Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

chương 321: bi thương (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

A Đông lạnh nhạt nói:

“Đám người kia chỉ là đám ô hợp, đội hình không được chỉnh tề, giết họ chẳng có gì khó.”

Ta dặn dò:

“Toàn lực dùng công kích tầm xa, bảo trì khoảng cách với bọn họ, tiêu hao sinh lực địch, giảm thiểu thương vong của chúng ta tới mức thấp nhất.”

Những thanh âm gào thét của Hải Vu tộc đã theo gió truyền tới, đột nhiên hướng gió lại thay đổi vốn bọn họ thuận gió nay lại tới phiên chúng ta. Ta nở nụ cười nhạt, xem ra ông trời đang giúp chúng ta rồi.

“Bắn tên!”

Theo lệnh của A Đông, trên phong hỏa đài hơn năm cung thủ đồng thời phóng nỏ, nỏ tiễn như mưa lao tới vị trí của địch nhân.

Đám người đầu tiên đã có không ít bị tên bắn trúng, trong lúc nhất thời ngựa ngã người đổ, kỵ binh của đối phương ở phía sau ghìm cương không được, ngã đè nên cả đồng bạn.

Sự cường hãn của người Hải Vu tộc vượt quá sự tưởng tượng của ta, tên bắn như mưa cũng không làm bọn họ nhụt chí, những người sống sót vẫn vọt tới vị trí của chúng ta.

Khi họ tiến nhập vào phương viên một trăm trượng quanh phong hỏa đài, một trăm danh nỏ tiếp tục bắn tên, một làn mưa tên dày đặc lại xuất hiện.

Theo như phỏng đoán của ta, người Hải Vu tộc chắc chắn đã tổn thất phân nửa khi một trăm danh nỏ bắn tên.

Nhưng bọn họ không chút nào bị cái chết của đồng bạn hù dọa, vẫn gào thét xông lên.

Nhã Khắc hét lớn một tiếng:

“Xông lên!”

Hai trăm võ sĩ dùng tốc độ cao nhất phóng tới đám người của Hải Vu tộc, trang bị của võ sĩ bên ta vượt xa đám người của Hải Vu tộc. Áo giáp và ngựa chiến đều có tác dụng phòng hộ, đã có không ít người của đối phương ngã trên mặt đất, bị trường mâu chọc thủng.

Những thanh âm hò hét của Hải Vu tộc lập tức biến thành những tiếng khóc, cuối cùng họ cũng nhận ra việc bao vây tiễu trừ của mình không khác gì đưa dê tới cửa cho người khác tàn sát.

A Đông suất lĩnh một trăm năm mươi danh cung nỏ thủ thu hồi nỏ tiễn, cầm lấy trường mâu gia nhập đoàn chiến, máu tươi như hoa tuyết tung bay, mùi máu tanh theo gió lạnh tản mát trong không khí.

Chiến cuộc đã đã định trước, ta định đi xuống phong hỏa đài lại thấy Lục Châu tỉnh dậy từ lúc nào, nàng mặc bộ quần áo mỏng, đứng trước doanh trướng, ánh mắt mê ly, không biết đang suy nghĩ cái gì...

đọc truyện tại

yencuatui.net/Ta đi tới trước mặt Lục Châu, kéo thân hình nàng vào trong lòng, nhẹ giọng nói:

“Không cần sợ hãi, tất cả đều đã là quá khứ rồi.”

Lục Châu gật đầu, bỗng nhiên ghé vào trong lòng ta lớn tiếng khóc ồ lên.

Rời khỏi bãi phế tích đã là lúc bình mình, ta đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh, trên tuyết toàn là màu đỏ sẫm, những thi thể nằm lẫn lộn trong tuyết, thê lương tới cực điểm.

Bên ta có ba người bị chết, người bị thương, không có tổn thất gì lớn, trải qua chuyện này, mâu thuẫn của Hải Vu tộc với chúng ta càng thêm khó hóa giải.

Nhã Khắc ở bên người ta thấp giọng nói:

“Chờ khi ta từ Ô Khố Tô trở về, ta sẽ đem người đuổi tận giết tuyệt Hải Vu tộc.”

Ta cười nhạt nói:

“Giết sạch Hải Vu tộc đương nhiên có thể loại trừ một địch nhân, thế nhưng sẽ khiến cho các bộ tộc khác ở Âm sơn cảnh giác, khi Nhã Khắc an đáp xử lý mấy vấn đề này, cần phải thận trọng.”

Nhã Khắc không hiểu nhìn ta.

Ta thấp giọng nói:

“Biện pháp tốt nhất là làm cho các bộ tộc khác ở Âm sơn gia nhập trường chiến tranh tiêu diệt Hải Vu tộc, lợi ích chia đều, tâm lý cảnh giác với ngươi sẽ biến mất.”

Nhã Khắc bỗng nhiên tỉnh ngộ gật đầu.

Năm ngày sau, chúng ta thuận lợi đến thủ đô Bắc Hồ là Ô Khố Tô thành, trận chiến trên đường đi không ảnh hưởng tới tâm tình của mọi người. Ngoài mặt thì biểu hiện đau thương tới phúng viếng, nhưng trong lòng lại hưng phấn dị thường.

Quan viên phụ trách đón tiếp chúng ta dẫn chúng ta tới phủ công chúa, phủ đệ này mới được xây dựng sau khi Thác Bạt Lục Châu gả cho ta, kiến trúc tinh xảo, rộng rãi thoáng mát, từ điểm này thôi cũng có thể nhận ra được, Thác Bạt Thọ Thiện yêu con gái của mình tới mức nào.

Quan viên Bắc Hồ dẫn đường cho chúng ta, cung kính nói:

“Hai hôm tới đại hãn bận... Xử lý quốc sự, trong lúc nhất thời sợ rằng không cách nào tới được, người sai hạ quan biểu thị sự áy náy với công chúa và phò mã.”

Ta mỉm cười nói:

“Ta cũng tranh thủ thời gian đó nghỉ ngơi một chút, Đại Hãn sao phải khách khí như vậy.”

Ta thầm nghĩ trong lòng:

“Thác Bạt Thuần Chiếu vừa mới kế vị chức Đại Hãn, công việc chắc chắn là nhiều, mặc dù hắn không thể tới gặp ta được, nhưng ta cũng có chuyện phải làm.”

Quan viên kia lại nói:

“Ba hôm sau chính là ngày bái tế Tiên Hãn, khi đó phò mã có thể gặp Đại Hãn.”

Ta gật đầu nói:

“Ngươi đi an bài giúp ta một chút, ngày mai ta muốn cùng công chúa tới trước lăng phụ hãn bái tế một chút.”

“Phò mã yên tâm, buổi chiều ngày mai hạ quan sẽ tới đây dẫn đường.”

Bắc Hồ an bài tương đối chu đáo, cho dù là nha hoàn hay thị nữ phụ trách hầu hạ Lục Châu đều là những người cũ, mấy ngày gặp nhau không tránh khỏi thổn thức một phen.

Mấy người Nhã Khắc tới tìm ta, nói là mấy ngày tới không có nhiệm vụ xin ta vào trong thành du ngoạn. Ta chỉ dặn họ là đây không phải địa bàn của mình, ngàn vạn lần đừng có gây sự.

Khi mấy người Nhã Khắc mới rời đi, Bắc Hồ thương nhân Xích Lỗ Ôn cũng tới cửa bái phỏng.

Ta cuống quít ra đón thấy Xích Lỗ Ôn mặc một bộ quần áo da báo màu xám, đầu đội mũ lông chồn, đi giày thường của người Hán, cười tủm tỉm bước tới.

Ta và hắn trải qua một thời gian dài buôn bán, hai bên tương đối tín nhiệm nhau, hơn nữa ta cũng tương đối tôn trọng và thưởng thức người này.

Ta cười to nói:

“Xích Lỗ Ôn huynh, ta đang muốn đi huynh, không ngờ huynh đã tới rồi.”

Xích Lỗ Ôn mỉm cười nói:

“Ở chỗ này ta là chủ, điện hạ là khách, sao có thể cho điện hạ chủ động tới nhà được?”

Ta đưa tay làm một động tác mời.

Xích Lỗ Ôn lắc đầu nói:

“Ta cũng không tiện ở chỗ này quấy rầy, ta tới đây là muốn mời Bình vương điện hạ tới phủ.”

Ta ngơ ngác, thấp giọng nói:

“Phụ hãn mới mất, Lục Châu công chúa còn đang trong lúc bi thương, nếu như ta rời đi lúc này có lẽ...”

Xích Lỗ Ôn cười nói:

“Bình vương điện hạ quả nhiên đối với Lục Châu công chúa tình thâm nghĩa trọng, nhưng mà ta cũng có được tin hoàng thất Bắc Hồ sắp tới đây, điện hạ ở đây cũng không có tác dụng gì mấy...”

Lúc này có mỗi Hồ nữ đi tới tiểu lâu của ta ta và Lục Châu, thấy ta, cung nữ này thi lễ nói:

“Điện hạ, thất công chúa tới thăm Lục Châu công chúa.”

Trong lòng ta chấn động, thất công chúa trong miệng cung nữ này chính là Thác Bạt Ngọc Nhi, là thê tử của Dận Tường, năm xưa vì gian tình của nàng ta với Tát Mãn Đô đã lập mưu giết Dận Tường.

Ta đã mượn tay Thác Bạt Thuần Chiếu giết chết gian phu của nàng, từ đó về sau hai bên kết thâm cừu.

Ở trong lễ hội Tát Khố Lan Tiết, nếu như không phải Lục Châu phát hiện đúng lúc, nàng đã giết ta bằng thuốc độc rồi.

Ta nhíu mày, hướng Hồ nữ nói:

“Ta đi thông báo cho công chúa.”

Sau đó ta hướng Xích Lỗ Ôn nói:

“Xích Lỗ Ôn huynh đợi ở đây một chút, ta đi một lát sẽ trở lại.”

Xích Lỗ Ôn cười híp mắt nói:

“Bình vương điện hạ xin cứ tự nhiên.”

Trở lại phòng mình, Lục Châu đang cùng với mấy cung nữ ôn chuyện, thấy ta đi vào, mấy cung nữ kia vội vàng lui ra ngoài.

Lục Châu dùng khăn lụa lau nước mắt, nhẹ giọng nói:

“Có chuyện gì không?”

Ta thấp giọng nói:

“Thất công chúa đã tới.”

Lục Châu u oán thở dài một hơi, ta đã từng nói với nàng chuyện của ta và Thác Bạt Ngọc Nhi, nên nàng suy nghĩ một chút nói:

“Muội không biết tỷ tỷ còn nhớ chuyện trước kia hay không, tốt nhất là huynh nên tránh đi một chút.”

Ta gật đầu nói:

“Xích Lỗ Ôn mời ta tới phủ hắn làm khách, ta tới đó tránh một lát.”

Lục Châu nói:

“Huynh đi đi, nhưng nhớ là buổi chiều phải về, chúng ta tới mộ phụ hãn bái tế phụ thân.”

Ta ôm nàng vào trong lòng, hôn lên đôi môi anh đào của nàng một cái thật lâu, nhẹ giọng nói:

“Ngàn vạn lần phải chú ý giữ gìn sức khỏe.”

Lục Châu đỏ mặt gật đầu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio