Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

chương 50: nỗi lòng (1+2+3)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ta và Đường Muội cùng nhau đi trong đại quân, phía sau chính là đội ngũ người hộ tống Yến Lâm, tất cả đều được điều ra từ Long Tương quân.

Do Phó thống lĩnh Long Tương Quân Lý Hùng Tín phụ trách thống suất, nhóm này có hơn ngàn kị binh nhẹ hộ tống công chúa Yến Lâm, có hơn cung nữ, cầm cung đi theo chiếc xe ngựa, đồng thời có hơn xe chở lương thực, đoàn người rời khỏi Hoàng Cung, tiến theo phía Nam.

Dựa theo an bài trước đó, Bạch Quỹ và Yến Nguyên Tông ở trong trung quân, Yến Lâm ở hậu quân, sau đó mới là đội quân nhu phụ trách quân lương.

Bách tính Tần đô nghe nói tướng sĩ viễn chinh, đều đã đứng hai bên đường từ sớm, mang theo rượu và thức ăn, để tiễn đưa họ. Trong đó có không ít người có thân nhân ở trong quân, lúc lưu luyến chia thay, bi thương không thể tránh được, nhất thời tiếng khóc vang lên.

Lý Hùng Tín từ phía sau chạy tới bên cạnh ta, lớn tiếng nói:

“Bình Vương điện hạ, phía trước báo lại là có bách tính cản lối đi, chúng ta tạm thời dừng lại ở chỗ này, chờ sau khi đại quân ra khỏi thành rồi mới xuất phát có được không?”

Thân phận của ta bây giờ là Di Hôn Sử, nên thái độ của hắn đối với ta cũng dị thường cung kính.

Ta gật đầu nói:

“Được!”

Sau đó xoay người hướng Đường Muội nói:

“Chúng ta đi phía trước nhìn xem thế nào!”

Ta và Đường Muội phóng ngựa lên phía trước, nhưng người phía trước đi cực kỳ chậm, bách tính và tướng sĩ chia tay đều vô cùng lưu luyến, những thống lĩnh trong quân hò hét lớn tiếng, nhưng đây toàn là bách tính, họ cũng không để ý nhiều lắm.

Đường Muội cảm thán nói:

“Trận chiến tranh này qua đi, Tần đô lại thăng thêm rất nhiều cô nhi quả phụ.”

Ta trầm giọng nói:

“Nhất tướng công thành vạn cốt khô, chỉ cần có chiến tranh sẽ có người chết, nếu như bọn họ tiếp tục ở lại Tần đô hưởng thụ cuộc sống an nhàn, sợ rằng ngay cả những... Cô nhi quả phụ này cũng không giữ được tính mệnh!”

Phía trước đột nhiên ồn ào, đoàn người tách ra thành một cái khe, Bạch Quỹ và hai tướng lĩnh đi tới.

Bạch Quỹ đem roi ngựa đưa cho thủ hạ, vững vàng đứng ở trên yên ngựa, cất cao giọng nói:

“Các vị phụ lão hương thân Đại Tần!”

Trong đám người có không ít người hét lớn, đám đông yên tĩnh đi rất nhiều, Bạch Quỹ ở biên giới chống giặc Hồ, danh tiếng lan xa, trong dân chúng đại Tần cực kỳ có uy tín.

Bạch Quỹ lớn tiếng nói:

“Ta biết ở đây mỗi người đều có phụ mẫu huynh đệ, đều có thê nhi tử nữ, có ai không muốn phụ mẫu thê nhi của mình được an nhàn yên vui?”

Ngữ khí của hắn tràn đầy kích động:

“Thế nhưng Đông Hồ đã xâm nhập vào Bắc cương Đại Tần, nếu như chúng ta mỗi người đều ham yên vui, thì nay mai họ công phá phòng tuyến của Đại Tần, chúng ta lần này đi không chỉ là bảo vệ biên giới Đại Tần, mà còn bảo vệ sự bình yên của mọi người!”

Hắn bỗng nhiên rút trường kiếm ở thắt lưng, nhanh như tia chớp chém vào cánh tay trái của mình, máu tươi chậm rãi chảy xuống.

Bạch Quỹ tràn ngập thâm tình nói:

“Bạch mỗ hôm nay lấy máu của mình xin thề, quyết không để cho bất kỳ một tướng sĩ nào bỏ mình vô ích, quyết không cho Hồ Lỗ đặt chân và lãnh thổ Đại Tần một bước!”

Lời nói hào hùng của hắn đã làm cảm động được nhiều người, tướng lĩnh bên người hắn nhân cơ hội hô lớn:

“Thề giết hồ lỗ! Bảo vệ non sông!”

Bách tính tướng sĩ cùng kêu to lên, tình cảm mãnh liệt trong khoảnh khắc thay thế bi thương, ta và Đường Muội liếc mắt nhìn nhau, ngay cả chúng ta đều phải bội phục năng lực của Bạch Quỹ.

Đội ngũ bắt đầu tiến lên, Bạch Quỹ quay đầu ngựa gia nhập trong đại quân.

Trong đám người bỗng nhiên có một âm thanh thống khổ vang lên:

“Cha!”

Ta theo tiếng nhìn lại, đã thấy Tư Hầu được Lăng Phượng hộ tống chạy theo đoàn người.

[ truy

en cua tui ʘʘ net ] Bạch Quỹ quay đầu lại, cố sức mấy máy đôi môi, bỗng nhiên giơ roi nặng nề quất lên mông tuấn mã, mau chóng rời xa đoàn người.

Tư Hầu lệ rơi đầy mặt, vẫn muốn chạy về phía trước, nhưng lại bị người khác xô ngã.

Ta phóng ngựa vọt tới, sợ đoàn người này đạp lên người Tư Hầu vội nhảy xuống ngựa, nâng nàng dậy.

Lăng Phượng lúc này vọt tới.

“Tiểu thư có sao không?”

Ta ân cần hỏi han.

Tư Hầu rưng rưng lắc đầu, đôi mắt đẹp nhìn thẳng ta nhẹ giọng nói:

“Bình Vương điện hạ tại sao lại ở chỗ này?”

Ta mỉm cười nói:

“Ta phụng mệnh bắc thượng, theo hoàng thượng thân chinh, thuận tiện hộ tống công chúa tới Cao Ly thành hôn.”

Trong đôi mắt đẹp của Tư Hầu hiện lên sự bi thương khó hiểu, ta nhạy cảm nhận thấy sự biến hóa của nàng, nhẹ giọng nói:

“Tư Hầu tiểu thư có chuyện gì để ta chuyển đạt cho Bạch đại tướng quân ư?”

Tư Hầu u nhiên thở dài một hơi nói:

“Cha ta lần này xuất chinh đúng là rất khó có khả năng trở về.”

Ta thầm nghĩ trong lòng:

“Sợ rằng Bạch Quỹ lần này là dữ nhiều lành ít rồi...”

Nhưng ngoài miệng lại nói:

“Bạch đại tướng quân lần đi này tất nhiên sẽ rất nhanh đẩy lùi hồ lỗ, sớm ngày chiến thắng trở về.”

Tư Hầu gật đầu, nhẹ giọng nói:

“Bắc cương trời đông giá lạnh, Bình Vương điện hạ phải bảo toàn thân thể...”

Khuôn mặt nàng ửng đỏ, hiển nhiên nói ra lời nói này cũng đã tốn nhiều dũng khí.

“Tiểu thư cũng phải chiếu cố cho mình thật tốt.”

Tư Hầu từ trong tay Lăng Phượng cầm lấy một cái bao đưa cho ta nói:

“Bên trong là hai cái áo da điêu, công tử giúp ta đưa một cái cho cha ta... Còn một cái thì tự mình mặc...”

Ta không khỏi trong lòng rung động, Tư Hầu may hai kiện áo này rõ ràng là cho cha mình, nhưng khi nhìn thấy ta, lập tức cho ta một cái, rõ ràng ta đã chiếm vị trí trọng yếu trong lòng nàng.

Đường Muội ở sau người nhắc nhở:

“Công tử! Chúng ta nên xuất phát!”

Ta lưu luyến hướng Tư Hầu nói lời từ biệt, nhảy lên mình ngựa cùng Đường Muội gia nhập trong đại quân.

Khi tới cửa thành, ta xoay người nhìn lại, thì vẫn thấy Tư Hầu si ngốc đứng đó, chăm chú nhìn theo phương hướng của ta.

Đội ngũ đi ra khỏi cửa thành, Đường Muội nhìn xung quanh, hắn lẩm bẩm:

“Tại sao còn chưa tới!”

Lúc này từ xa xa truyền đến một tiếng ngựa hí, Tiêu Trấn Kỳ cưỡi con Hắc Sư Tử, vui mừng vọt đến bên người của ta.

Ta lúc này mới biết người Đường Muội chờ lại là hắn.

Tiêu Trấn Kỳ cười nói:

“Công tử đi xa vì sao không mang theo hắc sư tử?”

Ta nhìn hắc sư tử, nó dường như đã khôi phục sự thần tuấn lúc trước, cười nói:

“Xem ra nó thích đại ca làm chủ nhân, con ngựa này tặng cho đại ca đi.”

Đường Muội cười nói:

“Tiêu đại ca đáp ứng ta, cùng đi công tử đi bắc cương!”

“Thực sự?”

Câu này đối với ta thực sự là một vui mừng ngoài ý muốn. Vốn có ta cũng có ý mời Tiêu Trấn Kỳ cùng nhau đi, thế nhưng lo lắng tới chuyện hắn còn phải chiếu cố tới đám hài đồng trong sơn thôn, nên mới bỏ qua ý niệm này, nhưng không ngờ Đường Muội lại làm được.

Tiêu Trấn Kỳ gật đầu cười:

“Không biết công tử có bằng lòng không?”

“Cầu còn không được! Cầu còn không được!”

Ba người chúng ta nhìn nhau cười.

Lúc rời khỏi Tần đô, đại quân rõ ràng tăng nhanh tốc độ, Lý Hùng Tín đi tới trước mặt của ta nói:

“Điện hạ, Huy Trữ Công Chúa có việc mời người sang đó một chút.”

Vị này Huy Trữ Công Chúa Yến Khải Nguyệt này là em gái cùng cha khác mẹ của Tuyên Long Hoàng đế, lần này theo cùng chúng ta tới đề thân.

Nàng thành hôn năm thì trở thành góa phụ, Tuyên Long hoàng đế đặc biệt cho nàng trở lại Hoàng cung, hiệp trợ Tinh Hậu xử lý một số tạp vụ trong cung, ta đoán được, nàng có thể là người mà Tinh Hậu sắp xếp để giám thị.

Đi tới bên cạnh xe của nàng, Yến Khải Nguyệt vén rèm xe lên, thò đầu nhìn ta một cái nói:

“Bình vương, Thái Hậu có chuyển lời tới ngươi, là lần này do ngươi thống nhất phụ trách!”

Ta mỉm cười nói:

“Công chúa điện hạ có phân phó gì?”

Yến Khải Nguyệt nói:

“Đội ngũ của chúng ta không thể so với quân sĩ, toàn là nữ lưu yếu đuổi, nếu cứ theo tốc độ hành quân nhanh chóng của quân sĩ như thế này, sợ rằng chưa đến được Tùng Giang thành, thì đã có nhiều người đổ bệnh...”

Nàng chỉ về phía xa giá của Yến Lâm ở phía sau, nói:

“Ta và cung nữ trong cung thì không có gì, thế nhưng vạn nhất Cửu công chúa có mệnh hệ gì, thì chúng ta nói như thế nào với Thái Hậu đây?”

Yến Khải Nguyệt không vui nói:

“An toàn là trọng yếu, sức khỏe của Cửu công chúa là trên hết, từ nơi này đến Tùng Giang thành hoàn toàn đều là ở trong biên giới nước Tần, ngươi có lo lắng gì không?”

Nàng nói không phải không có lý, hơn nữa chúng ta đi theo đội ngũ vận chuyển lương thảo, an toàn chắc sẽ không có vấn đề gì.

Ta xoay người cùng Lý Hùng Tín thương lượng một chút, làm giảm tốc độ của đội ngũ lại.

Ta lập tức lĩnh giáo được sự phiền phức của vị Huy Trữ Công Chúa này, nàng đối với ta vẫn duy trì sự cảnh giác cao độ, lúc nào cũng ở cùng với Yến Lâm, làm cho ta không có cơ hội tiếp cận.

Hai ngày qua đi, chúng ta đã cách đại quân một khoảng, lúc buổi chiều nghỉ ngơi, ta và Đường Muội, Tiêu Trấn Kỳ ba người uống rượu. Tiêu Trấn Kỳ thấy lòng ta không tốt, còn tưởng rằng là ta mệt mỏi, mỉm cười nói:

“Công tử uống thêm hai chén, sau đó ngủ một giấc, sau khi tỉnh dậy đảm bảo người thần thanh khí sảng, cảm giác mệt mỏi toàn bộ sẽ biến mất.”

Ta cười khổ nói:

“Ta không cảm thấy mệt nhọc, chỉ là có chút buồn phiền...”

Đường Muội tuy rằng không rõ kế hoạch cụ thể, nhưng mà chuyện của ta và Yến Lâm chắc hắn cũng có biết, thấp giọng nói:

“Công tử có phải là vì việc xa giá của Cửu công chúa?”

Ta nâng chén rượu, uống không còn một giọt thừa, lúc này mới nói:

“Ta còn có một số việc phải nói với Yến Lâm, nhưng Huy Trữ Công Chúa kia cứ suốt ngày kè kè, làm ta không có cơ hội.”

Tiêu Trấn Kỳ ha hả nở nụ cười:

“Ta còn tưởng chuyện gì, ta có thể lẻn vào phòng nàng, châm cho nàng một cái...”

Yến Khải Nguyệt từ sáng sớm ngày thứ hai đã bắt đầu ăn vị đắng, trong khi hành quân đã bắt đầu cảm thấy thoát lực, nên sai cung nữ mời ta tới trước xe của nàng, vô lực nói:

“Bình vương... Chúng ta... Có thể nghỉ một chút hay không...”

Trong lòng ta cười thầm, nhưng sắc mặt vẫn như thường, nói:

“Trong vòng ngày chúng ta phải tới được Tùng Giang thành, nếu như chúng ta cứ dừng lại như vậy, sẽ rất khó đạt được tiến độ...”

Ta dừng lại một chút lại nói:

“Nếu như chuyện này có sơ sót gì, thì chúng ta sẽ khó nói với Thái Hậu!”

“Được rồi! Tất cả nghe theo ngươi...”

Yến Khải Nguyệt hét lên một tiếng, lập tức thống khổ nhíu mày, ta nhìn có chút hả hê, thầm nghĩ trong lòng:

“Ta xem ngươi còn có thể kiên trì tới khi nào.”

Khi chính ngọ, Yến Khải Nguyệt đã mệt nhoài nằm trong xe, các tướng sĩ đã bắc bếp nấu, nhóm lửa làm cơm.

Chúng ta đóng quân ở bên một con sông nhỏ, ở đây đồng cỏ, cây cối tươi tốt, nước sông đục ngầu, và đồng cỏ xanh rì đối lập với nhau, làm cho người ta có cảm giác thần bí.

Đường Muội thấp giọng nhắc nhở ta nói:

“Cửu công chúa!”

Ta xoay người nhìn lại, đã thấy Yến Lâm từ trên xe bước xuống, rời xa đoàn người, đi tới bên bờ sông lẳng lặng đứng một mình, bóng lưng nhỏ nhắn mềm mại của nàng trông cô đơn không gì sánh được.

Ta yên lặng đi tới phía sau của nàng, nhẹ ho nhẹ một tiếng. Yến Lâm vẫn chưa quay đầu lại, lạnh lùng nói:

“Ngươi đã phá hỏng tất cả của ta...”

Ta buồn bã không nói gì, hai hàng nước mắt trong suốt của Yến Lâm chảy xuống, nàng nhẹ giọng nói:

“Ta vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho ngươi!”

Nàng chậm rãi di chuyển thân thể mềm mại, khuôn mặt mỹ lệ dưới ánh nắng, trông lại càng u oán, trong mấy ngày nay, đây là lần đầu tiên ta ở gần nàng tới như vậy, trông nàng tiều tụy đi rất nhiều. Hai ngày bôn ba, làm cho trên khuôn mặt hiện lên sự mệt mỏi, nhưng lại tăng thêm vài phần kiều diễm mê người.

Yến lâm lạnh lùng nhìn thẳng ta, hờ hững nói:

“Ở trong lòng ngươi, có yêu ta hay không?”

Ta đi về phía trước hai bước, ánh mắt nhìn xuống dòng sông, tránh ánh mắt u oán của nàng.

Yến Lâm lạnh lùng nói:

“Ta từ nhỏ sống ở trong cung đình, chẳng bao giờ hưởng thụ được hạnh phúc, nhưng từ khi gặp ngươi, ta mới biệt được thế nào là cuộc sống tươi đẹp...”

Ta biết hàm ý của nàng, ý nàng là ta đã đập tan cuộc sống đó.

Yến Lâm nhìn vào một đóa hoa bách hợp trên núi, thật lâu không muốn rời đi:

“Ta thật nhớ mùi vị tự do của hoa thiên nhiên...”

Trong lòng ta tự nhiên dâng lên một dũng khí vô hình, đi nhanh tới vách núi, dùng cả hai chân, hai tay bò lên. Khi đi tới giữa đường, ta suýt nữa trượt chân rơi xuống, nhưng ta kịp thời bám vào vách đá, hai bàn tay chảy máu đau rát vô cùng.

Yến Lâm kêu lên một tiếng, nàng ân cần nói:

“Ngươi... Mau xuống đi, ta chỉ là thuận miệng nói một chút...”

Ta quật cường cắn môi dưới ổn định thân hình, sau đó dùng sức một cái, “Hô” một tiếng lăng không xoay người, lướt qua đoạn đường khó khăn, thành công hái được đóa hoa Bách Hợp. Hai chân của ta kẹp chặt, đưa bông hoa lên miệng, thân thể thừa dịp chuẩn xác rơi xuống.

Ta cẩn thận trèo xuống, khi cách đất còn khoảng trượng, thì tiêu sái tung mình một cái, hạ xuống bên cạnh Yến Lâm, có được công pháp của Thu Nguyệt Hàn truyền thụ, võ công của ta tăng mạnh.

Ta cầm đóa hoa Bách hợp trong tay, đưa tới trước mặt Yến Lâm, đôi mắt đẹp của nàng rưng rưng tiếp nhận đóa hoa, sau đó xoay nhìn xuống sông, run giọng nói:

“Ngươi ngoại trừ biết đoạt đi tự do của người khác, còn biết làm cái gì khác không?”

Ta tràn ngập thâm tình thẳng vào hai mắt của nàng, thấp giọng nói:

“Lẽ nào nàng cho rằng, ta đem nữ nhân của mình tặng cho người khác?”

Trong đôi mắt đẹp của Yến Lâm nhất thời hiện lên vẻ kinh dị, nàng đúng là đã mất đi tín nhiệm với ta.

Ta hạ giọng nói:

“Ta phát thệ: Quyết không để cho nàng gả tới Cao Ly...”

“Ngươi nghĩ rằng ta còn tin tưởng ngươi hay sao?”

Yến Lâm xoay người đi tới bên cạnh dòng sông, nhưng nàng lại dẵm phải một viên đá cuội trượt chân, đột nhiên hét lên một tiếng, rơi xuống nước.

Ta quá sợ hãi, ngay lập tức nhảy xuống, bơi tới bên người Yến Lâm, dùng cánh tay ôm lấy nàng, thì thấy Yến Lâm nở nụ cười, bàn tay lập tức tóm lấy hạ thể của ta, nói:

“Tên hỗn đản này, gạt ta thật khổ, ta sẽ làm cho ngươi vĩnh viễn không gần được nữ nhân.”

Lúc này ta mới biết nàng cố ý dẫn dụ ta, ta ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, thấp giọng nói:

“Ta nhất định sẽ mang nàng rời khỏi nơi này.”

Những cung nữ và binh sĩ ở phía xa chứng kiến tình cảnh này, tất cả đều thất kinh chạy tới, ta biểu hiện như đang tận lực cứu nàng, nhưng trong lúc này cũng đem kế hoạch nói cho nàng biết.

Yến Lâm lúc này mới biết ta chưa từng buông bỏ nàng, hai bàn tay nhỏ nhắn ôm chặt lấy ta, ôn nhu nói:

“Có được sự đối đãi của chàng với thiếp như thế này, thiếp... Thiếp chết cũng không oán hận...”

Tình cảm chân thành làm cho lòng ta rung động.

Dưới sự trợ giúp của binh sĩ, ta mang được Yến Lâm lên bờ sông, mấy người cung nữ cuống quýt khoác lên người Yến Lâm một cái khăn lông, hộ tống vào trong xe.

Ta cởi trường bào, Đường Muội mang tới cho ta một bộ trang phục võ sĩ, nhìn Yến Lâm ở phía xa xa, trên mặt không khỏi nở nụ cười, không nghĩ tới cô gái nhỏ này lại dùng phương pháp như vậy tiếp cận ta, xem ra, nàng đã tự coi mình là một nữ nhân chân chính của ta rồi.

Tất cả mọi người đều có thể nhận thấy Yến Khải Nguyệt tận lực trì hoãn tốc độ hành quân. Lý Hùng Tín đã không chỉ một lần yêu cầu ta khuyên Yến Khải Nguyệt, hắn rất sợ không tới được Tùng Giang thành đúng hẹn.

Ta biết Yến Khải Nguyệt này sở dĩ làm như vậy, là vì tránh cho Yến Nguyên Tông và Yến Lâm tiếp xúc, ta cũng vui vẻ đồng ý với nàng.

Tuy rằng Yến Nguyên Tông và Bạch Quỹ đi cùng với nhau, thế nhưng lấy tình yêu của hắn với Yến Nguyên Tông, không ai biết rằng hắn sẽ không nán lại ở Tùng Giang thành. Nếu là thật sự như vậy, Yến Lâm tới Tùng Giang thành sớm sẽ gặp phải phiền phức.

Nhưng làm ta ngoài ý muốn chính là, trong suốt cuộc hành trình, không truyền lại tin tức của Yến Nguyên Tông, hắn và Bạch Quỹ đã rời khỏi Tùng Giang thành đi về phương bắc, xem ra cũng không có tâm ý muốn gặp lại Yến Lâm. Ta càng nghĩ càng không hiểu chuyện này, đến tột cùng là vì cái gì mà có thể làm Yến Nguyên Tông đột nhiên đổi tính.

Tiêu Trấn Kỳ và Đường Muội song song đi ở hai bên trái phái của ta, khoảng cách của chúng ta với đại quân càng lúc càng dài, đường càng lên bắc càng hoang vắng, liên tiếp hai ngày không gặp bất cứ người nào.

Phóng ngựa lên một gò cao, nhìn phương xa trống vắng, mới chỉ là buổi chiều, mà trời đã u ám vô cùng

Tiêu Trấn Kỳ nói:

“Xem ra trời sẽ tối, hôm nay chúng ta nghỉ ngơi ở trên gò đất này vậy.”

Ta gật đầu, ở đây cách Tùng Giang thành chỉ còn khoảng ngày lộ trình, nên cũng không vội.

Lý Hùng Tín sao thủ hạ dựng trại trên gò đất, trướng bồng mới dựng xong, trời đã có tuyết rơi, chúng ta trốn trong trướng bồng, Đường Muội tìm chậu than, âm thanh tí tách vang lên.

Khí hậu ở Bắc cương thay đổi thất thường, nhiệt độ không khí chợt giảm xuống, ta mở bọc hành lý, lấy cái áo lông điêu mà Tư Hầu tặng ra, cười lắc đầu, nếu như Bạch Quỹ mà biết, con gái bảo bối của hắn may cho hắn hai cái áo, vậy mà lại chia cho ta một cái, không biết sẽ có cảm tưởng như thế nào.

Mặc vào áo vào, đi tới bên cạnh chậu than ngồi xuống, Tiêu Trấn Kỳ từ bên ngoài cầm bầu rượu đi đến, lớn tiếng nói:

"Xem ra đêm nay sợ rằng sẽ có tuyết lớn, ta lại săn được hai con thỏ rừng, chúng ta có thứ nhắm rồi.

Đường Muội cười nói:

"Chuyện săn thú tốt như vậy, sao lại không gọi ta?"

Tiêu Trấn Kỳ nói:

"Ta đi lấy rượu vừa vặn nhìn thấy, chứ không phải là có chủ định đi ắn" Trong khi nói chuyện, Lý Hùng Tín đã mang hai con thỏ đi tới.

Tiêu Trấn Kỳ tiếp nhận dùng que sắt xuyên qua, nướng trên chậu than.

Lý Hùng Tín nói:

"Doanh trướng của Cửu công chúa, tại hạ đã cho an bài xong, người bảo vệ cũng đã cắt cử, đêm nay Bình Vương điện hạ có thể yên tâm ngủ một giấc rồi."

Ta thở dài nói:

"Chỉ mong trận tuyết này không lớn quá mới tốt."

Tiêu Trấn Kỳ nói:

"Nơi đây cách Tùng Giang thành không xa, cho dù là tuyết lớn, ngựa của chúng ta cũng có thể tiếp tục cuộc hành trình."

Hắn nhìn Lý Hùng Tín nói:

"Đêm nay có thể sẽ rất lạnh, Lý tương quân hãy cho binh sĩ bó chân ngựa lại, để tránh khỏi bị tuyết làm thương tổn."

Lý Hùng Tín gật đầu nói:

"Ta đi phân phó cho bọn họ."

Ta ngăn cản hắn nói:

"Việc này không vội, uống hai chén rượu rồi hãy đi!"

Lúc này bên ngoài tiếng gió thổi phần phật, làm cho ngựa hí lên những tiếng kinh khủng. Ta tiến lên cạnh lỗ hổng nhìn ra ngoài, thì chỉ thấy từ hướng Tây bắc, có một đám mây đen kéo tới, theo càng ngày càng gần, gió càng ngày càng lớn.

Còn chưa tới gần, đã nghe như tiếng giận dữ, giống như vạn mã cùng chạy, ngàn đạo sấm sét, biển gầm núi lở, ầm ầm ùng ùng, tiếng rít lên khắp bên tai, làm cho người ta cảm thấy lạnh lòng, thanh thế cực kỳ đáng sợ.

Trướng bồng bị gió thổi, cửa trướng giật đùng đùng, biên độ dao động các lúc càng lớn.

Mấy người chúng ta ra bên ngoài, sắc trời càng lúc càng đen tối, khắp nơi đều là gió tuyết, y phục bị thổi tung bay, gió lạnh chui vào trong tay người, làm ai ấy cũng rùng mình.

Tiêu Trấn Kỳ sắc mặt khẽ biến, hắn lớn tiếng nói:

“Mau chuyển mọi người tới khu vực gò đất...”

Trong khi nói chuyện thì sức gió lại tăng, đất đá bay thành từng đoàn đập tới.

Ta lấy tay che mặt, xoay người nhìn lai phía sau, binh sĩ đang dắt ngựa tiến về phía gò đất. Yến Lâm và Yến Khải Nguyệt cũng nhanh chóng di chuyển để tránh gió.

Sắc trời đã hoàn toàn đen tối, trong không trung thỉnh thoảng nổi lên vài ngọn lửa, không khí thôn quê ập tới. Tuy rằng chúng ta trước đó đều dùng vải bông bảo vệ miệng mũi, nhưng vẫn bị ho khan từng tiếng.

Xung quanh chiếc xe của Yến Lâm một lần nữa được củng cố, gió cũng đỡ thổi mạnh hơn, chúng ta lật đật trở lại doanh trướng, khi về tới nơi chậu than đã tắt.

Đường Muội một lần nữa nhóm than, lúc này ở bên ngoài tuyết đã bay lả tả, ta nhịn không được than thở:

"Thời tiết đúng là quỷ quái!"

Tiêu Trấn Kỳ cười nói:

"Bắc cương chính là như vậy, qua mấy hôm công tử sẽ quen thôi!"

Ta đem bầu rượu làm bằng đồng đặt ở bên trên chậu than, múi rượu và mùi thịt thỏ bay khắp trong không khí, ta mỉm cười nói:

"Quản không được nhiều chuyện như vậy, hôm nay có rượu thì hôm nay say, huynh đệ chúng ta cứ chiếu cố tốt cho cái bụng của mình đã!"

Tiêu Trấn Kỳ lấy một cái chân thỏ đưa cho ta, ta uống một ngụm rượu, há mồm cắn vào cái đùi thỏ nóng hổi, hương thơm chui vào trong miệng thư thái không gì sánh được, ta nhịn không được khen:

"Tiêu đại ca, đúng là hảo thủ nghệ!"

Tiêu Trấn Kỳ cười híp mắt nói:

"Ta quanh năm lấy săn thú mà sống, làm vài món thôn quê thì đúng là có chút sở trường."

Đường Muội nói:

"Để cho Lý thống lĩnh nửa con!"

Vừa mới nói chuyện, thì Lý Hùng Tín xốc trướng đi vào, trong tay vẫn còn cầm một bầu rượu lớn.

Đường Muội cười nói:

"Ta còn đang lo thiếu rượu, không biết phó thống lĩnh tìm ở đâu được nhiều rượu như vậy?"

Lý Hùng Tín cười đắc ý cười:

"Ta cũng là người thích rượu, trước khi xuất chinh đã tới Hạnh Hoa Thôn, lấy hai bình Tam Trọng Thiên, đặt trong xe vật phẩm của công chúa chở tới."

Ta ha hả cười nói:

"Nhìn không ra Lý thống lĩnh vẻ mặt trung hậu, vậy mà có thể làm được chuyện riêng như vậy."

Lý Hùng Tín nâng cốc hồ đưa cho Đường Muội nói:

"Mạt tướng chỉ là muốn mang lại cho điện hạ một chút tiện nghi mà thôi..."

Ta cười nói:

"Trước đây tại sao không thấy ngươi mang rượu tới? Tám phần mười là lén chúng ta uống không ít rồi!"

Lý Hùng Tín cuống quít giải thích:

"Mạt tướng là một nhân vật nhỏ bé, Huy Trữ Công Chúa thì lại canh giữ vật phẩm rất nghiêm, nếu không phải hai ngày này nàng đột nhiên sinh bệnh, thì mạt tướng còn không lấy ra được!"

Nhắc tới Yến Khải Nguyệt ta và Tiêu Trấn Kỳ liếc mắt nhìn nhau, hai bên đều mỉm cười.

Chúng ta bên cạnh bếp sưởi, uống rượu trò chuyện, có rượu ngon vào bụng, nhất thời cả người ấm áp hơn không ít, không bao lâu sau một bầu rượu đã bị chúng ta uống không còn một giọt.

“Tại hạ đi lấy thêm, hôm nay uống một trận không say không về!”

Lý Hùng Tín có men say, lắc lư đứng dậy.

Đường Muội bỗng nhiên một tay kéo hắn sang một bên, một mũi hỏa tiễn bắn thẳng vào trong trướng, xem ra đi đúng vị trí của Lý Hùng Tín vừa mới đứng.

Lý Hùng Tín toát mồ hôi lạnh, nếu không phải Đường Muội kéo hắn một cái, thì chỉ sợ thân thể đã bị tên cắm chi chít rồi.

Lúc này trong trời đêm vô số mưa tên xé gió liên tiếp bay tới, chúng ta nhanh chóng rút binh khí ra, xốc cửa trướng, phóng ra bên ngoài.

Khi lên tới gò đất nhìn lại, thì ai nấy đều thất kinh, bởi vì ngoài trời đuốc sáng nhấp nhô, ít cũng phải có hơn ngàn người, đoàn người từ bốn phương tám hướng kéo tới, phương phướng chính là doanh trướng của chúng ta, hỏa tiễn như mưa bắn tới.

Hỏa tiễn bắn vào trong doanh trướng, bên tai thỉnh thoảng vang lên tiếng kêu thảm.

Lý Hùng Tín hét lớn:

“Các binh sĩ không nên kinh hoảng, mau chóng bảo vệ phượng giá của công chúa!”

Ta rút trường đao ra, Tiêu Trấn Kỳ và Đường Muội ở hai bên bảo vệ, lao về phía xe của Yến Lâm.

Binh lính cũng từ trong hỗn loạn ổn định lại, mấy trăm binh sĩ bị thương cũng được binh sĩ dùng thuẫn bọc lại bên trong.

Xe của Yến Lâm bị hỏa tiễn bắn trúng, lửa bắt đầu cháy, nàng được hai cung nữ dìu ra ngoài, nhưng khi nhìn thấy ta, thì liều lĩnh chạy tới.

Một trận mưa tên lại bay về phía này, ta kinh khủng hét lớn:

“Cẩn thận!”

Tiếng dây cung bên người vang lên, Tiêu Trấn Kỳ chuẩn xác rút tên bắn trúng một mũi hảo tiễn, đang nhắm vào Yến Lâm, trong bóng tối tia lửa bắn ra bốn phía, hai mũi tên đồng thời rơi xuống.

Yến Lâm kiệt lực khống chế tình cảm của mình, trong đôi mắt đẹp tràn ngập nhu tình nhìn ta, ta thấp giọng nói:

“Công chúa yên tâm, ta nhất định sẽ bảo vệ người được bình yên vô sự.”

Yến Khải Nguyệt được hai binh sĩ trợ giúp, run rẩy từ trong xe bò ra, gan của nàng đã bị dọa vỡ, lúc này chẳng còn tâm tình nào mà giám sát ta và Yến Lâm.

Khi thế công của hỏa tiễn ngừng lại, thì địch nhân cách chúng ta chỉ còn một khoảng, Tiêu Trấn Kỳ giương cung cài tên, xoay thẳng ra phía trước bắn ra một lúc mũi.

Từ trận doanh đối phương truyền đến mấy tiếng kêu thảm, ta lớn tiếng nói:

“Lý thống lĩnh đi trước mở đường, Đường Muội đoạn hậu, các huynh đệ thụ thương ở giữa, các huynh đệ khác thủ hộ hai bên, mọi người cùng nhau xông ra!”

Lý Hùng Tín suất lĩnh hai trăm binh sĩ, dẫn đầu lao ra ngoài phóng đi. Địch nhân dùng đuốc chiếu sáng mọi nơi, từ bốn phương tràn tới chỗ chúng ta. Lý Hùng Tín suất lĩnh toàn là tinh anh của Long Tương Quân, ai nấy đều dũng mãnh hơn người, bọn họ như mãnh hổ tràn vào trong trận doanh của quân địch, trước sau đã chém ngã mấy tên, nhưng đối phương không bị hù dọa chút nào, tiếp tục tiến lên phía trước.

Bốn phía đều là đao quang kiếm ảnh, tiếng người gào thét, càng ngày càng nhiều ánh đuốc chiếu sáng bầu trời. Binh sĩ dưới sự chỉ huy của Lý Hùng Tín chút nào không hoảng hốt, công thủ có bài bản đột phá vòng vây ra ngoài.

Bỗng nhiên từ phía sau truyền đến những tiếng kêu thảm, hiển nhiên lại có mấy người bị hạ độc thủ, sát khí trong lòng ta tăng mạnh, nhưng thần trí lại bình tĩnh như trước.

Trong thời khắc mấu chốt sống chết cũng không được hoảng loạn, nhìn bốn phía đều là ánh đuốc, căn bản không biết được nơi nào địch nhân yếu hơn, nếu như đợi tới hừng đông, thì tình thế của chúng ta càng thêm nghiêm trọng.

Lý Hùng Tín đã thụ thương nhiều chỗ, hét lớn nói:

“Bình vương, mau mang người chạy đi, thuộc hạ cản cho!”

Ta kiên quyết lắc đầu, phân tán ra chỉ làm suy yếu lực lượng của chúng ta, lại mang lại cho địch nhân một cơ hội.

Đường Muội hét lớn một tiếng, trường đao hình cung chém ngang hai tên địch lập tức ngã xuống, địch nhân dường như đã nhìn ra chúng ta mới là trung tâm của đội hình phòng thủ, nên tập trung lực lượng hướng chúng ta tiến công.

Áp lực của chúng ta không ngừng tăng lên, nhưng cũng may là có Đường Muội và Tiêu Trấn Kỳ võ công trác tuyệt, đã xuất thủ thì không ai sống sót.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio