Đêm đã về khuya, bên bờ sông Dịch chỉ còn lại mấy ngọn đèn, chúng ta nhìn xuống mặt nước tối đen như mực của con sông, xung quanh lặng ngắt như tờ.
Hoàn Tiểu Trác nhẹ giọng nói:
“Ngươi có phải đã quyết định hạ thủ trong ngày đại hôn của Yên vương?”
Ta gật đầu nói:
“Cô nương có thể rời khỏi Yên đô trước ngày đó.”
Hoàn Tiểu Trác xoay người nhìn ta một cái nói:
“Nếu như ta không có nghe lầm thì câu nói này hình như là quan tâm tới ta thì phải?”
Ta mỉm cười nói:
“Từ khi ta nhìn thấy cô nương, ta đã quan tâm tới cô nương rồi.”
Hoàn Tiểu Trác u oán thở dài một hơi, ánh mắt lần thứ hai nhìn vào mặt sông đen kịt, hồi lâu mới nói:
“Số phận của ta đã định, trước, không cần bất cứ ai quan tâm.”
Ta quyết định, to gan từ phía sau ôm lấy thân thể mềm mại của Hoàn Tiểu Trác, Hoàn Tiểu Trác kìm lòng không được run rẩy một chút, cố sức giãy dụa nói:
“Ngươi đang làm gì vậy?”
Ta khẽ hôn lên đôi tai trong suốt của nàng, nói:
“Tiểu Trác, ta thích nàng!”
“Thế nhưng ta chưa bao giờ thích ngươi!”
Hoàn Tiều Trác vẫn cố gắng chống cự.
Ta thâm tình nói:
“Từ ánh mắt của nàng đã cho ta biết, trong lòng nàng đã có vị trí của ta rồi.”
Hoàn Tiểu Trác lập tức bỏ qua sự phản kháng, thân hình của nàng tựa vào lòng ta, vô lực nói:
“Huynh còn muốn muội thế nào nữa, muội đã giúp huynh nhiều chuyện như vậy, huynh còn chưa hài lòng hay sao?”
Ta ôm chặt lấy nàng nói:
“Ở bên cạnh ta đi, ta không muốn nàng tiếp tục phiêu bạt nữa.”
Hoàn Tiểu Trác chậm rãi lắc đầu, ánh mắt dần ủ rũ, nàng muốn thoát ra nhưng lại bị ta giữ lại, nên nàng nhẹ giọng nói:
“Muội thừa nhận trong lòng muội ngập tràn hình bóng của huynh, có thể nói là huynh chính là cuộc sống của muội. Nhưng cuộc sống của muội kiếp này phải đối mặt với những cái chết của thân nhân trong gia đình...”
Từ đôi mắt đẹp của nàng chảy ra hai hàng lệ, đây là lần đầu tiên nàng chủ động bày tỏ cõi lòng.
Trong lòng ta tràn ngập nhu tình, Hoàn Tiểu Trác là người vô cùng lý trí nàng tuy rằng yêu ta, thế nhưng lại không muốn tiếp thu tình cảm của ta, bởi vì khi trong đời nàng còn một chuyện quan trọng hơn đó là báo thù.
Trước mắt ta xuất hiện hình ảnh máu tươi khắp nơi, Hoàn Tiểu Trác và Tinh Hậu mỗi người cầm một thanh đao sắc bén, đang điên cuồng đâm vào đối phương. Ta không dám tiếp tục suy nghĩ tiếp, thống khổ nhắm hai mắt lại.
Hoàn Tiểu Trác nhẹ nhàng kéo cánh tay của ta, ôn nhu nói:
“Không nên bàn lại việc này, muội chỉ muốn ôn lại tình cảnh khi chúng ta còn ở bên bờ sông Xuân Thủy.”
Ta nở một nụ cười ấm áp, cuộc sống còn dài, hà tất gì cứ phải nghĩ tới chữ chết.
Sau khi ta và Hoàn Tiểu Trác chia tay, ta đi tới nơi mà Liên Việt dưỡng thương.
Liên Việt không ngờ ta tới thăm hắn khuya như vậy, thương thế của hắn đã đỡ hơn trước rất nhiều, bước đi không còn khó khăn gì nữa.
Ta nhìn trên bàn, thấy trên đó có một ít đậu phông, một bình rượu nhỏ, không nghĩ tới Liên Việt dưỡng thương lại thoải mái như vậy.
Ta cười nói:
“Không nghĩ tới thương thế của ngươi lại khôi phục nhanh như vậy.”
[ t
ruyEn cua tui dot net ] Et/
Liên Việt mặt mày rạng rỡ nói:
“Cũng nhờ có Kim Sang Dược của công tử, công tử đúng là người hiểu tâm lý của ta, không những trị liệu thương thế mà còn trị liệu cả cái bụng, nếu như không chê chén rượu nhạt và đậu phộng rang, vậy thì uống với ta mấy chén, thế nào?”
Ta cười ngồi xuống bàn Liên Việt rót đầy chén rượu cho ta, nói:
“Lần này nhờ công tử cứu giúp, Liên Việt mượn hoa hiến phật, mời người một chén.”
Ta cùng hắn chạm chén, uống cạn chén rượu.
Liên Việt nói:
“Công tử dự định ở lại Yên đô bao lâu nữa?”
Ta để chén rượu xuống nói:
“Năm ngày sau, sau khi công chúa gả vào Yên cung, cũng chính là ngày ta rời khỏi Yên đô.”
Liên Việt gật đầu, chau mày, dường như đang nghĩ tới một chuyện khó quyết định, một lát sau mới nói:
“Công tử, có chuyện ta cần nói với người, trước khi ta bị Vệ Hiệu Đình bắt, ta đã gặp nữ tử mà chúng ta đã cứu từ trong hoàng lăng của Yến Nguyên Tông ra ngoài, bên cạnh nàng còn mang một đứa bé.”
Nữ hài tử trong lời nói của Liên Việt chính là Khúc Nặc.
Trong lòng ta chấn động, cố gắng kiềm chế sự kích động trong lòng, nói:
“Nàng ở đâu?”
Liên Việt nói:
“Lần cuối cùng ta gặp nàng ta là ở Thiết Xích thành thuộc đông bắc của Yên quốc, nàng ta dùng nghề may vá y phục để kiếm sống.”
Ta yên lặng gật đầu, chiếu theo lời nói của Liên Việt, thì mẹ con Khúc Nặc đã thoát khỏi sự khống chế của Lãnh Cô Huyên, trong lòng cảm thấy an ủi, nhưng nghĩ tới hoàn cảnh khổ cực của hai mẹ con họ bây giờ, tâm tình của ta nhất thời trở nên nặng nề, hận không thể lập tức tới gặp.
Liên Việt nhìn thấu tâm sự của ta, thấp giọng nói:
“Sau khi rời khỏi Yên đô, ta có thể mang công tử đi gặp nàng.”
Ta cười nhạt, bưng chén rượu lên nói:
“Chuyện này chờ sau khi rời khỏi Yên đô rồi tính, đúng rồi, ta có chuyện cần nói với ngươi.”
Liên Việt nói:
“Công tử xin cứ việc phân phó, tính mạng của Liên Việt này đã sớm thuộc về công tử.”
Ta thấp giọng nói:
“Ngày đại hôn, trong hoàng cung sẽ phát sinh biến loạn, trận biến loạn này phải có người gánh chịu.”
Liên Việt mi tâm khẽ động:
“Công tử muốn ai gánh chịu đây?”
Ta mỉm cười nói:
“Ta muốn đem chuyện này đổ lên đầu họ Vệ.”
Trên mặt Liên Việt lộ vẻ vui mừng, hắn lần này suýt nữa bị Vệ Tử Việt cướp đi tính mệnh, đương nhiên là ghi hận trong lòng. Liên việt nói:
“Công tử muốn làm như thế nào? Có cần Liên Việt giúp gì không?”
Ta gật đầu nói:
“Lúc trước nghe nói ngươi đã vào trong lăng mộ của Vệ thị, ta muốn đem tang vật bỏ vào trong đó.”
Liên Việt liên tục xưng hay, cùng ta cạn một chén nói:
“Phần mộ tổ tiên của Vệ thị có bố trí vô cùng đặc biệt, nghe nói là do danh tượng (thợ nổi danh) Thần Công xây dựng.”
Ta cũng nghe nói tới hai đại cao thủ trong việc bố trí cơ quan, một người là Quỷ Phủ, một người tên là Thần Công, hai người này đều cùng một sư môn, nhưng mà phong cách bố trí lại khác nhau vô cùng.
Liên Việt nói:
“Ta nghe nói Mâu thị bảo tàng là do hai người bọn họ hợp lực xây dựng, nếu như có cơ hội, ta nhất định phải xem một chút, không biết mình có cơ hội này không.”
Ta mỉm cười nói:
“Ngươi nhất định sẽ có cơ hội như vậy!”