Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

chương 313: ôn dịch. (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đột Tạ nói:

“Bởi vì tình hình bệnh dịch phát sinh, đường đi thông Vi Châu đã tạm thời bị phong tỏa, nơi này là con đường duy nhất điện hạ trở về Tuyên Thành.”

Ta quan tâm nhất chính là tình huống bệnh dịch lan truyền, liền hỏi Đột Tạ:

“Tuyên Thành có bị ôn dịch lan đến hay không?”

Đột Tạ nói:

“Phía đông Tuyên Thành gần sát địa phương Vi Châu nhất đã phát hiện vài bệnh nhân, Triệu đại nhân đã tự mình đến biên cảnh chỉ huy, phàm là phát hiện thôn trấn có bệnh nhân thì lập tức cách ly toàn bộ.”

Trong lòng ta trở nên càng trầm trọng, bệnh dịch rốt cuộc xâm nhập đến Tuyên Thành.

Lúc chạng vạng, mọi người vây quanh ta về tới Tuyên Thành. Hôm nay mặc dù trời trong nắng ấm, nhưng tâm tình của ta thủy chung không phấn chấn nổi, bệnh dịch đã hòa tan nỗi vui sướng khi ta trở về cố thổ, nó giống như một tòa núi lớn nặng nề ép ta không thở nổi.

Các nàng Yến Lâm, Tư Hầu nghe được tin tức ta trở về, một đám phía sau tiếp trước ra đón ta, ta ôm từng người thê tử một, mới phát hiện Sở Nhi cùng Tuệ Kiều cũng không có ở trong vương phủ.

Yến Lâm mang thai đã có chín tháng, mấy ngày tới chắc cũng sẽ lâm bồn, ta ôm vai nàng nói:

“Thằng quỷ này nó có thành thật không?”

Yến Lâm cười lắc đầu nói:

“Mỗi ngày đều không ngừng đá ta, nghĩ đến chắc là một tiểu tử tinh nghịch!”

Ta cười to nói:

“Còn chưa sinh ra mà, sao nàng dám kết luận chính là con trai chứ?”

Yến Lâm mặt đỏ hồng nói:

“Ta chỉ thuận miệng nói một chút thôi.”

Kỳ thực ta làm sao không muốn muốn một đứa con trai chứ, Vân Na cùng Tư Hầu lần lượt sinh cho ta hai đứa con gái, hy vọng lần này Yến Lâm cùng Tuệ Kiều có thể sinh cho ta đứa một đứa con trai.

Cuối cùng là Thác Bạt Lục Châu từ bên trong phòng đi ra, nàng dù sao tuổi tác vẫn còn nhỏ, thấy ta đi tới trước mặt, vành mắt cũng đỏ lên nhào vào trong lòng ta bắt đầu khóc thút thít.

Chúng nữ cười nói:

“Lục Châu muội hẳn là vui vẻ mới đúng, làm sao lại khóc rồi?”

Yến Lâm cười nói:

“Nếu muội vui vẻ như thế, đêm nay cứ để muội bồi chàng đi!”

Lục Châu đỏ bừng mặt e thẹn vô hạn, chúng nữ cùng nở nụ cười, Lục Châu mắc cỡ xoay người trốn vào trong phòng.

Ta cười nói:

“Lâm nhi, Lục Châu còn nhỏ, muội cũng đừng có chọc nàng ấy như vậy chứ.”

Yến Lâm bĩu môi nói:

“Còn nhỏ hả? Sao ta không thấy vậy?”

Ta biết nếu tiếp tục nàng nhất định không có lời hữu ích gì, ho khan hai tiếng nói:

“Ta trước đi thăm Dao Như, quay đầu lại sẽ nói với các nàng.”

Nhắc tới Dao Như, tất cả mọi người đều trầm mặc xuống.

Bệnh tình của Dao Như vẫn chưa có bất cứ tiến triển gì, nàng lẳng lặng nằm ở trên giường, so với lúc trước khi ta rời khỏi đây đã gầy đi rất nhiều, ta cầm bàn tay của nàng, huyết quản dưới da có thể thấy được rõ ràng. Trong lòng ta một trận chua xót khổ sở, hai mắt không khỏi đã ươn ướt, yên lặng nói trong lòng:

“Dao Như, ta đã trở về, vì sao nàng không đứng dậy nghênh đón ta?”

Tư Hầu tại phía sau ta nói:

“Tuệ Kiều tỷ tỷ nói sợ rằng Dao Như kiếp này không thể tỉnh lại...”

Ta yên lặng gật đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán Dao Như rồi xoay người đi ra ngoài.

Tình hình bệnh dịch khẩn cấp, Sở Nhi cùng Tuệ Kiều đã đến thành trấn ở biên giới dò xét, nhìn xem có phương pháp khống chế bệnh dịch hay không.

Ta tại trên đường đã giải thích cho Vân Na chuyện của Lệ Cơ cùng Khúc Nặc, Vân Na kiến nghị ta trước hết giấu diếm tin tức này một đoạn thời gian, đợi được tình hình tai nạn qua đi mới chậm rãi xử lý chuyện này.

Ta vừa dừng lại Tuyên Thành liền lập tức đến biên giới cùng hội họp với nhóm người Sở Nhi. Thác Bạt Lục Châu cố ý muốn theo ta cùng nhau đi vào, ta không lay chuyển được nàng, không thể làm gì khác hơn là mang nàng đi cùng.

Trên đường đến biên giới, ta lưu ý thấy không ít bách tính đang mang theo gia đình đi về phía tây Tuyên Thành, xem ra chuyện ôn dịch ở Vi Châu đã làm cho dân chúng sợ hãi, đối với bọn họ mà nói đi được càng xa, khả năng bị nhiễm ôn dịch cũng càng nhỏ hơn.

Lục Châu cùng ta ngồi chung một chiếc xe ngựa, nàng hờn dỗi chu miệng nói:

“Long Dận Không chàng thật khốn khiếp nha!”

Ta cố ý nghiêm mặt nói:

“Nha đầu lớn mặt dám nhục mạ bản vương!”

Lục Châu nói:

“Chàng lúc tại đại Hán vì sao gạt ta, còn nguyền rủa phụ hãn ta bệnh tình nguy kịch, làm hại ta lo lắng mấy ngày!”

Ta cười ha hả, Lục Châu ôm cổ ta nói:

“Chàng có biết người ta lo lắng cho chàng cỡ nào không...”

Ta hôn lên đôi môi hồng của nàng, Lục Châu nhắt thời đỏ mặt, nàng chủ động dàng lên cái lưỡi thơm tho của mình, chúng ta hôn hồi lâu mới tách ra.

Xe ngựa bị đoàn người chạy nạn ngăn trở, cứ đi chốc một lại dừng lại, ta xốc lên màn xe, nhìn thấy hai bên đường đều là bách tính chạy nạn, lo lắng nói:

“Tiếp tục như vậy dân tâm chắc chắn sẽ bị tan rã, cần phải nhanh nghĩ biện pháp để ổn định tâm tình khủng hoàng của bách tính lại.”

Lục Châu nói:

“Biện pháp duy nhất chính là tìm ra phương pháp trị liệu ôn dịch, lần này Tuệ Kiều tỷ tỷ đi chính là vì điều tra rốt cuộc là bệnh gì.”

Ta thấp giọng nói:

“Y thuật của Tuệ Kiều cao siêu, nhất định có thể tìm ra biện pháp trị liệu ôn dịch, chẳng qua... Ta cuối cùng vẫn là lo lắng cho thân thể của nàng ấy.”

Hai trấn nhỏ Mộc Xuyên cùng Nam Phong phía bắc Tuyên Thành bởi vì phát hiện chín bệnh nhân mà hoàn toàn bị cách ly, Tiêu Trấn Kỳ phái ra năm nghìn binh sĩ bố phòng bốn phía hai trấn nhỏ, nghiêm cấm cư dân trong trấn ra vào ở đây.

Đêm đó khi màn đêm buông xuống ta đến Nam Phong trấn, trấn nhỏ này cùng tiếp giáp với Vi Châu, tiếp nối với quan đạo thông qua giữa Tuyên Thành và Vi Châu.

Công Tôn Lộc tại bên ngoài thôn trấn phụ trách trù tính chung, nghe được ta tin tức đích thân đến đây, vội vàng đi ra nghênh đón, kinh hoàng nói:

“Sao Bình Vương điện hạ lại tự mình tới đây?”

Ta mỉm cười nói:

“Nếu các ngươi đều có thể tới thì vì sao ta lại không thể tới chứ? Hai vị vương phi của ta đâu?”

Công Tôn Lộc hồi đáp:

“Hiện tại hai vị vương phi đang ở trong Nam Phong trấn.”

Ta nhíu mày nói:

“Ngươi vì sao không ngăn cản vương phi tiến vào khu vực có dịch?”

Công Tôn Lộc mặt lộ vẻ bất đắc dĩ:

“Vương phi cố ý muốn đích thân chẩn trị cho bệnh nhân, ty chức cũng không có biện pháp nào.”

Ta gật đầu nói:

“Ngươi dẫn ta đi trong trấn nhìn xem.”

“Điện hạ...”

Công Tôn Lộc vốn định ngăn cản ta, thế nhưng thấy ánh mắt sắc bén của ta thì không thể làm gì khác hơn là nuốt lời còn lại trở vào bụng. "

Đi vào Nam Phong trấn, cảnh tượng trước mắt hiu quạnh không gì sánh được, trên con đường ngoại trừ các binh sĩ đang phụ trách dò xét thì không một một bách tính nào qua lại, mọi nhà cũng đều đóng chặt cửa. Công Tôn Lộc giải thích:

"Nam Phong trấn đã phát hiện sáu bệnh nhân, là khu vực nghiêm trọng nhất từ khi bệnh dịch lan đến Tuyên Thành, chúng ta vì phòng ngừa bệnh nhân lẻn đến các địa phương khác nên không thể làm gì khác hơn là cưỡng chế giữ bọn họ ở lại trong nhà. "

Sở Nhi cùng Tuệ Kiều tạm thời ở lại một khu viện lạc thanh u ở góc phía đông nam của trấn, bốn phía viện trồng vô số trúc xanh, có vẻ dạt dào sinh cơ, nếu như không có ôn dịch uy hiếp, ở đây thật ra là một nơi ở lịch sự tao nhã.

Mới vừa đi vào cổng trạch viện liền thấy Sở Nhi đang bước nhanh đi ra, đôi mắt của nàng thâm thúy sáng ngời nhất thời đã ươn ướt. Bởi mọi người ở đây, chúng ta ngóng nhìn nhau thật sâu cũng không có động tác gì nhiều, ánh mắt tràn ngập thâm tình đã hoà hợp cùng một chỗ.

Ta nắm lấy bàn tay của Sở Nhi, nhẹ giọng nói:

"Nàng gầy đi rồi!"

Sở Nhi cắn môi dưới, hai hàng nước mắt trong suốt rốt cuộc không thể ức chế chảy xuống:

"Dận Không, không một giờ khắc nào mà ta không ngóng trông chàng trở về... "

Nàng vùi đầu vào trong lòng ta, kiên cường nhiều ngày nay rốt cuộc cũng bị tan rã trước mặt ta.

Ôm lấy eo Sở Nhi, chúng ta cùng ôm nhau đi vào trong nhà.

Sở Nhi nhẹ giọng nói:

"Tuệ Kiều đã tra ra ôn dịch chủ yếu là bởi vì nguồn nước gây ra, sẽ không lan truyền thông qua không khí. "

Trong lòng ta thoáng cảm thấy yên ổn hơn, có thể tra ra được nguyên nhân gây nên bệnh dịch thì nghĩ đến khắc phục nó cũng không tính là khó khăn.

Tuệ Kiều đang ở bên trong nhà chỉ đạo hai binh sĩ sắc chế thảo dược, bụng của nàng so với thời gian trước đó chúng ta chia tay rõ ràng lồi ra ra rất nhiều, nhớ tới khổ cực mấy ngày nay của nàng, lòng ta không khỏi cảm động.

Tuệ Kiều hình như ý thức được ta đã tới, xoay người lại cười dịu dàng. Ta đi nhanh tới bên nàng, móc ra khăn lụa lau đi mồ hôi trên trán cho nàng, thân thiết nói:

"Có mệt không?"

Tuệ Kiều lắc đầu, nhẹ giọng nói:

"Muội quan sát qua bệnh nhân ở đây, ôn dịch có lẽ là đi qua nguồn nước rồi truyền nhiễm vào, muội mới kê một phương thuốc có thể có tác dụng ngăn ngừa ôn dịch này. "

Ta kinh hỉ nói:

"Chiếu theo ý muội là ôn dịch có thể trị hết?"

Tuệ Kiều gật đầu nói:

"Mặc dù có thể trị hết, thế nhưng muội nghĩ không biết dược vật có thể đuổi kịp tốc độ truyền nhiễm ôn dịch hay không. "

Sở Nhi ngắt lời:

"Buổi chiều ta mới vừa thu được tin tức, Miện Trì đã xảy ra bệnh dịch nghiêm trọng. Kênh đào chúng ta khởi công xây dựng đã nối vài toà thành trì xung quanh liên tiếp với nhau, nếu như tình hình bệnh dịch đi qua dòng nước kênh đào truyền nhiễm, sợ rằng rất nhanh sẽ lan đến toàn bộ thành trì xung quanh. "

Ta nhíu mày, chuyện này ngoài dự tính của ta. Tuệ Kiều nói:

"Ta có chuyện thủy chung không cách nào nghĩ thông suốt, Tuyên Thành bị vây ở thượng du Vi Châu, Miện Tri ở vào hạ du, vì sao bệnh dịch lại lan đến thượng du trước sau đó mới truyền tới Miện Trì ở hạ du?"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio