Tây Môn Bá Đống cảm động không gì sánh được, thu hồi tấm ngân phiếu kia nói:
“Nếu Bình Vương điện hạ đã như vậy, ta cũng sê không khách khí với ngài nữa, ngày sau nếu có chỗ nào cần dùng đến, Tây Môn tộc chúng ta dù vào dầu sôi lửa bỏng cũng không chối từ.”
Ta cười hả ha nói:
“Không cần phải nghiêm trọng như thế, tuy nhiên ngày sau cũng sẽ phải nhờ ngài không ít đâu.”
Mộ Dung Yên Yên sai thị tỳ mang lên rượu và thức ăn, mỉm cười nói:
“Vừa ăn vừa nói chuyện đi!”
Tây Môn Qua nói:
“Ngày mai Mộ Dung cô nương thực sự phải đi sao?”
Hắn có vẻ có chút phiên muộn, xem ra trong lòng có chút luyến tiếc Mộ Dung Yên Yẻn.
Mộ Dung Yên Yên nói:
“Ta đã kết thúc tất cả tại nơi này, ngày mai sẽ gặp lại cha nuôi của ta rồi cùng xuất phát.”
Tây Môn Qua nói:
“Ta thủy chung không rõ, sinh ý của Bách Hoa lâu tốt như vậy, Mộ Dung cô nương vì sao phải vội vàng hạ quyết định như vậy?”
Yên Yên nhìn thoáng qua phía ta, ta biết lần này nàng đi đại Hán khẳng định có quan hệ cùng Tả Trục Lưu, ta mỉm cười nói:
“Mộ Dung cô nương khẳng định là chán ghét cách sống hiện tại, muốn cải biến một chút hoàn cảnh đúng hay không?”
Mộ Dung Yên Yên gật đầu nói:
“Bình Vương điện hạ nói đúng, ta đích xác chán ghét cuộc sống hiện tại, lần này đi đại Hán thứ nhất là vì tìm kiếm mấy vị bằng hữu, thứ hai là muốn mượn cơ hội giải sầu.”
Tây Môn Qua nói:
“Cô tới nơi nào thì cũng nhất định phải sai người mang tin trở về, nói cho chúng ta biết nơi ở mới được.”
Ta cười nói:
“Tây Môn công tử suy nghĩ nhiều rồi, nhân tài như Mộ Dung cô nương đây, tới nơi nào cũng che giấu không được hào quang của nàng, không bao lâu ngươi sẽ nghe được tin tức của nàng cho xem.”
Mộ Dung Yên Yên hơi đỏ mặt, nàng nhẹ giọng nói:
“Lần này đi rồi cũng không muốn tiếp tục kinh doanh việc làm ăn hiện tại nữa. Chờ ta ổn định rồi sẽ sai người báo tin cho mọi người.”
Tây Môn Qua lộ sắc mặt vui mừng nói:
“Như vậy thì quá tốt.”
Quản Thư Hành nói:
“Nghe nói Bình Vương điện hạ đã cùng Tần quốc ký kết minh ước, xem ra nhiệm vụ lần này của ngài cũng đã hoàn thành rồi, không biết khi nào sẽ rời khỏi Tần đô đây?”
Ta bưng lên ly rượu nói:
“Xem ra ta là một người đi cuối cùng, hai ngày này ta còn muốn ở lại Tần đô dạo chơi thêm đã, hiếm khi có điều kiện ra ngoài thế này, ta cũng không muốn trở về nhanh như vậy đâu.”
Mọi người cùng nở nụ cười rồi cùng ta uống hết ly này.
Bởi vì chuyện tại Tần đô đã hoàn thành, trong lòng ta tự nhiên thả lỏng rất nhiều, đêm đó thoải mái chè chén cho tận đến nửa đêm mới rời đi, Mộ Dung Yên Yên tiễn ta cho tới tận ngoài cửa chính. Ta lại nói thêm với nàng vài câu giữ gìn sức khoẻ rồi mời rời khỏi đó.
Nhã Khắc cùng Xa Hạo đang ở ngoài cửa chờ ta, ba người chúng ta phóng ngựa đi về hướng hồ Yên Chi.
Nhã Khắc cười nói:
“An Đáp, ta thấy Mộ Dung Yên Yên thực sự cũng không tệ, lần sau ngươi nhất định phải giới thiệu cho ta gặp mặt mới được đó.”
Ta cười nói:
“Người Hán chúng tôi có một câu nói là” Đối với vợ của bạn không thể có ý nghĩ xấu “, ngươi tốt nhất vẫn là bỏ cái ý nghĩ đó đi!”
Nhã Khắc bừng tỉnh đại ngộ nói:
“Chẳng lẽ ngươi đã sớm có ý với cô ấy rồi?”
Ta cười nói:
“Việc này An Đáp không cần hỏi rõ ràng như thế làm gì?”
Nhã Khắc thở dài nói:
“Người Hán các ngươi khác xa với tộc nhân Xoa Tháp của chúng tôi, giữa những bằng hữu cho dù ái thiếp cũng có thể đưa tặng!”
Xa Hạo cũng không nhịn được nở nụ cười, các tộc ở Âm sơn dù sao vẫn còn chưa khai hóa nhiều nên thường làm ra những chuyện mà khiến chúng ta không thể tưởng tượng nổi. "
Nhã Khắc nói:
"Nhã Khắc ta nhất định phải cưới được một mỹ nữ Hán tộc làm vợ!"
Ta cười nói:
"Ngươi yên tâm, ngày sau ta nhất định sẽ tặng cho ngươi mấy người mỹ nữ luôn!"
Nhã Khắc kinh hỉ nói:
"Thật sao? Vậy ta phải cảm ơn an đáp trước à!"
Trong khi đang nói chuyện chúng tôi đã đi tới bên hồ Yên Chi, ngọn đèn quen thuộc của Phong Lâm các đã nằm trong tầm nhìn.
Xa Hạo đột nhiên thấp giọng nói:
"Có người!"
Ta hơi sửng sốt vội ghìm lại cương ngựa, ngẩng đầu nhìn thấy Lãnh Cô Huyên bạch y như tuyết đang lẳng lặng đứng ở trên con đường phía trước, một đôi mắt băng lãnh lạnh lùng nhìn thẳng vào ta:
"Long Dận Không!"
Trong lòng ta bồng nhiên trầm xuống, lập tức liền khôi phục trấn tĩnh, mỉm cười nói:
"Nguyên lai là Lãnh giáo chủ, không biết đêm khuya đến thăm có gì chỉ giáo?"
Xa Hạo cùng Nhà Khắc rút ra vũ khí che ở trước mặt ta, Nhã Khắc hét lớn:
"Ả đàn bà kia, khuya khoắt đi ra đây giả thần giả quỷ, có phải chán sống rồi hay không hả?"
Ta hiểu rõ, cho dù cả ba người chúng ta cùng lên, sợ rằng cũng không là đối thủ của Lãnh Cô Huyên, rất sợ hai người họ nếu như chọc giận Lãnh Cô Huyên đối phương sẽ hạ sát thủ đối với chúng ta, vì vậy ta vội vàng ngăn lại bọn họ.
Đôi mắt đẹp lạnh lùng của Lãnh Cô Huyên rơi vào trên mặt Nhã Khắc:
"Vừa rồi ngươi nói với ta phải không?"
Nhã Khắc nào biết đến sự lợi hại của Lãnh Cô Huyên, ngoài miệng vẫn còn cứng rắn nói:
"Đương nhiên là nói ngươi... "
Hắn còn chưa nói xong, Lãnh Cô Huyên đã như quỷ mị bay tới trước người hắn, không đợi Nhã Khắc làm ra phản ứng gì, bàn tay khẽ giương lên cho Nhã Khắc hai cái bạt tai vang dội.
Nhã Khắc bị đánh tới máu mũi chảy dài hai bên, hai gò má nhất thời liền sưng húp lên. Khi hắn ngẩng đâu nhìn lên thì Lãnh Cô Huyên đã trở lại chỗ cũ, giống như chưa bao giờ từng xuất thủ vậy, vẫn lẳng lặng đứng ở nơi đó.
Xa Hạo chợt co rút lại con ngươi, hắn từ thân pháp của Lãnh Cô Huyên đã nhìn ra võ công của nàng đã đạt tới đỉnh cao, chúng ta quyết không là đối thủ của nàng.
Ta thầm nghĩ trong lòng:
"Lãnh Cô Huyên mặc dù lợi hại, nhưng nếu chúng ta quyết đấu với nàng một trận, trong khoảng thời gian ngắn nàng cũng vô pháp bắt hết chúng ta được, động tĩnh bên này nếu kinh động đến quân đội đang đóng quân ở phụ cận, khi đó cho dù nàng lợi hại ra sao cũng không không có khả năng đơn giản trốn thoát được.
Lãnh Cô Huyên lạnh lùng nói:
“Long Dận Không! Ngươi lập tức giao ra bức tàng bảo đồ kia cho ta, ta sẽ tha chết cho ngươi!”
Ta mỉm cười nói:
“Dận Không không rõ ý của giáo chủ là gì, nếu như ta đoán không sai, tàng bảo đồ trong cuốn sách của Điền thị đã rơi vào tay Lãnh giáo chủ rồi chứ, hiện tại giáo chủ tới tìm ta thì có tác dụng gì?”
Lãnh Cô Huyên nói:
“Bản đồ đó chỉ có nửa phần, còn một nửa còn lại là đang trong tay ngươi.”
Nàng lạnh lùng nói:
"Ngươi tốt nhất không nên ép ta giết ngươi!"
Ta cười nói:
"Thế Lãnh giáo chủ có biết không, chỉ cần ta phát ra tín hiệu, tại đây chỉ trong thời gian một nén nhang lập tức sẽ có mấy nghìn võ sĩ kéo tới đây, đến lúc đó Lãnh giáo chủ sợ rằng rắt khó thoát thân. "
Lãnh Cô Huyên cười lạnh nói:
“Ngươi lại có gan đánh cược với ta, xem ta trong khoảng thời gian một nén nhang có thể giết chết ngươi được hay không chứ gì!”
Ta đương nhiên không dám đi thử, mỉm cười nói:
“Bức tàng bảo đồ kia đối với ta cũng không có tác dụng gì, nếu như Lãnh giáo chủ thực sự muốn thì ta sẽ đem nó cho giáo chủ, chỉ có điều...”
“Có điều gì?”
“Nếu như Lãnh giáo chủ có thể đáp ứng ta một điều kiện, ta sẽ giao nó cho giáo chủ!”
Lãnh Cô Huyẻn lạnh lùng nhìn thẳng ta:
“Ngươi lại còn dám nói chuyện điều kiện với ta?”
“Dận Không chưa bao giờ buôn bán bị lỗ vốn, tàng bảo đồ ta không có lý do gì mà vô duyên vô cớ mà đưa cho giáo chủ được.”
Lãnh Cô Huyên rốt cuộc gật đầu nói:
“Ngươi nói đi!”
“Ta muốn giáo chủ buông tha Khinh Nhan, không đi làm phiền cô ấy nữa.”
Lãnh Cô Huyên thoáng sửng sốt, hiển nhiên nàng không có nghĩ đến ta sẽ đưa ra điều kiện như vậy, nàng cười lạnh nói:
"Không nghĩ tới Long Dận Không còn là một hạt giống đa tình. "
Ta cười nói:
"Đa tình dù sao so với một số người chẳng hề biết tình là vật gì thì tốt hơn nhiều. "
Trong hai tròng mắt của Lãnh Cô Huyên đột nhiên bắn ra sát khí âm lãnh, ta vô ý thức cầm lấy chuôi đao, rất sợ nàng thình lình phát động công kích đối với ta.
Lãnh Cô Huyên rốt cuộc kiềm chế được phẫn nộ trong lòng, lạnh lùng nói:
“Ngày mai ta sẽ sai người đi lấy tàng bảo đồ. Ngươi tốt nhất cũng đừng gạt ta!”
Nói xong nàng bay ngược ra sau, trong nháy mắt đã biến mất ở trong màn đêm mênh mông.
Ba người chúng ta đồng thời thở phào nhẹ nhõm, trái tim thấp thỏm không yên cuối cùng cũng hạ xuống.
Lúc này xa xa có một đội nhân mã đi qua đây, chính là Tiêu Tín thấy chúng ta lâu rồi chưa có trở về nên mang theo hơn mười võ sĩ thân tín ra ngoài tìm.
Đi tới trước mặt, Nhã Khắc xấu hổ không dám gặp người khác, đem cái nón da trên đầu kẻo che khuất nửa khuôn mặt, rất sợ bị người khác thấy hai gò má đang sưng húp của hắn.
Cũng may trong đêm tối cũng không có người chú ý tới hắn.
Chúng ta đi trong vòng vây của chúng võ sĩ trở lại Phong Lâm các, sau đó ta gọi Tiêu Tín lên thư phòng.
Tiêu Tín nói:
“Điện hạ có gì phân phó?”
Ta mở bản đồ nói:
“Ta muốn trong vòng ba ngày rời khỏi Tần đô, ngày mai ngươi bắt đầu làm hết chuẩn bị để rời khỏi đây.”
Tiêu Tín nói:
"Điện hạ mà không nói suýt nữa ta cũng đã quên rồi, hôm nay Trác Khởi Phu tới đây hai chuyến, hắn hỏi điện hạ khi nào thi xuất phát. "
Ta cười nói:
"Xem ra hắn thật đúng là tận chức tận trách, có lẽ là muốn theo ta cùng trở về Khang đô. "
Tiêu Tín nói:
“Có phải điện hạ đã lựa chọn được tuyến đường rồi hay không?”
Ta gật đầu nói:
“Khang đô là bất kể như thế nào ta cũng phải trở lại, phụ hoàng nếu muốn lập ta làm thái tử thì sớm nên hạ chiếu, hai ngày này ta cố ý kéo dài, bên phía Khang đô hình như cũng không có tin tức người kế thừa, xem ra hắn đã quên mất chuyện này rồi.”
Tiêu Tín nói:
“Nếu như chúng ta trực tiếp trở về Tuyên Thành, trên đường không biết có gặp phải người khác ngăn chặn hay không?”