Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

chương 479: ẩn tình. (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ta cũng biết hy vọng tìm được hài cốt của Bạch Quỹ là cực kỳ bẻ nhỏ, nói như vậy chẳng qua là an ủi Lệ Cơ mà thôi.

Lệ Cơ cầm lấy một bọc đồ đặt vào trong tay ta:

“Đây là điểm tâm của ta và Tư Hầu tự tay làm, chàng mang đến đặt trước phần mộ của cha...”

Nàng lau đi nước mắt nói:

“Hạng Tinh bản tính ác độc, chàng đến Tần quốc cần phải đề phòng bà ta.”

Nàng cũng không biết quan hệ giữa ta và Tinh Hậu, cho nên mới nhắc nhở như vậy.

Nhớ tới năm đó Tinh Hậu trù tính hại chết phụ thân của nàng, ta thấp giọng nói:

“Nàng có hận bà ta hay không?”

Lệ Cơ lắc đầu nói:

“Từ sau khi rời khỏi Tần quốc, ta đã quên tất cả, bao gồm cả cừu hận.”

Ta không cách nào làm được như Lệ Cơ, ta quên không được mối thù trong lòng, còn có những khuất nhục mà bản thân đã từng phải chịu.

Nửa đêm, ta đi tới Duyệt Vinh cung nơi nhốt Hâm Đức Hoàng, Xa Hạo đích thân phụ trách việc cảnh giới ở đây, nghe được tin tức ta đến, hắn vội vàng đi ra đón.

Ta ngửa đầu nhìn gian phòng phía trước còn sáng ánh đèn, thấp giọng nói:

“Ông ta đã ngủ chưa?”

Xa Hạo gật đầu nói:

“Ngày nào ông ta cùng ngủ rất trễ, tuy nhiên tình huống thân thể cùng không tệ lắm.”

Ta không thể không bội phục lực sinh mệnh ngoan cường của Hâm Đức Hoàng, đương nhiên đây cùng là do Chu Độ Hàn chăm sóc được chu đáo.

“Chu thái y đâu?”

“Hiện tại hắn vẫn còn ở bên trong phòng của lão hoàng đế, giúp ông ta châm cứu!”

Ta thản nhiên cười, chậm rãi bước về hướng căn phòng.

Đẩy ra cửa phòng, quả nhiên thấy Chu Độ Hàn đang châm cứu cho Hâm Đức Hoàng, Hâm Đức Hoàng ngồi đối mặt với cửa phòng, ta vừa đi vào trong phòng, lão liền thấy được ta.

Từ trong hai mắt của lão cùng không không thấy được bao nhiêu cừu hận, còn lại cùng chỉ có một loại bi thương không hiểu. Ở trước mặt ta lão chỉ là một kẻ thất bại, hơn nữa lão đã không còn cơ hội để báo thù.

Chu Độ Hàn thu hồi kim châm, hành lễ:

“Thái tử điện hạ, đã trễ thế này còn tới thăm bệ hạ?”

Ta cười nói:

“Nếu như ta không đến, vẫn còn chưa biết Chu thái y đối với phụ hoàng lại dốc lòng như vậy đâu?”

Chu Độ Hàn nói:

“Chiếu cố bệ hạ chính là bản phận của người làm thần tử!”

Ta mỉm cười gật đầu, vẻ mặt ôn hoà nói:

“Trời đã tối rồi, Chu thái y cứ về nghỉ ngơi trước đi.”

Lúc này Chu Độ Hàn mới đứng dậy đi ra ngoài, Xa Hạo từ bên ngoài đóng cửa lại.

Tiếng đóng cửa nặng nề làm cho Hâm Đức Hoàng nhịn không được run lên, lão nhìn sang ta, trong ánh mắt đục ngầu hiện ra vẻ sợ hãi cực độ.

Ta mỉm cười ngồi xuống đối diện lão:

“Đã rất lâu rồi hai người chúng ta chưa tiếp cận nhau như thế này!”

Hâm Đức Hoàng đã già, đó là cái già của nội tâm, ta đột nhiên có loại cảm giác cường liệt. Hiện tại lão chỉ là một phế nhân, một lão già đang hấp hối.

Nhìn dáng vẻ già nua của lão, cừu hận của ta đối vời lão cùng đã giảm đi vài phần, nhưng ta vẫn không thể nào tha thứ cho lão được.

Hâm Đức Hoàng dùng ngón tay chấm nước trà, viết lên mặt bàn một chữ “Bút” thật to, sau đó ngẩng đầu nhìn ta.

Ta gật đầu, gọi Xa Hạo mang đến giấy bút cho lão. Bởi vì sợ Hâm Đức Hoàng sẽ viết bậy ra bí mật của ta, từ khi bắt đầu giam lỏng lão ta cùng đã tước đoạt luôn quyền được viết chữ của lão.

Hâm Đức Hoàng viết lên tờ giấy trắng của Tuyên Thành một hàng chữ:

“Nếu ngươi đã chiếm được thiên hạ đại Khang, vì sao còn phải dằn vặt ta? Hãy để ta chết một cách thanh thản đi!”

Ta thở dài nói:

“Giữ ông lại đương nhiên là có lý do, nếu hiện tại ông chết thì nhóm hoàng tử hoàng tôn của ông tám chín phần mười sẽ nhân cơ hội làm loạn, chí ít hiện tại ta vẫn không có tinh lực đi xử lí bọn họ.”

Trên mặt Hâm Đức Hoàng hiện ra một tia cười khổ, lão viết tiếp:

“Ngươi dự định để cho ta sống tới khi nào?”

Ta mỉm cười nói:

“Ta cùng không rõ ràng lắm. Có thể sẽ để cho ông sống đến ngày ta thống nhất thiên hạ!”

Hâm Đức Hoàng ngơ ngác nhìn ta, hồi lâu mới viết:

“Đan dược có luyện thành được không?”

Không ngờ vào lúc này lão ta còn nghĩ đến việc trường sinh bất lão.

Ta từ trong người móc ra một cái bình ngọc, bên trong quả thực chứa thuốc trường sinh bất lão mà Viên Thiên Trì luyện cho lão.

Ánh mắt Hâm Đức Hoàng đột nhiên trở nên sáng rực.

Ta cười lạnh nói:

“Viên Thiên Trì căn bản không phải thuật sĩ gì cả. Hắn là một quân cờ do ta sắp xếp vào bên cạnh ông thôi, nếu ông một lòng cầu trường sinh, ta đành phải thành toàn cho ông, đan dược trong bình ngọc này nếu có thể trường sinh bất lão, vì cớ gì mà hắn không dùng? Rồi sao lại bị rơi xuống kết quả bị ông hãm hại?”

Hâm Đức Hoàng cúi đầu xuống, cây bút lông sói trong tay rơi xuống đất.

Ta cầm lấy tờ giấy trên bàn, bước đến châm vào ngọn nến, đứng dậy nói:

“Ông cứ an tâm mà ở chỗ này dưỡng lão đi, ta sẽ không bạc đãi ông đâu!”

Cổ họng Hâm Đức Hoàng phát ra tiếng a a, ta cúi đầu, nhìn thấy trên mặt đất lão đã viết xuống mấy chữ:

“Đại Khang may mắn, trẫm bất hạnh!”

Ta ngưng mắt nhìn hai mắt của lão thật lâu, Hâm Đức Hoàng nặng nề gật đầu, hai hàng nước mắt vẩn đục theo hai gò má lão chảy xuống, vận mệnh của lão đã hoàn toàn bị ta nắm giữ trong tay, lúc này trong lòng lão tràn ngập cảm giác bất lực cùng xót xa, đó không chỉ là cảm thán cho số phận của bản thân lão, càng bởi vì ta đã vô tình phá vỡ mộng tưởng trường sinh của lão.

Đêm đó ta không cách nào ngủ được, ta không khỏi nhớ tới tình hình khi đó từ Khang đô đến Tần quốc làm con tin, không ngờ ta cũng từ một thiếu niên ngây ngô rốt cuộc trở thành một người thống trị được vạn người kính ngưỡng, từ vận mệnh bị người khác chi phối, ngược lại đã là chúa tể số phận của người khác, lần này đến Tần quốc so với tình cảnh khi đó đã cách biệt một trời một vực.

Đường Muội, A Đông, Lang Thứ suất lĩnh hai trăm võ sĩ cùng ta đến Tần quốc, trong các vị kiều thê ta chỉ lựa chọn Tuệ Kiều đi theo, một nguyên nhân rất quan trọng trong đó chính là kỳ vọng nàng có thể dùng y thuật cao siêu của mình trị hết tật bệnh cho Tinh Hậu. Mặc dù ta không có công bố nguyên nhân ta đến Tần quốc lần này cho mọi người biết, nhưng cũng đã nói chuyện này cho Yến Hưng Khải, Yến Hưng Khải lập tức đã hiểu ý của ta. Y cùng mười hai quan viên Tần quốc cùng đi theo hộ tống ta về Tần Đô, xem ra y vẫn còn ôm hy vọng xa vời đối với ngôi vị hoàng đế của Tần quốc.

Chúng ta theo đường bộ đến Tần quốc, bởi vì lo lắng bệnh tình của Tinh Hậu nên trên đường không dám dừng lại nghỉ nhiều, ngày đêm đi gấp đến Tần quốc, bảy ngày sau, chúng ta đã đến thành Loan Dương phía tây Tần quốc.

Loan Dương chính là kho lương quốc gia của Tần quốc, hiện tại Tần quốc gặp nạn hạn hán, lương thực từ các nơi vận tới cùng được dự trữ ở chỗ này, sau đó phân phối đến khắp nơi, trong đó cùng bao quát cả lương thực mượn được từ đại Khang, bởi vậy Loan Dương trở thành tòa thành quan trọng nhất hiện nay của Tần quốc.

Vì tránh dân đói náo động cướp lương, tổng số quân ở đây đạt đến vạn người, tướng lĩnh phụ trách thống quân là Nhạc Trì Cạnh, người này nguyên là thành thủ Nhạn Châu, lúc trước khi ta theo Bạch Quỹ bắc chinh Đông Hồ đã từng gặp mặt Nhạc Trì Cạnh một lần. Ấn tượng của ta đối với người này tương đối xấu, lúc trước chính là hắn canh gác ở Nhạn Châu, đóng chặt cổng để mặc cho hơn mười vạn binh sĩ Tần quốc tự sinh tự diệt, mặc dù nói hắn lúc đó là bị Tinh Hậu điều khiển, nhưng thân là tướng thủ biên quan, không ngờ làm ra loại chuyên này, quả thực là người đáng khinh.

Nhạc Trì Cạnh nghe tin tức ta và Yến Hưng Khải đến đây, vội vàng suất lĩnh quan viên lớn nhỏ bên trong thành ra nghênh tiếp, hết sức cung kính đón nhóm chúng ta vào biệt thự bên trong thành.

Bất kể thái độ của ta lãnh đạm như thế nào, tên Nhạc Trì Cạnh này luôn luôn tươi cười đón chào, xem ra hắn có thể được Tinh Hậu trọng dụng cùng không phải ngẫu nhiên.

Sau tiệc tối, Yến Hưng Khải đi tới đình viện ta nghỉ ngơi, tại trên đường y đã nhiều lần muốn cùng ta nói chuyện, nhưng luôn bị cách nói ôn hoà của ta làm đình chỉ, hiện tại đã tới cảnh nội Tần quốc, y vẫn chưa xác định được ý nghĩ chân chính trong đầu ta, xem ra là muốn thám thính thử xem quyết định của ta thế nào.

Ta cười nói:

“Đại ca tới vừa lúc, Tuệ Kiều mới vừa pha cho ta một bình trà thuốc rất tốt, mời đại ca nếm thử.”

Yến Hưng Khải cười nói:

“Không ngờ ta vậy mà còn có lộc ăn, ta cũng muốn nếm thử trà thuốc vương phi tự tay pha.”

Ta nhìn hai bên tóc mai đã điểm bạc của Yến Hưng Khải, nói:

“Trà thuốc này có công hiệu làm đen tóc, chốc nữa ta sẽ đưa cho đại ca hai hộp.”

Yến Hưng Khải vô ý thức sờ lên thái dương, cười khổ nói:

“Năm tháng làm con người già đi, xem ra ta không chịu già đi cùng không được.”

Ta mỉm cười nói:

“Con người cuối cùng cùng sẽ có một ngày già đi, bất kể người nào cùng không thể trẽ mãi được.”

Yến Hưng Khải thở dài một hơi nói:

“Chỉ tiếc đến nay ta vẫn chưa thực hiện được nguyện vọng trong lòng!”

Nguyên vọng trong miệng y nói đương nhiên chính là chỉ leo lên ngôi vị hoàng đế Đại Tần.

Ta bưng ly trà lên uống, cố ý làm bộ không đếm xỉa tới.

Yến Hưng Khải thấp giọng nói:

“Lẽ nào Thái tử điện hạ đối với bảo tàng Mâu thị quả thật không có hứng thú gì sao?”

Ta thong thả buông ly trà xuống, nói:

“Nếu nói ta đối với bảo tàng Mâu thị căn bản không có bất cứ hứng thú gì thì ta đương nhiên là nói dối. Ta hiểu ý của đại ca, muốn dùng Tàng Bảo đồ để đổi lấy ngôi vị hoàng đế Tần quốc, nhưng có một điểm đại ca phải làm cho rõ, đại Khang cùng Đại Tần tuy là liên bang, thế nhưng ta cùng không thể can thiệp vào việc nội bộ của Tần quốc.”

Yến Hưng Khải nói:

“Thái tử điện hạ, bệnh của Hạng Tinh đã rất nguy kịch, trừ phi xuất hiện kỳ tích, bằng không bà ta hẳn là không còn sống được bao nhiêu thời gian nữa đâu.”

Ta không khỏi nhíu mày, cố nén cơn tức giận ở trong lòng.

Yến Hưng Khải thấy vẻ mặt không hợp của ta, dừng lại một chút mới nói tiếp:

“Trạch Vương Yến Nguyên Lập chẳng qua là một ông vua bù nhìn tầm thường bất tài, Hạng Tinh vừa chết, hắn căn bản không có năng lực khống chế được đại cục của Tần quốc, huống chi hiện tại Tần quốc loạn trong giặc ngoài, đang là lúc thời buổi rối ren, muốn không loạn cùng rất khó.”

Ta cười lạnh nói:

“Nếu đại ca leo lên hoàng vị thì có thể ổn định được cục diện của Tần quốc hả?”

Yến Hưng Khải gật đầu nói:

“Mặc dù ta không có bản lĩnh như thái tử điện hạ đây, nhưng đối phó với đám vương công đại thần của Tần quốc vẫn có chút khả năng, chỉ cần ta nắm chặt triều chính của Tần quốc, ta nhất định có thể làm cho cục diện ổn định xuống.”

Ta gọn gàng dứt khoát hỏi:

“Đối với ta thì có lợi ích gì?”

Yến Hưng Khải nói:

“Ta sẽ trợ giúp thái tử điện hạ tìm được bảo tàng Mâu thị, hơn nữa từ nay về sau, Tần quốc sẽ quy phục đại Khang.”

Y vì leo lên ngôi vị hoàng đế, không ngờ nghĩ đến chuyên bán đứng cả Đại Tần, tuy nhiên lấy sự hiểu biết xưa nay của ta đối với y, lời nói của Yến Hưng Khải rất khó để tin, hiện tại y nói mặc dù rất hay, nhưng một khi y hắn leo lên ngôi vị hoàng đế, nói không chừng người thứ nhất mà y quay đầu mâu lại đối phó chính là ta.

Ta mỉm cười nói:

“Đại ca nói lâu như vậy, nhưng ta chưa thấy bất cứ một chút thành ý nào của đại ca cả.”

Yến Hưng Khải đương nhiên biết thành ý mà ta nói là cái gì, y cắn cắn môi nói:

“Chỉ cần trở lại Tần Đô, bảo đảm ta bình an vô sự, ta sẽ giao Tàng Bảo đồ cho ngươi!”

Ta nhìn thẳng hai mắt của Yến Hưng Khải:

“Có chuyện ta vẫn luôn cảm thấy khó hiểu, rốt cuộc Yến Nguyên Tông đã bị chết thế nào?”

Yến Hưng Khải cười giảo hoạt:

“Chuyện này sợ rằng không có người nào biết được, hại chết Yến Nguyên Tông chính là Yến Nguyên Tịch, lúc này Yến Nguyên Tịch đã trở thành một đống xương từ lâu rồi!”

Ta cười lạnh nói:

“Lẽ nào bây giờ đại ca vẫn còn chưa ý thức được, sở dĩ thái hậu muốn giết đại ca chính là bởi vì bà ta đã đem cái chết của Yến Nguyên Tông tính lên đầu của đại ca.”

Yến Hưng Khải thở dài:

“Lần này ta trở về Tần quốc, thực chất đã là mạo hiểm rất lớn.”

Ta nói với giọng đầy thâm ý:

“Đại ca cảm thấy lấy sinh mệnh đi đổi lấy một địa vị hư vô mờ mịt, có đáng giá không?”

Trong hai mắt Yến Hưng Khải lóe ra quang mang kích động:

“Đáng! Cho dù trả giá bằng sinh mệnh ta cùng không oán không hận!”

“Ta sẽ ráng hết sức giúp đại ca!”

Đối với Yến Hưng Khải ta vẫn chưa thể tùy tiện hứ hẹn điều gì. Hiện tại Yến Hưng Khải chỉ có thể dựa vào duy nhất tấm Tàng Bảo đồ này, một khi Tàng Bảo đồ rơi vào tay ta, y cũng trở nên không còn giá trị, khi đó ta cùng không còn do dự gì để diệt trừ y.

Yến Hưng Khải không phải không rõ đạo lý này, cho nên y sẽ cầm chắc tấm vương bài này trong tay, không tới thời điểm mấu chốt tuyệt sẽ không tung ra.

Yến Hưng Khải đi được không lâu, tướng thủ Loan Dương Nhạc Cánh Trì tới cầu kiến, ta vốn cũng không muốn gặp hắn, nhưng Nhạc Cánh Trì lại hiến cho ta một lễ vật không tưởng được.

Đường Muội giúp ta mở ra hộp lễ vật, thấy bên trong hộp đặt một đôi ngọc mã bằng phỉ thúy vô cùng tinh xảo, chính là lễ vật “Mã đạp Phi Yến” mà lần trước ta tặng cho thái tử Tần quốc Yến Nguyên Tịch, tình hình ta chịu nhục trước mặt mọi người tại trong phủ Tần thái tử nhất thời hiện ra trước mắt, khi đó ta chính là bị con ngựa Yến tử đạp dưới móng, mà hiện tại ta đã trở thành tuấn mã đàng không. Tên Nhạc Cánh Trì này xem ra cùng đã tốn một phen khổ công, dùng lễ vật loại này xem như nước cờ đầu, vậy ta đâu còn lý do để mà cự tuyệt hắn?

Mặc dù ta ghét Nhạc Cánh Trì, nhưng ấn tượng đối với tên này cùng không sâu sắc, khi đối diện với hắn, hình dáng của hắn ở trong đầu mới dần dần hiện lên rõ ràng.

Nói một cách công bằng, dáng vẻ Nhạc Cánh Trì cùng đường đường, chính nghĩa hào hùng. Điều này làm cho ta nhịn không khỏi nhớ tới Cao Quang Viễn, người quả nhiên không thể nhìn tướng mạo, bề ngoài nổi bật chưa hẳn đại biểu cho hắn không phải là hạng người đại gian đại ác.

Nhạc Cánh Trì cung kính nói:

“Thái tử điện hạ ở đây có quen không?”

Ta mỉm cười nói:

“Mọi việc Nhạc tướng quân đều suy nghĩ chu đáo như vậy, sao ta lại không quen?”

Ánh mắt ta rơi vào trên Mã đạp Phi Yến bên kia, đôi bảo vật này sao lại rơi vào tay hắn nhỉ?

Hình như Nhạc Cánh Trì đã nhận ra ý nghĩ trong lòng của ta. Thấp giọng nói:

“Đôi Mã đạp Phi Yến này chính là năm ngoái khi ta phụng ý chỉ của thái tử kê biên tài sản phủ đệ của Yến Nguyên Tịch đã phát hiện ra. Sau đó nghe nói đây là vật của thái tử điện hạ, vốn đã sớm nghĩ đưa lại cho thái tử nhưng khổ nỗi vẫn không có cơ hội, cho nên mới kéo dài đến hiện tại.”

Ta cười nói:

“Nhạc tướng quân phí tâm rồi, nếu như không phải là ngươi đưa tới đôi Mã đạp Phi Yến này, rất nhiều chuyện trước đây sợ rằng ta đã quên hết.”

Nhạc Cánh Trì hình như nghe ra ý trong lời nói của ta, vẻ mặt có chút xấu hổ. Hắn có chút khó khăn nói:

“Thái tử điện hạ có phải còn rõ việc hạ quan tại Nhạn Châu sao?”

Ta ha ha cười nói:

“Sao lại quên được? Lúc đó nếu không phải Nhạc tướng quân đóng chặt cửa thành, hơn mười vạn đại quân của Bạch Quỹ sao lại bị diệt toàn quân được, Long Dận Không ta cũng đâu phải lưu lạc Đông Hồ?”

Trên chóp mũi của Nhạc Cánh Trì đã thấm đẫm mồ hôi hột, hiển nhiên trong lòng hoang mang tới cực điểm, hắn cố lấy dũng khí nói:

“Thái tử điện hạ, Nhạc Cánh Trì ta chỉ là một tướng thủ biên quan nho nhỏ. Mọi việc đều phải nghe theo sự phân phó của triều đình, việc này ta cũng chỉ vì bất đắc dĩ mới phải làm, nhưng không ngờ lại liên lụy đến điện hạ...”

Ta xem thường nhìn hắn, người này hẳn là tâm phúc của Tinh Hậu, bằng không Tinh Hậu cũng sẽ không trọng dụng hắn đến bây giờ, hiện tại còn giao cho hắn nhiệm vụ điều phối lương thiên tai, lại nói ta cùng không phải là chủ tử của hắn, cũng không thể trách cứ hắn quá nặng được.

Ta thở dài nói:

“Nhạc tướng quân, nghe theo triều đình phân phó là bản phận của mỗi một thần tử phải làm, ngươi cùng không có sai lầm gì.”

Nhạc Cánh Trì thấp thỏm lo âu nói:

“Hạ quan tự biết mình nghiệp chướng nặng nề, mong rằng thái tử điện hạ lượng thứ.”

Ta mỉm cười nói:

“Ta cùng không có ý trách cứ ngươi, hiện tại thái hậu cho ngươi quản lý kho lương Đại Tần. Ngươi cũng đừng phụ lòng giao phó của thái hậu, xử lý công chính vô tư hết việc này, trợ giúp Tần quốc vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt, đó chính là công đức lớn nhất của ngươi.”

Nhạc Cánh Trì liên tục gật đầu.

Khi ta đang muốn tiễn khách, hắn chợt thấp giọng nói:

“Thái tử điện hạ, có chuyên hạ quan muốn khải tấu với điện hạ.”

“Nhạc tướng quân cứ nói đừng ngại!”

Nhạc Cánh Trì đi gần đến bên người ta hơn, hạ giọng nói:

“Thái hậu đã hạ mật chỉ, chỉ cần Yến Hưng Khải bước vào biên giới thì ta phải bắt hắn lại, áp giải đến Tần Đô!”

Hắn hai tay dâng lên mật chỉ.

Ta nao nao, nếu Tinh Hậu đã hạ ý chỉ như vậy, vì sao Nhạc Cánh Trì vẫn chưa chấp hành?

Nhạc Cánh Trì nói:

“Thái hậu tại ý chỉ sau cùng đã đặc biệt ghi chú, chuyện này muốn xem ý của thái tử điện hạ.”

Ý của hắn rất rõ ràng, rốt cuộc có muốn hạ thủ với Yến Hưng Khải hay không thì phải do ta quyết định.

Tinh Hậu quả nhiên rất hiểu ta, biết được ta không hạ thủ với Yến Hưng Khải tại Khang đô, hẳn là có lý do riêng.

Ta suy nghĩ một chút mới nói:

“Về phía Yến Hưng Khải, tạm thời đừng kinh động đến hắn, thế lực của hắn tại Tần quốc cũng không bình thường, hiện tại Đại Tần đang đứng ở thời buổi rối loạn, sẽ không chịu nổi bất cứ sự nội loạn nào, nếu Như nhạc tướng quân, ta sẽ đích thân đưa hắn về Tần Đô, về phần xử trí như thế nào, ta sẽ cùng thái hậu thương lượng xong mới đưa ra quyết định.”

Nhạc Cánh Trì nói:

“Thái tử điện hạ anh minh, ngày mai hạ quan sẽ phái một nghìn binh lính tinh anh phụ trách ven đường bảo vệ an toàn của thái tử.”

Ta cười nói:

“Làm cái gì? Giám thị ta hả? Lẽ nào hai trăm võ sĩ thủ hạ của ta đều là đồ vô tích sự hay sao?”

Ta vỗ vỗ bờ vai của hắn nói:

“Nhạc tướng quân yên tâm, về phía thái hậu ta sẽ tự mình đi giao phó.”

Lúc này một tướng lĩnh hoảng hốt chạy đến, thở hồng hộc nói:

“Nhạc tướng quân! Việc lớn không tốt...”

Nhạc Cánh Trì cả giận nói:

“Đồ khốn, nơi thái tử nghỉ ngơi, đâu phải là chỗ ngươi có thể tùy tiện xông vào?”

Đường Muội đi theo phía sau tên tướng lĩnh kia, tiến đến nói:

“Là ta bảo hắn vào!”

Tướng lĩnh khàn giọng nói:

“Mấy nghìn người đang vây quanh kho lương tại Bắc Môn, muốn xông vào cướp lương, hơn nữa trong tay mỗi người đều cầm đuốc, tuyên bố... Nếu không để cho bọn họ đi vào, họ sẽ phóng hỏa đốt kho thóc...”

Nhạc Cánh Trì không khỏi biến sắc, cuống quít lên nói:

“Thái tử điện hạ, tình huống khẩn cấp, hạ quan xin cáo lui trước!”

Ta gật đầu.

Nhạc Cánh Trì đi rồi, ta nói với Đường Muội:

“Gọi A Đông đi, chúng ta cùng đi qua xem.”

Ba người chúng ta tới kho lương Bắc Môn, thấy bách tính tụ tập đông nghịt ở phía trước, trong tay mỗi người cùng cầm đuốc, khiến cho Bắc Môn kho lương Loan Dương bị tắc nghẽn.

Mấy nghìn binh lính tay kéo cung nhắm vào những bách tính này.

Nhạc Cánh Trì đứng ở chỗ cao, gương mặt trở nên xanh đen.

Ta cùng Đường Muội, A Đông bởi vì đứng ở một nơi bí mật gần đó nên hắn cũng không thấy chúng ta.

Đường Muội thấp giọng nói:

“Công tử nên nhanh chóng ngăn cản hắn, bằng không lấy tính tình của người này nhất định sẽ lạm sát người vô tội.”

Ta gật đầu, lúc trước Nhạc Cánh Trì không để ý tới hơn mười vạn Tần Quân, huống chi đây chỉ là mấy nghìn bách tính. Tuy nhiên ta cùng không ngăn cản ý nghĩ của Nhạc Cánh Trì, mấy nghìn nạn dân này người người tay cầm đuốc, một khi cục diện khống chế không được, hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.

Từ vị trí của ta có thể thấy rõ ràng vẻ mặt biến hóa của Nhạc Cánh Trì, hắn do dự rất nhiều thủy chung vẫn không dám hạ lệnh bắn chết bách tính, số bách tính kia càng kêu gào càng điên cuồng, trong đó có mấy người còn định phá tan bức tường quan binh để xông lên.

Tình huống nếu như cứ để tiếp tục phát triển, cục diện sẽ trở nên không thể vàn hồi, ta chậm rãi đi về phía Nhạc Cánh Trì.

Nhạc Cánh Trì thấy ta, vội vàng chạy qua đón:

“Thái tử điện hạ, ngài không ở lại dịch quán nghỉ ngơi sao, đến đây làm gì?”

A Đông lạnh lùng nói:

“Ở đây hỗn loạn thành thế này, thái tử làm sao có thể ngủ được?”

Nhạc Cánh Trì cười khổ nói:

“Thái tử điện hạ, những điêu dân này thật sự là quá đáng giận. Ngông cuồng tính cướp đoạt kho lương Đại Tần.”

Ta mặt không đổi sắc nói:

“Dựa theo luật pháp đại Tần, người cướp đoạt kho lương quốc gia phải bị tội gì?”

“Phải trảm!”

Nhạc Cánh Trì nói xong, trên mặt có vẻ cực kỳ bất đắc dĩ:

“Thái tử điện hạ có điều không biết, những điêu dân này không biết lấy từ đâu ra lửa với dầu, hiện tại đã vây quanh tường vây của kho lương, trên người họ cùng vẽ loạn mấy thứ này, nếu như phát sinh xung đột, những điêu dân này nhất định sẽ liều lĩnh nhảy vào kho lương. Tính mệnh của họ thì nhỏ, nếu kho lương Đại Tần bởi vậy mà bị hủy, hạ quan cho dù bồi tính mệnh của cả nhà cùng không cách nào chuộc tội.”

Thảo nào Nhạc Cánh Trì đến hiện tại vẫn không dám hạ lệnh bắn tên, nguyên lai là sợ ném chuột vỡ đồ. Rất sợ những nạn dân này gây nên hoả hoạn.

Trong số bách tính có người lớn tiếng kêu lên:

“Tất cả đám tham quan ô lại này đều có cùng ý tưởng đen tối, nói cái gì mở kho lương cứu trợ thiên tai, bách tính chúng ta sống ngay bên cạnh kho lương còn chết đói, huống chi những người khác? Hôm nay chúng ta mặc kệ, dù sao đều phải chết, không bằng làm ma no còn tốt hơn!”

Những lời này vừa nói xong, nhất thời khiến cho mọi người đều cộng hưởng ào lên, dân chúng càng phẫn nộ hơn, có mấy người đã dẫn đầu xông về hướng kho lương.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio