Khúc Nặc lạnh lùng nhìn về phía ta nói:
“Lúc này, ta còn mặt mũi nào gặp huynh ấy?”
Ta biết rõ nội tình, nên hiểu hàm nghĩa chân chính trong câu nói đó.
Khúc Nặc nói:
“Ngươi thả ta đi, từ nay về sau, sự sống chết của ta không có bất cứ quan hệ nào với ngươi.”
Ta cố sức lắc đầu nói:
“Cô nương nói như vậy là không đúng rồi, cô nương nếu như ra đi thế này, người Tần nhắt định sẽ phát hiện ra chuyện Tần Lăng bị đào, nói không chừng họ còn tìm ra được chuyện này do chúng ta làm. Sự sống chết của một mình ta không đáng nói nhưng nó sẽ liên lụy tới các huynh đệ của ta. Hơn nữa thái hậu vì chuyện cô nương phải tuẫn táng, nên mới bỏ qua cho phụ thân cô nương, nếu như cho thái hậu biết cô nương vẫn còn sống trên đời này, thì chẳng phải là sẽ hại tới người nhà của cô nương hay sao?”
Khúc Nặc cắn cắn môi, ánh mắt trở nên lưỡng lự.
Ta khuyên bảo, nói:
“Thế này vậy, ta sẽ cho thủ hạ hộ tống cô nương rời khỏi nước Tần, nếu như Khúc cô nương tin ta, ta sẽ đem tin tức cô nương còn sống thông báo cho phụ thân cô, lúc rời khỏi nước Tần rồi, cô nương có thể tự do ra đi, ta tuyệt đối sẽ không giữ cô lại.”
Ý định của Khúc Nặc đã bị ta làm lay động, nàng nhẹ giọng nói:
“Ta đồng ý với ngươi, nhưng ngươi... Tuyệt đối không thể đem tin tức của ta nói cho Trầm đại ca biết!”
Ta thầm nghĩ trong lòng:
“Trầm Trì đã chết từ lâu rồi lẽ nào cô nương bảo ta xuống đó báo tin cho hắn biết hay sao?”
Nghĩ vậy, nhưng ta vẫn cười nói:
“Khúc cô nương yên tâm, ta xin hứa sẽ giữ bí mật này cho cô nương.”
Đột nhiên, thanh âm của Thải Tuyết vọng ra từ trong phòng:
“Công tử, người mau vào đây!”
Ta đang muốn lao vào trong phòng, nhưng lại không yên lòng về Khúc Nặc, nên dừng lại nhìn nàng một cái.
Khúc Nặc cười nhạt nói:
“Nếu như ta đã đồng ý với ngươi, thì tuyệt sẽ không đổi ý, ngươi cứ đi đi!”
Dường như mới trải qua một thời gian ngắn, nàng đã trưởng thành hơn rất nhiều, có lẽ là trải qua một trận biến cố sinh tử, cách nhìn của nàng đối với mọi người đã có sự thay đổi lớn.
Khi ta vào trong phòng, Thải Tuyết mừng rỡ chỉ lên trên giường, ta thấy thân hình của Lệ Cơ dường như đang co giật, có dấu hiệu tinh lại.
Thải Tuyết nhẹ giọng nói:
“Xem ra cô ấy sắp tỉnh, nô tỳ đi chuẩn bị nước nóng.”
Ta ngồi xuống giường, cầm lấy bàn tay của Lệ Cơ, trong lòng thầm mong nàng mau chóng tỉnh lại.
Hai hàng lông mày của Lệ Cơ giật giật, trong miệng kêu lên một tiếng “a” . Một lát sau, nàng mới chậm rãi mở đôi mắt đẹp, thấy ta, nàng kinh hãi cọt rụt người lại, rúc vào trong chăn nói:
“Ngươi... Ngươi là ai?”
Lúc này ta mới nhớ ra mình chưa tẩy dịch dung trên mặt, thảo nào mà nàng không nhận ra ta, trong lòng ta nảy sinh chủ ý muốn trêu chọc nàng, nên cười nói:
“Cô nương chẳng nhẽ không biết mình đã chết hay sao? Nơi này là Hoàng Tuyền quỷ giới, Diêm Vương gả cô nương cho ta! Tiểu mỹ nhân, chúng ta mau mau động phòng đi.”
Lệ Cơ cả giận nói:
“Đồ hỗn trướng, ta là Đại Tần hoàng hậu, nếu ngươi dám động vào ta, ta tru di cửu tộc nhà ngươi!”
Dù sao Lệ Cơ vẫn có chỗ hơn người, thân trong nghịch cảnh nhưng lâm nguy không loạn.
Ta cười nói:
“Chỉ tiếc đây lại chẳng phải là Đại Tần, cô nương chẳng khác gì người thường cả!”
Nàng đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy mặt trời đang chói chang, nàng lập tức hiểu ra ta đang lừa nàng, nên sẵng giọng nói:
“Ngươi là ai?”
Ta mỉm cười nói:
“Ta là một con chim đực, muốn mang cô nương thoát khỏi chốn lao tù!”
Thân hình Lệ Cơ chấn động, nàng không dám tin nhìn ta, khi ta bỏ đi dịch dung, trong đôi mắt nàng đã có hai dòng lệ trong suốt:
“Dận Không...”
Ta nặng nề gật đầu, Lệ Cơ hung hăng cắn vào cánh tay ta một cái, nước mắt như suối chảy ra:
“Chàng quả nhiên không gạt thiếp... Thiếp... Thiếp còn sống...”
Ta trịnh trọng nói:
“Đời này kiếp này, ta sẽ không lừa dối nàng nữa, cũng không làm chuyện có lỗi với nàng!”
Lệ Cơ bỗng nhiên ôm trầm lấy ta, run giọng nói:
“Ta biết, sẽ có một ngày chàng sẽ tiếp nhận thiếp, chàng... Sẽ không bỏ lại thiếp ở trong thâm cung tịch mịch...”
Ta hôn lên đôi môi anh đào của nàng, thành công tóm được cái lưỡi, hai chúng ta hôn nhau triền miên, sưởi ấm trái tim đang bị băng giá của nàng.
Có được tình yêu, Lệ Cơ lại càng kiều diễm động lòng người, trải qua lần chết đi sống lại này, nàng không chỉ thoát khỏi gông cùm, mà còn được sống bên cạnh ta.
Lệ Cơ vuôt mái tóc ôn nhu vô hạn nhìn ta, loại ánh mắt này đã lâu rồi ta không thấy ở trên người nàng.
Cởi đi tấm áo trong, bộ ngực mềm mại của nàng hiện lên, ta nhẹ nhàng vuốt ve cổ ngọc của nàng, hai tai của Lệ Cơ ửng đỏ.
“Chàng có mang thiếp rời đi không?”
Lệ Cơ nhẹ giọng nói.
Ta gật đầu:
“Đêm nay ta sẽ bảo A Đông hộ tống nàng và Khúc Nặc rời đi, ta còn phải ở Tần đô bàn luận chuyện liên minh. Nếu như tất cả thuận lợi, chậm nhất bảy ngày sau ta sẽ rời khỏi đây, đến lúc đó chúng ta có thể ở chung một chỗ.”
Lệ Cơ ôn nhu nói:
“Thiếp tin chàng!”
Trong lòng ta dâng lên một cảm giác ấm áp, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve bộ ngực của nàng, thân hình của Lệ Cơ run lên nhè nhẹ.
Nàng chủ động ưỡn người trước mặt ta, thâm tình nói:
“Mỗi tấc da thịt trên cơ thể thiếp đều thuộc về chàng!”
Hai tay ta đan vào trong mái tóc đen dài của nàng, kéo khuôn mặt đẹp của nàng tới trước mặt ta, đôi mắt như nước mùa thu của Lệ Cơ nhộn nhạo, thân hình trần truồng của nàng dính chặt lấy ta.
Ta bỗng nhiên đẩy nàng xuống giường, tách đôi chân ngọc của nàng ra, nàng hưởng ứng cặp chặt lấy lưng của ta.
Mộng đẹp đã thành sự thực, chúng ta có tư cách để hưởng thụ thâm tình...
Đêm đó mấy người A Đông liền hộ tống Lệ Cơ, Khúc Nặc đã được dịch dung rời khỏi Tần đô, việc này đã làm cho ta trút được một tâm sự.
Phương diện hoàng lăng vẫn không có động tĩnh gì dị thường gì truyền ra, xem ra Liên Việt đã thuận lợi thoát khỏi sự truy kích của Hoàng lăng hộ vệ đội, nhưng mà có một điều kỳ quái là hắn không trở lại tìm ta.
Khi thấy được bản lĩnh thực sự của hắn, sát niệm của ta với hắn đã biến mất, nếu như có thể thu được hắn, nhất định sẽ tốt hơn là giết.
Sau khi đưa mấy người Lệ Cơ đi, Thải Tuyết thu thập đồ đạc cùng ta trở về Phong Lâm các, vừa mới bước ra cửa, thì Mộ Dung Yên Yên đi tới. Thải Tuyết hiểu ý rời đi.
Ta cười híp mắt nói:
“Mộ Dung cô nương tới thật đúng lúc, ta với Thải Tuyết đang chuẩn bị trở về!”
Mộ Dung Yên Yên nói:
“Xem ra chuyện của Bình vương điện hạ đã xong!”
“Nhờ có Mộ Dung cô nương hỗ trợ, nếu không ta sao có thể thuận lợi như vậy.”
Mộ Dung Yên Yên mỉm cười nói:
“Bình vương điện hạ chẳng nhẽ định dùng miệng cảm tạ hay sao?”
Ta cố ý ra vẻ khó khăn, thấp giọng nói:
“Nếu như Mộ Dung cô nương muốn lấy được thứ gì đó từ trên người Dận Không, thì Dận Không chẳng còn cách nào khác, ngoài việc lấy thân đền đáp!”