậm rãi đi tới ngồi xuống đối diện ta, ánh mắt ta nhìn thẳng vào khuôn mặt nàng, trong đầu lại nhớ tới cặp đùi tuyệt đẹp mê người dưới chiếc quần dài của nàng, cảnh xuân ngày trước từ lâu đã không còn tồn tại nữa, thâm tình từ lâu đã bị cừu hận thay thế hết.
Lệ Cơ nói:
“Vì sao ngươi bắt cóc muội tử của ta?”
Ta mỉm cười nói:
“Xa cách nhiều năm mà hoàng hậu vẫn còn nhớ kỹ sự việc đó đến vậy sao. Rốt cuộc vẫn là tỷ muội tình thân, Tư Hầu cũng thường xuyên nhớ cô lắm.”
Lệ Cơ cắn mạnh môi dưới, thấp giọng nói:
“Long Dận Không! Cái món nợ ngươi bắt cóc Tư Hầu, sớm muộn gì ta cũng phải tính với ngươi!”
Ta cười nói:
“Hoàng hậu nói sai rồi, hiện tại ta cùng Tư Hầu đã kết thành vợ chồng, chúng ta còn có cả một đứa con gái nữa, lại nói năm đó cũng là đôi bên tình nguyện, là Tư Hầu chủ động nguyện ý bỏ đi cùng ta. Chuyện này hình như hoàng hậu cũng không cần phải truy cứu đâu nhỉ?”
Trong đôi măt phượng của Lệ Cơ toát ra hàn mang bức người, nàng gàn từng chữ:
“Ngươi vì sao đối với người trong thiên hạ đều có tấm lòng như thế, duy chỉ có đối xử với ta lại tàn nhẫn như vậy?”
Ta nhìn sang hồ Yên Chi trong bóng đêm để lảng tránh ánh mắt của Lệ Cơ, ta không dám đối mặt với ánh mắt tuyệt vọng mà bi thương đó của nàng, cảm tình giữa chúng ta tất phải bị thân phận cùng địa vị hạn chế. Lệ Cơ khác với Tinh hậu, tình yêu của nàng đối với ta không trải qua sự đè nén, nàng yêu cầu không chỉ có tinh ái giữa đôi bên, nàng muốn sở hữu kết quả giống như giữa ta và Tư Hầu. Loại tình yêu điên cuồng này đã làm cho nàng mất đi lý trí cơ bản nhất.
Hồi lâu ta mới nói:
“Cô và Tư Hầu khác nhau, giữa chúng ta đã định trước không có kết quả...”
Nước mắt chợt tuôn ra trong đôi mắt Lệ Cơ, nàng mặc cho nước mắt tràn lên khuôn mặt, mãi đến lúc bị gió thổi khô đi.
Lệ Cơ lạnh lùng nói:
“Ngươi có còn nhớ đã từng nói với ta điều gì trước mộ cha ta hay không?”
Ta gật đầu.
Lệ Cơ nói:
“Ngày trước toàn bộ kỳ vọng của ta đã ký thác hết lên người ngươi, nhưng từ sau ngày đó, ta đã biết một cái đạo lý, trên thế gian này không có một người nào có thể đáng để tín nhiệm.”
Nàng nghiến răng nghiến lợi nói:
“Nhất là đàn ông!”
Nàng nhìn thẳng hai mắt ta:
“Long Dận Không, là ngươi một tay đánh nát hy vọng của ta, là ngươi một tay ném ta vào vực sâu vạn kiếp bất phục. Ta phát thệ, ta mà còn sống, nhất định phải cho ngươi trả giá vì đã phản bội ta!”
Ta thở dài nói:
“Lệ Cơ, cô tội gì phải chấp nhất như vậy?”
Lệ Cơ cả giận nói:
“Ngươi không có tư cách gọi tên ta, ngươi biết vì sao ta chấp nhắt mà. Ta hiện tại có thể nói cho ngươi, ngày đó nếu như ngươi không đến nhiễu loạn nội tâm thì ta căn bản sẽ không yêu ngươi, lại càng sẽ không bị ngươi từng bước dụ dỗ. Ta vốn có có thể yên lặng sinh sống ở trong thâm cung, tự sinh tự diệt, thế nhưng ngươi lại cho ta hy vọng, rồi lại một tay hủy đi hy vọng đó của ta, ngươi vì sao phải tàn nhẫn như vậy?”
Cơ thể Lệ Cơ khẽ run lên trong gió, hiển nhiên nàng đã vô cùng kích động.
Trong nội tâm ta hiện lên một tia bi thương, nếu như có thể lựa chọn, ta nhất định sẽ bồi thường tổn thất lớn nhất cho Lệ Cơ, thế nhưng mối quan hệ giữa Tần, Khang cực kỳ quan trọng, ta quyết không thể đi sai nửa bước được. Ta rốt cuộc phát hiện bản thân mình cũng không phải là một đại trượng phu dám yêu dám hận, rất nhiều khi cũng phải suy nghĩ nhiều về các nhân tố bên ngoài.
Khóe môi Lệ Cơ để lộ ra một tia cười nhạt xem thường:
“Long Dận Không, ngươi không tính là một người nam nhân chân chính!”
Rồi nàng xoay người đi về hướng xe ngựa, không quay đầu lại nhìn ta thêm một lần nào nữa.
Ta nhìn xe ngựa tiêu thất tại trong bóng đêm, đột nhiên xoay người lại, đập mạnh một quyền lên cây trụ ở hành lang ngôi đình, một quyền ngưng tụ lực đạo toàn thân, đã đập gãy đôi cây cột trụ.
Ta chậm rãi đi ra ngoài đình, đình Thê Thảo ở phía sau vang lên một tiếng rắc rồi xiêu vẹo đổ sụp xuống.
Đám người Đằng Đa Nhĩ vẫn luôn ẩn nấp ở đẳng xa nghe được động tĩnh vội vàng vọt ra, rất sợ ta gặp phải nguy hiểm gì.
Ta không nói lời nào mà đi thẳng về phía bên hồ, nội tâm đã hoàn toàn bị ánh mắt của Lệ Cơ khiến cho đau nhói.
Khi một người uống rượu, ý nghĩ bao giờ cũng đặc biệt thanh tỉnh, ta cũng không phải là muốn uống cho mình say khướt, chỉ là muốn mượn hơi cồn để gây tê thần kinh của bản thân, nhấm giảm bớt một chút thống khổ trong nội tâm.
Vì sao ta đối với bất cứ người nào cũng đều có thể có tình ái, duy chỉ có đối với Lệ Cơ lại tuyệt như vậy? Ta cũng không phải là vô tình, làm sao có thể không biết được phần thâm tình đó của nàng đối với ta chứ? Rượu theo cổ họng ta chậm rãi chảy xuống, trong ngực truyền đến một loại cảm giác nóng rát cay cay.
Gió đêm thổi tung hai bên tóc mai, thì ra cái giá phải trả để muốn đi lên ngôi vị hoàng đế lại nặng nề đến như vậy...
Giọng nói của Đằng Đa Nhĩ từ phía sau truyền đến:
“Đứng lại!”
Ta xoay người lại nhìn, thấy một hắc y nhân đầu đội nón tre lẳng lặng xuất hiện tại ven hồ. Đằng Đa Nhĩ và bảy tên võ sĩ khác đang ngăn cản đường đi tới của hắc y nhân.
Đằng Đa Nhĩ gầm lên một tiếng, tiên phong xông về phía hắc y nhân, hắc y nhân phát sau mà đến trước, kiếm như kinh hồng tà tà chém ra, chuẩn xác chém vào thân đao của Đằng Đa Nhĩ, trường đao của Đằng Đa Nhĩ không ngờ sau một tiếng vang lên chói tai đã bị cắt thành hai đoạn, ta thấy rất rõ ràng phương thức xuất thủ của người này với ta mà nói cũng cực kỳ quen thuộc.
Bảy tên võ sĩ phía sau đồng thời cầm đao đâm tới sau lưng hắc y nhân, cổ tay hắc y nhân khéo léo biến đổi trở tay chém ra một kiếm hình cung, cuối cùng đã ngăn cản được đợt công kích từ phía sau đây ra ngoài.
“Dừng tay!”
Ta quát lớn. Ta đã đoán được thân phận của hắc y nhân.
Đám người Đằng Đa Nhĩ lui về phía sau một bước, nhưng vẫn vây quanh hắc y nhân ở giữa.
Hắc y nhân cười lạnh nói:
“Đám thủ hạ này của ngươi cũng không xuất sắc lắm!”
Trên mặt ta lộ ra một tia mỉm cười:
“Xa Hạo! Quả nhiên là ngươi!”
Hắc y nhân chậm rãi cởi xuống nón tre, để lộ ra một khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị. Y trở tay tra kiếm vào vỏ kiêm ở phía sau, ánh mắt thì nhìn thẳng vào bầu rượu trong tay ta.
Ta mỉm cười nói:
“Dận Không một mình uống rượu đang rất tịch mịch, Xa huynh có bằng lòng cùng ta đối ẩm hay không đây?”
Ta ném bầu rượu qua cho Xa Hạo, Xa Hạo đưa tay tiếp nhận, ngửa đầu liền uống một ngụm lớn.
Hai người chúng ta đi tới ven hồ ngồi đối diện với nhau, ta thấp giọng nói:
“Ta nghe nói Xa huynh đi đại Hán, hiện tại nơi đó vẫn còn đang truy bắt ngươi thì phải.”
Xa Hạo thản nhiên cười nói:
“Lúc ngươi đi Hán thì ta trùng hợp cũng ở đại Hán. Sau đó nghe được tin tức Hán Thành đế bắt ngươi giam lỏng, ta liền chạy qua đây cứu ngươi.”
Lúc này ta mới hiểu được Xa Hạo vì sao lại bị đại Hán dán thông báo truy bắt.
Xa Hạo nói:
“Không nghĩ tới ta hao hết trăm cay nghìn đắng đi cứu không ngờ lại là một cái bao hàng giả.”
Khóe môi y lộ ra một tia cười khổ, lại uống một ngụm rượu nói:
“Ngươi quả nhiên lợi hại.”
Ta cười nói:
“Tình thế bắt buộc, ta không thể không làm như vậy. Đa tạ Xa huynh không màng hung hiểm đi vào cứu ta, thế Vương Lũy ra sao rồi?”
Xa Hạo nao nao, lập tức hiểu ý Vương Lũy trong miệng ta nói đó là tên võ sĩ thế thân cho ta. Y thở dài nói:
“Chết rồi! Kể cả hơn mười võ sĩ của dịch quán tất cà đều đã chết...”
Nội tâm ta không khỏi chấn động, khó mà hình dung được bi thương đầy rẫy nội tâm ta lúc này.
Xa Hạo nói:
“Khi đại đô đốc Lý Mộ Vũ của Hán quốc sai người bao vây dịch quán, hắn cũng đã nhận thấy được kế kim thiền thoát xác của ngươi...”
Xa Hạo ngừng một chút lại nói:
“Người này võ công cao cường, suýt nữa ta cũng đã thua ở thủ hạ của hắn.”
Từ những lời này của y ta có thể suy đoán ra, giữa Xa Hạo và Lv Mộ Vũ tất nhiên từng phát sinh qua một trận chiến sinh tử.
Ta than thở:
“Đa tạ Xa huynh, lần này thiếu chút nữa đã hại ngươi rồi.”