Ta thấp giọng nói:
“Thế cục Khang đô vẫn chưa ổn định, hiện giờ rời đi vẫn còn hơi sớm. Ta muốn ở lại chỗ này chừng nửa tháng nữa...”
Ta dừng lại một chút rồi nói:
“Trong khoảng thời gian này, ta muốn lập một cái linh đường cho mẫu thân ở trong vương phủ, đồng thời thuê thợ tới sửa chữa lại Thanh Nguyệt cung một chút.”
Sở nhi đương nhiên hiểu tình cảm của ta dành cho mẫu thân, khẽ gật đầu nói:
“Nương nương ở dưới suối vàng có biết, nhất định sẽ hiểu được hiếu tâm của huynh.”
Sáng sớm hôm sau, ta và Sở nhi cùng nhau tới hoàng lăng tế tổ, đội ngũ đi về hướng đông của Khang đô chừng hai mươi dặm là tới hoàng lăng.
Hoàng lăng có tới mười một tòa, bao gồm toàn bộ những quốc quân của Đại Khang, có hai thái tử tráng niên mất sớm, sau khi họ chết cũng được an bài trong hoàng lăng.
Ta bái tế các vị tiên hoàng trong hoàng lăng, sau đó lạp một thiên minh chí, khắc lên một tấm bia đá, chứng thực ta đã là thái tử.
Đại Khang khai quốc hoàng đế Thác Đế về già xuất gia, di thể của người không được an bài trong hoàng lăng, lăng mộ của người trong này chỉ chôn di vật và quần áo. Sau khi bái tế xong, ta và Sở Nhi đi tới trước lăng mộ của thái tử Long Dận Cơ.
Ta quét tuyết đọng trên mộ, chuẩn bị tế phẩm, cung kính đặt ở trước lăng, sau đó ta trịnh trọng quỳ xuống. Sở Nhi không biết vì sao ta lại tôn kính vị hoàng huynh đã mất này như vậy, nhưng mà cũng quỳ xuống theo ta.
Ta cung kính đi bái lạy chín lễ, trong lòng thầm nói:
“Phụ vương, hài nhi tới thăm người, chí hướng ngày xưa người chưa hoàn thành, hài nhi sẽ tiếp tục.”
Ta nhẹ nhàng vuốt ve bình ngọc, bên trong đó đặt tro cốt của mẫu thân ta, hai người ở trên trời có linh, cũng có thể cảm thụ được sự tồn tại của nhau.
Nước mắt dọc theo hai gò má của ta chảy xuống, chỉ có ở trước mộ phụ thân, ta mới biết mình không cách nào khống chế được tình cảm trong lòng mình.
Ta rót một chén rượu, rải trên mặt tuyết trước mộ phần, sẽ có một ngày, ta sẽ an táng hài cốt phụ thân và mẫu thân chung một chỗ.
Sở Nhi nhẹ giọng nói:
“Đây chính là nơi mai táng thái tử trước kia hay sao?”
Ta gật đầu nói:
“Thái tử là người trong lòng ta tôn kính nhất!”
Trước thái tử lăng có một tấm bia đá, không có chữ nào cả, cuộc đời của phụ thân ta vẫn chưa leo lên được đế vị, cho nên người không có tư cách được khắc chữ.
Trên bia đá chỉ có hai chữ bị mưa gió làm mờ, ta phải vất vả lắm mới nhận ra, trên đó có khắc hai chữ “Thu Ngô” .
Ta không hiểu được hàm nghĩa chân chính của hai từ này, trời thu cây ngô đồng, chẳng nhẽ là nơi đính ước của mẫu thân và phụ thân?
Ta cẩn thận dọn dẹp cỏ dại, cho tới hoàng hôn ta và Sở nhi mới rời đi.
Trải qua lần phong ba này, ta thành công loại bỏ thế lực của Hưng vương và Tĩnh Đức phi, còn Tả Trục Lưu chỉ bị đả kích nho nhỏ.
Tả Đông Tường mặc dù bị cách chức thống lĩnh Ngự Lâm quân, người nhậm chức thống lĩnh Ngự Lâm quân là Tần Tứ Quý, là một trong những tướng lĩnh mà Dực vương khéo đề bạt.
Tả Đông Tường tuy rằng bị hạ xuống làm Phó thống lĩnh Long Tương Quân, nhưng thực tế hắn vẫn nắm quyền điều khiển Long tương quân, nếu như muốn ép hắn thêm một bước, thì phải cần cơ hội khác.
Sau khi giam giữ Tả Ngọc Di được bảy hôm, ta bảo Đường Muội thả nàng ta ra, giết nàng chẳng có ý nghĩa gì cả, huống chi ta cũng không muốn đẩy Tả Trục Lưu vào tuyệt cảnh quá sớm, việc này chỉ làm cho hắn không tiếc tất cả đối phó ta mà thôi.
Sau khi biết chuyện Thanh Nguyệt cung bị đốt, Hâm Đức hoàng đế đã cho di chuyển Tĩnh Đức phi đi nơi khác, có lẽ là nhớ tới tình nghĩa phu thê, hắn không trách cứ Tĩnh Đức phi gì cả, chỉ bảo thợ sửa chữa Thanh Nguyệt cung, coi như là một sự bồi thường với ta.
Sở nhi và Dực Vương cũng biết Thanh Nguyệt cung ở có địa vị tương đối trọng yếu trong lòng ta, nên có cảm giác áy náy vô cùng, bề ngoài ta bảo là không tiếp tục truy cứu, nhưng trong lòng đã quyết định, nhất định phải làm cho Tĩnh Đức phi trả giá gấp bội.
“Tỷ phu!”
Dực Hổ hớn hở cầm một cái bái thiếp đi đến.
Dực Hổ nói:
“Lạc Mịch công công ở ngoài cửa xin đợi, tỷ phu có muốn gặp hắn hay không?”
Ta gật đầu nói:
“Bảo hắn vào đi.”
Lạc Mịch cười tủm tỉm đi đến, quỳ xuống nói:
“Nô tài Lạc Mịch tham kiến thái tử thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!”
Ta nhíu mày, ta ghét nhất chính là lễ tiết rườm rà, khoát tay áo nói:
“Đứng lên đi, có chuyện gì mau nói.”
Đã là thái giám thì ai chẳng giỏi quan sát sắc mặt người khác, Lạc Mịch nhìn thấy ta không có giận dữ, mỉm cười nói:
“Nô tài lần này tới, là muốn thông báo cho thái tử, Thanh Nguyệt cung đã sửa chữa như mới, khi nào thái tử rảnh rỗi hãy di giá tới đó xem.”
Ta lộ ra mỉm cười:
“Được rồi ta với ngươi đi vào cung xem.”
Ta vốn định gọi Sở nhi cùng đi, nhưng mà không ngờ là Sở Nhi vẫn còn chưa dậy, chuyện này trước kia chưa bao giờ xảy ra, ta đi tới trước giường, vỗ nhẹ vai Sở Nhi, Sở Nhi mở đôi mắt đẹp, thở phào nhẹ nhõm nói:
“Sao muội vẫn còn ngủ được nhỉ?”
Ta cười nói:
“Có lẽ là do mấy hôm nay quá mệt mỏi, bên ngoài mặt trời đã lên cao rồi, nếu như còn không dậy, sẽ bị đánh vào mông.”
Sở nhi gắt giọng:
“Huynh lại nói bậy!”
Nàng lười biếng đứng dậy, lại ngáp một cái, vẫn có vẻ mệt mỏi như cũ, ta đột nhiên nghĩ tới một chuyện, ôm vai nàng nói:
“Không phải là muội có rồi đấy chứ?”
Sở Nhi khuôn mặt ửng hồng nói:
“Đừng vội nói bậy...”
Nhưng mà nàng lập tức giảm thanh âm, nhẹ giọng nói:
“Nhưng mà... Tháng này chuyện đó của muội còn chưa có tới...”
Nói xong nàng mắc cỡ nhào vào lòng của ta, ta kinh hỉ vô cùng, kích động nói:
“Xem ra đi Cầu Tử thụ quả nhiên linh nghiệm.”
Sở Nhi nhẹ giọng nói:
“Vẫn còn chưa biết chính xác mà...”
Ta ha hả cười nói:
“Ta đang muốn vào cung, sẽ mời Chu thái y tới, nhờ ông ta bắt mạch, chẳng phải là biết rõ hay sao?”
Sở nhi e thẹn, khẽ gật đầu, lại dặn dò:
“Chuyện này ngàn vạn lần đừng nói cho người khác biết, muội sợ không phải.”
Sở nhi chờ mong đứa con này lâu lắm rồi, cho nên tâm tình lúc này vô cùng khẩn trương.
Ta cười nói:
“Muội yên tâm, trước khi Chu thái y bắt mạch, ta sẽ không nói cho ai biết.”
Đúng là người gặp việc vui thì tinh thần sẽ thoải mái, Sở nhi mang tin vui tới cho ta, làm cho những chuyện không hài lòng trong mấy ngày của ta tan biến, ta lại ôn nhu an ủi Sở Nhi một phen sau đó mới theo Lạc Mịch vào hoàng cung.
Đi ra ngoài vương phủ, vẫn thấy Dực Hổ hớn hở, có bái thiếp đưa tới, cũng có lễ vật, người xếp hàng ở trước vương phủ dài dằng dặc.
Ta nhịn không được cười khổ lắc đầu, nhớ tới khi ta còn là Tam Thập Nhất hoàng tử thì đâu có cảnh tượng như thế này.
Thấy ta xuất hiện, Dực Hổ tiến lên đón, mỉm cười nói:
“Tỷ phu, theo như ý của huynh, đệ đã đem bái thiếp và lễ vật trả lại, nhưng người này đi, người kia đến, đệ làm không hết.”
Ta cười nhạt nói:
“Đệ cứ dựa theo tên của người viết trên bái thiếp mà trả lại.”
Dực Hổ gãi gãi đầu nói:
“Như vậy sợ rằng một tháng cũng không xong.”
Ta nhíu mày, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, thấp giọng nói:
“Nếu như vậy, đệ đem toàn bộ người tặng lễ lưu lại, hẹn họ hai ngày sau tới, lúc đó sẽ trả lại tặng lễ cho họ.”
Dực Hổ cười nói:
“Vẫn là tỷ phu có biện pháp, đệ lập tức đi làm!”