Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

chương 446: động tình. (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ta đứng ở đầu hẻm do dự một lúc lâu, cuối cùng cũng không dám tiếp tục đuổi theo. Trong lòng ta đã kết luận, người tới tìm ta hôm nay cũng không phải Khinh Nhan.

Suy đi nghĩ lại, người hiểu rõ quan hệ giữa ta và Khinh Nhan như thế chỉ có U U. Lại nghĩ đến bóng lưng ta nhìn thấy vừa rồi, ta càng thêm khẳng định suy đoán của mình, nhất định là U U sắp đặt để lừa gạt ta.

Nhưng vì sao nàng lại phải làm như vậy? Hai ngày trước nàng và Lãnh Cô Huyên đi không từ biệt, hẳn là phải xử lý một chuyện vô cùng quan trọng, nhưng tại sao nàng lại trở lại đây trêu chọc ta? Chẳng lẽ là...

Trong lòng ra bồng nhiên sinh ra dự cảm không ổn, trước giờ U U làm việc luôn luôn cổ quái, nàng sẽ không lợi dụng kế điệu hổ ly sơn, dẫn ta tới đây để nhân cơ hội ra tay với Tiêm Tiêm chứ?

Nghĩ tới đây, ta không kìm được hoảng hốt, xoay người chạy về hướng Tiên Vũ Lâu.

Đến bên ngoài Tiên Vũ Lâu, Liễu Yến nương thấy ta vừa đi đã quay lại, cười khanh khách đi tới nói:

“Thái tử điện hạ không cần gấp gáp, thời gian còn lại tới gần một ngày mà.”

Ta chẳng muốn giải thích rõ với nàng, trực tiếp phóng về tiểu lâu nơi Cốc Tiêm Tiêm ở, làm cho đám tỳ nữ trong lầu cùng cười duyên, ở trong mắt bọn họ tất nhiên là ta nóng lòng muốn gặp Cốc Tiêm Tiêm nên mới như vậy.

Ta vừa mới đi vào hoa viên đã thấy Cốc Tiêm Tiêm đi tới từ cửa sau, trái tim đang treo cao mới hạ xuống được. Cốc Tiêm Tiêm hiển nhiên cũng không ngờ được ta sẽ trở lại nhanh như vậy, nhẹ giọng nói:

“Không phải là Thái tử điện hạ có chuyện quan trọng cần làm sao?”

Ta thở phào nhẹ nhõm nói:

“Chuyện đã xong xuôi rồi.”

Trong đôi mắt Cốc Tiêm Tiêm lộ ra vẻ hoài nghi, nàng thản nhiên cười nói:

“Lần này Thái tử điện hạ trở về để ứng phó với trận đánh cuộc với Tiêm Tiêm sao?”

Ta gật đầu, nhưng vẫn đang suy nghĩ vì sao vừa rồi U U phải dần dắt ta rời đi? Nếu như không phải nàng muốn đối phó với Cốc Tiêm Tiêm, chẳng lẽ còn người nào khác? Thân ảnh Huyền Anh đột nhiên xuất hiện ở trong lòng ta.

Trong lòng ta chấn động kịch liệt, nắm chặt cánh tay Cốc Tiêm Tiêm nói:

“Tiêm Tiêm, Huyền Anh đi đâu?”

Cốc Tiêm Tiêm nhẹ giọng nói:

“Thái tử hãy buông tay ra trước đã.”

Lúc này ta mới ý thức được mình thất thố, buông cánh tay Cốc Tiêm Tiêm ra, áy náy cười nói:

“Vừa rồi ta quá nóng nảy, mong Tiêm Tiêm cô nương đừng trách.”

Côc Tiêm Tiêm hơi u oán nói:

“Trong lòng Thái tử, Huyền Anh tỷ tỷ quan trọng hơn so với Tiêm Tiêm.”

Ta khó xử ho khan một tiếng. Ta đối với Huyền Anh cũng không có suy nghĩ gì khác, những lời này của Cốc Tiêm Tiêm đúng là đã hiểu lầm ta.

Trong cảm giác của ta, Huyền Anh không nhiễm bụi trần, dường như cũng không thuộc về cõi đời này. Biểu hiện vừa rồi thuần túy chỉ là do lo lắng gây nên.

Cốc Tiêm Tiêm nói:

“Huyền Anh tỷ tỷ cũng không cho ta tiễn xa, vừa ra khỏi cửa liền vội vàng rời đi, tỷ ấy nói là trở về Quan Vụ am.”

Ta nhíu mày, chuyện này cực kỳ quái lạ, từ chuyện Huyền Anh lỡ tay làm vỡ chén trà đến việc U U xuất hiện dụ ta rời đi.

Hai chuyện này nhìn bề ngoài thì không có bất cứ liên hệ gì, nhưng suy nghĩ tỉ mỉ lại thấy trong đó có mối liên lạc không ai biết.

Nếu như vừa rồi cũng không phải là Huyền Anh cố ý làm rơi chén trà, như vậy nàng đột nhiên rời đi có phải có liên quan tới U U hay không? Mà U U đột nhiên dẫn ta rời đi có phải là xuất phát từ mục đích muốn bảo vệ ta không?

Ta thấp giọng nói:

“Ta phải lập tức đến Quan Vụ am một chuyến.”

Ta muốn vạch trần bí ẩn này.

Cốc Tiêm Tiêm nói:

“Chẳng lẽ Huyền Anh tỷ tỷ gặp nguy hiểm?”

Ta lạnh nhạt cười nói:

“Có lẽ là không có chuyện gì.”

Cốc Tiêm Tiêm nhẹ giọng nói:

“Ta muốn đi cùng với thái tử.”

Ta nhìn qua Cốc Tiêm Tiêm, vốn muốn mở lời từ chối nàng lại nuốt ngược trở lại.

Sắc trời đột nhiên trở nên ảm đạm, mới vừa rồi còn trời quang mây tạnh, giờ phút này đã trở nên u ám, giống như tâm cảnh của ta lúc này.

Khi ta cùng Cốc Tiêm Tiêm lên tới Độ Kiếp sơn, tầng mây hạ xuống càng thấp, mưa bắt đầu rải rác rơi xuống. Thềm đá trên núi trở nên trơn trượt, ta rất tự nhiên dắt bàn tay mềm mại của Cốc Tiêm Tiêm. Cốc Tiêm Tiêm cười tươi như hoa, cũng không có cự tuyệt, nhẹ giọng nói:

“Thái tử điện hạ rất biết nắm bắt thời cơ.”

Ta cười nói:

“Còn nhờ có Tiêm Tiêm cô nương cho ta cơ hội này.”

Trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một tia chớp, kèm theo đó là một tiếng nổ. Trên mặt Cốc Tiêm Tiêm lộ ra một chút sợ hãi khiến người ta muốn che chở yêu thương.

Ta thấp giọng nói:

“Không cần sợ, có ta ở cạnh nàng.”

Trên khuôn mặt Cốc Tiêm Tiêm xẹt qua vẻ ấm áp. Chinh phục nữ nhân không chỉ cần có mị lực hơn người và dáng vóc phi phàm, khiến cho nữ nhân sinh ra cảm giác an toàn, đây mới là phương pháp hữu hiệu nhất làm cho các nàng yêu ta nhanh nhất.

Sơn môn Quan Vụ am đóng kín, xem ra Huyền Anh cũng không trở về, ta và Cốc Tiêm Tiêm nhìn nhau, đồng thời lộ ra vẻ thất vọng.

Trong rừng trúc bên trái chúng ta bỗng truyền đến một tiếng rên rỉ yếu ớt. Chúng ta theo tiếng kêu tìm đến, lại thấy một tiểu ni cô đang tựa vào cây trúc, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng chảy ra một dòng máu tươi.

“Huyền Tuệ!”

Cốc Tiêm Tiêm cuống quýt vọt tới đỡ tiểu ni cô kia dậy.

Giọng Huyền Tuệ run rẩy nói:

“Cốc cô nương...”

Cốc Tiêm Tiêm nói:

“Huyền Anh tỷ tỷ đâu?”

Huyền Tuệ nói:

“Huyền Minh giáo chủ Lãnh Cô Huyên tới, lúc này đang cùng... Huyền Anh sư ở... Phía sau núi đấu võ...”

Ta hơi ngẩn ra, quả nhiên không ngoài dự đoán của ta, vừa rồi là U U cố ý dẫn ta rời đi.

Huyền Tuệ nói:

“Nàng thật hèn hạ... Lợi dụng ta... Dẫn sư tỷ tới... Còn ra tay đánh ta bị thương...”

Ta nói lớn:

“Hiện giờ các nàng ở nơi nào?”

Huyền Tuệ đưa ngón tay chỉ về hướng sau núi, ta dùng tốc độ cao nhất phóng về phía sau núi.

Thân phận của Huyền Anh ta đã đoán được vài phần. Nếu Lãnh Cô Huyên tự mình ra tay đối phó nàng, Huyền Anh vô cùng có khả năng là truyền nhân của Dao Lâm tiên các.

Mưa rơi càng lúc càng lớn, đến khi ta đi tới phía sau núi, y phục trên người đã bị nước mưa làm ướt hết.

Hai thân ảnh màu trắng xuất hiện trong tầm mắt ta.

Huyền Anh và Lãnh Cô Huyên đứng cách nhau khoảng mười trượng, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chắm đối phương. Sự xuất hiện của ta liền đánh vỡ cục diện giằng co hồi lâu của các nàng.

Lãnh Cô Huyên quát lên giận dữ, ông tay áo vẽ lên một vòng tròn trên không trung, quỹ tích rơi xuống của nước mưa đột nhiên thay đổi bởi động tác quay tròn, dường như có một con Ngân Long bay múa quanh quấn quanh hai tay nàng. Nội lực phun trào, Ngân Long do nước mưa ngưng kết thành xông phá tầng tầng màn mưa, lao tới phía Huyền Anh như một mũi tên.

Nét mặt Huyền Anh vô cùng bình tĩnh, nhẹ nhàng giơ cánh tay lên, nước mưa phía trước biến thành một lá chắn trong suốt trước mặt nàng.

Ngân Long va chạm với lá chắn nước, tiếp tục tiến về phía trước hơn một thước mới biến thành hơi nước mờ mịt bay khắp trong không khí. Bởi vậy có thể thấy được nội lực của Huyền Anh vẫn yếu hơn Lãnh Cô Huyên một chút. Nhưng với tuổi của nàng đã có thể có võ công ngang với Lãnh Cô Huyên, đã có thể được xếp vào hàng ngũ cao thủ đứng đầu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio