Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

chương 508: bảo tàng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trần Tử Tô cười ha hả, hắn thâm ý nói:

“Bất kế bệ hạ lên đường lúc nào cũng không thế đến Tân đô vào trung thu, cần gì phải vội vàng như thế?”

Ta không nói gì, nâng chén rượu nên một ngụm uống cạn.

Giừa Trần Tử Tô và ta không có chuyện gì là không thế nói, hắn tiếp tục nói:

Bệ hạ vân không yên tâm về lêu in sao ỉ Ta lắc đầu, thấp giọng nói:

'Tiêu Tín chiến công hiến hách, hon nừa cũng không có bất cứ hành động bất trung nào vói ta, ta tại sao lại không tin hắn? Trần tiên sinh quá lo lắng rồiế"

Mồi khi ta và Trần Tử Tô nói chuyện vói nhau, Sỡ nhi luôn giừ im lặng. Nàng yên lặng rót đầy rượu cho ta và Trần Tử Tổ, trong sô' nhừng thủ hạ của ta cũng chi có Trần Tử Tổ được hường ưu đãi như vậy.

Bây giò ta rô ‘t cuộc đã hiếu tại sao Trần Tử Tổ không muôn đảm nhiệm chức vụ tướng quốc, vói thân phận của hắn bây giờ càng có thế nói chuyện thoải mái vói ta mà không cần cô’ kỵ điều gì.

Trần Tử Tô nói:

"Chuyện Tân đô bị công phá đã sớm đã là kết cục đã định, bệ hạ lại đột nhiên thay đốỉ quyết định không muôn ờ lại đón trung thu tại Vọng Giang thành, nhất định là có điều bí ẩn khác. “”

Ta không nhịn được nò nụ cười, có thế nói Trần Tử Tô hiếu ta quá rõ. Ta hỏi ngược lại:

“Trần tiên sinh cho rằng ta vì chuyện gì?”

Trần Tử Tô nói:

“Vốn là bệ hạ không có chuyện gì, nhưng khi nghe tin Tình Sơn vương trói Tân Vương Phòng Hiên Chí lại, cúi đầu xưng thần vói Đại Khang lại đột nhiên thay đốỉ quyết định, ta nghi nguyên nhân hán là ò trong đó.”

Sò' nhi cũng nỡ nụ cười.

Ta mim cười nói:

“Rốt cuộc Trần tiên sinh cho rằng ta vì điều gì?”

Trần Tử Tô nói:

“Bệ hạ muôn xem xem rốt cuộc là bọn hắn đầu hàng ngài hay là đầu hàng Tiêu Tín.”

Ta cười ha hả nói:

“Trần tiên sinh cho rằng lòng dạ Long Dận Không ta hẹp hòi như vậy sao?”

Trần Tử Tô lăc đau nói:

“Chuyện này chính là nguyên tắc, không liên quan gì đến lòng dạ. Bệ hạ nghiêm túc đôỉ vói chuyện này như thế cùng là họp tinh họp lý.”

Nụ cười của ta từ từ biến mất, thấp giọng nói:

"Cho dù ta dùng tốc độ nhanh nhất chạy tói Tân đô, khi ta đến đó chi sợ Tân Vương đã sớm đầu

Hàng Tiêu Tín rồi.

Trần Tử Tổ mim cười nói:

"Từ Tô dám nói Tiêu Tín chắc chắn sẽ không dám tiếp nhận sự đầu hàng của Tân vương."

Hai mắt ta sáng ngòi:

Trần tiên sinh cho là lêu iừisê làm thê nàoể'

Trần Tử Tô nói:

"Từ Tô cho là Tiêu Tín sẽ giam cả Tình Sơn vương Kỳ Phong và Tân Vương Phòng Hiên Chí vào ngục, chờ bệ hạ tói trừng tri."

Hắn dừng lại một lát rồi nói tiếp:

"An oán giừa bệ hà và Kỳ Phong cả thiên hạ đều biết, vói sự không khéo của Tiêu Tín, hắn nhất định không làm việc sai lầm."'

Ánh mắt ta lại nhìn lên ánh trăng trên bầu tròi, thản nhiên nói:

"Chi mong sẽ như tiên sinh nói."

Trần Tử Tổ binh tình nói:

"Có chuyện Tử Tổ không biết có nên nói hay không."

Ta gật đầu ý bảo hắn nói tiếp.

Trần Tử Tô nói:

"Bây giờ bệ hạ quá coi trọng Tiêu Tín, chính vì lần này, ngài mói lo sợ uy tín của hắn không ngừng được nâng cao trong quá trình chinh chiến này, lặng lẽ phát triến an toàn, trờ thành tai họa ngầm cho ngài sau này."

Ta không phủ nhận mà cũng không thừa nhận.

Trần Tử Tô nói:

"Đã đến lúc nên cân nhắc chọn ra nhừng tướng lình khác đế chia sẻ quyền lực trong quân của Tiêu Tín..."

Ta thò dài nói:

"Sợ rằng bây giò' vẫn chưa phải lúc Dõi mắt ra cả Đại Khang, có ai có thế sánh vói Tiêu Tín về tài

Câm quân đanh giạcể'

Trần Tử Tổ mim cười nói:

“Đôi vói quân đội, cầm quân đánh giặc đương nhiên quan trọng, nhưng hậu cần tiếp viện cũng quan trọng không kém. Y của Tử Tô cũng không phải là phân liệt binh quyền của Tiêu Tín mà là tách hoàn toàn hậu cần tiếp viện và cam quân đánh giặc ra, đế lúc nào cũng có thế hạn chế được hắn.”

Lông mi ta giật giật, Trần Tử Tổ lại nói:

Trong lòng Tử Tô đã có một người thích hợp.."

Ta nói ngay:

"Có phải Cao Quang Viễn hay không?"

Trần Tử Tô cười nói:

"Chính là người này, xem ra ta và bệ hạ đều nghi giông nhau."

Ta lắc mạnh đầu, nói:

‘Mặc dù Cao Quang Viền rất thích họp, nhưng ta sợ hắn sẽ lợi dụng thòi cơ này cô’ ý đôi đầu vói Tiêu Tín. Khi đó chủng ta chăng phải là khéo quá hóa vụng sao?"

Trần Tử Tô cười nói:

"Cao Quang Viền này mặc dù xảo quyệt nhưng lại nhìn nhận mọi chuyện khá rõ ràng. Cho dù bệ hạ có cho hắn thêm một lá gan hắn cũng không dám làm ra chuyện bất lọi vói sự nghiệp thống nhất của Đại Khang. Huống chi Tiêu Tín cũng không phải kẻ tầm thường."

Ta gật đầu nói:

“Hi vọng làm như vậy sẽ không khiến Tiêu Tín bất mãn.”

Trần Tử Tô lăc đau nói:

"Nếu như ta đoán không sai, sau khi chủng ta đến Tân đô, Tiêu Tín sẽ chủ động xin dần quân đi đánh Nước Hàn. Giừa hắn và Nước Hàn có thủ giết cha, ý nghi muôn tân công Nước Hàn đế báo thù rửa hận đã có không chi một ngày. Hiện giờ phía tây Đại Khang cũng chi còn có Nước Hàn vẫn đang kéo dài hoi tàn, huống chi thời cơ đã chín muồi, đúng là đã đến thòi điếm nên đôi phó vói Nước HànỆM

Ta đặt chén rượu xuống, nói:

"Ta từng nghi tói sẽ đế Cao Hàm làm chủ soái tiến công Nước Hàn. Thù hận giừa Tiêu Tín và Nước Hàn quá sâu, nếu đế cho hắn cam quân, chi sợ sẽ tạo thành vô sô' giết chóc và tội ác"

Trần Tử Tô nói:

"Chính vì chuyện này mói càng nên đế hắn đánh Nước Hàn!"

Ta bất giác ngẩn ra, sau đó lập tức hiếu ý Trần Tử Tổ, không nhịn được thở một hoi dài.

Trần Tử Tô ngáp một cái, đứng dậy cáo từ:

"Tử Tổ đi về trước, bệ hạ và nương nương cũng nên nghi ngoi cho sớm."

Trần Tử Tô đi rồi, ta nhìn chén rượu trước mặt thật lâu, một lúc sau mói âng chén lên nhấp một ngụm.

Sỡ nhi nói:

"Lấy tính tinh trước nay của Tiêu Tín, nếu đế hắn dần quân đánh chiếm Nước Hàn chi sợ sê máu chảy thành sông."

Ta thờ dài nói:

"Sở nhi, nhừng lòi Trần tiên sinh nói muội có hiếu không?"

Sỡ nhi gật đầu nói:

"Thực sự là Trần tiên sinh nghi vô cùng chu đáo. Hắn đế Cao Quang Viền quản lý quân nhu, mục đích là phoi bày mâu thuần giừa hắn và Tiêu Tín. Hắn đế Tiêu Tín dần quân đánh chiếm Nước Hàn là đế các vị tướng sĩ nhận rõ một mặt lạnh lủng vô tinh của Tiêu Tín. Hon nữa... “Sở nhi đột nhiên ngừng lại, im lặng một lúc lâu mói nói tiếp:” Có lẽ Tiêu Tín cũng không có lòng làm phản, có phải chủng ta đã quá lo lắng rồi không?"

Ta cười khố nói:

"Trong ấm êm không biết nồi khố của kẻ nghèo hèn, hiện giờ ta càng hiếu sâu sắc nhừng lòi này."

Sỡ nhi tràn đầy nghi hoặc nhìn ta.

Ta nâng chén rượu lên nói:

"Không nói chuyện quốc sự nừa, đêm trung thu này hai vợ chồng chủng ta nên uống rượu cho thỏa thích! “Trong lòng ta cũng hiếu, hiện giò' Tiêu Tín không có lòng làm phản, nhưng cũng không thế chắc chắn tương lai không có. Ta phải đề phòng trước, nhất định không thế đế cho con mãnh hố ta nuôi lớn này quay đầu cắn trả lại ta.”

Ngày đến Tần đô, Tiêu Tín dần theo thuộc hạ ra cách ngoài thành ba mưoi dặm nghênh đón, điều này khiến sự đề phòng của ta vói Tiêu Tín lại tăng thêm mấy phần.

Ta đã nghiêm khắc hạ lệnh các tướng lình tại Vọng Giang thành không được tiết lộ tung tích của ta, cô' gắng khiến Tiêu Tín không kịp trở tay, không nghi tói hắn vẫn nhận được tin tức trước khi ta đến. Xem ra trong quân có không ít tướng lính là tâm phúc của hắn.

Nhiều ngày không thấy, Tiêu Tín gầy đi rất nhiều nhưng lại không khiến người khác cảm thấy tiều tụy, trái lại lại có thêm vẻ lạnh lủng và dũng mãnh.

Trải qua năm tháng tôi luyện bằng máu tanh, trong đôi mắt hắn đã không tim thấy chút lồ mãng và bốc đồng ngày xưa nừa mà giông như một đầm nước sâu tình lặng.

Tiêu Tín cung kính nói:

'Tiêu Tín không biết bệ hạ đại giá quang lâm, không thế tiếp đón từ xa, mong bệ hạ thứ tội!"

Ta cười ha hả nói:

"Đứa nhỏ này, ngươi đã ra khỏi thành ba mưoi dặm nghênh đón lại vẫn còn khách sao như thế. Mau mau đứng dậy, ta biết lòng hiếu thảo của ngươi, không nên làm cho các tướng lình đi theo ngươi chịu vất vả nừa."

Lúc này Tiêu Tín mói cùng các tướng lình đứng dậy.

Ta đế Tiêu Tín đi sóng vai cùng ta.

Tiêu Tín cung kính nói:

"Không phải bệ hạ nói sau trung thu mói tói sao, tại sao lại..."

Tiêu Tín cung kính nói:

"Không phải bệ hạ nói sau trung thu mói tói sao, tại sao lại..."

Lòi của hắn bị tiếng cười lớn của ta cắt đứt.

Ta cười nói:

"Tiêu Tín, ngươi còn nhớ năm ngoái ta đã từng nói gì ờ Khang Đô không?"

Không đợi Tiêu Tín trả lòi, ta lại nói tiếp:

"Ta nói rồi, khi Tân đô bị phá, ta sẽ tự minh đến đây mừng công cho ngươi. Vua không nói choi, nếu ta đã nói thì đương nhiên phải đến!"

Tiêu Tín cảm động đến roi nước mắt, nói:

"Không ngờ bệ hạ vẫn còn nhớ rõ chuyện nhỏ này."Ta tán thường nhìn hắn, nói:

"Tiêu Tín, đây cũng không phải là chuyện nhỏ. Ngươi giúp ta đánh hạ Tần đô cũng không khác g nắm được cả lãnh thố Tân quốc, đây là một việc lớn ngàn năm, trong lòng trầm rất cảm kích đôi vói ngươi!"

Tiêu Tín khiêm tốn nói:

"Bệ hạ, Tiêu Tín có thể đánh hạ Tần đô toàn bộ đều nhờ vào kế hoạch của người, Tiêu Tín quyết không dám kế công."

Ta khè mim cười, nhừng lòi nói của hắn cũng rất đúng mực.

Tiến vào Tân đô lại thấy đường phô' trật tự ngăn nắp, ngoài nhừng bức tường đố và không ít vết máu chưa kịp tẩy sạch, rất khó có thế tường tượng được không lâu trước đây noi này đã từng xảy ra chiến đấu thảm thiết.

Tiêu Tín nói:

"Tình Sơn vương Kỳ Phong chủ động đầu hàng miền đi cho chủng ta không ít tôn thất, bên trong thành cũng không xảy ra chiến đấu vói quy mô lớn. Địch ý củadân chủng Tần quốc đôi vói chủng ta cũng không nghiêm trọng như trong tường tượng."

Ta thờ dài từ đáy lòng:

"Có thế tránh được càng nhiều chuyện đố máu càng tốt."

Trần Tử Tô ò một bên bồng nhiên nói:

"Tiêu tướng quân, tại sao trong Tân đô lớn thế này, đường phô' lại vắng lặng như vậy, ngay cả người đi đường cũng không thấy một ai?"

Tiêu Tín lạnh nhạt cười nói:

"Có điều Tần tiên sinh không biê't, noi này vừa mói trải qua chiến tranh, mặc dù dân chủng may mắn sông sót, nhưng cảm giác sợ hãi trong lòng sẽ không dề dàng biến mất. Hon nừa quân ta vừa mói tiếp nhận Tân đô, lo lắng có người kích động dân chủng gây chuyên nên đã ra lệnh cho nhừng dân chủng này nêu không có việc gì thì nên ờ lại trong nhà, đế tránh làm ngộ thương người vô tội."

Trần Tử Tô mim cư oi.

Ta chi về phía một tòa kiến trúc nguy nga hoành tráng phía trước nói:

"Noi đó chính là Hoàng thành của Tân quồc sao?"

Tiêu Tín gật đau nói:

Tiêu Tín nghe nói bệ hạ muôn tói Tân đô nên đã cho người rửa sạch sẽ Tần cung, tôi nay bệ hạ có thế nghi ngoi ờ trong cung."

Ta cười nói:

“Từ lâu đã nghe nói kiến trúc Tân cung kỳ lạ, vườn hoa khéo léo nối danh thiên hạ, hôm nay rốt cuộc ta cũng có cơ hội thường thức một lần rồi.”

Tiêu Tín nói:

“Chi sợ phải làm bệ hạ thất vọng rồi.”

Ta khó hiếu nhìn Tiêu Tín. Tiêu Tín giải thích:

“Khi Tần vương Phòng Hiên Chí nghe nói ngoài thành bị phá, biết đại thế đã mất, thậm chí đã cho người phóng hỏa, ý định thiêu hủy cả Hoàng cung, hon nừa còn trắng trợn giết hại các phi tần trong cung. Lúc Tình Sơn vương Kỳ Phong đầu hàng, lừa trong Hoàng cung vẫn chưa tắt. Mặc dù chủng ta đã cho rất nhiều người đi cứu hỏa, nhưng hon nửa cung cũng đã bị hủy, phi tần, cung nừ trong cung cũng bị giết rất nhiều.”

Hoàng cung đã ờ phía trước, trên tường cung có nhiều dấu vết bnị lửa thiêu cháy đen, xem ra nhừng lòi của Tiêu Tín cũng không phải là giả.

Chủng ta theo Tiêu Tín tói Vương cung phía đông vẫn còn được bảo tồn hoàn hảo, đám kiến trúc này bòi vì có nước ngăn cách nên cũng không bị lửa lan đến.

Tiêu Tín nói:

"Trừ Nguyệt cung được bảo tồn hoàn hảo, tôi nay bệ hạ và nương nương có thế nghi ngoi tại noi này."

Ta gật đầu nói:

"Ta muôn gặp hai người Tần Vương và Tình Sơn vương trước."

Tiêu Tín nói:

"Ta đã cho người tạm thòi giam giừ lại đế chờ bệ hạ xử lý.

Tần Vương Phòng Hiên Chí đầu tóc tán loạn, vẻ mặt uế oải, long bào cũng bị rách nhiều chỗ, bộ dạng cực kỳ chật vật. Tình Sơn vương Kỳ Phong vẫn mặc Vương phục gọn gàng, trong lúc giở tay nhấc chân vẫn có khí phách vương giả. Hai người bị giải đến trước mặt ta, Phòng Hiên Chí vẫn duy trì một chút khí phách, đứng ở đó không muôn quỳ gôi. Kỳ Phong không dám nhìn ta, biết điều hon quỳ xuống chò' đọi xử lý.

Ta không chút nóng vội thốỉ lên lá trà xanh nối trong chén trà, ánh mắt cuôi cùng nhìn thng vào mặt Phòng Hiên Chí:

“Tần Vương có khỏe không?”

Phòng Hiên Chí cười lạnh nói:

“Tù nhân cấp thấp, có thể tốt được thế nào chứ?”

Ta không nhịn được nò' nụ cười, xoay người qua nói vói Tiêu Tín:

“Ban ghế ngồi cho Tân Vương!”

Tiêu Tín cho thuộc hạ đưa đến một chiếc ghế gồ, nhưng Phòng Hiên Chí vẫn đứng ở đó, khàn giọng

“Long Dận Không, ngươi muôn giết cứ giết, cần gì phải làm nhừng thủ đoạn này?”

Ta mim cười nói:

“Tại sao ta phải giêít ngươi?”

Phòng Hiên Chí giận giừ nói:

“Ngươi chiếm cung đinh của ta, chiếm đoạt lãnh thố của ta, giành dân chủng của ta. Hiện giờ nếu như đã đạt được mục đích còn giừ lại ta làm gì?”

Ta cười nói:

'Không nghi tói ngươi cũng có vài phần khí tiết. Nếu ngươi đã một lòng muôn chết, ta sẽ cho ngươi thỏa mãn ngươi! Người! Ban thường rượu!"

Võ sĩ thuộc hạ bưng khay rượu đã chuẩn bị trước lên, đưa đến trước mặt Phòng Hiên Chí.

Phòng Hiên Chí vừa rồi vẫn còn làm bộ dạng thấy chết không sờn nhưng đến thòi điếm mấu chô't lại bị dọa đến sắc mặt thay đốỉ, cánh tay run run đưa tói chén rượu, lúc gần chạm vào lại rụt trở về.

Ta cười ha hả nói:

"Ta còn tường ngươi thật sự là một dũng sĩ, không nghi tói cũng chi là hạng người ham sông sợ chết." Sắc mặt Phòng Hiên Chí vàng như đất, nhưng lại không có dũng khí phản bác lòi của ta.

Ta lạnh lùng nói:

"Có chuyện ta vẫn chưa biết, nếu như ngươi không phát động cuộc chiến vói Nước Hàn, Đại Khang ta rất khó tim được cơ hội đôi phó vói ngươi. Có thế nói cho ta biết, rốt cuộc là điều gì khiến ngưoi mạo hiếm phát động cuộc chiến tranh này không?"

Phòng Hiên Chí ảm đạm thở dài, ánh mắt roi lên người Kỳ Phong, nghiến răng nghiến lợi nói:

"Còn không phải là bị đồ vô si này xúi giục!"

Thân thế Kỳ Phong run lên, ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt của ta liền sợ đến lập tức quay mặt đi. Hiện giờ ta đương nhiên khác vói lúc ban đầu gặp hắn, nhưng sau này hắn hn là có nghe nói chính là ta giả mạo thành Tiền Ngũ Quý.

Ta lạnh lùng nói:

"Kỳ Phong, ngươi còn nhận ra ta không?"

Kỳ Phong run rẩy nói:

"Tội thần... Không nhận ra..."

Ta cười phá lên, nói:

"Ngươi không nhận ra ta, nhưng ta lại không thế quên được ngươi, người đâu! Giải Kỳ Phong xuống lăng trì xử tử!"

Kỳ Phong đâu ngờ rằng ta vừa mờ miệng liền muôn đưa hăn vào chồ chết, bị dọa đến hồn lia khỏi xác, lớn tiếng nói:

"Khoan đã!"

Ta cho võ sĩ lui trò lại, cười lạnh nói:

"Ngươi còn gì đế nói?"

Kỳ Phong nói:

"Bệ hạ có muôn sớm ngày thống nhất thiên hạ?"

Ta khôn nhịn được châm chọc:

'Chăng lẽ ngươi giúp được ta sao?"

Kỳ Phong lớn tiếng nói:

'Mặc dù ta không thế giúp ngài, nhưng là ngài hăn cũng nghe nói đến Mâu thị bảo tàng."

Ta khinh thường nói:

"Kỳ Phong oi Kỳ Phong, chết đến noi rồi mà ngươi vẫn còn muôn dùng lòi nói dôi trẻ con đó đến lừa gạt ta sao?"Kỳ Phong nói:

"Bệ hạ minh giám, chuyện này chắc chắn không phải nói dôi, Mâu thị bảo tàng nằm ngay trong biên giói Nước Hàn, hon nừa đã có người tim được vị trí cụ thế của nó..."

Ta đặt chén trà xuống, nói:

"Người kia chính là ngươi?"

Kỳ Phong nói:

"Nếu như tha cho ta không chết, tại hạ có thế giúp ngài tim được Mâu thị bảo tàng."

Ta cười lớn:

"Tình Sơn vương dù sao cũng là Tình Sơn vương, sông chết trước mắt lại vẫn có thế thêu dệt ra lòi nói dôi hoàn hảo như vậy, đúng là kến người ta bội phục, bội phục!"

Kỳ Phong thấy ta vẫn không tin tường hắn, cắn chặt môi nói:

"Ngọc bội giắt bên hông ta được lấy ra từ trong Mâu thị bảo tàng. Nếu bệ hạ không tin có thế lấy đế xem xét."

Ta gật đầu, bọn thuộc hạ lấy xuống ngọc bội bên hông Kỳ Phong. Khôi ngọc bội này nhìn bề ngoài thì không có gì khác thường cả, nhưng khi nhìn kì phía trên lại được điêu khắc văn tự dày đặc.

Kỳ Phong vì làm cho ta tin tường, rõ ràng không giấu diếm bất kỳ điều gì, nhỏ giọng nói:

"Bệ hạ đặt khôi ngọc bội này trước ánh nến, chiếu lên tường sẽ xuất hiện một đoạn chừ viết, phần đầu chính là tên Mâu Kỳ Vô."

Ta lạnh nhạt cười:

"Chi bằng một cái tên đã muôn làm cho ta tin tường ngươi sao?"

Ta lạnh nhạt cười:

"Chi bằng một cái tên đã muôn làm cho ta tin tường ngươi sao?"

Tuy nói như thế nhưng ta vẫn cho người kéo rèm che của số lại, đốt nến, đặt ngọc bội ở trước ánh nến. Ánh nến xuyên thấu qua ngọc bội chiếu lên bức tường trắng xóa. Đến khi ta thấy được chừ viết, sự kinh hãi trong lòng khó có thế diễn tả bằng lòi."

Đoạn chừ viết này rõ ràng là đoạn mở đầu của tông cương trong Vô Gian Huyền Công, người khác có lẽ không cảm thấy được điều gì, nhưng đôi vói ta mà nói chuyện này chắc chắn có thế nói là khiếp sợ.

Ta phất phất tay, mọi người kéo rèm che lên, trong đại điện lại khôi phục lại ánh sáng. Nến bị dập tắt, khói xanh lượn lờ.

Ta yên lặng vuốt ve ngọc bội trong tay, nét mặt vẫn bình tình như cũ:

'Khôi ngọc bội này ngươi có được từ tay người nào? “” Từ trong tay một tên đạo tặc!"

"Ai?"

"Nếu như Kỳ Phong thng thắn nói ra, không biết bệ hạ có thế khoan thứ cho tội lồi ngày xưa tội thần phạm phải hay không?"

Kỳ Phong không bỏ lờ thòi cơ đưa ra điều kiện vói ta.

Ta chậm rãi gật đầu nói:

"Ta sẽ cho người chuẩn bị một khu nhà tại Khang Đô, sau này cuộc sông của ngươi sẽ không phải lo nghi gì." Gian lỏng hắn đã là ân đức lỏn nhất của ta cho hắn.

Kỳ Phong cung kính nói:

"Đa tạ bệ hạ khai ân. Thực không dám giấu diếm, ngọc bội kia là do tội thần đoạt được trong tay một đạo tặc tên Liên Việt!"

Trong lòng ta không nhịn được giật minh, Liên Viêt! Đã rất lâu ta không có tin tức của hắn, thì ra hắn vẫn không buông tha cho việc truy tim Mâu thị bảo tàng. Từ khôi ngọc bội này xem ra, nhất định là Liên Việt đã thành công tim được vị trí của Mâu thị bảo tàng.

Kỳ Phong nói:

"Ta cũng chi là trong lúc vô tinh bắt sông được người này, lúc đó hắn bị nội thương rất nặng. Một thuộc hạ của ta là bằng hừu rất tô't của người này, lúc ấy đang đóng quân tại biên cảnh Tần Hàn đã cứu hắn. Có lẽ vì cảm tạ ơn cứu mạng của người này, trong lúc vô tinh Liên Việt đã tiết lộ chuyện này ra. Thuộc hạ ta hiếu được đây không phải là chuyện đùa, một mặt giừ Liên Việt lai, một mặt chạy cả đêm đế thông báo chuyện này cho ta."Kỳ Phong nói:

"Ta giam hắn trong địa lao ở Vương phủ."

Ta gật đầu nói:

'Tốt, chi cần tất cả nhừng gì ngươi nói đều là thật, ta chắc chắn sẽ hết lòng tuân thủ lòi hứa của minh."

Ánh mắt ta chuyến san Tần Vương Phòng Hiên Chí. Tên phế vật này không có bất kỳ tác dụng gì đôi vói ta cả, ta cố ý nói

“Tiêu Tín, ngươi nghi chủng ta nên đôi xử vói Tân Vương thế nào đây?”

Tiêu Tín trầm ngâm một lát rồi nói:

“Bệ hạ, Tân Vương vẫn có được một chút địa vị và sự ảnh hường trong lòng dân chủng Tần quốc. Thần cho là có thế giừ lại tính mạng cho hắn, lấy phương thức xưng thần đế đôi đãi vói hắn, đầu tiên có thế ốn định tâm lý thấp thỏm lo âu của dân chủng Tân quốc, thứ hai là có thế thế hiện sự khoan dung của bệ hạ cho nhừng quốc gia khác thấy được.”

Ta nờ nụ cười, quay sang nhìn Phòng Hiên Chí nói:

“Ngươi nghe rõ lòi của Tiêu tướng quân rồi chứ? Tần Vương có nguyện ý cúi đầu xưng thần không?” Phòng Hiên Chí lắc mạnh đầu, nói:

“Muôn giết cứ giết, cần gì phải làm nhục ta!” Sự quyết tâm của nhừng lòi này đã kém hon lúc trước rất nhiều, mồi người đều có thế cảm nhận được sự sợ hãi trong lòng hắn. Sắc mặt ta đột nhiên chuyến lạnh, lạnh lùng nói:

“Lôi ra ngoài giết cho ta!”

Các vị đại thần xung quanh không nhịn được cười, không nghi tói Tân Vương dì nhiên là một kẻ kém cỏi như vậy.

Phòng Hiên Chí bị dọa đến mặt xám như tro tàn, hai chân mềm nhũn quỳ rạp xuống đất:

“Ta... Ta... Nguyện ý...”

Ta cười lạnh nói:

'Thân là vua một nước sao có thế nói mà không giừ lòi? Nhừng lòi ngươi nói có thế không tính, Nhưng nhừng lòi ta nói trước mặt các vị đại thần không thế không tính! "

Mọi người cũng không ngờ ta lại thực sự muôn giết Phòng Hiên Chí.

Phòng Hiên Chí bị sợ hãi đến mức thậm chí hôn mê bất tinh.

Ta phất phất tay, võ sĩ thuộc hạ lôi Phòng Hiên Chí ra ngoài.

Cả đại điện trở lên im ắng đến mức cây kim roi xuống cũng có thế nghe được.

Ta mim cười nói:

'Tiêu Tín, ngươi có biết vì sao ta phải giết Phòng Hiên Chí?"

Tiêu Tín nói:

"Vi thần không biết!"

Ta cười nói:

“Từ nay trở đi Tân quồc liền biến mất trên bản đồ Trung Nguyên, dân chủng Tân quốc chính là bách tinh của Đại Khang, trong lòng bọn họ nhất định không được phép có một vị vua nào khác. Cho dù ta có tha thứ cho hắn, quân vương của ba nước Hán, Sở, Hàn cũng sẽ không cúi đầu xưng thần. Ta muôn giết hắn cho bọn họ thấy, đế cho bọn họ sợ hãi từ tận đáy lòng!”

Tiêu Tín im lặng không nói.

Trần Tử Tổ mim cười nói:

"Bệ hạ hùng tài đại lược, bề tôi chủng ta đúng là không thế sánh bằng."

Ta cười ha hả nói:

"Từ khi nào Trần tiên sinh cũng học được cách nói nịnh nọt vậy?"

Các đại thần cùng cười lớn.

Ta quay sang Tiêu Tín, nói:

“Lần đánh hạ Tân đô này Tiêu Tín có công lao lỏn nhất, ngươi muôn ta ban thường ngươi thế nào?”

Tiêu Tín bước ra khỏi hàng, lớn tiếng nói:

"Thần chi có một thinh cầu, hi vọng bệ hạ đáp ứng!"

"Nói ra nghe một chút!"

Tiêu Tín nói:

"Thần xin được tân công Nước Hàn!"

Ta cười nói:

“Tiêu Tín, Hàn quốc trải qua nhiều lần chiến tranh, đã sớm tôn thương nghiêm trọng hiện giờ trong biên giói Nước Hàn nội loạn liên tục. Cho dù chủng ta không tân công bọn họ, Nước Hàn không sớm thì muộn cũng tự sụp đố. Ngươi là tướng lình xuất sắc nhất của ta, kẻ địch mà ngươi phải đôi mặt sẽ càng phải mạnh mè hon. Chuyện này nên giao cho người khác đi làm thôi!”

Tiêu Tín kích động nói:

“Bệ hạ, thần muôn tân công Nước Hàn còn vì lý do cá nhân!”

Ta đương nhiên hiếu lý do cá nhân mà hắn nói là gì. Tiêu Tín chết trong tay người Nước Hàn, đôi vói Tiêu Tín, Nưng cơ hội này đế trả thù Nước Hàn.

Tiêu Tín lại nói:

'Một mồi lửa có thế thiêu rụi cả thảo nguyên, Nước Hàn sau khi trải qua chiến tranh đã roi vào thòi điếm suy yếu nhất. Việc chúng ta phải làm là thừa thắng xông lên, khiến bọn họ sụp đổ hoàn toàn. Nếu như đế cho bọn họ có cơ hội nghi ngoi, có lẽ sẽ đánh mất cơ hội tốt nhất này."

Ta cười nói:

"Ta cũng không nói là không tân công Nước Hàn. Cao Hàm đã chủ động xin mệnh lệnh của ta, muôn dần quân từ vùng Yên tân công biên giói phía bắc Nước Hàn. Ta đã đồng ý vói hắn."

Tiêu Tín đột nhiên quỳ xuống, kích động nói:

"Bệ hạ, Tiêu Tín thân là thần thì phải giúp vua giải quyết lo lắng, thân là con cũng phải giúp phụ thân báo thù! Xin bệ hạ cho ta cơ hội này."

Ta thờ dài:

Tiêu Tín, ta vốn định đế ngươi lên kế hoạch đôi phó vói hai nước Hán, Sở..."

Trần Tử Tô mò miệng đúng lúc "Bệ hạ, thần có một ý."

Trần Tử Tô nói:

"Bệ hạ đã đồng ý vói Cao tướng quân, nhưng tâm tinh muôn báo thù của Tiêu tướng quân lại khấn cấp như vậy. Không bằng làm như thế này, Hàn đô nằm ờ trung tâm Nước Hàn, đế hai vị tướng quân chia ra dần quân tân công Nước Hàn từ hai phía nam, bắc. Thứ nhất có thế tạo thành xu thế phôi họp, tăng tốc độ tiêu diệt Nước Hàn. Thứ hai, có thế xem xem rô ‘t cuộc là ai trong sô’ hai vị tướng quân có thế đánh hạ Hàn đô trước! "

Ta xem thường nói:

"Chi là một Nước Hàn lại muôn làm phiên hai vị đại tướng quân thuộc hạ của ta, chuyện này truyền ra chăng phải sẽ khiến người chê cười sao!"

Trần Tử Tô nói:

"Tần quốc vừa mói bình định xong, chi sợ trong thòi gian ngắn bệ hạ cũng không có tính toán tiến đánh hai nước Tề, Hán. Tân công Nước Hàn cũng không phí quá nhiều lực lượng, hai vị tướng quân cũng có thế xem trận chiến vói Nước Hàn lần này như một cuộc luyện binh."

Tiêu Tín nói:

"Bệ hạ, xin thành toàn nguyện vọng báo thù của Tiêu Tín."

Ta trầm ngâm một lúc mói nói:

“Ngươi đã câu xin ta như vậy, nếu như ta vẫn không đáp ứng ngươi cũng không được. Vậy thì làm theo lòi Trần tiên sinh đi, ngươi và Cao Hàm tân công Nước Hàn từ hai phía nam, bắc. Ai có thế đánh hạ Hàn đô, công lao lần này sẽ thuộc về người đó.”

Sau khi mọi người tản đi, ta giừ Trần Tử Tổ lại. Trần Tử Tổ cười tủm tim nói:

"Có phải bệ hạ có lòi gì muôn hỏi ta không?"

Ta cười nói:

"Không chuyện gì có thế giấu diếm được Trần tiên sinh!" Ta mòi hắn ngồi xuống, nói:

“Vừa rồi vì sao ngài lại đồng ý cho Tiêu Tín tân công Nước Hàn?”

Trần Tử Tô mim cười nói:

Tiêu Trân Kỳ là phụ thân của hắn, thù giết cha không đội tròi chung, lý do của Tiêu Tín rất chính đáng. Cho dù ta không nói, chắc hăn bệ hạ cũng đáp ứng thinh cầu của hắn."

Ta hoi lo lắng, nói:

"Tiêu Tín vô cùng thủ hận người Hàn, ta lo lắng lần này hắn tân công Nước Hàn sê khiến cho máu chảy thành sông, người người oán hận."

Trần Tử Tô gật đau nói:

"Bệ hạ nói vô cùng đúng, thần cũng cho rằng lần này Tiêu Tín đi, không biết sẽ giết hại bao nhiêu người dân vô tội của Nước Hàn."

"Vậy sao ngài vẫn đề nghị đế hắn đi?"

Trần Tử Tổ gật đầu nói:

"Bệ hạ nói vô cùng đúng, thần cũng cho rằng lần này Tiêu Tín đi, không biết sẽ giết hại bao nhiêu người dân vô tội của Nước Hàn."

"Vậy sao ngài vẫn đề nghị đế hắn đi?"

Trần Tử Tô mim cười nói:

"Tiêu Tín chủ động xin vào Hàn giết giặc, mặt ngoài thì là báo thù cho phụ thân, nhưng từ phương diện khác xem lại, hắn muôn nhân cơ hội diệt Nước Hàn đế tạo dựng công lao không ai sánh bằng. Nếu Nước Hàn bị hắn tự tay tiêu diệt, như vậy uy tín trong quân của hắn lại cao thêm một bậc nừa. Dõi mắt các tướng lình trong triều, không còn ai có thế sánh được vói hắn nừa."

Ta thò dài nói:

"Vì vậy ta không muôn đế hắn thay ta giải quyết hết mọi chuyện, không muôn tất cả binh lính đều cảm thấy hắn không thế chiến thắng, không ai sánh bằng."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio