Tám con tuấn mã cao lớn, trên cổ đeo lục lạc, bờm được trang trí cầu kì, màn che rực rỡ, trang trí bắt mắt, Đại Tần vă hóa còn mộc mac, một cổ xe như vậy cực kì hiếm thấy, hai tên ngồi phía trước cổ xe, một tên nhảy xuống trong bộ áo màu xanh của người hầu tiến tới trước cửa xe quỳ xuống, người còn lại cầm cương ngựa giữ cho cổ xe đứng yên lại
Một người từ trên xe bước xuống, Dận Không rất ít gặp người nào có thân hình mập mạp đến như vậy, mỗi bước đi như muốn dừng lại thở dốc, một chân đạp lên lưng tên người hầu, làm cho người khác nhìn thấy không nhịn được phải lo lắng cho gã người hầu kia, bất cứ lúc nào cũng có thể bị đè bẹp dí
Tên thị vệ gác cổng kề sát tai Dận Không nói nhỏ:
- Bình vương, hắn là Tần đô đệ nhất phú thương Tiền Tứ Hải
Dận Không tới Tần đô chỉ được một thời gian ngắn ngủi, nên không nghe qua tên người này, bất quá từ ánh mắt kính sợ của tên thị vệ, Tiền Tứ Hải tên này chắc có quyền lực rất lớn
Mặc dù là thời tiết đầu xuân, Tần đô vẫn còn rất lạnh, nhưng Tiền Tứ Hải không ngừng dùng khăn lau mồ hôi, hắn đi tới trước mặt Dận Không, khuôn mặt nở nụ cười nói thẳng vấn đề:
- Đem tất cả những gì ngươi có, ta sẽ cho ngươi một cái giá hợp lí.
Dận Không không nghĩ ra, hắn vừa tới lại nói thẳng như vậy, liền cười cười hiểu ý, dắt hắn vào phòng chứa lễ vật, Tiền Tứ Hải, híp đôi mắt nhỏ lại, tỉ mỉ xem xét mỗi kiện bảo vật, Dận Không đứng một bên khoảng một canh giờ, thầm nghĩ người giàu phú khả địch quốc bình thường không có chú ý đến tiểu tiết như hắn
- Mười vạn lượng bac! Đem tất cả các thứ này giao cho ta
Tiền Tứ Hải xem xét xong, tự đưa ra cái giá mà hắn cho là hơp lý nói
Dận Không khoái trá gật đầu, tên họ Tiền này cho cái gia so với Tụ Bảo Trai có phần công đạo hơn nhiều, nên Dận Không đương nhiên không có lí do gì từ chối
Tiền Tứ Hải bảo mấy gã người hầu, mang hết bảo vật ra xe, Dận Không mời hắn đến phòng khách, hắn hạ thân xuống ghế, phát ra một tiếng làm giật mình cả Dận Không, cũng may cái ghế chịu đựng nỗi sức nặng này
Thái Tuyết đem trà đến cho Tiền Tứ Hải, họ Tiền liền uống một ngụm, hắn dùng trà gây ra tiếng động rất lớn, không thèm để ý tới cảm thụ của người xung quanh
- Trà ngon!
Hắn tùy ý khen nước trà xong, buông chén trà cạn sạch xuống, Dận Không ra hiệu Thái Tuyết tiếp tục dâng trà
Họ Tiền rút trong áo ra tờ ngân phiếu:
- Đây là mười vạn lượng, ngân phiếu của Nghiêm Đức Long hiệu, có giá trị trong tám nước
Nói đến tiền, ánh mắt hắn có chút hưng phấn
Dận Không đem ngân phiếu nhét vào áo, cười nói:
- Tiền lão bản quả thật sảng khoái!
Họ Tiền chớp đôi mắt nhỏ, lóe lên nói:
- Bình vương điện hạ, Tiền mỗ có một chuyện chưa được rõ?
- Mời nói!
Tiền Tứ Hải nói:
- Tiền mỗ nghe nói Bình vương điện hạ đem bán các kiện bảo ngọc, đều là lễ vật mà Hâm Đức hoảng đế Đại Khang chuẩn bị tặng các vị công khanh quý tộc... Không biết có việc này hay không?
Dận Không lạnh nhạ cười nói:
- Tiền lão bản biết tin tức thật nhanh, và chính xác
Tiền Tứ Hải thấp giọng nói:
- Bình vương làm việc này, không sợ Tần quốc công khanh trách cứ sao?
Dận Không cười lớn đứng lên đi ra ngoài hòa viên, nóng lòng biết đáp an, họ Tiền cùng đi ra theo, Dận Không chỉ khung cảnh hoang tàn xung quanh nói:
- Tiền lão bản chứng kiến cảnh này có thể hiểu nổi khổ của ta chứ
- Xin thứ cho Tiền mỗ ngu muội!
- Dận Không từ khi vào Tần làm vi chất, sanh tử của mình đã không còn do mình làm chủ, nếu khi chiến hỏa của Tần và Khang xảy ra, Dận Không liền mất mạng. Hôm nay có rượu thì hôm nay say, Dận Không không muốn mất thời gian nghĩ đến chuyện khác, chỉ tận tình hưởng thụ kiếp nhân sinh ngắn ngủi
Tiền Tứ Hải chậm rãi gật đầu:
- Bình vương điện hạ quả nhiên thanh thản, chỉ cần có điểm này, Tiền mỗ nhất định coi người là bằng hữu
Họ Tiền rời đi, Dận Không theo ra tận cửa tiễn, Tiền Tứ Hải thấp gióng nói:
- Tiền mỗ cùng điện hạ vừa gặp nhưng tựa quen đã lâu, đêm nay Tiền mỗ tại “Bách Hoa Lâu” làm chủ, vì Bình vương điện hạ tẩy trần
Dận Không làm ra bộ dáng muốn đi nhưng không đi được mắt hướng về đám thị vệ đứng trước cửa nói:
- Không phải là Dận Không không muốn tòng mệnh mà là...
Tiền Tứ Hải âm thầm cười nói:
- Điện hạ yên tâm, hết thảy để Tiền mỗ lo liệu
- Tiền Tứ Hải, con người này không đơn giản
Tôn Tam Phân hướng Dận Không nói
Hắn gật đầu, nếu không phải là người có quyền lực, há có thể tự nhiên ra vào phủ chất tử, hơn nữa biết rõ ràng mất thứ lễ vật là do phụ hoàng ta chuẩn bị để tặng cho công khanh quý tộc Tần, mà còn xuất tiền mua lại
Thái Tuyết nhíu đôi mày thanh tú lại nói:
- Hắn khẳng định không phải là một thương nhân tầm thường, mua những vật này, có thể có người sau lưng
Dận Không gật đầu, biểu lộ đồng ý:
- Có lẽ hắn do Yên Nguyên Tịch phái tới cũng không biết chừng
Dận Không suy đoán như vậy cũng không phải không có nguyên do, Hắn đưa cho Yên Nguyên Tịch một kiện bào ngọc tinh phẩm, Yên Nguyên Tịch kiến thức tinh thông, hẳn là biết giá trị của nó, mấy ngày nay hắn liên tục bán ra các kiện bảo vật khác nhau, tất nhiên Yên Nguyên Tịch sẽ biết, thân phận Dận Không bây giờ là chính là tù đồ trong tay Yên Nguyên Tịch, nên hắn không muốn bảo vật từ trong tay Dận Không lạc ra bên ngoài
Nếu trực tiếp cướp từ trên tay Dận Không, lở truyền ra ngoài sẽ bị mọi người nhạo báng, nhưng hắn lại muốn sở hữu mấy món đồ này, nên chỉ còn cách mua lại chúng. Toàn bộ số lễ vật có giá trên một trăm vạn, dùng mười vạn mua lại vừa tránh tai mắt, vừa thu được trân bảo, đúng là cách lưỡng toàn kỳ mĩ
Tôn Tam Phân thở dài nói:
- Thất phu vô tội, hoài bích có tội. Bây giờ lão phu cho chút hiểu ra một chút, việc công tử tẩu tán hết tài sản
Dận Không cười nói:
- Tôn tiên sinh nói như vậy, hình như không hài lòng với hành động của ta?
Tôn Tam Phân cười khổ nói:
- Xem ra mười vạn lượng ngân phiếu này cũng ngày một ngày hai mà mất thôi, cùng may cơm rau đạm bạc có thể no bụng, Tần quốc ngại mặt mũi, chắc cũng không cho chúng ta đói mà chết, nếu có trường hợp đó, lão phu có thể đi bán dạo thuốc dán, có lẽ cũng đủ kiếm cơm ngày hai bữa
Thái Tuyết thản nhiên cười nói:
- Công tử! Lần này chớ quên... Trước đem phòng ốc ra sữa chữa một chút. Nếu còn kéo dài tới lể Thanh Minh, mưa xuống, sợ rằng cuộc sống sau này của chúng ta gắn luôn với cây dù
Dận Không cùng Tam Tôn Phân nhìn nhau phá lên cười
Khi màn đêm hoàn toàn buông xuống, Tiền Tứ Hải phái người đến đón Dận Không, đám thị vệ dường như có lời dặn dò, không ai kiên trì đi theo Dận Không, điều này làm cho hắn càng thêm tin rằng, họ Tiền cùng Yên Nguyên Tịch có quan hệ vô cùng mật thiết. Không có Yên Nguyên Tịch cho phép, đám thị vệ dù có gan bằng trời cũng không dám cho hắn đi ra ngoài phó ước
Bách Hoa Lâu tọa lac ở phía tây Tần đô, nơi này nằm cách ngã tư chính rất gần, nơi kia việc chính là buôn bán vật tư hàng hóa, còn tại khu vực Bách Hoa lâu chính là bán phấn buôn hương
Tiền Tứ Hải dường như là người coi trọng việc đúng giờ, khi Dận Không bước xuống xe, thì chiếc xe sang trọng rực rỡ của hắn cũng vừa tới, trên người hắn khoat một bộ trang phục, dù Dận Không khi say cũng không có can đảm mặc, toàn thân hắn khoát áo trường bào màu xanh bên trong môt bộ màu đỏ rực, toàn là thứ vãi nhất phẩm, nếu riêng từng thứ thì có lẽ rất đẹp, nhưng kết hợp lại trên thân thể mập mạp của hắn, thoạt nhìn giống như con ếch xanh thật lớn
Tiền Tứ Hải bắt tay Dận Không nồng nhiệt, tay chỉ chiêu bài của Bách Hoa lâu cười nói:
- Hưởng thụ nhân sinh là những nơi này, tất cả nam nhân Đại Tần đều mong muốn tới địa phương trước mặt
Họ Tiền cũng không quá lời, khi Dận Không cùng hăn bước vào Bách Hoa lâu, bên trong hương khí thoang thoảng, có thể khiến nam nhân phấn chấn
Chân bước trên thảm được mang tư Ba Tư quốc xa xôi, thảm mượt mà làm cho bước chân thật thoải mái, không khí ấm áp dể chịu, bốn cô gái vóc dáng vô cùng yểu điệu, gương mặt xinh đẹp đi tới cởi cho Dận không và Tiền Tứ Hải cái áo khoát lông và trường bào
Cả đại sảnh vô cùng yên tỉnh, bốn vách tường xung quanh treo hơn mười bức họa mỹ nữ. Dận Không sớm biết Bách Hoa lâu là Tần đô đệ nhất thanh lâu, nhưng không nghỉ tới quang cảnh nơi đây thật khác so với truyền thuyết, mà là một thanh lâu trang nhã nhưng sang trọng, làm cho hắn cảm giác như đi vào trong một thư viện để đọc sách
Tiền Tứ Hải cười nói:
- Nơi nay chắc ngoài dự đoán của điện hạ?
Dận Không gật đầu nói:
- Quang cảnh nơi này thật làm cho Dận Không sảng khoái và bất ngờ
Tiền Tứ Hải ha ha cười to, hai người hướng tầng năm đi lên. Trãi qua từng tầng lâu, Dận Không tò mò quan sát thấy khắp nơi đầu cực kì thanh tỉnh, cửa phòng toàn bộ đóng chặt, trước cửa đều có hai cô gái đứng thẳng chờ bên ngoài
Tiền Tứ Hải hướng hắn nói:
- Xem các ngọn đèn trước cửa
Dận không lúc này mới để ý tới mổi cửa phòng đều treo rất nhiều đèn lồng
Tiền Tứ Hải lại nói:
- Chỉ cần đèn sáng trước cửa phòng nào, thì phòng đó có khách hoặc đang chờ khách. Lầu hai có giá năm trăm lượng bạc một phòng, lầu ba thi một ngàn hai, tầng bốn có giá hai ngan hai, tầng năm thì là năm ngàn hai
Dận Không lưu ý quan sat, thì thấy tầng hai đèn sáng nhiều nhất, càng đi lên đèn sáng càng ít, lên tới tầng năm thì chỉ có hai nơi, một nơi bên ngoài cửa đã treo cao ngọn đèn
Hai cô gái đứng tại thang lâu như có ý chờ, miệng cười duyên dáng nói một người một câu chúc vạn phúc, sau đó dắt hai người hướng Yễm Nguyệt Các đi tới.
Tiến vào Yểm Nguyệt Các, liếc mắt Dận Không thấy treo bốn cái đèn lồng, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẻ họ Tiền có mời thêm khách
Đi vào Yễm Nguyệt Các, đầu tiên là cái hành lang, hai bên hoa trồng khoe sắc rực rỡ, từ bên ngoài không thể nghĩ ra bên trong lại có cảnh này, hai nữ mĩ tỳ dẫn hai người xuyên qua một nơi giống như hoa viên, bon sai, hoa nở, hồ cá, hòn non bộ... Cảnh này khiến người ta nghĩ đây hình như không phải là thanh lâu, đi tới một chút, xuất hiện trước mắt là tòa nhà nhỏ trông rất nho nhả, đại sảnh bên trong tri vo cùng tinh xảo, tất cả khiến Dận Không nghĩ, vị chủ thanh lâu này tài lực hùng hậu và có con mắt thẩm mỹ, khác xa với đa số người Tần
Giữa đại sảnh là cái bàn thủy tinh trên bàn bầy đầy thức ăn, tất cả chén ăn, dĩa đựng,... Đều làm bằng thủy tinh chế tạo thành, Dận Không từ nhỏ sống trong hoàng cung kiến thức rộng rãi, cũng chưa nhìn qua cảnh này
Tiền Tứ Hải trên khóe miệng hiện lên một tiếu ý, hắn nhìn Dận Không biết Dận Không đang bị cảnh tượng trước mắt làm kinh ngạc
Tiền Từ Hải nói:
- Bách Hoa lâu nhị tầng có ba mươi phòng, tầng ba có mười lăm phòng, tầng bốn có tám, nơi tầng năm nay chỉ có hai
Kì thật khi bước lên Dận Không quan sát đã thấy điều này
Tiền Tứ Hải nói như thế còn có điểm đắc ý:
- Người có tư cách bước vào tầng năm, cả Tần quốc không vượt quá một trăm người, người thường thường lên đây chỉ có khoảng mười người
Nhìn bộ dạng đắc ý của hắn, cũng có thể đoán ra, hắn là một trong số mười người
Hai nữ tỳ mời hai người ngồi, rồi dời gót đi ra ngoài
Tiền Tứ Hải vỗ hai tay nhẹ nhàng, lập tức bốn cô gái mặc áo trắng bạc, từ bên trong bụi hoa đi ra, Dận Không không nhịn được mở to mắt, trong nhất thời, hắn đoán không ra, các nàng vừa nảy ẩn thân ở đâu
Bốn nữ tử đều là nhân gian tuyệt sắc, thân hình mềm mại nhu không xương, chỉ cần nam nhân bình thường khi nhìn liền không khỏi động tâm, Dận Không trước mặt Tiền Tứ Hải liền bộc lộ ra dáng vẻ hiếu sắc
Tiền Tứ Hải hướng Dận Không mỉm cười giới thiệu
Phi Yến cùng Viên Viên đi tới bên cạnh họ Tiền ngồi xuống, xem ra nam nhân càng mập càng thích cảm thụ mỹ nữ
Tâm Văn và Nô Kiêu đi tới chổ Dận Không ngồi xuống, trên người hai nàng toát ra hương thơm thoang thoảng, thầm nghỉ quả nhiên mỹ sắc lực hấp dẫn không thể xem thường
Tiền Tứ Hài hai tay ôm eo hai mỹ nhân thân thể mềm mại cười nói:
- Bình vương điện hạ là khách quý của Tiền Mỗ, các người phải chăm sóc chu đáo
Tâm Văn và Nô Kiều, không đợi hắn nói xong hết câu liền hướng Dận Không nép sát thân mình vào liếc mắt đưa tình, Dận Không nhịn không được, liền hôn mỗi nàng một cái
Tiền Tứ Hải lớn tiếng cười nói:
- Quả thật là giỏi, không nghĩ tới Bình vương điện hạ tuổi còn trẻ mà chơi trò cướp hoa trong bụi rậm quá xuất sắc
Sau đó là một màn y như đi bia ôm... Thời nay
Sau một hồi kích tình, Tiền Tứ Hải không nghĩ tới Dận Không lại làm chuyện đó trước mặt hắn, hắn chứng kiến Dận Không đại chiến hai nàng, trong lòng cũng không khỏi khó chịu, liền mang theo Phi Yến hướng bụi hoa đi tới, nguyên lai là sau bụi hoa có hai gian phòng ngủ
Chỉ còn lại Viên Viên không biết đứng ngồi thế nào, xem ra Tiền Tứ Hải không đủ năng lực một tiễn song phi. Thấy hắn rời đi, Dận Không càng không có chổ cố kỵ, lại thêm hưng phấn hướng hai nàng đại chiến
Tiền Tứ Hải thủ bút lớn như vậy, chính là hướng Dận Không khảo nghiệm xem hắn có như lời đồn không, nên Dận Không không làm cho khổ tâm của hắn trở nên uổng phí, đem hai nàng chế phục, thuận tay hắn đem Viên Viên đang ngồi trên bàn chế phục thành công
Tam nử không ngờ hắn lại dũng mãnh như thế, ca ba nàng lần lượt bị hắn chế ngự, một đêm nhất tiễn hạ ba điêu trôi qua
Sáng sớm tỉnh lại, ba vị mỹ nữ nằm co tròn xung quanh hắn, trãi qua một đêm loạn chiến các nàng đang ngủ say, Dận Không lặng lẽ rời giường, bên ngoài nước nóng đã để sẵn, mặc quần áo xong, hướng ngoài cửa đi ra
Trước cửa, một nữ tỳ nhìn thấy hắn liền bước tới hành lễ nói:
- Bình vương điện hạ chào buổi sáng, Tiền lão bản đang ở dưới lầu chờ người
Hắn đi theo sự chỉ dẫn của mỹ tì xuống lầu, Tiền Tứ Hải đang ngồi cùng với một nữ tử có dáng vẻ siêu tục thoát trần, nữ tử quay lưng về phía Dận Không, nên hắn không nhìn được gương mặt, nhưng từ phía sau lưng của nàng cũng có thể thấy nàng đích thực là tuyệt thế giai nhân
Tiền Tứ Hải hướng Dận Không phất tay nói:
- Bình vương! Chào buổi sáng
Lúc này nữ lang quay đầu lại, khuôn mặt nàng khi nhìn nam nhân chỉ có thề kinh diễm, đôi mi thanh tú, má đỏ môi đào, làn da trắng hồng, nhìn thấy Dận Không, khuôn mặt có chút nhếch lên, cười nhẹ nhàng làm cho vẻ đẹp của nàng thêm phần rạng r
Dận Không đi tới trước mặt Tiền Tứ Hải, họ Tiền hướng Dận Không giới thiệu
- Vị này là Bách Hoa lâu lão bản Mộ Dung Yên Yên tiểu thư
Nội tâm Dận Không lấy làm kinh hãi, hắn vạn lần không nghĩ ra, một lão bản thanh lâu lớn như vậy lại là một nữ lang trẻ tuổi
Mộ Dung Yên Yên giương đôi mắt đẹp, im lặng mỉm cười nhìn hắn
Nàng nhẹ giọng nói:
- Yên Yên từ xa quay về, nếu có chậm trễ, mong rằng Bình vương điện hạ thứ tội!
Giọng nói của nàng có chút khàn khàn,, không giống như bất kì nữ nhân xinh đẹp khác. Thái độ của nàng có chút khách sáo, nhưng Dận Không cũng không bận tâm, dù sao hắn với thân phận vi chất, nếu người ta không nể mặt Tiền Tứ Hải, sợ rằng ngay cả nói, nàng củng không thèm nói
Tiền Tứ Hải tựa hồ cũng không muốn cho Dận Không tiếp xúc nhiều với Mộ Dung Yên Yên, lấy cớ có chuyện phải làm, cùng Dận không rời Bách Hoa lâu
Bên ngoài, mặt trời đã lên cao, Dận Không xoay người nhìn cái chiêu bài của Bách Hoa lâu, liền gặp phải ánh mắt của Tiền Tứ Hải, hai người cùng cười rộ
Tiền Tứ Hải thở dài nói:
- Từ xưa anh hùng thường xuất thân từ thiếu niên, xem ra ta đã già rồi
Dận Không liền nói:
- Tiền Lão bản thức dậy sớm hơn so với ta còn gì?
Tiền Tứ Hải vừa bước đi vừa nói:
- Đêm qua Bình vương thật dũng mãnh, thật không ngờ tới, không ngờ tới
Dận Không thầm nghĩ, chuyến ra ngoài tìm hoa đêm qua hẳn là tốn của hắn không ít, nhưng chính là hắn muốn khảo nghiệm Dận Không, nay cũng đã có cái mà phúc đáp với Yên Nguyên Tịch
Trở lại chất phủ, Dận Không phát hiện bên trong không ít công nhân đang làm việc. Tôn Tam Phân đang chỉ huy bọn họ tu bổ lại các bức tường, thấy Dận Không hắn cười cười đi lên đón:
- Công tử! Một đêm không về, chắc là Tiền Tứ Hải chiêu đãi vô cùng chu đáo
Dận Không đương nhiên nghe ra ẩn ý trong lời hắn liền mỉm cười chuyển đề tài:
- Những người này là do ngươi mời đến ah?
Tôn Tam Phân cười nói:
- Mặc dù do lão phu mời, nhưng tiền công phải phó thác cho công tử
Hắn nhìn Dận Không một chút, lại nói:
- Công tử không dùng hết tiền vào đêm qua đó chứ?
Dận Không bật thốt lên:
- Đêm qua, ta ngủ cả đêm tại Bách Hoa Lâu, nào có đi đánh bạc...
Lời vừa nói, ý thức được mình vừa sai lầm
Tôn Tam Phân thở dài nói:
- Công tử mặc dù còn trẻ sức thịnh, nhưng việc nam nữ nên vừa sức
Dận Không lấp liếm nóiL
- Tôn tiên sinh hiểu lầm rồi, đêm qua ta cùng Tiền Tứ Hải ở tại đó uốn rượu.
Hắn nói lời này càng trước sau mâu thuẫn, hơn nữa không ai tin hắn cùng Tiền Tứ Hải lại uống rượu thâu đêm tại thanh lâu suốt đêm
Tôn Tam Phân nói:
- Công tử chớ quên, lão phu hành y đã hai mươi năm qua, có một số việc căn bản không thể gạt lão phu
Dận Không xấu hỗ cười cười, y thuật của Tôn Tam Phân đương nhiên có thể nhìn ra đêm qua hắn đã làm gì
- Công tử!
Thái Tuyết vui mừng pha lẫn sợ hãi từ phòng phía tây chạy đến, tạm thời làm hắn thoát ra khỏi sự truy vấn của Tôn Tam Phân
Tôn Tam Phân nói nhỏ:
- Thái Tuyết đêm qua chưa ngủ, nàng trọng thương vừa khỏi, công tử nên khuyên nàng nên nghĩ ngơi
Dận Không lúc này mới để ý thấy trong mắt Tôn Tam Phân cũng đầy tơ máu, xem ra, tối qua hắn cùng Thái Tuyết nhất định lo lắng cho hắn mà không ngủ
Nội tâm hắn bổng dâng lên một cả, xúc, đối với Tôn Tam Phân, Dận Không thêm phần kính ý, đối với Thái Tuyết, hắn thêm phần yêu thương
Khuôn mặt Thái Tuyết tràn ngập vui mừng, thấy Dận Không bình an trở về, nàng cảm giác như vừa nhấc viên đá ra khỏi lồng ngực, hắn mặc dù đã tắm qua tại Bách Hoa lâu, nhưng Thái Tuyết vì hắn chuẩn bị nước nóng, nên đành phải tắm thêm một lần nữa
Tắm xong, Thái Tuyết dâng lên hắn chun trà thật nóng, dù trãi qua một đêm mệt nhọc, nhưng hắn lại thấy vô cùng sảng khoái
Phòng phía đông là thư phòng của Dận Không, trãi qua hai ngay thu dọn, trông đã có vẻ tươm tất gọn gàng. Từ giá sách, Dận Không lấy xuống đan thư Đại Tần vương công quý tộc truyền kỳ, cẩn thận đọc kỹ, đan thư này là do Đai Khang sử quan Gia Cát Thành vì chuyến đi Tần của hắn mà biên soạn, gom nhặt từ khắp nơi thân thế lí lịch, các mối quan hệ, thậm chí cả các mối thù, mặc dù có cái chỉ là lời đồn đãi, nhưng qua nó Dận Không có thể hiểu được sơ bộ kết cấu chính trị tại Tần, sách này cực kì có tác dụng đối với Dận Không
Dận Không mặc dù đã cùng với Thái tử Yên Nguyên Tịch tiếp xúc một lần, tuy ngăn ngủi nhưng hắn cũng nhìn ra người này trong lòng thành kiến sâu đậm, đối với thân phận chất tử của hắn luôn luôn đề phòng, hắn khó có thể lấy lòng người này, biện pháp tốt nhất là “kính nhi viễn chi” , làm cho Yên Nguyên Tịch coi hắn chỉ là cá chậu chim lồng, tự sinh tự diệt ngay tại Tần đô
Nếu Dận Không muốn sống ẩn dật, chỉ cần hắn bộc lộ như mấy ngày vừa qua, khẳng định có thể ngày ngày tửu sắc an ổn, ít nhất là cho đến ngày Tần Khang khai chiến, Nhưng lúc nhận trách nhiệm đến Đại Tần, hắn đã hạ quyết tấm chấn hưng Đại Khang, nên hắn không thể an dật mà sống, bỏ đi hùng tâm tráng chí
Dận Không xem đan thư, thấy người số quý tộc hào hoa hiếu khách rất nhiều. Thái tử Yên Nguyên Tịch môn hạ thực khách ba ngàn nhưng khẳng khái mà nói tại Đại Tần hắn chỉ đứng thứ hai
Dận Không chú ý đến một cái tên, Yên Nguyên Tông, hắn là vị hoàng tử thứ bảy của Tuyên Long hoàng Yên Uyên, theo đan thư ghi rõ Kì vương tên Yên Nguyên Tông, tự Ân Tiệp, mười tám tuổi, là người phong lưu khoáng dạt, khẳng khái hóa khách, cầm kì thi họa không chổ nào không biết, mẫu thân hắn chính là đương kim hoàng hậu Hạng Tinh
Nói tới Hạng Tinh thì đối với Dận Không có chút quan hệ, Hạng Tinh chính là muội muôi của đương kim Đại Hán quốc công, mà tam cô mẫu Trường Thi của Dận Không đang là phi tần sủng ái nhất của Đại Hán, hiện đang quản lý Đại Hán hậu cung
Theo lời đồn đại, Hạng Tinh và thái tử không hòa thuận. Hạng Tinh mười sáu tuổi đã được gả vào hậu cung Tần quốc, lúc đó Yên Nguyên Tịch đã được chọn làm thái tử, có lẽ do xuất phát từ mẫu thân của hắn bị Hạng Tinh cướp đi sủng ái của Tần đế, mâu thuẫn càng mãnh liệt hơn, khi Hạng Tinh hạ sinh Yên Nguyên Tông, sau một loạt chuyện xảy ra, hai phe hiện nay đang trong tình thế nước với lửa
Hạng Tinh trong năm năm ngắn ngủi từ trong đám phi tần vương lên làm hoàng hậu, điều này không chỉ nói nàng hoàn toàn phụ thuộc vào gia thế, mà còn do trí tuệ của nàng phát huy trong cuộc chiến đấu đá nơi hậu cung Tần
Đan thư còn nói từ khi sinh ra Yên Nguyên Tông, Hạng Tinh bắt đầu dụng tâm đưa Nguyên Tông lên làm thái tử, nàng mặc dù chiếm được sủng ái của Tần đế, nhung rất nhiều đại thần Tần quốc lại đứng bên phía Yên Nguyên Tịch, nên dụng tâm nàng chưa hoàn thành
Trong khi đó Yên Nguyên Tông tính tình đạm bạc không ham quyền lực, đối với ngôi vị thái tử cũng không thèm để ý, hắn dùng thơi gian cho cầm kì thi họa, điều này làm cho Hạng Tinh cực kì thất vọng, nàng chỉ cần một ngày Yên Nguyên Tịch chưa lên ngôi, thì vẫn còn tranh đấu một là cho con mình, một là do sự tồn vong sau này, nếu Nguyên Tịch lên ngôi, Hạng Tinh chỉ còn biết vào lãnh cung sống nốt những ngày còn lại
Dận Không có thể đến gặp Hạng Tinh tại Tần đô này, cảnh ngộ khẳng định sẽ tốt hơn bây giờ, nhưng cũng có lẽ với thân phận chất tử của hắn, Hạng Tinh có lẽ sẽ nhìn hắn với ánh mắt coi thường
Dận Không đối với Yên Nguyên Tông cực kì hứng thú, Kỳ Vương Yên Nguyên Tông nhất định khi làm bạn sẽ tốt hơn rất nhiều so với thái tử Yên Nguyên Tịch, hắn môn hạ thực khách lên đến sáu ngàn, gấp đôi cả thái tử
Dận Không cảm thấy khát nước, đang muốn gọi Thái Tuyết, thì chợt nhớ ra, nàng đã sớm đi ngủ, hắn lặng lẽ đi đến cạnh nàng, từ trên giá lấy xuống tấm áo trường bào, đắp lên người nàng, lò sưởi lửa cháy bừng bừng rọi lên khuôn mặt xinh đẹp của Thái Tuyết, nhưng trong lòng hắn lúc này cảm giác phát sinh không phải là chuyện nhục dục mà là một tình cảm vô cùng thuần khiết