Mới có một thời gian không gặp, vậy mà An Dung đã thoát thai hoán cốt hoàn toàn, khí chất của nàng ta lúc này cao quý hòa nhã, mỗi động tác nhấc tay, nhấc chân đều vô cùng tự tin.
Trước kia nàng ta chỉ là một cô gái ngang ngược, hiện giờ đã là hoàng hậu Bắc Hồ, có thể nói là nguyện vọng của nàng ta đã đạt được.
Hơn nữa địa vị của nàng hôm nay cũng có công sức của ta, nếu như ta không thuyết phục Tĩnh Đức phi thì nàng ta cũng không thuận lợi được gả cho Bắc Hồ.
An Dung mặc áo lông chồn màu đen, cổ áo và tay áo được thêu những hoa văn tinh xảo của người Hán, đội mũ phượng vàng, thân phận của nàng hiện giờ đã khác người thường.
Nhìn thấy ta đi vào cửa phòng, An Dung cười khanh khách đứng dậy, dịu dàng nói:
“Dận Không ca ca!”
Xưng hô thân thiết như vậy đã kéo gần khoảng cách giữa hai chúng ta, lúc này ta mới phát hiện cái bụng nàng hơi nhô, hóa ra An Dung đã mang bầu.
Nếu như ở trong hoàng thất, mang bầu là một hành động củng cố thêm địa vị của mình, nếu như An Dung có thể sinh ra một người con trai thì địa vị của nàng không thể nào dao động được nữa.
Ta mỉm cười nói:
“Hoàng muội, không, bây giờ phải gọi muội là Hoàng hậu nương nương.”
An Dung dịu dàng cười nói:
“Nếu như muội không làm hoàng hậu... Thì huynh sẽ không bao giờ nhận người em gái này đúng không?”
Ta cười ha hả ngồi đối diện với An Dung.
A Đông và Thục Linh lui ra ngoài, An Dung tự mình rót đầy chén rượu, nhẹ giọng nói:
“Đại hãn rất sợ muội không quen với món ăn của Bắc Hồ, cho nên mời ba vị ngự trù từ Đại Khang tới, mà có một mình muội đâu cần dùng nhiều đầu bếp tới vậy, nên muội bảo họ thay nhau làm nhiệm vụ, thỉnh thoảng cho họ ít ngân lượng, rồi bảo họ lập một cái Thất Xảo lâu ở Ô Khố Tô thành, vốn đây chỉ là việc giết thời gian, để cho họ quên đi nỗi nhớ nhà, nhưng không ngờ nó dần dần trở nên thịnh vượng.”
Ta cười nói:
“Tài kinh doanh của hoàng muội cũng là đệ nhất, người làm hoàng huynh như ta thực là hổ thẹn!”
An Dung cười nói:
“Dận Không ca ca cần gì phải khiêm tốn quá mức, Đại Hãn bình thường rất khâm phục huynh, những gì huynh làm được ở Tuyên Thành đúng là làm cho người khác phải ngưỡng mộ.”
Ta cười nhạt một tiếng, không nói lời nào.
An Dung rót một chén trà xanh, nâng chung trà lên nói:
“Muội đã mang thai sáu tháng, nên hôm nay chỉ có thể lấy trà thay rượu, Dận Không ca ca chớ có trách muội nha.”
Ta cười nói:
“Ta cũng mải mê nên quên mất điều này, chúc mừng muội.”
An Dung khuôn mặt ửng hồng nói:
“Đợi cho đứa nhỏ này được một tuổi, muội sẽ dẫn nó về thăm quê.”
Ta liên tục gật đầu nói:
“Đến lúc đó ta nhất định tới biên giới tiếp đón.”
An Dung nói:
“Ở chỗ này cái gì cũng tốt, nhưng mà muội vẫn lo lắng cho mẫu phi, từ khi muội rời khỏi Đại Khang chưa liên hệ gì với người cả...”
Đôi mi thanh tú của nàng nhăn lại, có vẻ ưu sầu vô cùng.
Ta an ủi:
“Sức khỏe của nương nương vốn tốt, lại có Hưng vương chiếu cố, muội không cần lo lắng.”
An Dung gật đầu nói:
“Nghe nói phụ hoàng đã đáp ứng lập huynh làm thái tử, tại sao tới bây giờ vẫn còn chưa thực hiện?”
Vừa nhắc tới vấn đề này, trên mặt của ta hiện lên sự bắt đắc dĩ, thấp giọng nói:
“Có thể phụ hoàng cho rằng ta vẫn còn chưa đủ tư cách đảm đương trọng trách như vậy.”
An Dung nói:
“Dận Thao ca ca với muội mặc dù cùng một mẹ sinh ra, thế nhưng muội biết năng lực của ca ca thua xa huynh, trong các vị hoàng huynh chỉ có huynh là người có thể đảm đương nổi trọng trách đó, sao phụ hoàng lại hồ đồ như vậy.”
Ta cũng không muốn cùng An Dung nói tới chuyện ngôi vị hoàng đế, cho nên giữ im lặng.
An Dung dường như không cảm nhận được ý của ta, vẫn nói:
“Muội đã từng nhiều lần đàm luận với Đại Hãn chuyện này, đại hãn cũng cho rằng ngôi vị hoàng đế của Đại Khang chỉ có huynh mới là người thích hợp nhất.”
Ta thầm nghĩ trong lòng:
“Thác Bạt Thuần Chiếu có lẽ là người càng hi vọng ta không leo lên được chức thái ử Đại Khang, nếu như ta có thể kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước thì sẽ trở thành đối thủ mạnh nhất của hắn.”
Ta cười nói:
“Mấy hôm nay ta không gặp được Đại Hãn, không biết người đang làm gì?”
An Dung u oán thở dài một hơi nói:
“Suốt ngày bận về việc quốc sự, phụ hãn mới mất, bao nhiêu chuyện còn phải chờ người làm, ngay cả muội cũng khó mà gặp được.”
Ta bùi ngùi than thở:
“Nhà - nước không thể vẹn toàn, chăm lo việc nước thì lại xao nhãng việc nhà, hoàng muội cần hiểu nhiều hơn mới được!”
Ta bỗng nhiên cảm thấy muốn đi vệ sinh, đứng lên nói:
“Hoàng muội, ta đi ra ngoài một chút.”
An Dung cười nói:
“Sao vậy? Mới uống có một chút mà đã đứng ngôi không yên rồi à?”
Ta ha hả nở nụ cười, đi ra cửa ngoài nhưng thấy Thục Linh vẫn đang đứng ở cuối hành lang, ta hỏi nàng ta đường đi, bỗng phát hiện thấy ở hai bên tai của nàng ta có mang đồ trang sức, có lẽ đây là vật được mang từ Đại Khang, nhưng mà ta lại chưa từng biết.
Ta muốn mua cho Sở nhi một cái, bèn ta cười nói:
“Đồ trang sức này đẹp vậy, mua ở đâu thế?”
Thục Linh cười nói:
“Trước đây vài ngày, Tĩnh Đức phi nương nương sai người từ Khang Đô mang tới.”
Trong lòng ta ngơ ngác, nhưng lại không biểu hiện gì cả, mỉm cười nói:
“Mẫu phi đúng là rất thương hoàng muội!”
Thục Linh gật đầu nói:
“Đúng vậy, người thường xuyên sai người truyền tin tới đây.”
Ta cười nhạt cười, xoay người rời đi, phát hiện vô tình này làm cho lòng ta nặng trĩu. An Dung vừa mới nói với ta là từ khi rời khỏi Đại Khang tới nay vẫn chưa từng liên hệ gì với Tĩnh Đức phi.
Câu nói vô tình của Thục Linh đã chứng minh nàng ta đang giả dối, ta cần phải nghĩ lại động cơ của An Dung, nàng mời ta tới dùng cơm, chẳng nhẽ chỉ đơn giản là vì tình huynh muội?
Ta chủ động rời trọng tâm câu chuyện sang thân tình trong gia tộc, thực ra ta và An Dung không tiếp xúc với nhau nhiều, cho nên không có mấy chuyện để nói.
Biểu hiện của ta mặc dù không có biến hóa gì, nhưng trong lòng đã nhiều lần tự đánh giá, nếu như Tĩnh Đức phi và An Dung vẫn lén liên lạc, không biết các nàng có nhân cơ hội này lén trừ bỏ ta, loại trừ một cản trở lớn nhất cho Hưng vương Long Dận Thao lên ngôi vị hoàng đế?
An Dung một lần nữa chuyển câu chuyện về chủ đề chính, nói:
“Nghe nói thủ hạ của huynh đánh con trai của nguyên soái Bác Thiếp Nhĩ?”
Ta cười nói:
“Chỉ là một chuyện nhỏ, ta và Lục Châu đã tới nhà giải thích với hắn rồi.”
An Dung lắc đầu nói:
“Dận Không ca ca, có lẽ huynh không biết tính của Bác Thiếp Nhĩ, xưa nay hắn là người thông tình đạt lý, khiêm tốn nhường nhịn người, thế nhưng nếu như có ai động tới con trai của hắn hắn sẽ không tiếc bất cứ giá nào tiến hành trả thù.”
Ta lạnh nhạt nói:
“Nếu như chuyên đã xảy ra rồi, cũng chỉ còn cách đợi nó tới.”
An Dung nói:
“Chuyện này muội sẽ tìm cơ hội nói với Đại Hãn, bảo người đứng ra hòa giải chuyện này, muội nghĩ. Bác Thiếp Nhĩ chắc chắn nể mặt người.”
Ta mỉm cười nói:
“Đã như vậy, ngu huynh cám ơn hoàng muội trước.”