Ta khẽ nói:
“Ngươi dẫn ta đến xem Yến Lâm thế nào.”
Vì phòng ngừa Yến Lâm thấy vật nhớ người, Diên Bình an bài cho nàng nghỉ ngơi ở một gian phòng khác.
Yến Lâm yên lặng nằm ở trên giường, trên mặt vẫn còn vương đầy nước mắt. Diên Bình thấy ta đi vào thì vội vàng mang thị nữ lui ra ngoài.
Ta yêu thương vuốt ve mái tóc của Yến Lâm. Nhẹ giọng nói:
“Lâm nhi.”
Yến Lâm thoáng như trong cơn mộng tỉnh dậy quay đầu lại, nàng liều mạng nắm lấy cánh tay ta nói:
“Dận Không, có phải là đã tìm được Mính Nhi rồi không?”
Trong lòng ta nhức nhối, ôn nhu nói:
“Nàng yên tâm, Mính Nhi nhất định sẽ không xảy ra việc gì đâu.”
Yến Lâm từ trên giường ngồi dậy, ta cuống quít ấn vai nàng lại:
“Nàng muốn làm gì?”
Yến Lâm nói:
“Ta muốn đi tìm Mính Nhi.”
Ta tận lực khuyên nhủ:
“Nàng cứ ở chỗ này đi, vạn nhất bọn họ tìm được Mính Nhi rồi nhưng nàng không có ở chỗ này thì ai tới chăm sóc cho nó đây?”
Yến Lâm mù mờ gật đầu, rốt cuộc bỏ ý định muốn xuống giường.
Dịch An ở ngoài cửa khẽ nói:
“Tiểu chủ nhân, mấy người Trần tiên sinh qua đây.”
Ta lại an ủi Yến Lâm thêm vài câu, lúc này mới đi ra ngoài cửa, nhắc nhở Diên Bình:
“Ngươi mang thêm mấy thị tỳ đến để chăm sóc Yến Lâm, nghìn vạn lần đừng cho cô ấy làm ra việc ngốc nghếch gì.”
Diên Bình gật đầu nói:
“Tiểu chủ nhân yên tâm, ta nhất định sẽ trông nom tốt vương phi.”
Tin tức Mính Nhi mất tích kinh động rất nhiều người, đến đây cùng Trần Tử Tô còn có Công Tôn Lộc.
Săc mặt ta phiền muộn đi cùng bọn họ tới thư phòng.
Công Tôn Lộc nói:
“Ta đã phát động toàn bộ bộ khoái của Tuyên Thành đến khắp nơi tìm kiếm, cố gắng trong thời gian ngắn nhất tìm được tiểu quận chúa.”
Ta thở dài nói:
“Chuyện này cũng không đơn giản như vậy, kẻ cướp bắt cóc Mính Nhi nhất định đã có kế hoạch khác, hắn khẳng định sẽ liên hệ với ta ngay thôi.”
Trằn Tử Tô gật đầu nói:
“Công tử nói rất có khả năng, có lẽ kẻ bắt cóc muốn mượn chuyện này để áp chế công tử.”
Ta cười lạnh nói:
“Bất kể hắn muốn bao nhiêu tiền, chỉ cần có thể đổi lại con gái ta trở về ta đều thỏa mãn hắn.”
Công Tôn Lộc nói:
“Hai năm nay Tuyên Thành dưới quản lý của điện hạ, đừng nói là bắt cóc, ngay cả một tên trộm hầu như cũng mai danh ẩn tích, ta phỏng chừng đối phương cũng không phải chỉ là cầu tài.”
Ta không phải là không nghĩ như vậy, tuy nhiên ở sâu trong nội tâm ta vẫn đang kỳ vọng đừng phát sinh tình huống như vậy. Ta đột nhiên nhớ tới bên Lục Hải Nguyên, hốt hoảng nói:
“Ta quên mất sai người thông tri cho phía Lục Hải Nguyên rồi.”
Trần Tử Tô nói:
“Công tử yên tâm, vương phi đã bảo Đường Muội đến Lục Hải Nguyên thông tri tăng cường phòng vệ, an toàn của chư vị vương phi không có bất cứ sơ hở gì.”
Ta gật đầu nói:
“Tân pháp tiến trình thế nào?”
Trần Tử Tô nói:
“Lúc đầu ta cùng Công Tôn huynh lần này đến đây vốn chính là vì chuyện tân pháp, không nghĩ tới tiểu quận chúa lại đột nhiên xảy ra chuyện.”
Công Tôn Lộc nói:
“Chúng ta đã chọn ra ba hương trấn để thử nghiệm khai triển tân pháp, chuẩn bị sau đó từng bước ra tăng trong phạm vi lớn hơn.”
Ta không yên lòng nói:
“Chuyện này thì phải làm phiền các ngươi rồi.”
Công Tôn Lộc thấy tâm tình của ta không tốt, đã xin cáo từ trước:
“Ty chức còn muốn đi thị sát tình hình thi hành tân pháp, xin cáo lui trước.”
Đợi Công Tôn Lộc đi rồi, Trần Tử Tô đi tới trước bàn của ta, nói:
“Công tử, ta nghe vương phi nói lần này cậu tại nhốt tại Bắc Hồ, là do Hâm Đức Hoàng âm thầm cấu kết cùng với Thác Bạt Thuần Chiếu?”
Ta gật đầu nói:
“Đây đều là do chính miệng An Dung công chúa nói với ta, hẳn là không sai đâu.”
Trần Tử Tô nói:
“Đầu tiên là Thác Bạt Thuần Chiếu hạ thủ đối phó với cậu, sau đó Hâm Đức Hoàng đề xuất bảo cậu phải đến Khang đô mừng thọ, ngay sau đó liền phát sinh chuyện tiểu quận chúa mất tích, tất cả những chuyện liên tiếp xảy ra này đều nhắm vào công tử.”
Ta không khỏi nhíu mày:
“Lẽ nào ngươi cho rằng là phụ hoàng ta bày ra tất cả những chuyện này?”
Trần Tử Tô nói:
“Ta cuối cùng cảm thấy có chút kỳ quái, lúc mà tiểu quận chúa mất tích cũng quá đúng dịp đi.”
Ta thấp giọng nói:
“Có thể tại trong vương phủ thủ vệ nghiêm ngặt mà cướp đi Mính Nhi, hơn nữa lại không hề để cho chúng ta phát hiện, võ công của người này nhất định rất cao cường.”
Ta đột nhiên nhớ tới Lãnh Cô Huyên, lẽ nào nàng phát hiện Tàng Bảo đồ là giả nên đến đây để bắt đi Mính Nhi?
Trần Tử Tô nói:
“Công tử dự định làm như thế nào?”
Lúc ta đang mơ mơ màng màng, nghe gọi thế thì hơi mờ mịt nhìn Trần Tử Tô.
Trần Tử Tô cười khổ lặp lại một lần:
“Công tử dự định làm như thế nào?”
Ta thở dài nói:
“Trước kia phía Bắc Hồ mặc dù đã hại ta, thế nhưng hiện tại ta cũng không có đủ thực lực để ăn Bắc Hồ, nỗi hận này buộc lòng phải tạm thời đè xuống. Thác Bạt Thuần Chiếu tuy nói đã ngồi ở trên địa vị đại hãn, song hắn cũng không thấy thoải mái, tạm thời chắc cũng sẽ không khởi binh nam hạ.”
Trần Tử Tô nói:
“Công tử nói đúng, ta cũng cho rằng hiện tại cũng không phải là lúc trở mặt ngay với Bắc Hồ, nếu như có khả năng, chúng ta vẫn là nên mau chóng cùng Bắc Hồ nối lại quan hệ thân thiện hữu hảo một lần nữa.”
Ta cười nói:
“Nói dễ vậy sao, Thác Bạt Thuần Chiếu một lòng muốn thu về cương vực Lục Hải Nguyên, ở trong lòng hắn Hâm Đức Hoàng so với ta càng có giá trị hợp tác hơn nhiều.”
Trần Tử Tô mỉm cười nói:
“Hắn chẳng qua là nhất thời hồ đồ, nóng lòng muốn trước mặt nhân dân trong nước làm ra công trạng, lần này hại công tử không thành, nhất định sẽ suy nghĩ lại mối quan hệ cùng chúng ta thôi.”
Ta gật đầu nói:
“Hai nước Yên, Hàn sắp khai chiên rồi.”
Trần Tử Tô nói:
“Ta đã sai người điều tra rõ tình huống bên kia, trận chiến tranh giữa hai nước Yên Hàn sợ rằng không thể tránh khỏi.”
Hắn tràn đầy thâm ý nhìn ta, nói:
“Công tử có phải đối với trận chiến tranh này có ý nghĩ gì không?”
Ta tựa lưng vào ghế, nói:
“Trước đây Trầm Trì trước khi chết đã từng đề xuất kiến nghị với ta dựa vào Tuyên Thành mở rộng tây cương, lúc đó ta còn tưởng rằng hắn muốn hại ta. Tuy nhiên hiện tại nhớ lại, kiến nghị của hắn đích xác có thể thực hiện được.”
Trần Tử Tô nói:
“Trầm Trì chính là nhất đại kỳ tài, xem ra hắn sớm đã nhìn thấu cục diện của công tử phải đối mặt. Hâm Đức Hoàng chậm trễ không chịu lặp người kế thừa, so với việc công tử cứ chờ hắn nhượng quyết, không bằng bản thân mình tự mở rộng cương vực về phía tây, nếu như chúng ta có thể thu được thảo nguyên Yên Bắc thì có thể hình thành một vùng ranh giới rộng lớn kéo dài từ Ngọc Môn quan đến Miện Trì, đến lúc đó công tử đã có thể sở hữu thực lực chống lại các nước khác rồi.”
Trần Tử Tô dừng lại một chút rồi nói tiếp:
“Suy nghĩ của công tử mặc dù rất tốt, có điều lúc này cũng không phải là thời cơ tốt nhất để dụng binh đối với Yên quốc.”
Ta mỉm cười nói:
“Có phải Trần tiên sinh muốn chờ chiến sự giữa hai nước Yên Hàn chân chính phát sinh, rồi sau đó chúng ta mới lại dụng binh từ phía sau Yên quốc?”
Trần Tử Tô nói:
“Yên Hàn tuy nói trở mặt, thế nhưng trận chiến tranh này muốn phân thắng bại, cũng không phải trong thời gian ngắn, chúng ta cần phải chờ tới khi hai nước hợp lại một trận lưỡng bại câu thương, khi đó mới dụng binh với Yên quốc, khi đó cái giá phải trả cũng sẽ ít hơn nhiều.”
Hắn mỉm cười rồi nói tiếp:
“Bắc Hồ so với Yên Hàn mạnh mẽ hơn rất nhiều, nhưng mà chiến tranh giữa hai Hồ đã làm cho Bắc Hồ tổn thất thảm trọng, từ đó chúng ta cũng kiếm chác được lợi ích thật lớn. Lần này đối đãi với Yên Hàn hẳn là áp dụng cùng một phương pháp. Hai nước Yên Hàn cũng tiếp giáp cùng với đại Khang, Tần quốc đã xác minh là biểu thị ủng hộ nước Hàn, vật tư của nước Hàn được cung ứng vận chuyển từ Tấn quốc, tự nhiên sẽ không xảy ra bắt cứ vắn đề gì. Mà Yên quốc suy đoán đúng thì cũng chỉ là tứ cố vô thân, một khi chiến sự khai hỏa. Yêu cầu của bọn họ đối với vật tư sẽ tăng lên gấp nhiều lần, chúng ta mượn cơ hội này trước tiên từ trên kinh tế cướp lấy tiền tài của Yên quốc, đợi đến khi quốc lực của Yên quốc bị nước Hàn khiến cho tiêu hao kha khá rồi, chúng ta sẽ một lần tây tiến đoạt đi cương vực của Yên quốc, như vậy mới là kế sách tốt nhất.”
Ta gật đầu nói:
“Kế này của Trấn tiên sinh quả nhiên rất tuyệt.”
Trần Tử Tô nói:
"Cho nên, hiện tại chúng ta cần làm chính là đừng cho Yên quốc sản sinh ra tâm cảnh giác. Biểu hiện ra còn cho cho nó một chút ngon ngọt, Tấn quốc cùng Hàn quốc, Tề quốc chính là một tập đoàn đồng nhất, nói trợ giúp nước Hàn chính là liên minh này trợ giúp nước Hàn, chúng ta cứ hạ thủ từ nơi này, đầu tiên kéo Yên quốc vào liên minh giữa Khang Tần để nó buông lơi cảnh giác.
Ta cười nói:
"Chuyện này rất dễ lo liệu, chỉ cần có thư liên minh của ta cùng Tinh Hậu, Yên vương Lý Triệu Cơ đương nhiên sẽ không sản sinh nghi ngờ gì. "
Trần Tử Tô nói:
"Tử Tô bất tài nguyện ý thay công tử hoàn thành việc này. "
Ta mỉm cười nói:
"Được, ta lập tức viết một phong thư cho Tinh Hậu, bảo nàng ta đứng ra mời Yên vương Lý Triệu Cơ gia nhập vào trong liên minh của chúng ta. "
Trần Tử Tô vuốt râu cười nói:
"Nếu như Tinh Hậu đứng rạ chắc chắn Lý Triệu Cơ sẽ cho rằng đây là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, không có bất cứ lý do gì để cự tuyệt. "
Chúng ta nhìn nhau cùng cười ha hả.