Ta vừa ngồi xuống bên này, nhưng thấy Mộ Dung Yên Yên vẫn đang đứng ở nơi đó, mỉm cười nói:
“Mộ Dung lão bản vì sao còn không ngồi xuống?”
Mộ Dung Yên Yên nhẹ giọng nói:
“Ta còn muốn giới thiệu cho các ngươi một người bạn cũ.”
Lòng ta ngẩn ra thấy tiếng bức rèm che khẽ vang lên, theo đó một trung niên mặc một bộ nho sam màu xám chậm rãi đi đến.
Ta và Tây Môn Bá Đống đồng thời đứng dậy, kinh hô:
“Quản lão bản!”
Người đến chính là Quản Thư Hành một ông chủ lớn của Tề quốc.
Quản Thư Hành vẻ mặt tang thương, nét mặt bình tĩnh ngày xưa từ lâu đã tiêu thất không gặp, cười khổ nói:
“Ta còn tưởng rằng sớm đã bị mọi người quên rồi chứ.”
Ta cuống quít mời Quản Thư Hành ngồi xuống, trong lòng ta ít nhiều cũng có chút mắc nợ Quản Thư Hành, hắn sở dĩ phải lưu lạc đến hoàn cảnh như giờ phút này đích xác cùng ta có quan hệ.
Tây Môn Bá Đống nói:
“Từ khi nghe nói Quản huynh gặp nạn, ta vẫn luôn hỏi thăm tin tức của huynh, không nghĩ tới huynh đã tới đại Tần.”
Y quan tâm đối với Quản Thư Hành cũng không phải là chỉ giới hạn bên ngoài, quặng sắt của Quản Thư Hành vẫn luôn là người cung cấp lớn nhất cho xưởng vũ khí của Tây Môn gia tộc, có thể nói cục diện kinh tế đình trệ cùng nguyên liệu không đủ trong những ngày gần đây của Tây Môn gia tộc có quan hệ nhất định tới Quản Thư Hành.
Quản Thư Hành nói:
“Tề vương Kinh Phong Đồng đã gán tội danh cho ta, kê biên tài sản, tất cả gia nhân đều bị hắn đưa vào ngục, nếu như không phải là ta sớm nhận được tin tức, sợ rằng lần này cũng khó tránh khỏi số kiếp.”
Ta áy náy nói:
“Nếu như không phải là bức Xuân Cung đồ kia cũng sẽ không rước lấy phiền phức lớn như vậy cho Quản lão sư.”
Quản Thư Hành nói:
“Việc này không quan hệ gì tới Bình Vương hết, có trách cũng chỉ trách ta bị lợi ích che mờ tâm trí, cho nên mới làm ra chuyện hồ đồ như vừa rồi.”
Mộ Dung Yên Yên cười nói:
“Hiện tại nếu nghĩa phụ đã không việc gì, chúng ta không cần phải mặt mày buồn rầu như thế nữa. Tới! Mọi người cùng nâng ly.”
Rượu qua ba tuần, ta lại nói với Quản Thư Hành:
“Quản lão bản có biết rốt cuộc là ai mặt báo với Tề vương không?”
Quản Thư Hành thở dài một hơi nói:
“Việc này không đề cập tới cũng được, Quản mỗ đã trải qua đại nạn lần này, từ lâu tâm như chi thủy, cái gì tài phú, cái gì bảo tàng, trong lòng ta cũng đã không quan trọng, chỉ cần Tề vương kia có thể thả người nhà của ta, cho dù đem toàn bộ sản nghiệp cho hắn ta cũng cam tâm tình nguyên.”
Mộ Dung Yên Yên nói:
Truyện Của Tui . net
“Có lẽ Kinh Phong Đồng sớm đã coi trọng sản nghiệp của nghĩa phụ, lần này hắn hạ thủ với cha quyết không chỉ là bởi vì bức Xuân Cung đồ kia đâu.”
Quản Thư Hành bưng lên ly rượu nói:
“Đa tạ các vị quan tâm đối với Quản mỗ, Quản mỗ chỉ muốn mượn ly rượu này để biểu thị sự cảm ơn đối với chư vị.”
Lòng ta thầm nghĩ:
“Quản Thư Hành làm sao chạy thoát ra khỏi từ Tề quốc được, nhìn bộ dáng hiện tại của y, hiển nhiên đã hoàn toàn buông tha việc Xuân Cung đồ, là cái gì đã khiến cho tâm tính y xảy ra sự biến hóa lớn như vậy?”
Mọi người uống hết ly rượu này, Quản Thư Hành, Tây Môn Bá Đống nói:
“Tây Môn lão bản lần này tới có phải vì chuyện làm ăn hay không?”
Tây Môn Bá Đống gật đầu nói:
“Hiện tại binh khí của Tây Môn thị ta số định mức còn lại không được một phần ba so với ban đầu, đa số đều bị Trác Chính cưỡng đoạt hết. Lần này tới là vì muốn tranh thủ lấy trở về thêm một ít.”
Tây Môn Qua nói:
“Mối quan hệ giữa Trác Chính cùng Túc vương Yến Hưng Khải tuyệt không tầm thường, muốn cho quân đội Tần quốc cải biến kế hoạch chọn mua, trừ phi thái hậu đích thân lên tiếng mới được.”
Ánh mắt hai người đồng thời trông về phía ta.
Ta thấp giọng nói:
“Chuyện này hay là chờ qua giai đoạn này rồi hãy tính đi, bệnh tình hiện nay của bệ hạ vẫn chưa ổn định, thái hậu không có tinh lực chú ý đến chuyện này.”
Tây Môn Bá Đống gật đầu nói:
“Việc này còn phải làm phiền nhiều đến Bình Vương điện hạ.”
Quản Thư Hành cười nói:
“Kỳ thực Tây Môn lão bản vì sao chỉ đặt ánh mắt ở trên Tần quốc thế.”
Tây Môn Bá Đống nói:
“Trung Sơn hiện tại là nước phụ thuộc của Tần quốc, binh khí của Tây Môn chúng ta nếu bán cho nước của hắn. Nhất định sẽ lọt vào sự chế tài của Tần quốc.”
Quản Thư Hành nói:
“Quốc quản Trương Trí Thành của Trung Sơn quốc sớm có ý độc lập. Hiện tại thanh thế của Tần quốc đã không như trước, lại nói phía sau Trung Sơn còn có đại Hán chống đỡ, độc lập cũng là chuyện sớm muộn thôi.”
Tây Môn Bá Đống nói:
“Hơn phân nửa ranh giới của Trung Sơn quốc cũng đều nằm trong đại Tần, nếu như độc lập sợ rằng cái giá phải trả cũng sẽ cực kỳ nặng nề.”
Quản Thư Hành than thở:
“Những người kinh thương như chúng ta đơn giản chỉ nghĩ thiên hạ yên ổn, quốc thái dân an thế nhưng những người đương quyền thủy chung không có cách gì thỏa mãn nguyện vọng của chúng ta được.”
Ta chậm rãi gật đầu, những lời này của Quản Thư Hành mặc dù có chút đạo lý, nhưng đối với Tây Môn gia tộc lại không thích hợp, nếu như thiên hạ không có phân tranh, bọn họ chế tạo ra vũ khí thì đem bán cho ai?
Mộ Dung Yên Yên nói:
“Chỉ sợ thiên hạ này vĩnh viễn không có ngày bình yên, nếu Tần đế bị bệnh chết, đại Tần lặp tức sẽ rơi vào một mảnh rối loạn.”
Tây Môn Bá Đống cảm thán nói:
“Nếu Túc vương nắm chính quyền của Tần quốc trong tay, sợ rằng đại Tần này sẽ không có chỗ cho Tây Môn gia của ta dung thân.”
Đi ra khỏi Vạn Hoa lâu, Xa Hạo cùng chúng võ sĩ tiến lên nghênh đón, từ sau khi đáp ứng lưu lại bảo vệ ta, mỗi thời mỗi khắc Xa Hạo cũng đều ở bên người ta.
Sau khi ta chào từ biệt Mộ Dung Yên Yên, đang chuẩn bị lên ngựa thì nghe phía sau có một giọng nói phẫn nộ quát:
“Long Dận Không! Tên khốn khiếp nhà ngươi!”
Ta xoay người lại, thấy một thanh niên nhân ăn mặc hoa lệ tay đang cầm trường kiếm, sải bước lao tới phía ta, đó là Chu Tự Chân con trai của thái bộc Chu Vô Mặc. Lúc trước gã cùng Tư Hầu đã từng định ra hôn ước, nếu như không phải là ta hoành đao đoạt ái, lúc này Tư Hầu hẳn là trở thành thê tử của gã rồi, đối với nam nhân mà nói, mối thù giết cha đoạt thê phải nói là vô cùng nhục nhã, gã hận ta như vậy cũng không có gì khó hiểu.
Xa Hạo đang muốn tiến lên.
Ta mỉm cười nói:
“Để tự ta xử lý.”
Xa Hạo thản nhiên cười, y đã từ bộ pháp của Chu Tự Chân nhìn ra, võ công của người này cực kỳ bình thường.
Ta tiếp nhận Thanh Đồng đao từ trong tay Đằng Đa Nhĩ, chậm rãi đi nghênh tiếp.
Hai tay Chu Tự Chân cầm kiếm, hét lớn một tiếng lao về phía ta, ta vung lên trường đao trong tay, chuẩn xác chặn lại thân kiếm của gã, tiện thể xoay tròn cổ tay, Chu Tự Chân cũng giữ không được trường kiếm trong tay, liền bị tuột tay bay ra ngoài, cắm lên mặt đất cách ta hơn ba trượng, thân kiếm vẫn còn rung lên không ngừng.
Chu Tự Chân bị cừu hận làm mờ lý trí, nắm chặt hai tay liều lĩnh lao về phía ta. Ta giơ lên đùi phải đá mạnh vào bụng gã một cước, kề đao lên cổ gã, lạnh giọng nói:
“Còn dám xằng bậy, cẩn thận ta sẽ lấy cái mạng chó của ngươi!”
Lúc này vài tên võ sĩ theo gã mới chạy tới, thấy chủ nhân bị bắt giữ, một đám rút ra binh khí.
Ta phẫn nộ quát:
“Ai dám làm càn?”
Đám võ sĩ này sợ ném chuột vỡ đồ, một đám thối lui qua một bên.
Ta hướng Chu Tự Chân nói:
“Sau này đừng để cho ta nhìn thấy ngươi nữa!”
Rồi đột nhiên cắm mạnh trường đao vào trong miếng đá xanh, đao khí lạnh thấu xương đã cắt đứt vài cọng tóc trên đầu gã chậm rãi rơi xuống đất, trên thân đao trong như mặt nước thấp thoáng thấy được vẻ mặt kinh khủng đến cực điểm của Chu Tự Chân.
Xa Hạo cũng tiến lên, thấp giọng khen ngợi:
“Võ công của công tử hình như đã tiến bộ rất nhiều.”
Ta mỉm cười nói:
“Xa huynh quá khen, một chút tiểu kỹ này có đáng là gì, dùng để đối phó với bọn đạo chích còn có thể, nếu là gặp phải cao thủ chân chính chắc chỉ có nước chịu chết thôi.”
Xa Hạo thản nhiên cười nói:
“Ngươi cũng không cần phải quá khiêm tốn, chỉ bằng lực lượng cắm đao vào tảng đá vừa rồi của ngươi, đã rất ít người có thể làm được, giả lấy thời gian võ công của của ngươi nhất định sẽ vượt lên cả ta thôi.”
Ta cười ha hả, trong lòng không khỏi có chút đắc ý, nếu như thực sự có thể sở hữu võ công như Xa Hạo, bản thân mình đối phó với những cao thủ thông thường chắc cũng không thành vấn đề.
Đi tới bên ngoài Phong Lâm các, lại nghe được tiếng chó sủa quen thuộc, nội tâm ta một trận kinh hỉ, lẽ nào A Đông đã trở về?
Ta bước nhanh đi vào Phong Lâm các, hai gã võ sĩ cuống quít đi ra đón, thấp giọng nói:
“A Đông đã trở về, hắn bị thương rồi.”
Ta gật đầu, đi tới gian phòng của A Đông, thấy hai gã võ sĩ đang băng bó vết thương trên người hắn, bệnh cạnh đặt một cái thau bằng đồng, bên trong tràn đầy máu loãng đỏ sẫm.
Ta vội vàng đi tới bên giường, thấy trên cánh tay trái cùng trước ngực A Đông có một vết kiếm sâu tới xương, dưới bụng còn có một chưởng ấn màu tím.
A Đông lí nhí nói:
“Ta đã phụ chủ nhân nhờ vả... Xin chủ nhân trị tội.”
Ta đầu tiên nghĩ đến đó là hành tung của hắn có bị bại lộ hay không, xoay người nói với Xa Hạo:
“Xa huynh, ngươi suất lĩnh chúng võ sĩ đi xung quanh nhìn xem có bị theo đuôi qua đây hay không?”
A Đông nói:
“Chủ nhân yên tâm, ta... Ta đã ẩn núp ở trong Tần đô một đêm, tin chắc sẽ không bị người theo dõi, hôm nay mới lẻn vào Phong Lâm các.”
Ta cầm hai tay hắn nói:
“A Đông, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
A Đông hạ giọng nói:
“Yến Nguyên Tịch chắc có lẽ đã chết.”
“Cái gì?”
Ta suýt nữa không dám tin vào cái lỗ tai của mình.
A Đông nói:
“Ta đi vào ám sát Yến Nguyên Tịch, nhưng phát hiện có người cùng có mục đích như ta, khi ta chạy tới, tên thích khách kia đã một kiếm đâm vào ngực Yến Nguyên Tịch.”
Ta kinh hoàng khi nghe tin này, lẽ nào Yến Nguyên Khải căn bản là không có ý muốn để cho Yến Nguyên Tịch trở về Tần đô? Mục đích chân chính của y cùng Trầm Trì tiếp Yến Nguyên Tịch hồi kinh đó là nhân cơ hội dồn hắn vào chỗ chết hay sao?
A Đông nói:
“Ta một đường truy tung tên thích khách kia, không nghĩ tới đột nhiên chui ra vài cao thủ, họ định giữ ta lại, ta liều mạng trốn thoát, trên đường lại gặp phải tên thích khách giết chết Yến Nguyên Tịch... Ta vốn tưởng rằng ả muốn giết ta diệt khẩu, thế nhưng trước khi ả hạ thủ lại cải biến ý nghĩ... Căn cứ theo suy đoán của ta... Thích khách kia chắc chắn là nữ.”