Ông lão chầm chậm nói:
'Một ngàn lượng bạc chi là giá đưa qua sông, nếu tính thêm lề vật, ngươi phải đưa cho ta hai ngàn lượng bạc mói đủ."
Rõ ràng là ông ta đang cô' ý lừa bịp tông tiền.
Ta lưòi không muôn tranh câi cùng ông ta, gật đầu, móc một tờ ngân phiếu ra đưa cho hắn:
"Đây là một ngàn lượng, sau khi lão đưa chủng ta sang bờ bên kia, ta sẽ trả một ngàn lượng còn lại."
Ong lão cầm lấy ngân phiếu, đập đập tấu thuốc vào gót giày, xoay người đi về phía nhà tranh của minh. Không lâu sau, ông ta khiêng theo năm cái túi da dèn dẹt đi tói.
Mấy ngườTa Đông, Lang Thứ đã thu dọn xong xuôi, cùng cùng nhau nhìn lại xem rốt cục ông già này muôn làm cái gì.
Ong lão kia kéo một túi da trong đó ra, dùng miệng gắng sức thối. Trong nháy mắt túi đa kia đã phồng lên, lúc này chủng ta mói nhận ra, túi da ông lão kia đang thốỉ chính một bộ da trâu.
Vần luôn nghe nói đến chuyện thốỉ da trâu (khoác lác), không nghĩ tói hôm nay lại có duyên được thấy tận mắt. Nghi Duyên cùng cảm thấy rất thích thủ, hai mắt sáng ngòi.
Trong lòng ta lại hoi bất an, ông già này thậm chí chi bằng sức minh thốỉ căng năm cái túi da trâu trong thòi gian ngắn, có vẻ lực lượng vô cùng kinh người, nhừng người già bình thường rất khó có thế làm được như ông ta. Ong già kia rất thành thạo ghim năm bộ da trâu lên giá gồ, mồi cái bè da trâu đã xuất hiện trước mặt chủng ta. Khó trách noi này lại được gọi là bến Không Thuyền, thì ra ông lão này lại dùng cách này đế đưa chủng ta qua sông.
Ong lão nói:
'Mồi lần ta chi đưa được hai người, các ngươi phân công cho tốt đi."
[ truyen c
ua tui đốt nEt ] Ta càng ngày càng cảm thấy ông lão này có điếm đáng ngờ, trong lòng còn đang do dự có nên lên bè hay không, Nghi Duyên đã nhảy tói trước, cười nói:
“Cụ à, người chèo chậm một chút!”
Ta ra hiệu cho một tên võ sĩ đi theo, thấy ông lão kia vung mái chèo lên, trong nháy mắt đã chèo thuyền ròi khỏi bến, càng đi càng xa, chôc lát sau đã biến mất trong tia nắng ban mai.
A Đông và Lang Thứ cùng đi đến cạnh ta, thấp giọng nói:
“Chủ nhân, ông lão này thực sự quá kỳ lạ.”
Ta gật đầu. Nhưng dưới tinh huống trước mắt, phương tiện qua sông duy nhất chính là bè da trâu của ông ta. Tạm thòi cùng không có cách nào khác, ta thấp giọng nói:
“Đề cao cảnh giác, nếu như phát hiện điều gì không đúng phải lập tức ra tay vói hắn.”
Tốc độ đưa đò của ông lão kia rất nhanh, trong chôc lát đã qua lại ba lần, ta và A Đông là nhóm thứ tư lên bè. Đôi vói ta, ngồi trên da trâu vượt sông đúng là một sự trải nghiệm hoàn toàn mói.
Ánh mắt ông lão luôn nhìn lên bầu tròi nhưng không cảm thấy chói mắt chút nào. Hai cánh tay ông ta thô to, đầy vết chai, tiết tâu chèo bè vô cùng nhịp nhàng. Dưói sự điều khiến của ông ta, bè da trâu lướt nhanh về phía bờ bên kia.
Bàn tay A Đông vẫn luôn đặt trên chuôi kiếm, chi cần ông lão có bất ki hành động khác thường nào, trường kiếm trong tay hắn sẽ lập tức cắt đứt cố họng hắn.
Bè da trâu đã ra đến giừa sông. Chi có ở giừa dòng nước chảy cuồn cuộn mói có thế cảm giác được sự rung động ẩn trong đó. Ta đưa tay xuống dòng nước cảm nhận bọt sóng xô đấy.
Ong lão chợt mờ miệng nói:
“Có phải các ngươi cho rằng ta là kẻ lòng dạ khó lường hay không?”
A Đông đột nhiên nắm chặt chuôi kiếm, trên mặt vẫn giừ y nguyên nụ cười ung dung, nói:
“Cụ nói gì vậy?”
Ông lão cười lạnh, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm ta nói:
'Ta thực sự là muôn hại các ngươi. Nếu ngươi đã nhận ra, vì sao vẫn còn lên bè của ta?"
Vụt một tiếng, kiếm của A Đông đã ra khỏi vỏ. Cùng lúc đó, bè da trâu dưới chân chủng ta cùng vang lên mấy tiếng dừ dội, túi hoi bằng da trâu ta va A Đông đang đứng đồng thòi rách toang, bè da trâu chia làm hai. Lão già ngồi bất động trên bè, ta và A Đông đã roi xuống dòng sông đang chảy cuồn cuộnỄ
Mặc dù kì năng boi lội của ta và A Đông không kém, nhưng ờ giừa dòng sông đang chảy cuồn cuộn thế này cùng là vô cùng nguy hiếm. Huống chi noi chủng ta roi xuống nước chảy rất xiết, trong nháy mắt chúng ta đã bị cuốn đi cách bè tói hon năm trượng, càng lúc càng xa.
Lão già cười lạnh nói:
"Long Dận Không, Lãnh Cô Huyên hoàn toàn sùng bái ngươi, không nghĩ tói cùng chi là một kẻ tầm thường. Được chết trong tay ta cùng coi như phúc phận mà ngươi đã tu từ kiếp trước. “”
Sau phút bôi rối ban đầu, ta nhanh chóng bình tình trở lại. Nếu như lão già này nhắc tói Lãnh Cô Huyên, tám phần mưòi chính là người trong ma môn, không biết vì sao hắn muôn đôi địch vói ta?
Giọng nói của ông lão theo gió truyền vào tai ta:
'Hôm nay liền cho ngươi được hiếu rõ mà chêtẳ Chuyện của ma môn chủng ta chi có thê do ma môn tự giải quyêít, nếu như ngươi muôn cản trờ, chi có một con đường chết."
Hắn lấy một cây cung sừng trâu từ trên bè. Thị lực của ta rất tốt, thấy hành động của hắn liền biết không tô't, nhịn thờ lặn sâu xuống dưới nước.
Mũi tên nhọn xẹt qua người ta, xuyên qua áo choàng, xé rách da thịt của ta. Đau đón khiến bắp thịt toàn thân ta căng thăng, dùng hết sức lực toàn thân lặn càng sâu xuống dưới nước.
Giọng nói của ông lão lại vang lên một lần nừa:
“Long Dận Không, một mũi tên này là ta cảnh cáo ngươi, trờ lại ngoan ngoãn làm thái từ, nếu không ngươi nhất định sẽ không có cơ hội trờ về!”
Khi ta nối lên mặt nước một lần nừa, lão già đã sớm đi xa, một cái túi da trâu lẻ loi trôi nối trên mặt sông, ta dốc hết sức boi về phía chiếc túi da, bám vào bên cạnh thờ dốc một lúc lâu mói từ trong hoảng sợ bình tình lại được.
Lão già kia cũng không muôn giết ta, nếu như hắn thực sự có ý muôn giết người, mũi tên vừa rồi đã xuyên qua ngực ta.
A Đông nhô đầu lên từ đằng xa. Khi hắn biết chắc ta không bị thương mói mừng như điên boi về phía ta. Rốt cục chủng ta cũng tụ tập lại vói nhau, hai tay nắm chặt, dựa vào sức nối của túi da trâu từ từ boi sang bờ bên kia. Túi da trâu này rõ ràng là do lão già kia đế lại cho chúng ta, hôm nay hắn đến chủ yếu là đế đe dọa ta, cũng không thực sự muôn ra tay vói ta.
Lang Thứ và Nghi Duyên đã vượt qua Trường Giang nhận ra có điều không đúng, dùng một chiếc thuyền gỗ ờ bờ bên kia quay lại.
Bọn họ ờ quá xa nên cũng không biết rốt cục chuyện gì đã xảy ra vói ta và A Đông, không biết rằng trong khoảng thòi gian ngắn ngủi này chúng ta đã đi dạo qua Quỷ Môn quan một vòng.
Ta dặn dò riêng voTa Đông, nhất định không được nói ra chuyện chủng ta bị lão già hại khiến roi xuống nước, tránh cho mọi người hoảng sợ.
Đến khi mọi người và đồ dùng đều được chuyến sang bờ bên kia đã là giừa trưa, ta và A Đông thay y phục khô ráo, nhớ lại lúc vừa rồi còn ở dưói nước vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
Nhân lúc nghi ngoi, A Đông thấp giọng nói vói ta:
"Chủ nhân, nếu như thân phận của người đã bị bại lộ, chủng ta cần gì phải tiếp tục mạo hiếm đi đến Thanh Thục son? Không bằng lúc này chủng ta trở lại Yên quốc đế tránh xảy ra chuyện rủi ro gì trên đường."
Ta nằm trên thảm cỏ, thấp giọng nói:
"Lão già kia cũng không phải do bất kỳ nước nào phái tới, hắn không có bất cứ mục đích chính tri nào. Sỡ dì hắn ngăn cản ta đến Thanh Thục son có thế là vì chuyện của Ma Môn."
"Ma môn?"
A Đông ngạc nhiên hỏi.
Ta gật đầu:
"Hôm nay hắn đã bắn một mùi tên về phía ta nhưng không biết vì sao, hình như phút cư ôi hắn đột nhiên thay đốỉ suy nghi. Nếu không chúng ta sẽ không thế bình an ngồi nói chuyện ở đây rồi."
A Đông nói:
"Chẳng lẽ chủ nhân vẫn muôn tiếp tục đi?"
Ta không nói gì, yên lặng nhìn tầng mây dày đặc trên bầu tròi xa xa.
Dường như A Đông đã nhìn thấu suy nghi của ta, thấp giọng van cầu:
"Chủ nhân, mặc dù ta chưa đấu vói lão già kia, nhưng ta có thế cảm nhận được võ công của hắn hon xa ta. Chuyện mói vừa rồi chẳng qua chi là lòi cảnh cáo của hắn đôi vói chủng ta, nếu như chủng ta vẫn kiên trì đi tiếp mà chọc giận hắn, hậu quả sẽ không thế tường tượng được. Thân phận của chủ nhân vô cùng quan trọng, cần gì phải vì một chuyện nhỏ mà mạo hiếm đến Thanh Thục sơn?"
Ta nghi thầm:
"Ong già kia rõ ràng là cao thủ cùng đăng cấp vói Lãnh Cô Huyên, nếu hắn nhắc tói chuyện Ma môn, hiến nhiên là không muôn ta chen chân vào trong đó, chẳng lẽ hắn chính là người trong Ma môn? Trong Ma môn rốt cục là che giấu nhừng bí mật gì? “A Đông nói:” Chủ Nhân!"
Ta chậm rãi ngồi dậy, thấp giọng nói:
"A Đông, ngươi có thực sự biết vì sao ta phải đến Thanh Thục son không?"
A Đông lắc đầu.
Ta đứng dậy nhìn dòng sông đang cuồn cuộn chảy về hướng đông, nói:
___ II'
Lnải JLuyet gặp nạn!
Giọng nói của A Đông trờ nên kích động:
"Chủ nhân, chăng lê người lại vì một nừ nhân mà đặt bản thân minh vào noi nguy hiếm sao?"
Ta bồng nhiên nói:
"Nếu như o Linh vẫn còn trên cõi đòi này, khi nàng gặp phải nguy hiếm ngươi sẽ làm gì?"
Con ngươTa Đông chợt rụt lại, hiện lên vẻ thống khổ, sau ánh mắt này chính là một cõi lòng đau đón, tan nát.
Ta chợt hôi hận, vì sao lại nhắc tói chuyện cũ đau lòng của A Đông chứ.
A Đông khó khăn lắm mói thò' dài một hoi:
"Ta sẽ không tiếc tất cả đế đi cứu nàng, nhưng là... Người lại khác. Ẻ"
Rất lâu rồi, đây là lần đầu tiên A Đông nói chuyện vói ta như vậy. Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt ta:
"Chủ Nhân là Vương giả tương lai của Trung Nguyên, người không thế vì tinh cảm cá nhân của minh mà dân thân vào noi nguy hiếm được."
Ta cười lắc đầu, kế từ khi chuyện xảy ra vói Tinh Hậu, ánh mắt nhìn cuộc sông của ta đã thay đốỉ rất nhiều.
Ta vẫn là ta, trong lòng luôn không thế vứt bỏ tinh cảm sâu đậm đôi vói nhừng người ta yêu. Nếu như có bất cứ chuyện gì xảy ra vói Thải Tuyết, e rằng ta không thế nào chịu nối.
Ta cũng không phải người kiên cường, ít nhất trên phương diện tình cảm.
Đến bây giò' ta mói thực sự hiểu rõ bản thân minh, ta thậm chí đã bắt đầu nghi ngờ, một người không thế nào dứt bỏ tình cảm cá nhân có thế thành công nắm giừ thiên hạ trong tay được không?
A Đông ảm đạm nói:
"Chủ nhân, người đã thay đốỉ. Người trờ nên không quyết đoán, người trò' nên đa tinh quá mức, người đã không còn là Bình Vương điện hạ của ngày xưa nừa."
Ta nắm chặt hai nắm tay, ta hiếu rõ biến hóa của bản thân hon bất kỳ kẻ nào, nhưng ta không cách nào thay đốỉ tình trạng hiện giò' của bản thân, ta thậm chí đã bắt đầu căm giận bản thân minh. Ta đón gió từ ngoài sông thốỉ vào, gằn từng chừ:
"Có lẽ ta chính là loại người này, chi là ngươi vẫn không phát hiện ra mà thổi.."
A Đông lui về sau một bước, nói:
"Chủ Nhân, bước thêm một bước nừa sẽ roi xuống nước, chăng lã người vẫn muôn đi sao? “” Ngươi có thế đi theo ta hay không?"
A Đông nói lớn:
"Ta vinh viền sẽ đi theo chủ nhân!"
Ta nặng nề gật đầu:
"Ta sẽ tiếp tục đi."
Ta chợt nhận ra, sở dì minh muôn đi Thanh Thục son, không chi vì Phiêu Miều các, không chi vì sự sông chết của Thải Tuyết mà còn vì tìm lại bản thân minh. Con đường tương lại rốt cục dài thế nào...
Qua ba của sông, vượt qua Trường Giang, chủng ta đã đặt chân lên Tần quốc.
Nói ra cùng kì lạ, mặc dù đặt chân lên vùng đất này nhưng trong lòng ta không có chút sợ hãi nào, ngược lại còn cảm thấy một sự vui sướng, buông lỏng từ đáy lòng.
Đây là cảm giác đã rất lâu rồi ta không có được, có lẽ trong hoàn cảnh nguy hiếm mói có thế kích thích được tiềm năng ẩn sâu bên trong.
Từ sau khi vào Tân quốc, thòi gian ngủ của A Đông ngắn hon rất nhiều, mồi đêm hắn đều canh phòng trước trướng bồng của ta, đến khi tròi sáng hắn mói nghi ngoi một lát trên đường đi. Từ đó có thế thấy được sự lo lắng của hắn cho ta.
Ta biết rõ, ông già kia sớm muộn gì cùng tói tim ta. Nếu như hắn đã cảnh cáo ta một lần, lần này chắc chắn sẽ không nương tay vói ta.
Ba ngày sau chúng ta đã tói Vọng Giang thành, thành trì lớn nhất của Tân quốc. Thành này có lịch sử lâu đòi nhất tại Tân quốc, bất kế là quy mô và sự phồn vinh đều vượt xa Tần đô của Tân quốc.
Mặc dù ta đã từng du lịch tròi nam bế bắc nhưng khi vừa vào Vọng Giang thành cũng giật minh vói nhừng gì nhìn thấy.
Dòng Mân Giang xanh biếc chảy quanh co ở phía bắc Vọng Giang thành, các nhánh sông của nó bao vây xung quanh Vọng Giang thành.
Dòng nước chảy xiết, sóng lỏn xô bờ không đủ đế làm ta khiếp sợ, điều thực sự khiến ta sợ hãi chính là tường thành cao vút của Vọng Giang thành.
Tường thành gồm có năm tầng, cao dần từ ngoài vào trong, cho dù bức tường thấp nhất ở bên ngoài cũng cao hon nhiều so vói tường thành tại Khang đô.
Mồi tầng tường thành của Vọng Giang thành đều đại biếu cho một giai đoạn lịch sử khác nhau.
Tường thành năm tầng này là trải qua ba triều đại, mưòi lăm đòi vua tích lùy nhiều năm xây dựng lên.
Gạch xây tường thành củng không cùng một thòi đại, ghi dấu lại nhừng sự kiện lịch sử đã từng phát sinh tại noi này. Hôm nay đã bị rêu xanh phủ kín, lộ ra cảm giác thê lương cổ xưa.
Cửa thành cũng không kiếm tra chặt chẽ đôi vói người ra vào. Lãnh thố quôc gia thay đốỉ đã biến một cứ điếm chiến lược quan trọng ngày xưa trò' thành một tòa thành trong lục địa.
Trọng điếm của Vọng Giang thành cũng thay đốỉ từ một noi tập kết quân đội thành noi đế phát triến kinh tế.
Ta đứng dưói tường thành nguy nga cao vút này, trong lòng không kim được muôn vàn xúc động. Phong cách kiến trúc của Vọng Giang thành có vài phần tương tự vói Kinh đô Đông Ho, nhưng nếu nói về độ cao, dày của tường thành, chi hon chứ không kém so vói Hắc Sa thành.
Hon nừa còn có địa thế đặc biêt, ờ lưng chừng núi, đôi mặt vói dòng sông cuồn cuộn, đúng là dề thủ khó công. Ta không kim được tường tượng, nếu như ngày sau tân công Tân quốc, chi riêng tòa Vọng Giang thành này đã là một vân đề vô cùng khó khăn.
Nghi Duyên khá quen thuộc Vọng Giang thành, giói thiệu nhừng thắng cảnh xung quanh cho chủng ta. Lang Thứ và các võ sĩ bị hấp dần bòi giọng nói dề nghe của nàng, thinh thoảng lại vang lên tiếng cười vui vẻ.
Ta nói vóTa Đông:
Tìm một khách sạn nghi ngoi một đêm, sáng sớm mai chủng ta lại tiếp tục lên đường."
Nghi Duyên đang đi phía trước xoay người lại cười khè:
“Chủ nhân, theo ta biết phía trước có ngõ Ung Trúc, bên trong có khách sạn Duyệt Lai, không gian tao nhã, phòng ờ sạch sẽ.”
Lang Thứ cười ha hả:
“Nghi Duyên muội, noi muội nói rõ ràng là không họp khấu vị của chủ nhân.”
Lúc này Nghi Duyên cũng mặc trang phục tục gia, quân khăn trên đầu đế che giấu thân phận người xuất gia của nàng.
Nhưng dù sao Nghi Duyên cũng là người xuất gia, khách sạn điều kiện không tồi trong mắt nàng rất khó phủ họp vói yêu cầu của chủng ta.
Nhưng nói thế nào thì hiện giờ cũng ờ noi đất khách quê người, khách sạn Duyệt Lai Nghi Duyên đề nghị cũng có thế thỏa mãn ý muôn không muôn khoa trương của ta, ta gật đầu nói:
“Nghi Duyên, ngươi đã từng tói noi này, chủng ta đều nghe theo tất cả sắp xếp của người.”
Nghi Duyên vui mừng gật đầu, dần chúng ta tói ngõ Ung Trúc. Thực ra thì ờ Vọng Giang thành, Nghi Duyên cũng chi biết có khác sạn này mà thôi.
Tới noi chủng ta mói phát hiện, khách sạn Duyệt Lai mà Nghi Duyên nói không nhừng ờ noi hẻo lãnh mà điều kiện cũng cực ki đon sơ. Noi này thậm chí còn không có người ờ trọ, nhưng điều này cũng giúp tránh được không ít phiền phức.
Có lẽ chủ nhân khách sạn đã lâu không đón được khách nào, cuông quýt giúp chủng ta chuẩn bị phòng, đun nước nóng, vội trước vội sau rất nhiệt tinh.
Vốn A Đông và Lang Thứ còn muôn đốỉ lại khách sạn nhưng bị ta dùng ánh mắt ngăn lại. Lần này đến Tân quốc khiến tư tường hồn loạn trong thòi gian dài của ta dần trờ lại bình tình.
Chi khi thực sự đôi mặt vói sông núi Trường Giang và Hoàng Hà, ta mói có thế cảm nhận được khát vọng đôi vói tròi đất rộng lớn của minh.
Bước vào trong cung nghía là nắm trong tay quyền lực vô cùng, nhưng cũng đồng nghía vói việc đã bị xác định là hai thứ linh hồn và tự do không thế đều hoàn mỹ?
Tiếng gõ cửa vang lên, từ tiết tấu ta có thế nhận ra đó là A Đông. Ta mờ cưa lại thấy ông chủ khách sạn cười híp mắt đi phía sau A Đông, hắn cung kính nói:
“Đại gia, vừa rồi có một vị cô nương đưa bái ữiiếp tói.”
Ta bất giác thấy hoảng sợ, chăng lẽ thân phận của minh đã bị bại lộ? Ta lấy bái ứìiếp trong tay ông chủ khách sạn, mờ ra mói thấy trên giấy có hình một con bướm muôn bay, trên hai cánh viết hai chừ Thiên Cơ.
Trong lòng ta ấm áp, khuôn mặt xinh đẹp của Mộ Dung Yên Yên liền hiện lên trong đầu ta. Lúc trước ở Đại Tần nàng đã dùng Ngọc Điệp đế biếu lộ thân phận vói ta. Hình vẽ trên bái thiếp này hẳn là dùng Ngọc Điệp ân lên.
Ta mừng rờ nói:
“Hiện giò' nàng đang ở đâu?”
Ong chủ khách sạn nói:
“Vị cô nương kia đang đọi ờ đại sảnh, đại gia có muôn gặp nàng không?”
Ta không đợi hắn nói hết câu đã bước về phía đại sảnh.
Đi vào đại sảnh lại thấy một tỳ nừ xinh đẹp mặc y phục xanh biếc đang chò' ở đó, cùng không phải là Mộ Dung Yên Yên. Rõ ràng nàng biết ra, đứng lên cung kính hành lề: “Long công tử, chủ nhân nhà ta đang chò' ngài ờ ngoài xe.”
A Đông lạnh lùng nói:
“Nếu đã đến đây vì sao không xuất hiện gặp mặt? Loại người không thành tâm này, chủ nhân không gặp cùng được!”
Ngoài của vang lên tiếng cười khè:
"Hôm nay ta đi xe ngựa hon hai trăm dặm tói đây chi đế gặp Long công tử một lần, chăng lẽ còn không xem là thành tâm sao?
Ta ngạc nhiên ngẩng đầu lên, lại thấy một thiếu nừ vén màn che xe ngựa lên, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp của nàng, dì nhiên lại là u u.
Ta vui mừng đến tột cùng, nhưng lại hoi mất mát. Vôn muôn gặp Mộ Dung Yên Yên, không nghĩ tói lại là u u. Thực ra u u tói đây cùng không kỳ lạ, Phiêu Miều các tế lề thần quang cùng là chuyện lớn trong ma môn.
Ngày ấy gặp phải một lão già ki quái, hắn lại nhắc đến Lãnh Cô Huyên, nếu như u u đã đến đây, chưa biết chừng Lãnh Cô Huyên cùng tói rồi.
Ta cười đi tói chồ u u. A Đông nhìn thấy u u cùng hiếu ra bảy tám phần, chuyện của chủng ta, hắn hiều tốt nhất là không nên hỏi tói. Hon nừa u u cùng không có ác ý vói ta, điếu này đã được chứng minhẽ
Ta tói bên cạnh xe ngựa, nhẹ giọng nói:
"Muội làm ta nhớ nhung thật khổ! "
U u liếc ta, nói:
"Chi sợ có người trong lòng muôn gặp người khác, thấy ta chi cảm thấy mất mát."
Nàng vươn tay ra, trên ngòn tayhon dài kẹp Ngọc Điệp được điêu khắc tinh xảo, hai cánh vẫn rung động không ngớt, nhìn rất sông động.
Lòng ta trầm xuống, Ngọc Điệp này là của Mộ Dung Yên Yên, tại sao lại roi vào trong tay u u?
"Muội gặp Mộ Dung Yên Yên?"
Ta hạ giọng hỏi.
U u cười vô cùng quyền rũ, ôn nhu hỏi:
"Hình như huynh rất quan tâm đến nàng ta?"
"Rốt cục nàng ta thế nào rồi?"
Dự cảm không tốt bao phủ trong lòng ta.
U u ôn nhu nói:
"Huynh lên xe rồi nói tiếp, ta sẽ nói cho huynh mọi tin tức của nàng ta."
Nàng nhìn về phía A Đông:
"Nhất định không được đế tên mặt đen này đi theo, tránh làm ảnh hưởng tói hứng thủ nói chuyện yêu đương của chủng ta."
Ta biết nàng có việc muôn nhờ ta, nhưng tính tinh vẫn rất quái lạ. Nếu như chọc giận nàng, e rằng không thê dò hỏi được tung tích của Mộ Dung Yên Yên. Ta lập tức ra dấu cho A Đông trò' lại khách
Ta lên xe ngựa, vừa mói vào trong xem thân thế mềm mại của u u liền lao vào lòng ta, nhẹ giọng "Có phải huynh đã sớm quên mất ta rồi không?"
Tuân mã hí dài, tỳ nừ xinh đẹp đánh xe chạy về phía xa.
Ta ôm thân thế mềm mại của u u, cúi đầu hôn lên bò' môi đỏ mọng của nàng, u u vươn đầu lười thơm tho nhiệt tinh đáp lại nụ hôn của ta. Một lúc sau ta mói buông nàng ra, nhẹ giọng nói:
"Từng giây từng phút ta đều nhớ muội!"
Trong đôi mắt đẹp của u u hiện lên hai điếm sáng, nhưng ngay sau đó lại cười tưoi nhu hoa, nhẹ giọng mắng:
"Lại lừa gạt ta rồi, nhưng ta thích..."
Nàng yên lặng nằm trong lòng ta, thấp giọng nói:
"Tại sao không hỏi chuyện về Mộ Dung Yên Yên?"
Ta cố ý thò' dài:
"Chuyện muội muôn nói, cho dù ta không hỏi muộ cũng sẽ nói. Nếu như muội không muôn nói, cho dù ta có hỏi muội cũng không chịu nói."
U u hung hăng nhéo lên ngực ta, oán giận nói:
"Trong lòng huynh chắc chắn đang nghi tói nàng ta, có phải lúc hôn ta cũng đem ta biến thành nàng ta?"
Ta cười ha hả:
"Nói thật, ta còn chưa từng hôn nàng ta!"
U u thở phi phi, đấm lên ngực ta, nói:
"Càng không chiếm được, trong lòng càng mong đợi."
Ta ghé vào bên tai nàng nói nhỏ:
"Đến giờ ta vẫn chưa có được muội, hiện giò' trong đầu đều là hình ảnh muội."
Khuôn mặt u u lại đỏ bừng, cuộn tròn trong lòng ta như một con mèo nhỏ, nói:
"Ta buồn ngủ rồi, đế ta nằm trong lòng huynh ngủ ngon một giấc. “”
Nàng ngáp một cái, trong nháy mắt đã tiến vào mộng ìn tư thế ngủ như hoa Hải Đường của nàng, không nhịn được cười khổ. Tám phần khả năng là u u đang giả bộ ngủ, rốt cuộc nàng muôn dần ta đến noi nào?
Trong giấc mộng, u u đột nhiên ôm chặt ta, nói mê:
“Dận Không, đừng ròi xa ta...”
Hai giọt nước mắt trong suô't chảy ra từ khóe mắt nàng, dính ướt vạt áo trước ngực ta, ta nhìn nhìn bộ dáng khóc như mưa của nàng, bất giác ngây dại...
Xe ngựa chạy trên đường chừng nửa canh giờ mói dừng lại. U u mở mắt ra, thản nhiên cười:
“Thật khố cho huynh phải chịu đựng ta lâu như vậy, cánh tay có phải bị ta đè đến tê dại rồi không?”
Ta cười nói:
“Nếu muội thật sự không đành lòng, đến lúc trờ về đế cho ta dựa vào lòng muội.”
Khuôn mặt u u đỏ lên, dắt tay ta nói:
“Ta đã sớm tính toán đòi này kiếp này sẽ theo huynh, huynh muôn thế nào, u u đương nhiên sẽ làm theo.”
Ta gần như không tin vào lỗ tai minh, chăng lẽ u u đã hoàn toàn thoát khỏi sự không chế của Lãnh Cô Huyên, dự định sau này sẽ làm bạn bên cạnh ta?
Nhưng tất cả mọi chuyện phát sinh trong quá khứ liền gạt bỏ ý nghi này khỏi đầu ta, u u không dề dàng thoát khỏi Lãnh Cô Huyên như vậy.
Xuống xe ngựa, dưới chân là một con đường lát đá xanh rộng rãi, thẳng tắp. Con đường này chính là Thiên nhai nối danh của Vọng Giang Thành, cũng là noi cao nhất của Vọng Giang thành.
Bóng đêm mờ mịt, sương mủ quanh quẩn trên Thiên nhai. Ta và u u nắm tay nhau đi trên đường, có rất ít người đến đây vào ban đêm. U u nhẹ giọng nói:
“Lần này huynh nhất định phải đến Thanh Thục son sao?”
Ta gật đầu.
U u thờ dài:
“Lần này chi sợ sẽ có rất nhiều nguy hiểm.”
Ta mim cười nói:
“Muội biết ta đã lâu như vậy, có khi nào ta không phải sông trong nguy hiếm không?”
Ta mim cười nói:
“Muội biết ta đã lâu như vậy, có khi nào ta không phải sông trong nguy hiếm không?”
UUnói:
“Huynh tròi sinh đã là một kẻ điên thích mạo hiếm.. Thử hỏTai có thế bỏ được địa vị có thế hô mưa gọi gió xuống đế chạy đến nước đôi địch?”
Nàng dừng lại một lát rồi nói tiếp:
Lân này huynh đến đây rốt cuộc VI chuyện gi í
Ta mim cười, chậm rãi đi tói lan can ven đường, hai tay vịn vào lan can, nói:
“Vói sự hiếu biết về ta của muội, chăng lẽ còn không đoán ra được sao?”
Trong lòng ta thầm nghi, lần này u u đến đây chắc chắn có liên quan đến Lãnh Cô Huyên.
U u tói cạnh ta, lăng lặng nhìn về phương xa, nói:
“Sau khi Mộ Dung Sơ Tinh bị sư phụ ta đánh bị thương nặng, không biết từ đâu tim được vẫn Tinh lệnh, vẫn Tinh lệnh chính là thánh vật bị đánh mất nhiều năm của Ma môn chủng ta, ý nghía của nó trong bôn môn rất không tầm thương.” Ta nhíu mày nói:
“Vần Tinh lệnh? Lần trước muội từng nói vói ta Dao Lâm Tiên các có Tuyết Vũ lệnh, Tuyết Vũ lệnh đó là tín vật đế triệu tập cả võ lâm, chẳng lẽ vẫn Tinh lệnh cũng giông Tuyết Vũ lệnh sao?”
UUnói:
"Tuyết Vũ Lệnh và vẫn Tinh lệnh vốn là một đôi, Dao Lâm Tiên các và Ma môn vốn có cùng nguồn gốc. Nhưng chuyện đã qua nhiều năm, ân oán trong đó cũng có rất ít người có thế biết được.»
Ta gật đầu.
UUlại nói:
'Tuy rằng Tuyết Vù lệnh đã tái hiện trên giang hồ, nhưng địa vị của Tuyết Vũ lệnh bây giờ đã không được như ngày xưa, người trên võ lâm sẽ có ai chịu bán mạng vì một cái tín vật từ nhiều năm trước? Nhưng vẫn Tinh lệnh lại hoàn toàn khác"
Nàng ôm cánh tay ta nói:
“Vần Tinh lệnh vẫn là tín vật tín vật chí cao của Ma môn chủng ta, nhiều năm trước lại đột nhiên mất tích. Trong môn vẫn có lòi đồn, vẫn Tinh lệnh được giấu trong bảo tàng của Mâu thị, trong Ma môn có nhiều người muôn chiếm nó làm của riêng. Có được vẫn Tinh lệnh và Vô Gian Huyền Công liền có thế ra lệnh cho cả Ma môn.”
Ta thấp giọng nói:
“Đây cũng lý do thực sự khiến Lãnh Cô Huyên vô cùng khát vọng có được bảo tàng này?” U u gật đầu nói:
“Nguyện vọng lớn nhất trong đòi của sư phụ chính là thống nhất ma môn đang phân liệt một lần nừa., nhưng người vì điều đó cũng phải hi sinh rất nhiều thứ...”
Ta cười lạnh nói:
"Chi sợ lòng nàng đã bị quyền lực làm mê mẩn."
"Không!"
U u lắc đầu thật mạnh, nước mắt đã sắp chảy ra:
“Sư phụ không phải loại người như huynh nghi, người có nồi khố riêng của minh.”
Ta biết nàng vẫn luôn trung thành vói Lãnh Cô Huyên, nói tô't cho Lãnh Cô Huyên cũng không có gì lạ, lảng sang chuyện khác, nói:
“Sao muội lại biết được hướng đi của ta?”
U u ôn nhu cười nói:
Thực ra từ lúc huynh vừa lên đường, người trong Ma môn đã nhìn chăm chú vào huynh rồi."
"Nói vậy, ông lão ta gặp ờ Tam Giang khấu cũng là người trong Ma môn?" U u gật đầu nói:
"Hắn là Khúc Chiêu Hiên, một trong bôn vị trường lão của Ma môn, vẫn ẩn cư bên sông làm nghề đánh cá. Nếu như không phải Mộ Dung Sơ Tinh tim được vẫn Tinh lệnh cũng không thế mòi được hắn. Nói về vai vế, hắn còn cao hon sư phụ ta hai thế hệ, là người có vai vế và địa vị lớn nhất trong Ma môn.
Ta thầm cảm thấy may mắn. Xem ra Khúc Chiêu Hiền còn lọi hại hon cả Lãnh Cô Huyên. Lúc ờ Tam Giang khấu, nếu như hắn nối hứng muôn đôi phó ta, chi sợ rất khó có may mắn thoát được.
Ta hoi khó hiếu:
“Bôn trường lão của ma môn lợi hại như thê' sao lại đế cho nó phân liệt thành hai chi Huyền Minh giáo và Phiêu Miều các? Chẳng lẽ mấy người Lãnh Cô Huyên làm xằng làm bậy bọn họ cùng ngồi yên không đế ý đến sao?”
UUnói:
“Việc này ngày cả ta cùng không rõ ràng lắm. Nếu như không phải Khúc Trường lão xuất hiện, chủng ta cùng không biết hắn vẫn còn sông trên cõi đòi này. Nhưng một số việc có thế xác đinh, chi có vẫn Tinh lệnh mói có thế điều động được bôn vị trường lão, hon nữa..” Dường như u u còn muôn nói thêm điều gì, nhưng lòi tói miệng lại bị nuốt trờ lại.
“Ba vị trường lão còn lại là ai?”
U u lắc đầu nói:
"Ta không biết, ngay cả sư phụ ta cùng không biết. Mồi vị trường lão đều có một tín vật, địa vị trong ma môn của bọn họ khá đặc thu, có thế chi định người kế nhiệm tiếp theo."
"Nếu Vần Tinh lệnh nằm trong tay Mộ Dung Sơ Tinh, hắn có thể lợi dụng vẫn Tinh lệnh đế yêu cầu bôn vị trường lão của Ma môn đôi phó vói sư phụ muội không?"
UUnói:
“Cùng có thế, nhưng chức vụ của bôn trường lão trong Ma môn chi giói hạn trong việc bảo vệ giáo chủ, mặc dù hiện giờ Mộ Dung Sơ Tinh chiếm được vẫn Tinh lệnh, nhưng hắn lại không có Vô Gian Huyền Công nên vẫn không có tư cách tiếp nhận vị trí giáo chủ, bôn vị trường lão sẽ không vì vẫn Tinh lệnh nằm trong tay hắn mà nghe lệnh hắn.”
Ta cười nói:
“Xem ra lần này Thanh Thục Sơn đã trò' thành noi tụ tập của Ma môn.”
UUnói:
'Mặc dù ta không biết vì sao huynh phải tói Thanh Thục son, nhưng ta tin tường, huynh đi lần này nhất định là có liên quan tói Thu Nguyệt Hàn. Dận Không..."
Nàng nắm chặt tay ta, nói:
"Đồng ý vói ta, trở về đi thổi... Huynh không thuộc về noi đó."
Ta nhìn sâu vào trong mắt nàng một lát mói nói:
"Một khí ta đã quyết định chuyện gì, chưa bao giờ từng thay đối."
U u thò' dài nói:
"Từ đầu đến cuối huynh đều không thế thay đối."
Ta mim cười nói:
"Muội cũng vậy."
U u nhét Ngọc Điệp vào tay ta, nhẹ giọng nói:
"Có chuyện ta muôn nói vói huynh, hiện giờ Mộ Dung Yên Yên đang bị giam lỏng tại Nhàn Vân son trang ờ phía tây bắc Vọng Giang thành. Nếu huynh muôn cứu nàng, bây giờ là cơ hội tốt nhất."
Ta ngẩn ra, ngạc nhiên hỏi:
"Tại sao nàng lại tói đây?"
U u nói:
"Mộ Dung Yên Yên là cháu gái ruột của Mộ Dung Sơ Tinh, cùng là người thân duy nhất trên đòi này của hắn. Sư phụ ta bắt giừ nàng, chuẩn bị dùng nàng đế ép Mộ Dung Sơ Tinh giao ra vẫn Tinh lệnh."
Ta thấp giọng nói:
"Muội nói cho ta chuyện này, chăng lê không sợ phá hỏng việc lớn của sư phụ muội sao?" U u nhẹ giọng nói:
"Thực ra sư phụ đã sớm ý thức được, cho dù có dùng mạng sông của Mộ Dung Yên Yên đế ép buộc, Mộ Dung Sơ Tinh cùng sẽ không giao ra vần Tinh lệnh. Nàng muôn giết Mộ Dung Yên Yên đế làm rối loạn tâm tinh của Mộ Dung Sơ Tinh."
U u lại thò' dài nói:
"Ta biết quan hệ giừa nàng và huynh đã không rõ ràng từ khi còn ờ Đại Tần. Nếu nàng chết, huynh chắc chắn sẽ rất đau lòng. Ta đương nhiên không muôn thấy huynh bị như thế..."
Tinh cảm sâu đậm vói ta lặng lẽ lộ ra trong lòi nói.
Trong lòng ta ấm áp, vươn tay ôm thật chặt u u vào trong lòng, khè hôn lên tai nàng, nói:
"U u, đồng ý vói ta, không nên tiếp tục đi theo Lãnh Cô Huyên nừa. Cùng ta ròi đi được không?"
U u không nói gì, chi yên lặng nằm trong lòng ta. Ta cảm thấy hoi lạnh ờ ngực, liền biết đã bị nước mắt của nàng thấm đầm. Một lúc sau u u mói nói:
"Ta đồng ý vói huynh, chờ sau khi kết thúc chuyện ờ Thanh Thục son, ta sẽ ờ bên cạnh huynh cả đời."Ta nâng khuôn mặt làm say lòng người của nàng lên, hôn mạnh lên bờ môi đỏ mọng của nàng. Lúc này sương mủ xung quanh càng dày đặc, chủng ta quên mất thế giói xung quanh, đắm chim trong nụ hôn nồng nàn...
Nửa đêm, ta dần theo A Đông và Lang Thứ lặng lẽ tói Nhàn Vân son trang. Lúc này tròi đêm đã sáng hon, vầng trăng treo cao trên bầu tròi, sương roi đầy đất, gió nhẹ thốỉ vào mặt, bên tai loáng thoáng truyền đến tiếng sóng xô bờ.
Dựa vào bản đồ u u cho ta, chủng ta vượt tường tiến vào hoa viên phía sau Nhàn Vân son trang, dưói ánh trăng có thế thấy rất rõ hoa cỏ sau viện đã rất lâu không có người cắt tia, cây câu nhỏ bắc qua hồ nước cũng bị sụp nhiều chồ. Tòa son trang này hăn là đã bị vứt đi từ lâu.
Ta chi về hai căn phòng có đèn sáng, thấp giọng nói:
“Hai phòng kia hăn có bôn tên đệ tử Ma môn canh gác, các ngươi đi không chế bọn chủng.” '
Hai người gật đầu, đồng thòi xông ra ngoài.
Không lâu sau, mấy tiếng hoảng sợ gần như vang lên cùng lúc, sau đó tất cả lại trở lại yên tình.
Trên môi ta hiện lên nụ cười, đôi phó vói đệ tử bình thường của Ma môn là chuyện dề dàng. Nhưng tất cả cũng phải cảm ơn u u, nếu không có nàng, ta cũng không biết được chuyện Mộ Dung Yên Yên gặp nạn.
A Đông và Lang Thứ hoàn thành nhiệm vụ, xuất hiện ờ phía trước, phất tay vói ta. Ta bước tói tụ tập vói bọn họ lần nừa, đi tói phía trước viện, dừng lại ờ trước mái hiên căn phòng thứ ba, dán lỗ tai lên cửa phòng, xác định không có ai bên trong mói mở cừa phòng ra.
Trên môi ta hiện lên nụ cười, đôi phó vói đệ tử bình thường của Ma môn là chuyện dề dàng. Nhưng tất cả cũng phải cảm ơn u u, nếu không có nàng, ta cũng không biết được chuyện Mộ Dung Yên Yên gặp nạn.
A Đông và Lang Thứ hoàn thành nhiệm vụ, xuất hiện ờ phía trước, phất tay vói ta. Ta bước tói tụ tập vói bọn họ lần nừa, đi tói phía trước viện, dừng lại ờ trước mái hiên căn phòng thứ ba, dán lồ tai lên cửa phòng, xác định không có ai bên trong mói mở cừa phòng ra.
Ta vào trong phòng đốt đèn lên. Đủng như u u nói, tường phía đông của gian phòng có một chiếc tủ ngầm trong tường. Ta nói vói hai người:
"Các ngươi ờ lại đây, ta xuống dưói cứu nàng."
Lang Thứ thấp giọng nói:
"Có cần chủng ta xuống cùng chủ nhân không?"
Ta lắc đầu:
"U u đã nói noi này chi có bôn tên đệ tử Ma môn, các ngươi trông chừng ờ đây được rồi."
Hai người cùng nói:
"Chủ nhân cấn thận một chút!"
Ta gật đầu cười, kéo của ra, gõ tấm ván phía sau, quả nhiên vang lên tiếng rầm rầm. Ta lấy tay đấy tấm ván ra, phía sau hiện lên một của hầm tôi đen như mực.