Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

chương 295: tri kỷ (3)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chuyện Trầm Trì có liên quan tới danh dự của hoàng thất, không thế tiết lộ ra ngoài được.

Mộ Dung Yên Yên thất kinh nói:

“Trầm Trì là người giảo hoạt, sao có thể rơi vào trong tay Tinh Hậu được.”

Ta cười nhạt một tiếng, không nói tình hình cụ thể, thấp giọng nói:

“Ta muốn nhờ Mộ Dung cô nương giúp ta một chuyện.”

Mộ Dung Yên Yên cười nói:

“Khi Bình vương điện hạ đi vào Bách Hoa lâu, Yên Yên đã biết là người có chuyện muốn nhờ.”

Ta ngại quá cười nói:

“Bởi vì Mộ Dung cô nương là tri kỷ của ta.”

Mộ Dung Yên Yên thâm ý nói:

“Bình vương ở trên đời này đâu có thiếu tri kỷ... Nhất là hồng nhan tri kỷ.”

Ta ha hả cười:

“Thế nhưng ta với Mộ Dung cô nương lại khác.”

Mộ Dung Yên Yên nói:

“Nói mau, đến tột cùng là có chuyện gì?”

Ta thấp giọng nói:

“Yến Nguyên Tông sắp đại tang, thế nhưng cùng hắn xuống mồ còn có một bí mật kinh thiên...”

Ta cố ý không đem chuyện này nói thẳng, là vì muốn kích thích sự hiếu kỳ của nàng.

Mộ Dung Yên Yên nói:

“Bí mật gì?”

Ta nhìn xung quanh một lần sau đó mới hạ giọng nói:

“Có quan hệ tới bí mật của bảo tàng Mâu thị.”

Mộ Dung Yên Yên nhăn mày nói:

“Chẳng phải là bảo tàng Mâu thị rơi vào trong tay quốc quân hai nước Hán, Tề rồi hay sao?”

Ta lắc đầu nói:

“Ta nghe nói khi Tuyên Long hoàng đế kê biên tài sản của Mâu thị, cũng đã chiếm được một phần bảo tàng, Điền Tuần giao cho Hán Thành Đế chẳng qua chỉ là bản phục chế qua trí nhớ mà thôi.”

Mộ Dung Yên Yên nói:

“Ngươi muốn làm như thế nào?”

Ta thấp giọng nói:

“Mộ Dung cô nương có biện pháp nào lấy được địa đồ của lăng mộ Yến Nguyên Tông hay không?”

Mộ Dung Yên Yên bán tín bán nghi nhìn ta, hồi lâu mới nói:

“Ngươi muốn đi trộm mộ?”

Trong lòng ta âm thầm xấu hổ, việc trộm mộ này chẳng qua chỉ là để cứu Lệ Cơ, chứ chẳng có cái tàng bảo đồ nào cả. Yến Nguyên Tông dưới suối vàng có biết cũng có thể tha thứ cho chuyện của ta.

Mộ Dung Yên Yên trầm tư hồi lâu, mới nói:

“Ta có quen một gã cao thủ đào mộ, hắn tên là Liên Việt, là người Yến quốc, nhưng mà tính tình người này rất cổ quái. Trong đời hắn có ba thứ không trộm, một... Không... Trộm của người bổn quốc, hai không ăn trộm của người trung nghĩa, ba không trộm nữ nhân.”

Ta cười nói:

“Yến Nguyên Tông là người Tần quốc, nhưng do nguyên nhân mẫu thân nên cũng được cho là một nửa người Hán quốc, chẳng có quan hệ gì với Yến quốc cả. Hắn đương nhiên không phải là người trung nghĩa, hơn nữa lại là nam nhân, cho nên phủ hợp với điều kiện của Liên Việt.”

Nhưng trong lòng ta âm thầm nghĩ tới, lần này xem ra đã phạm vào điều kiêng kỵ của Liên Việt rồi...

Mộ Dung Yên Yên gật đầu nói:

“Liên Việt còn có một tính tình cổ quái, cho dù hắn trộm vật gì, cũng đòi chia đều với cố chủ.”

Ta cười nói:

“Ta có thể đổi ra giá trị tiền bạc chứ?”

Mộ Dung Yên Yên u nhiên thở dài nói:

“Vậy còn phải xem hắn có muốn hay không.”

Ta thầm nghĩ trong lòng:

“Lệ Cơ khởi sao có thể chia xẻ với hắn? Lần này nếu đã làm, sau khi cứu được Lệ Cơ, ta sẽ giết chết Liên Việt ở trong mộ, để cho hắn vĩnh viễn không thể nào tiết lộ bí mật ra ngoài?”

Mộ Dung Yên Yên nói:

“Ngươi cần phải suy nghĩ kỹ, nếu như thấy điều kiện quá hà khắc thì không nên mời hắn.”

Ta gật đầu nói:

“Ngươi giúp ta liên hệ với hắn, cho dù điều kiện thế nào, ta cũng đáp ứng.”

Mộ Dung Yên Yên cười nói:

“Hắn lúc này vẫn đang ở trong Bách Hoa lâu chứ đâu, hắn thiếu ta ba vạn lượng bạc, nếu như ngươi mời hắn, thì phải thanh toán chỗ bạc này cho xong.”

Ta nhịn không được bật cười lên, người này đúng là thú vị, lần đầu tiên nghe nói có người thiếu loại tiền này, hơn nữa lai là số tiền lớn như vậy.

Mộ Dung Yên Yên lại nói:

“Ta đã điều tra ra được, sở dĩ hắn trốn ở chỗ này là vì chọc phải một phiền toái lớn.”

Ta cười nói:

“Xem ra Liên Việt đã không còn bất kỳ lựa chọn nào khác rồi.”

Sáng sớm dưới sự hướng dẫn của Mộ Dung Yên Yên, ta đi lên trước cửa phòng “Linh Hương Các” , qua hồi lâu mới thấy một nữ kỹ xinh xắn lượn lờ đi ra.

Khi nàng nhìn thấy ta và Mộ Dung Yên Yên đứng đây thi kinh hãi, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười tươi.

Mộ Dung Yên Yên ý bảo nàng rời khỏi phòng.

Ta mỉm cười đi vào.

Trên giường lớn, Liên Việt vẫn còn đang ngủ say, từ hình dáng bề ngoài trong chăn có thể nhặn ra được hắn tương đối mập mạp, có một đôi chân to, nhiều lông đen.

“Sáng sớm như vậy đã tới gõ cửa, chẳng nhẽ lão tử thiếu ngươi cái gì hay sao?”

Liên Việt nằm ở trong chăn hét lớn.

Ta lôi cái ghế ở bên giường ngồi xuống, mỉm cười nói:

“Ngươi không thiếu ta cái gì, nhưng mà cũng tính toán trả xong con số va vạn lượng bạc đi.”

Liên Việt lúc này mới cảm thấy có người vào, giật chăn thò đầu ra, gãi gãi mái tóc vàng rối bời, hắn dùng đôi mắt màu đỏ đánh giá ta vài lần, giả bộ hung thần ác sát:

“Tiểu tử! Ngươi dám xông vào phòng ta, cẩn thận ta đánh ngươi, lão bản ở đây cũng phải nể ta ba phần.”

Ta ha hả phá lên cười, vung tờ giấy trong tay:

“Liên Việt a Liên Việt! Ta đã thấy nhiều người không biết liêm sỉ, nhưng chưa từng thấy người không biết xấu hổ như ngươi, ngay cả tiền xác thịt cũng nợ, ngươi có phải là nam nhân không? Nếu như hôm nay ngươi không trả tiền, sự tình này sẽ truyền khắp thiên hạ, đến lúc đó ta cũng muốn xem Liên Việt là người như thế nào.”

Liên Việt sắc mặt chuyển đồi thật nhanh, tươi cười nói:

“Vị công tử này dáng vẻ đường đường, phong độ hơn người, chắc chắn không phải là nhân vặt tầm thường, không biết tìm Liên Việt có chuyện gì? Công tử đợi chút, chờ ta mặc quần áo tử tế rồi sẽ nói!”

Hắn ngồi dậy, nhanh chóng mặc áo bào, đợi khi hắn đứng lên, ta mới phát hiện vóc người này cũng khôi vĩ, so với ta còn cao hơn một chút, hắn vốn mập mạp, nhưng vóc người tương đối lớn nên cũng không có gì là béo cho lắm.

Liên Việt xoa xoa cái đầu tròn, cái cằm béo núc run rẩy, hắn cười đi tới chỗ ta, bỗng nhiên xoay người chay ra trước cửa.

Ta đã dự định được chiêu này, giơ chân trái lên, chắn trước cửa.

Liên Việt ha hả cười nói:

“Công tử hóa ra là người thâm tàng bất lộ!”

Hắn đã thấy Mộ Dung Yên Yên đứng ngoài cửa, thở dài nói:

“Mộ Dung lão bản muốn tới tìm ta thì tới, sao phải tìm người đối phó ta làm gì.”

Mộ Dung Yên Yên cười nói:

“Vị này chính là Đại Khang Bình vương điện hạ, tìm ngươi có việc trao đổi.”

Liên Việt nổi giận đùng đùng nói:

“Ta chẳng cần biết hắn là điện hạ gì cả, quấy rầy giấc ngủ của ta thì ta coi hắn không bằng cái rắm!”

Mộ Dung Yên Yên nhăn mày nói:

“Liên Việt, ngươi thiếu ngân lượng của Bách Hoa lâu ta, Bình vương điện hạ đã trả hết nợ cho ngươi, hiện giờ người chính là chủ nợ, ngươi tự giải quyết cho tốt!”

Nàng nói xong xoay người đi luôn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio