Ta mặc dù không biết quan hệ giữa Yên Hàn chuyển biến xấu tới trình độ nào rồi, tuy nhiên Yên vương nếu đã điều binh từ Ngọc Môn quan ở sát phương bắc nhất, đủ để chứng minh chuyện này tuyệt sẽ không dễ dàng giải quyết như vậy.
Ta lo lắng thương thế trên tay A Y Cổ Lệ, nên bảo A Đông khắp nơi đi khắp nơi thám thính tin tức một chút, còn mình thì cùng A Y Cổ Lệ trở về quán trọ trước.
Các ngón tay của A Y Cổ Lệ giống như một bộ tác phẩm nghẹ thuật tuyệt hảo không có tỳ vết, một cước không lưu tình chút nào tên khốn khiếp kia dã giẫm cho tay nàng bị hơi sưng đỏ lên, ta lấy nước sạch tẩy rửa cho nàng, lại tự tay bôi lên rượu thuốc cho nàng. A Y Cổ Lệ xấu hổ nhắm hai mắt lại, có vẻ vô cùng ngượng ngùng.
Nhớ tới một màn vừa rồi nàng giúp đỡ người mù kia, trong lòng ta không khỏi có chút cảm động, không nghĩ tới bề ngoài của nàng nhu nhược nhưng lại có một tấm lòng thiện lương như vậy.
A Đông rất nhanh đã quay trở về quán trọ, hắn mỉm cười nói:
“Chủ nhân, quả nhiên không ngoài dự liệu của người, xung đột lần này giữa Yên quốc cùng Hàn quốc quả thật không nhỏ.”
Ta nhíu mày hỏi:
“Có chuyện gì?”
A Đông nói nói:
“Nghe nói tại biên giới Yên Hàn phát hiện một mỏ vàng, nơi đó từ trước đến nay là nơi hữu hảo của hai nước, biên giới không rõ. Hiện tại bởi vì chuyện mỏ vàng mà đột nhiên trở nên khẩn trương, bách tính nơi đó đã xảy ra xung đột, chết mấy trăm người rồi. Yên quốc dựa vào mục đích giải hòa phái đặc sứ đến Hàn quốc bàn bạc việc này, không nghĩ tới đặc sứ vừa vào biên giới của Hàn quốc (nước Hàn chứ ko phải Korea) liền bị bách tính của Hàn quốc đánh cho đến chết.”
A Đông thở hổn hển một hơi rồi nói tiếp:
“Mạt quý phi của Yên quốc vốn là muội muội của Hàn vương, Yên vương Lý Triệu Cơ bởi vì việc này mà quở trách nàng ta, có điều Mạt quý phi nhất thời bị luẩn quẩn trong lòng không ngờ tự sát. Hàn quốc làm sao có thể nuốt trôi cơn giận này, lập tức phái ra mười vạn đại quân xuất phát tới biên cảnh của Yên quốc.”
Ta thầm nghĩ trong lòng:
“Thực sự là ông trời giúp ta.”
Nhưng biểu hiện ra vẫn không để lộ một chút mừng rỡ nào, thấp giọng nói:
“Quan hệ giữa Tấn quốc cùng Hàn Yên từ trước đến nay đều rất tốt, vì sao không có đến hoà giải cả hai?”
A Đông nói:
“Ta nghe người qua đường nói, lần này Tấn quốc hình như đứng ở bên phe Hàn quốc.”
Ta gật đầu, thầm nghĩ:
“Lẽ nào Tấn quốc cũng động tâm tư muốn tranh phách, muốn nhân cơ hội này nuốt cả hai nước Hàn Yên hay sao?”
A Đông nói:
“Hiện tại chiến sự giữa hai nước Hàn Yên đang hết sức căng thẳng, bách tính người người cảm thấy bất an.”
Ta thản nhiên cười nói:
“Hai nước tám phần mười cũng là phô trương thanh thế, tạm thời nửa cơ hội đánh nhau cũng không có đâu. Tuy nhiên, ở đây cũng không phải nơi để ở lâu, chúng ta vẫn là nhanh rời khỏi đây thì tốt hơn.”
Sáng sớm ngày hôm sau, chúng ta rời khỏi Ngọc Môn quan, một đường đi thẳng về hướng đông, sau khi rời khỏi Ngọc Môn quan, vẫn còn trong phạm vi của thảo nguyên Yên bắc. Mảnh thảo nguyên này tiếp giáp một mạch với bắc bộ thảo nguyên của Sở Châu, tiếp về hướng đông bắc là Lục Hải Nguyên mà ta sở hữu. Hiện tại Sở Châu đã trở thành quyền sở hữu của ta, nếu như có thể thu được thảo nguyên Yên bắc trong tay, ta sẽ sở hữu đồng cỏ lớn nhất trong tám nước. Trước mắt ta phảng phất như xuất hiện tình cảnh một thiết kỵ binh dưới tay ngang dọc tại bắc bộ thảo nguyên, khóe môi ta không khỏi hiện lên một tia mỉm cười.
Gió lạnh thổi qua xen lẫn với không khí khô hanh trên thảo nguyên Yên bắc làm cho xoang mũi hơi khô, con mắt cũng cảm thấy hơi rát.
Đột nhiên A Đông nói:
“Chủ nhân, hai tên kỵ sĩ phía sau đã theo dõi chúng ta một thời gian khá lâu rồi.”
Ta xoay người sang chỗ khác, quả nhiên thấy hai tên kỵ sĩ mặc da bào (áo ngoài bằng da) đang đứng ở phía sau theo dõi chúng ta từ xa, hai người họ ta quay đầu thì lại nhìn xung quanh, lập tức thả chậm tốc độ ngựa.
Ta thấp giọng nói:
“Hay là chỉ là khách qua đường như chúng ta thôi.”
A Đônơ nói:
“Nhưng mà ta vẫn cảm thấy họ có chút lén lút.”
Ta gật đầu nói:
“Chúng ta tăng tốc bỏ qua họ đi!”
Rồi mỉm cười nhìn A Y Cổ Lệ nói:
“Kỵ thuật của cô thế nào?”
A Y Cổ Lệ nóị:
“Người Bí Điền quốc chúng ta đều là lớn lên trên lưng ngựa!”
Nàng nói xong đã rút ra một tiên và cưỡi ngựa phi nhanh về phía trước, từ sau khi ta đáp ứng mang nàng rời khỏi Yên quốc, tâm tình của A Y Cổ Lệ cũng đã tốt hơn rất nhiều, ta cười ha hả cùng A Đông đuổi theo.
Hai tên kỵ sĩ theo dõi chúng ta rất sợ bị bỏ qua, cũng nhất thời nhanh hơn tốc độ. Xem ra họ đến là vì chúng ta là điều chắc chắn không thể nghi ngờ.
Chúng ta lập tức phát hiện ba con ngựa đang cưỡi thuộc loại quá mức bình thường, bất kể thúc giục như thế nào nhưng thủy chung không cách nào vượt qua tốc độ của đối phương được. Trong tầm mắt của ta xuất hiện một gò đất cao phập phồng, ta thấp giọng nói:
“Đi vòng qua gò đất đó rồi giết chết chúng!”
Khi gần tới gò đất, hai tên theo dõi kia đột nhiên biến mất.
Ta ghìm lại ngựa, nhìn chung quanh khắp nơi, ngoại trừ gò đất ở phía trước tất cả đều là thảo nguyên mênh mông vô bờ, theo lý thuyết nếu ẩn núp hẳn là điều không dễ dàng.
Ánh mắt của ta một lần nữa hướng về gò đất ở phía trước, thấp giọng nói:
“Lẽ nào phía trước có mai phục?”
Ta còn chưa nói hết câu, thấy trên gò đất đã tuôn ra hơn hai trăm kỵ sĩ mặc da bào, một đám tay cầm binh khí dưới ánh nắng sớm phản chiếu ánh sáng lóa mắt.
Ta thấy rõ ràng, người đứng ở giữa chính là tên đại hán tối hôm qua tại trong tửu lâu Hoài Dương bị chúng ta đánh cho một trận, nguyên lai hắn đến để trả thù.
A Đông lớn tiếng nói:
“Chủ nhân, các ngươi đi trước đi, ta ở sau ngăn cản bọn họ!”
Ta cười lạnh nói:
“Chỉ là một đám ô hợp mà thôi có cái gì phải sợ.”
Kỳ thực ta hiểu cước lực con ngựa của mình quá kém, căn bản trốn không thoát truy kích của đối phương, ở lại chiến đấu may ra còn có cơ hội.
Lúc này một người đàn ông đầu trọc đứng ở giữa giơ tay phải lên, toàn bộ kỵ sĩ đồng thời tháo xuống cung tiễn từ phía sau, ta phóng ngựa che ở trước người A Y Cổ Lệ và đưa tay nắm lấy eo nàng, để cho nàng ngồi ở phía sau ta.
Người đàn ông đầu trọc quát lớn:
“Hồ câu (ý là sỉ nhục người Hồ) lớn mật dám đánh tam đệ ta, hôm nay nhất định phải cho các ngươi nếm thử lợi hại của Tô Thiết Đảm ta!”
Hai tên thủ hạ bên cạnh y khiêng ra một cây thiết đang (xẻng) cực kỳ nặng đi tới trước ngựa của y. Tô Thiết Đảm một tay xách lấy thiết đang, con ngựa phía dưới hình như cũng cảm thụ được áp lực đột nhiên gia tăng lên, từ lỗ mũi phun ra hai luồng sương trắng.
Ta mỉm cười, xem ra y cũng không có ý muốn bắn giết chúng ta, ngược lại giống như đang trước mặt đám thủ hạ khoe mẽ một phen, ta nháy mắt một cái với A Đông, thấp giọng nói:
“Cầm tặc cầm vương (dẹp giặc phải bắt tướng trước), ta chọc cho hắn tức giận, chuyện còn lại thì giao cho ngươi làm.”
Ta lớn tiếng nói:
“Con lừa ngốc, ngươi rống cái gì đằng đó vậy, có bản lĩnh thì tới đây cùng ta đơn thương độc mã đánh một trận, lẽ nào muốn dựa vào nhiều người để thủ thắng hay sao?”
Tô Thiết Đảm tức giận đến không ngừng la to.
Ta cười lạnh nói:
“Sớm biết con lừa ngốc ngươi không có can đảm như vậy lần sau đừng có thay người khác ra mặt nữa nhé, đồ trẻ ranh không biết trời cao đất dày!”
Tô Thiết Đảm nổi giận gầm lên:
“Thằng chó chết! Lão tử không đem ngươi đập thành thịt vụn thì ta mang họ của ngươi!”
Hắn dục ngựa từ gò đất lao xuống dưới.
Cùng lúc đó, A Đông cũng rút ra trường kiếm từ bên hông tăng hết tốc lực lên nghênh đón.
Tô Thiết Đảm người cao ngựa lớn, vũ khí lại nặng, hơn nữa lại mượn thế từ chỗ cao xung kích xuống, hiển nhiên đã chiếm hết tiên cơ. Y thét lớn vung mạnh thiết đang đập xuống đỉnh đầu A Đông, y mặc dù thế mãnh lực trầm, nhưng dù sao vẫn hơi vụng về, tốc độ ra chiêu so ra kém hơn A Đông.
Trường kiếm trong tay A Đông nhẹ nhàng khoát lên cạnh thiết đang, tiếp đó cổ tay khẽ chuyển động, lấy đối sách tứ lạng bạt thiên cân (l), đem thiết đang nặng mấy trăm cân đặt ở dưới kiếm.
(L): Bốn lạng đẩy ngàn cân, ý nói dùng ít sức mà được công to.
Tô Thiết Đảm lực lượng kinh người, trở tay gạt cho trường kiếm cong đi, A Đông dựa thế lập tức nhảy dựng lên, thân mình tại không trung lộn một vòng, lưỡi kiếm đâm thẳng xuống đỉnh đầu Tô Thiết Đảm.
Bọn đạo tặc trên gò đất đồng thời phát ra một tiếng thét kinh hãi.
Tô Thiết Đảm xoay mạnh thiết đang, thế như máy xay gió bảo vệ đỉnh đầu, trường kiếm đâm vào thiết đang phát ra tiếng kim loại ma sát đến chói tai.
A Đông nương theo lực của Tô Thiết Đảm, thân thể nhảy lui ra đằng sau, nhẹ nhàng hạ xuống lưng ngựa.
Tô Thiết Đảm sửng sốt, ý khinh miệt trong ánh mắt đã biến mất không còn, y đột nhiên quay đầu ngựa lại bỏ chạy về hướng gò đất. Hành động này của y đã hoàn toàn nằm ngoại dự đoán của chúng ta, vốn tưởng rằng tính tình của y nóng nảy, tất sẽ cùng A Đông quyết chiến tới cùng, không nghĩ tới y nhìn ra điều gì không thích hợp, không ngờ lâm trận bỏ chạy.