Tinh Hậu gật đầu nói:
“Ta biết, nhưng mà... Nếu để cho Yến Hưng Khải nhậm chức tướng quốc, Bạch Quỹ chưa chắc đáp ứng.” Nàng trầm ngâm chốc lát mới nói: “Ngươi lập tức dẫn ta đi gặp Trầm Trì!”
Tôi do dự nói:
“Trầm Trì hiện nay không muốn làm lộ tin tức hắn tới Tần đô, hành động của mẫu hậu sẽ làm người khác chú ý...”
Tinh Hậu lạnh nhạt nói:
“Hai ngày nay Bạch Quỹ bận việc... Hôn sự cho nữ nhi của hắn, hắn không còn thời gian mà để tâm tới việc khác, hơn nữa... Ta chẳng nhẽ lại gióng trống khua chiêng ra khỏi cung hay sao!”
Tôi và Tinh Hậu ngồi trong kiệu đi tới Lộc Duyến khách điếm, Trầm Trì đang nghỉ ngơi, tôi gõ cửa phòng rất lâu, hắn mới mở cửa ra, hắn y quan chỉnh tề, trên giường chăn đệm cũng đã gấp gọn gàng, Trầm Trì cười nói:
“Ta vẫn đang đợi công tử!”
Tôi cung kính mời Tinh Hậu vào trong, Tinh Hậu nhìn Trầm Trì, nói:
“Trầm khanh gia có từng nhớ ta không?”
Trầm Trì vái chào rất sâu nói:
“Thảo dân Trầm Trì tham kiến thái hậu thiên tuế thiên thiên tuế!”
“Miễn!”
Tinh Hậu đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống, tôi và Trầm Trì chia ra đứng bên trái phải trước mặt của nàng.
“Trầm khanh gia mời ngồi!”
Trầm Trì theo lời ngồi ngồi phía đối diện của Tinh Hậu, thần tình không có bất cứ biến hóa gì.
Tinh Hậu đem lá thư đẩy qua cho hắn, nói:
“Trầm khanh tại sao lại giới thiệu Túc vương?”
Trầm Trì nói:
“Giới thiệu Túc vương chỉ là muốn di dời sự chú ý của Bạch Quỹ, Thái Hậu chắc đã nghĩ ra.”
Tinh Hậu nhíu mày nói:
“Trong phong thư nay, khanh có đề cập tới hơn quan viên, nhưng không giữ chức vụ trọng yếu.”
Trầm Trì cười nói:
“Nếu như điều động người có chức vụ trọng yếu, sợ rằng Bạch Quỹ cũng sẽ không đồng ý!”
Trong mắt Tinh Hậu tràn ngập vẻ nghi hoặc.
Trầm Trì nói:
“Thứ cho thảo dân nói thẳng, thái hậu sở dĩ đem thần từ Tế Châu mời tới, mục đích thực sự chỉ là muốn dùng thần ngăn cản Bạch Quỹ.”
Tinh Hậu không phủ nhận, khẽ gật đầu.
Trầm Trì nói:
“Liên quan tới chuyện quan viên vi phạm thiên điều, bị Tuyên long hoàng đế cách chứ, thần muốn làm cho chuyện thần trở lại Tần đô, và được Thái hậu trọng dụng là chuyện đương nhiên. Về phần Túc vương Yến Hưng Khải, hắn tuy tham lam xấu xa, nhưng vẫn còn địa vị trong hoàng thất, chức vị tướng quốc cũng có thể đảm nhận, mà quan trọng hơn, trong mắt Bạch Quỹ, hắn không đủ cấu thành uy hiếp.”
Tinh Hậu nói:
“Xem ra khanh đúng là đã chờ đợi thời cơ đã vào triều làm quan từ lâu rồi?”
Trầm Trì gật đầu nói:
“Thái hậu thánh minh.”
Tinh Hậu thở dài nói:
“Cũng được, ngày mai là ngày đại hôn của Nguyên Tông, thừa dịp ta sẽ làm những chuyện của khanh.”
Nàng hướng Trầm Trì nói:
“Trầm khanh gia có kế sách gì ức chế sự hoành hành của Bạch Quỹ?”
Trầm Trì mỉm cười đứng dậy, đi lại trong thư phòng vài bước, đối mặt với Tinh Hậu nói:
“Đối phó Bạch Quỹ cũng không khó!”
Tôi thầm nghĩ trong lòng:
“Trầm Trì này quả nhiên mạnh miệng, đối phó với Bạch Quỹ mà không khó sao?”
Tinh Hậu hứng thú nói:
“Nói nghe một chút!”
“Bạch Quỹ sở dĩ có quyền thế như ngày hôm nay, đều là do một tay Thái hậu tạo nên, nếu như Thái hậu muốn mọi việc trở lại như cũ, chỉ cần đem hắn trở lại vị trí cũ là được...”
Trong mắt tôi và Tinh Hậu đồng thời biến đổi, Trầm Trì y quả nhiên không tầm thường.
Trong mắt Trầm Trì tràn ngập tự tin, điều này làm cho người ta quên mất cái dáng vẻ phổ thông của hắn.
“Trong thời gian gần đây, Đông Hồ luôn quấy nhiễu biên cảnh phía bắc, chiến sự sớm muộn gì cũng phát sinh.”
Trầm Trì hạ giọng nói:
“Ngày nào chiến sự bạo phát, cũng chính là cơ hội tốt nhất mà Tinh Hậu đối phó với Bạch Quỹ!”
Khi ta với Tinh Hậu rời khỏi khách điếm, thì lời của Trầm Trì vẫn cứ vang vọng trong đầu của ta, với ta mà nói, thì sách lược mà Trầm Trì nghĩ ra giống như một bình minh trong lòng, làm cho ta đạt tới một cảnh giới mà trước nay chưa từng có.
Ta cũng từng nghĩ tới vô số phương pháp để đối phó Bạch Quỹ, nhưng chỉ là dùng nhân lực trong nước của Đại Tần. Mà Trầm Trì nhưng đưa mắt bỏ vào Đại Tần bên ngoài đích liệt quốc, ở quốc nội cục diện chính trị rơi vào giằng co đích thời gialại để mắt tới những quốc gia bên ngoài, nhân cơ hội thời gian cục diện chính trị giằng co, thì đem vấn đề này đổ lên đầu Bạch Quỹ.
Tinh Hậu sau khi ra khỏi cửa thì nhìn ta nói:
“Dận Không! Ngươi mới từ Tế Châu trở về, cũng mệt mỏi rồi, mau về nghỉ ngơi đi!”
Xem ra nàng không muốn ta cùng trở về cung, trong lòng ta có chút mất mác, cung kính lên tiếng, đưa mắt nhìn cỗ kiệu của nàng biến mất trong màn đêm.
Trở lại Phong Lâm Các thì đã vào đêm khuya, mọi người vẫn chưa đi nghỉ, đợi ta trỏ về
Thải Tuyết nghe được động tĩnh, cuống quít từ phòng bếp chạy ra, đôi mắt đẹp đã ngấn lệ, nhìn ta cười, trong đôi mắt sáng này không cách nào che giấu được tình ý, càng làm cho nàng thêm kiều mị, động lòng người.
Ta nhìn nàng nở nụ cười, ngay cả ta cũng không cách nào lý giải được tình cảm và mối quan hệ của chúng ta nữa.
Tôn Tam Phân vẻ mặt nghiêm trọng nói:
“Công tử! Dao Như cô nương vẫn đang sốt!”
Ta ngơ ngác, cuống quít thu liễm tâm thần chuyển hướng nhìn Tôn Tam Phân nói:
“Tiên sinh thấy nàng bị mắc bệnh gì?”
Tôn Tam Phân nói:
“Mạch tượng của nàng rất kỳ quái, lúc mạnh lúc yếu, khí tức trầm trọng, hiển nhiên là dấu hiệu trúng độc!”
Hắn thấp giọng nhìn ta nói:
“Công tử có biết trên người nàng có dấu hiệu gì dị thường không?”
Ta lắc đầu, chợt nhớ tới U U đã nói với ta về Đoạn Mệnh Thất Tuyệt Châm, ta cuống quít đi tới phòng Dao Như.
Ta dưới sự trợ giúp của Thải Tuyết, cởi quần áo của Dao Như ra, tỉ mỉ ở kiểm tra trên người của nàng một lần, quả nhiên ở vai trái phát hiện một dấu đỏ nhỏ như hạt đỗ.
Ta hít một hơi lãnh khí, U U quả nhiên hành sự ác độc, chỉ vì một cuốn sổ của Điền thị mà lại hạ thủ đoạn độc ác tới như vậy.
Sau khi ra khỏi phòng, ta gọi Tôn Tam Phân tới, kể lại sự tình cho hắn một lần. Tôn Tam Phân chau mày, sau đó lấy từ trong hòm thuốc ra một cái Kim châm, đâm nơi bị U U hạ độc châm, lập tức có mấy giọt máu đen chảy ra.
“Độc tính của Đoạt Mệnh Thất Tuyệt Châm này lão phu có thể lấy ra, nhưng mà...”
“Nhưng mà thế nào?”
Tôn Tam Phân thở dài nói:
“Độc này là do người ta dùng nội lực đẩy vào trong kinh mạch, di động theo máu, lão phu sợ rằng không có cách nào bài trừ được cả.”
Ta ân cần nói:
“Độc này có nguy hại với Dao Như hay không?”
Tôn Tam Phân gật đầu nói:
“Độc này cứ thêm một ngày, thì Dao Như cô nương lại thêm thống khổ, cho dù tính mạng có thể giữa được, thì sinh hoạt sau này sẽ có chút khó khăn...”
Ta thần tình buồn bã, vô lực ngồi ở bên giường, Thải Tuyết vỗ nhẹ hai vai ta, trong đôi mắt đẹp của nàng đã chảy ra hai dòng lệ.
Tôn Tam Phân nói:
“Nếu như có thể tìm được người hạ thủ, thì lão phu có thể lấy độc châm ra!”
Ta gật đầu, U U khẳng định đã đến đây, nhưng mà nếu như không có sổ sách của Điền thì, chỉ sợ nàng sẽ không cứu Dao Như, mà vấn đề mấu chốt lại tập trung trên người Điền Ngọc Lân, không biết hắn có tới Tần đô hay không.
Đại hôn của Huệ an hoàng đế Yến Nguyên Tông, ta làm nghĩa đệ của hắn đương nhiên phải tham gia. Ta dùng thời gian cả đêm viết một bức câu đối, cẩn thận tỉ mỉ, cho tới buổi sáng mới vào Tần cung.
Hai bên đường nơi nơi khắp chốn giăng đèn kết hoa, toàn bộ Tần đô đều bởi vì... Đại hôn mà có không khí vui vẻ, từ sau khi Tuyên Long hoàng đế mất, thì đây là ngày vui đầu tiên.
Đi vào Tần cung, giống như đi vào một đại dương màu đỏ, hai bên đường đều là đèn lòng và rèm che màu đỏ, tất cả cung nữ thái giám đều đã mặc trang phục màu đỏ cát tường, đi qua đi lại như mắc cửi.
Địa điểm đại hôn diễn ra ở Chính Đức điện, khi ta đi tới nơi này, thì thấy một dàn nhạc toàn do mỹ nữ tuyệt sắc tạo thành, và cung nữ mỹ lệ cầm quạt, hoa thơm đi lại. Khi tới trước đại diện, thì thấy một con đường đầy hoa đỏ, dẫn nhập vào lễ đường.
Nơi đó có đồng nam đồng lữ, tay cầm lãng hoa hoặc lư hương, chân đạp thảm đỏ đi vào trong đại diện. Hơn cung nữ thái giám đi theo sau, sau cùng mới là văn võ bá quan.
Trước mắt giống như một biển hoa, nơi nào cũng là hương thơm, nơi nào cũng vang lên tiếng cổ nhạc, cẩm tú thành đôi, lộng lẫy vô cùng.
Ta dựa theo sự chỉ dẫn của thái giám đi tới vị trí của mình, đã thấy Lệ Cơ đội mũ phượng màu đỏ, dịu dàng bước lên điện phủ, ta tuy rằng không thấy được khuôn mặt của nàng, thế nhưng có thể tưởng tượng lúc này nàng đang thương tâm tới cực điểm.
Yến Nguyên Tông nghiêm nghị, từ trên nét mặt của hắn không thấy bất cứ sự vui sướng nào từ đại hôn này, hiển nhiên hắn vẫn chưa thể quên được Yến Lâm.
Yến Lâm và Tư Hầu một trái một phải đi bên cạnh Lệ Cơ, hai người hầu như đồng thời nhìn thấy ta, hướng ta thản nhiên cười, phảng phất như hai nụ hoa mới nở, ta thấy hai nàng cười, mới cảm giác như không khí buồn bã này tiêu tán đi vài phần.
Phía sau có một thanh âm khàn khàn nói: “Bình Vương điện hạ!”
Ta ngạc nhiên xoay người lại, đã thấy Túc vương Yến Hưng Khải chẳng biết từ lúc nào đi tới phía sau của ta, vóc người hắn không cao, nhưng lại có vẻ mập mạp, trên mặt vẫn hiện nụ cười, nếu như ta không biết hắn trước, thì không cách nào liên hệ hai chữ tham lam với con người của hắn.
Quyển : Tiềm Long