Cao Hàm tới trước mặt ta quỳ xuống nói:
“Cao Hàm tham kiến thái tử điện hạ.”
Xem ra Cao Quang Viễn đã cho hắn biết thân phận của ta.
Ta mỉm cười nói:
“Yên đô đang tràn ngập khói lửa, tại sao Cao tướng quân vẫn có thể dành thời gian về nhà?”
Cao Hàm đứng lên nói:
“Khởi bẩm thái tử điện hạ, thế cục trong cung đã tạm ổn, Hoàng Hậu cùng chúng thần đã ủng hộ Vương tử Lý Quốc Thái lên ngôi vua. Đầu của Yên vương được tìm thấy ở Vệ phủ. Tất cả mọi thứ đều chứng minh do Hữu tướng quốc Vệ Tử Việt làm ra.”
Hắn thấp giọng nói:
“Thái tử yên tâm, cả Yến đô đã nằm trong tay chúng ta, sẽ không có sơ suất gì.”
Ta gật đầu nói:
“Chuyện biên giới Yên Khang thì thế nào?”
Cao Hàm cung kính nói:
“Lần này Cao Hàm đến đây chính là vì chuyện này. Thất vương tử đã hạ lệnh mở cửa biên giới, xin đại quân của Thái tử trợ giúp chống đỡ quân đội Hán quốc.”
Ta mỉm cười nói:
“Mấy người Tiêu tướng quân hẳn là đã dẫn theo tám vạn đại quân lên đường.”
Ta chậm rãi tháo mặt nạ ra, hiện giờ đã không cần thiết phải che giấu thân phận. Yên vương mới băng hà, Thất vương tử Lý Quốc Thái kế thừa vương vị. Mặc dù ta chưa gặp Lý Quốc Thái, nhưng đã sớm nghe nói về người này. Hắn trời sinh ngu dốt, trí não chỉ như một đứa trẻ, Cao Quang Viễn sở dĩ đưa hắn lên ngôi, chính là muốn biến hắn thành một con rối.
Ta đứng trước gương, đường đường chính chính đội Tử quan lên. Hôm nay ta muốn lấy thân phận Thái tử của Đại Khang đi chúc mừng Lý Quốc Thái lên ngôi Hoàng Đế.
Ta từng trải qua biến loạn trong cung đình Tần quốc, sự kiện lần đó mặc dù không có quá nhiều máu tanh, nhưng kí ức về sự tàn khốc đó ta vẫn nhớ như in trong đầu.
Biến loạn trong cung đình Yên quốc chẳng qua chỉ là kéo tấm màn che xuống, ta có dự cảm mãnh liệt, tiếp theo sẽ có càng nhiều giết chóc và đổ máu.
Không khí trong Mộc Trạch cung bị đè nén cực độ, ta, Xa Hạo và Cao Hàm cùng đi vào đại điện. Cao Hàm thấp giọng nói:
“Hạ Hầu Nộ Thái dẫn theo đại quân tiến về hướng Yên đô.”
Ta gật đầu, Xa Hạo nói:
“Ngàỵ hôm qua Tiêu tướng quân đã dẫn quân tiến vào biên giới Yên quốc. Nếu không có gì thay đổi, trong vòng ba ngày có thể đến Thiết Xích thành.”
Ta ngẩng đầu nhìn về phía trước, thất vương tử Lý Quốc Thái ngồi ngay ngắn trên ghế rồng. Dáng người hắn mập lùn, trên mặt luôn mang theo nụ cười ngốc nghếch. Xem ra cái chết của phụ thân hắn cũng không khiến hắn đau buồn chút nào.
Cao Quang Viễn ngồi bên tay trái hắn, từ ánh mắt của hắn, có thể thấy được giờ phút này địa vị trong triều của hắn đã không có bất kỳ người nào có thể với tới.
Phía sau Lý Quốc Thái có một tấm rèm che, có thể loáng thoáng nhìn thấy bóng người lay động, xem ra phía sau còn có người ngồi, theo suy đoán của ta chắc hẳn là Hoàng Hậu của Yên quốc, phương thức buông rèm chấp chính đã từng xuất hiện nhiều lần trước đây. Đối với Yên quốc đang trong tình trạng rung chuyển, đây có thể xem là phương thức tốt nhất.
Ta cung kính nói:
“Đại Khang Thái tử Long Dận Không tham kiến Đại vương!”
Lý Quốc Thái vẫn ngốc nghếch cười, phía sau tấm rèm vang lên một tiếng ho khan, lúc này Lý Quốc Thái mới thu lại nụ cười, nói:
“Đứng lên đi!”
Trong lòng ta thầm mắng, cái tên chỉ biết cười này đúng là ăn nói bậy bạ, ta đâu có quỳ xuống với hắn nhưng ngoài miệng vẫn nói:
“Đa tạ Đại vương!”
Cao Quang Viễn cho người mang đến một cái ghế ngồi cho ta, lúc này ta mới để ý đến, Lý Mạc Vũ và Hoàn Tiểu Trác cũng không xuất hiện trong Mộc Trạch cung.
Quần thần đều cúi đầu không dám nói lời nào, cả bầu không khí lại rơi vào im lặng một lần nữa.
Lý Quốc Thái hắt xì hai lần liên tục, vuốt vuốt lỗ mũi nói:
“Đã xong chưa? Nếu xong rồi ta trở về chơi với chó tiếp.”
Cao Quang Viễn mở miệng nói:
“Xin Đại Vương đợi một chút, thần có vài việc quan trọng muốn khởi tấu với Đại Vương.”
❊đăng nhập
ruyEncuatui.net/❊để đọc truyện Lý Quốc Thái ưỡn bụng, ngồi trở lại ghế rồng, cởi xuống giày phải, thậm chí còn nghịch ngón chân ở trước mặt mọi người:
“Có chuyện gì nói mau!”
Cao Quang Viễn nói:
“Theo tin tình báo, nghịch tặc Hạ Hầu Nộ Thái đã dẫn theo mười vạn đại quân tiến về Yên đô.”
Lý Quốc Thái mở lớn hai mắt nói:
“Hạ Hầu Nộ Thái là ai?”
Cao Quang Viễn thở dài nói:
“Người này là Đại tướng quân của Yên quốc, tiên vương đem trách nhiệm nặng nề là chống đỡ Hán quốc giao cho hắn, không nghĩ tới hắn không những không chống đỡ, ngược lại còn cấu kết với kẻ địch bên ngoài cố gắng làm phản. Hắn muốn giết Đại Vương cùng các vị Vương phi...”
Rốt cuộc lần này Lý Quốc Thái cũng hiểu được, bàn tay vỗ một phát nặng nề lên bàn rồng:
“Đây... Quang Viễn, bắt tên nghịch tặc đó lên đây cho ta!”
Cao Quang Viễn dở khóc dở cười nói:
“Hạ Hầu Nộ Thái dẫn theo phản quân sau sáu ngày nữa sẽ tới Yến đô. Chỉ dựa vào quân đội của chúng ta bây giờ căn bản không thể chống lại bọn hắn.”
Lý Quốc Thái cuối cùng còn không có ngu ngốc:
“Ngươi... Nói là chúng ta không đánh lại hắn?”
Cao Quang Viễn gật đầu, Lý Quốc Thái run rẩy nói:
“Vậy... Hắn... Hắn muốn giết ta, nên... Nên làm gì bây giờ?”
Hắn run rẩy đứng dậy khỏi ghế rồng:
“Cái... Cái Đại Vương này ta không làm nữa, hắn... Hắn muốn giết ta...”
Chúng thần bàn luận xôn xao, Lý Quốc Thái hoàn toàn là một kẻ ngu ngốc sợ chết, hắn lại có tư cách gì làm nắm giữ vị trí Yên vương.
Cao Quang Viễn nói:
“Đại vương không cần kinh hoàng, Yên quốc và Đại Khang chính là liên bang. Chúng ta có chuyện, Đại Khang đương nhiên sẽ không ngôi yên không quản. Thái tử điện hạ của Đại Khang lần này đến đây chính là vì trợ giúp chúng ta.”
Cao Quang Viên lây ra một bản hòa ước nói:
“Thần đã thảo xong hòa ước, chỉ cần Đại Vương đồng ý những điều kiện này, Thái từ điện hạ chắc chắn sẽ dẫn quân bảo vệ an toàn cho chúng ta.”
Bản hòa ước này là ta và hắn cùng nhau soạn thảo, điểm quan trọng nhất là Yên quốc cắt nhường ba tòa thành trì là Ngọc Môn quan, Sùng Phủ, Thiết Xích, mở rộng biên giới Yên Khang để quân đội của ta cùng Yên quân dùng chung phòng tuyến, chống đỡ đại quân phản loạn của Hạ Hầu Nộ Thái. Trên thực tế không khá gì đem cửa ngõ phía bắc Yên quốc mở rộng cho ta.
Lý Quốc Thái ngốc nghếch nhìn ta nói:
“Ngươi thật sự có thể bảo vệ ta?”
Ta gật đầu nói:
“Đại vương yên tâm, Dận Không sẽ đem hết toàn lực trợ giúp Yên quốc tiêu diệt quân phản loạn.”
Lý Quốc Thái cười ha hả, hắn tự tay cầm lấy bản hòa ước từ tay Cao Quang Viễn, không chút do dự ấn ngọc tỷ lên trên.
“Chờ đã!”
Trong số quần thần rốt cục cũng có người không thể nhịn được tiến lên, hắn chính là Yên quốc Ngự Sử Liễu Học Trung.
Sắc mặt Cao Quang Viễn đột nhiên trở nẻn vô cùng âm trầm, lạnh lùng nói:
“Liễu đại nhân có lời gì muốn nói?”
Liễu Học Trung bước lên, tức giận quát:
“Nếu như hai nước kí hòa ước, tại sao không đem ra bàn luận cùng các đại thần khác?”
Cao Quang Viễn cười lạnh nói:
“Đại vương đã ấn Ngọc tỷ, hòa ước đã được ký. Một lát nữa sẽ truyền đọc cho các ngài, tính tình của Liễu đại nhân có phải hơi nóng nảy rồi không?”
Liễu Học Trung lớn tiếng nói:
“Nếu vậy, bây giờ mời Cao đai nhân đem hòa ước tuyên đọc một lần!”
Cao Quang Viễn chuyển một ánh mắt qua, tên Thái giám đứng hầu bên cạnh Lý Quốc Thái cầm lấy hòa ước, đọc từ đẩu đến cuối một lần. Thực ra chúng thần đã sớm đoán được nội dung hòa ước, nhưng khi bọn hắn nghe được toàn bộ, trên mặt vẫn lộ ra vẻ bi ai phẫn nộ. Bản hòa ước này không khác gì chắp tay đem toàn bộ đất đai của bắc Yến nhường đi. Ta cảm thấy rõ ràng sự oán độc trong ánh mắt mỗi người khi nhìn về phía ta, nếu không phải Cao Quang Viễn đã khống chế được thế cục trong cung, rất có thể bọn họ sẽ xông lên mà xé nát ta.