Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

chương 283: phản kích (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nửa giờ sau, Tinh Hậu mới triệu kiến ta và Yến Hưng Khái vào Thiên điện, từ dáng tươi cười trên mặt Tinh Hậu có thể thấy được tâm tình của nàng hẳn là tương đối tốt.

Mặc dù Yến Hưng Khải biểu hiện ra cũng không có gì khác thường, thế nhưng ta có thể suy đoán được sự bất an trong nội tâm lúc này của y.

Yến Hưng Khải nói:

“Không biết thái hậu triệu kiến thân rốt cuộc là có chuyện gì?”

Tinh Hậu mỉm cười nói:

“Ta triệu kiến ngươi cũng chủ yếu là vì chuyện của hoàng thượng.”

Yến Hưng Khải có phần mù mờ nhìn Tinh Hậu.

Tinh Hậu nói:

“Bệnh tình của Hoàng thượng sắp tới đã có chút chuyển biến tốt đẹp, trong lòng ai gia cảm thấy rất vui mừng, theo như lời của hoàng hậu đã nói bệnh tình lần này của hoàng thượng là bởi vì trúng tà nên mới khiến cho như vậy, cho nên ta dự định mấy ngày tới sẽ xung hỉ cho hoàng thượng!”

Yến Hưng Khải nao nao, thấp giọng nói:

“Không biết thái hậu đã coi trọng nữ nhi của nhà nào?”

Tinh Hậu mỉm cười nói:

“Ta rất vừa ý Khúc Nặc con gái của phụng thường (l) Khúc Tĩnh!”

(): Một chức quan thời Tần từ năm trước Công Nguyên, Hán Cảnh Đế thay tên thành thái thường chưởng quản việc lễ nhạc xã tắc, lễ nghi tông miếu, một trong cửu khanh.

Yến Hưng Khải không khỏi biến sắc thắp giọng nói:

“Thái hậu, việc này sợ rằng không thích hợp...”

Tinh Hậu cười lạnh nói:

“Có gì không thích hợp?”

Yến Hưng Khải nói:

“Khúc Tĩnh mặc dù ở trong triều đảm nhiệm chức vị quan trọng, thế nhưng luận đạo gia tộc thân thế vẫn chưa xứng với hoàng tộc chúng ta.”

Tinh Hậu cả giận nói:

“Khúc Nặc là một cô gái có tri thức hiểu lễ nghĩa, ta chọn phi cho hoàng thượng đương nhiên phải lấy nhân phẩm làm đầu, chuyện khác của hắn thế nào cũng không quan trọng.”

Trên trán Yến Hưng Khải không khỏi ứa ra mồ hôi lạnh, lòng ta thầm thấy khó hiểu, chẳng qua chỉ là một chuyện nạp phi bình thường, y đâu cần phải khẩn trương đển mức như vậy, lẽ nào Yến Hưng Khải cũng coi trọng con gái của Khúc Tĩnh hay sao?

Yến Hưng Khải nói:

“Thái hậu có điều không biết, Khúc phụng thường từ lâu đã có ý đem con gái gả cho đình úy Trầm Trì, mấy ngày gần đây Trầm đại nhân đang chuẩn bị đến nhà cầu hôn...”

Tinh Hậu ha ha cười lạnh nói:

“Hoàng thúc a hoàng thúc ngươi quả nhiên là hảo huynh đệ của tiên hoàng, hảo thúc thúc của Nguyên Tông! Quả nhiên hết lòng vì người trong nhà.”

Hiện tại ta mới hiểu được hàm ý chân chính của Tinh Hậu muốn nạp Khúc Nặc làm phi, trong lòng thầm khen ngợi, đây đích thật là một chiêu tuyệt vời.

Yên Hưng Khải nói:

“Thái hậu, nếu như thần đệ không có nhớ lầm, hoàng thượng lúc trước đã cùng công chúa của Hán quốc định sẵn hôn ước, không bằng thái hậu mượn cơ hội này cưới công chúa Hán quốc, thứ nhất có thể xung hỉ cho bệ hạ, thứ hai có thể gầy dựng mối quan hệ tốt đẹp cùng đại Hán...”

“Lớn mật!”

Tinh Hậu phẫn nộ vỗ lên án, mày liễu dựng thẳng.

Yến Hưng Khải mặc dù biết Tinh Hậu đang cố ý làm khó dễ y, thế nhưng ngay trước mặt ta bị Tinh Hậu khiển trách, khuôn mặt cũng có phần không nén được giận, xấu hổ cúi đầu xuống, thấp giọng nói:

“Thái hậu minh giám, thần chi nói theo tình hình thực tế.”

Tinh Hậu cười lạnh nói:

“Ai gia làm việc chẳng lẽ còn cần ngươi tới chỉ điểm hay sao?”

Yến Hưng Khải cố nén giận dữ nói:

“Vi thần không dám!”

Tinh Hậu nói:

“Lựa chọn Khúc Nặc chính là kết quả ta đã nhờ nhiều người tính toán, ngày sinh tháng đẻ của nó cùng hoàng thượng vô cùng thích hợp. Trong số con của các vị đại thần chỉ có nó là có tướng vượng phu nhất.”

Ánh mắt nàng nhìn qua Yến Hưng Khải nói:

“Túc vương, vừa rồi ta nhất thời kích động nên có hơi nói nặng lời với ngươi, ngươi chớ có trách ai gia.”

Yến Hưng Khải thản nhiên mỉm cười nói:

“Thái hậu dạy bảo rất phải, vi thần vui lòng phục tùng.”

Tinh Hậu nói:

“Còn chuyện giữa Trầm Trì và Khúc Nặc theo như lời ngươi nói, ta cũng không phải không có điều tra qua. Trầm Trì nếu chưa hướng Khúc gia cầu hôn, chuyện này tự nhiên không thể giữ lời. Túc vương, ngươi thân là hoàng thúc, chuyện này không thể đổ trách nhiệm cho người khác, bên Khúc Tĩnh cứ do ngươi qua đó thu xếp, ngày mai nhất thiết phải cho ta một câu trả lời thuyết phục ta đã sai Hứa công công bắt tay vào chuẩn bị việc sính lễ cả rồi.”

Lời này chẳng khác nào như nàng đã quyết định chuyện hôn sự này rồi.

Ta có chút hả hê nhìn qua Yến Hưng Khải, thấy sắc mặt y cực kỳ khó coi, thấp giọng nói:

“Còn vi thần sẽ đi tìm Khúc phụng thường.”

Yến Hưng Khái hiển nhiên bị quyết định đột nhiên của Tinh Hậu đã làm xáo trộn trận tuyến, y không lòng dạ nào muốn tiếp tục ở tại chỗ này, vội vã cáo từ sau đó rời khỏi.

Tinh Hậu nhìn theo bóng lưng Yến Hưng Khải đã đi xa, vẻ ảm đạm đã một lần nữa xuất hiện trên khuôn mặt nàng. Xem ra vừa rồi nàng nói bệnh tình của Yến Nguyên Tông chuyển biến tốt đẹp chắc cũng chỉ là để phô trương thanh thế mà thôi.

Ta đặt cây nhân sảm trong tay lên bàn, thân thiết nói:

“Mẫu hậu, bệnh tình của hoàng thượng thế nào rồi?”

Tinh Hậu buồn bã thở dài một hơi nói:

“Còn có thể thế nào, duy trì thêm một ngày thì tốt một ngày...”

Ta thấp giọng nói:

“Tối hôm qua hài nhi đã đến thái miếu điều tra qua.”

Tinh Hậu mở bừng mắt hỏi:

“Có phát hiện dị thường gì hay không?”

Ta gật đầu nói:

“Chuyện quái dị mà mẫu hậu đã nói, thì ra là có người thầm mai phục trong từ đường, cố ý ngụy tạo ra quỷ hồn hiện thân.”

Tinh Hậu thở dài một hơi:

“Có điều tra ra là ai đã làm không?”

“Hẳn là yêu nhân của Ma Môn, hài nhi phỏng chừng chuyện này nhất định có quan hệ tới Yến Hưng Khải.”

Tinh Hậu cả giận nói:

“Tên Yến Hưng Khải này quả nhiên là lòng muông dạ thú, nghĩ đủ ra mọi biện pháp tới ám toán ta.”

Ta tràn đầy tiếc nuối nói:

“Chỉ tiếc yêu nhân Ma Môn cưc kỳ giảo hoạt, đã để cho ả ta chay thoát rồi.”

Tinh Hậu thản nhiên nói:

“Cho dù bắt được cũng chẳng có ích gì, không có chứng cứ vô cùng xác thực Yến Hưng Khải quyết sẽ không thừa nhận chuyện này là do bản thân hắn làm đâu.”

Ta thấp giọng nói:

“Hài nhi nghe nói Yến Nguyên Tịch đã chết rồi!”

Tinh Hậu hơi nhăn mày:

“Việc này đã chứng thực được chưa?”

Ta thấp giọng nói:

“Hẳn là có tám phần mười chắc chắn.”

Tinh Hậu nói:

“Hai ngày nay ta vẫn đang suy nghĩ đến chuyện này, Yến Hưng Khải đón Yến Nguyên Tịch đến Tần đô cũng không phải là quyết định sáng suốt gì, Yến Nguyên Tịch mặc dù bị giáng đến Doanh Dương, thế nhưng các thần tử trong cung vẫn còn có không ít người hướng về phía hắn, nếu như thực sự để cho Yến Nguyên Tịch lên làm hoàng đế, cũng chưa hẳn là điều mà Yến Hưng Khải mong muốn.”

Ta gật đầu nói:

“Không sai, điều Yến Hưng Khải mong muốn nhất chính là bản thân mình lên làm hoàng đế đại Tần, từ điểm này cũng thấy được Yến Nguyên Tịch cũng là một trong những trở ngại của hắn.”

Tinh Hậu nói:

“Nếu như Yến Nguyên Tịch đã chết, hắn có thể chuyển hướng sang các vị hoàng tử khác, dù sao thì hắn muốn cũng chỉ một khôi lỗi, càng bình thường thì đối với hắn càng có lợi.”

Ta rất vui mừng khi thấy Tinh Hậu đã khôi phục lại sự bình tĩnh cùng cơ trí như ngày xưa.

Ta khen tự đáy lòng:

“Một chiêu vừa rồi của mẫu hậu thật sự là quá tuyệt, việc nạp phi đã hoàn toàn làm xáo trộn trận tuyến của Yến Hưng Khải.”

Tinh Hậu mỉm cười nói:

“Ta cũng vừa rồi mới biết được Khúc Tĩnh muốn đem con gái bảo bối của hắn gả cho Trầm Trì, ta muốn Trầm Trì biết được hậu quả khi đối nghịch với ta!”

Ta cười nói:

“Mẫu Hậu dự định khi nào nạp phi cho hoàng thượng?”

“Càng sớm càng tốt! Trước khi Trầm Trì trở lại Tần đô, nhất thiết phải hoàn thành xong chuyện này.”

Ngoài cung truyền đến giọng nói của Hứa công công:

“Hoàng hậu giá lâm!”

Tinh Hậu cùng ta liếc mắt nhìn nhau, liền thấy Lệ Cơ vẻ mặt giận dữ bước vào trong cung.

Lệ Cơ cũng không nghĩ đến ta đang ở đây, nàng hơi giật mình, lập tức hướng Tinh Hậu thưa:

“Mẫu hậu gọi Lệ Cơ tới đây, có phải là muốn nói cho ta biết việc nạp phi cho hoàng thượng?”

Tinh Hậu mỉm cười nói:

“Thế nào, hoàng hậu có cách nhìn khác hay sao?”

Lệ Cơ lạnh lùng nói:

“Mẫu hậu, hoàng thượng đang bệnh nằm trên giường, thần chí không rõ, nhưng mẫu hẫu lại đi nạp phi cho hoàng thượng, quyết định như vậy có phải đã quá qua loa rồi không?”

Tinh Hậu khẽ thở dài một hơi, bưng lên ly trà trên ghế nhẹ nhàng nhấp một ngụm, nhưng thủy chung vẫn chưa có bắt chuyện cho Lệ Cơ ngồi xuống.

Lệ Cơ hiển nhiên ý thức được sự lạnh nhạt của Tinh Hậu đối với nàng, không đợi Tinh Hậu mở miệng đã tự mình ngồi xuống ghế, xoay người hướng Hứa công công nói:

“Hứa công công, pha cho ta một ly chè xanh Lục An.”

Hứa công công cảm thấy khó xử.

Tinh Hậu dựng mày:

“Còn không mau đi? Lẽ nào muốn hoàng hậu tự mình đi rót hay sao?”

Hứa công công cuống quít xoay người đi.

Lệ Cơ nói:

“Mẫu hậu có cần nên suy nghĩ lại một chút việc nạp phi bay không? Chờ cho bệ hạ long thê khang phục rồi mới nhắc lại việc này cũng không muộn.”

Tinh Hậu thản nhiên cười nói:

“Lệ Cơ, con là người đứng đầu lục cung, lẽ nào ngay cả lòng dạ dung nạp thêm một phi tử cũng không có sao?”

Lệ Cơ hơi ngẩn ra:

“Mẫu hậu chớ hiểu lầm, Lệ Cơ cũng không phải phản đối việc nạp phi, mà là muốn xin mẫu hậu kéo dài chuyện này rồi đợi sau này hãy thương nghị lại.”

Tinh Hậu cười ha hả vài tiếng:

“Sau này thương nghị lại? Nguyên Tông cưới ngươi vào cung đã năm năm, nhưng ngươi thủy chung vẫn chưa hoài được long thai, nếu như ta còn tiếp tục kéo dài, xã tắc Tần quốc sẽ cho ai tới kế thừa đây?”

Những lời này đã đâm trúng chỗ đau trong lòng Lệ Cơ, ta biết từ sau khi nàng vào cung chẳng qua cũng chỉ là một hoàng hậu hữu danh vô thực, tính tình của Yến Nguyên Tông hay thất thường, chỉ mê luyến Yến Lâm, đối với các phi tần khác căn bản đều thờ ơ. Lệ Cơ mặc dù đã trở thành đàn bà nhưng cũng là do ta ban tặng, may mà không có mang thai chứ nếu mà mang long thai thì cũng là con cháu của Long thị ta thôi.

Trong đôi mắt Lệ Cơ toát ra vẻ bi thương vô tận, ánh mắt nàng như vô ý trông về phía ta, ta không khỏi có chút xấu hổ, đoạn đứng dậy cáo từ:

“Mẫu hậu, hài nhi chợt nghĩ ra mình còn có chuyện cần phải làm, cáo từ trước.”

Tinh Hậu mỉm cười nói:

“Con hãy dừng chân, quay lại đây ta có chuyện muốn nói với con, Lệ Cơ là hoàng tẩu của con cũng không phải là ngoại nhân gì.”

Lệ Cơ nói:

“Ý của mẫu hậu có phải là đang oán trách ta?”

Mẫu hậu nói:

“Ta coi các con đều như con cái của mình, mặc dù các con có làm sai chuyện gì, ta sao lại đi trách con?”

Lệ Cơ lạnh lùng nói:

“Trong lòng ta mẫu hậu vĩnh viễn đều là thái hậu, hài nhi nếu có chỗ nào không đúng xin thái hậu cứ trách phạt.”

Tinh Hậu nói:

“Hài tử ngốc, chuyện này sao ta lại đi trách con được, nói ra thì cũng đều là trách nhiệm của ta, lúc trước khi con và Nguyên Tông đại hôn ta cũng không sai người tính toán thử xem ngày sinh tháng đẻ của các con, hiện tại mới nhớ tới thì đã muộn rồi.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio