Đột nhiên ở phía sau có một thanh âm uy nghiêm vang lên:
“Thiện Đô! Ngươi lại gây sự!”
Thanh âm này với ta mà nói tương đối có phần quen thuộc, ta xoay người lại, thì thấy một tráng hán mặc trường bào màu lam đang đi tới.
Người này mũi ưng miệng rộng, trên mặt đầy vẻ phong sương, đôi mắt màu lam hõm sâu dưới hai hàng lông mày rậm.
Đây đúng là người mà ta tình cờ gặp gỡ ở Tế Châu, Đông Hồ phú thương Hách Liên Chiến, bên người hắn còn có võ sĩ Đồ Đáp, người này không rời hắn một bước.
Thiện Đô dường như rất sợ hãi Hách Liên Chiến, cúi đầu thấp giọng nói:
“Hách Liên thúc thúc, là tiểu tử không biết sống chết này trêu chọc điệt nhi.”
Đồ Đáp nhìn thấy ta làm hắn hơi ngạc nhiên, sau đó kề sát vào tai của Hách Liên Chiến nói cái gì đó.
Hách Liên Chiến lúc này mới chú ý tới ta, khuôn mặt cũng kinh ngạc, không ngờ lại gặp nhau ở chỗ này.
Ta mỉm cười nói:
“Hách Liên huynh, đã lâu không gặp rồi.”
Hách Liên Chiến cười ha ha nói:
“Long huynh đệ, ngọn gió nào thổi ngươi tới đây.”
Trí nhớ của hắn đúng là vô cùng, chỉ mới gặp mặt ta một lần, mà lại nhớ được cả họ.
Ta mỉm cười nói:
“Một lời khó nói hết.”
Lúc này Dực Hổ ở phía xa, nhìn thấy đám người này, lớn tiếng kêu lên:
“Hách Liên thúc thúc!”
Sau đó hắn nhảy lên, ôm lấy cổ của Hách Liên Chiến.
Hách Liên Chiến vô cùng mừng rỡ đưa tay ôm lấy hắn, tung lên cao nói:
“Hảo tiểu tử! Chẳng phải ta nói sau này phải gọi ta là Hách Liên đại ca sao.”
đăng nhập Uye
ncuatui.net/ để đọc truyện Dực Hổ cười nói:
“Trên người thúc thúc toàn lông đỏ, điệt nhi gọi là thúc thúc, tức là nể mặt thúc rồi đó.”
Hách Liên Chiến tung hắn hai vòng trên không, sau đó mới giao hắn vào trong tay của Đồ Đáp.
Dực Hổ chỉ vào Thiện Đô nói:
“Hách Liên thúc thúc, chính là tên bại hoại này đuổi giết cháu.”
Hách Liên Chiến căm tức nhìn Thiện Đô nói:
“Ngươi đúng là càng ngày càng không ra gì, bắt nạt cả tiểu hài tử.”
Thiện Đô tuy rằng ngang ngược đã quen, nhưng ở trước mặt Hách Liên Chiến cũng chỉ có cách vâng dạ, cúi người nói:
“Chất nhi không biết những người này là bằng hữu của thúc thúc, cho nên mới có điều mạo phạm. Không bằng như vậy, chất nhi mời mọi người tới Kim Tôn Tứ uống rượu tạ tội.”
Hách Liên Chiến lạnh lùng nói:
“Chẳng nhẽ ta không có tiền mời bằng hữu? Còn không mau mang theo thủ hạ của ngươi rời đi, ở chỗ này làm ta mất hứng.”
Thiện Đô liên tục gật đầu, lúc gần đi còn cầu khẩn nói:
“Hách Liên thúc thúc ngàn vạn lần không nên đem việc này nói cho mẫu thân của ta biết.”
Hách Liên Chiến trách mắng:
“Còn không mau đi!”
Thiện Đô lúc khẩn trương rời đi.
Hách Liên Chiến nhìn ta cười nói:
“Cái tên vô liêm sỉ này lại quấy nhiễu Long huynh, người làm thúc thúc như ta sẽ thay hắn bồi tội.”
Dực Hổ mỉm cười nói:
“Hách Liên ca ca hôm nay phải mời chúng ta một bữa thật ngon.”
Hách Liên Chiến cười nói:
“Ngươi tại sao lại gọi ta là ca ca rồi?”
Dực Hổ cười đắc ý nói:
“Gọi là ca ca, vì không muốn gọi là thúc thúc bại hoại.”
Chúng ta cùng nhau cười ha hả.
Kim Tôn Tứ cách chùa Lục Thường rất gần, đây là một tửu quán nổi danh, từ bên ngoài nhìn vào, thì không thấy gì đặc biệt, xung quanh trồng rất nhiều dương liễu, xây dựng bằng tường đất, là kiến trục tầm thường nhất của người hồ.
Chỉ có chỗ đặc biệt duy nhất, đó chính là trên tấm biển của quán có viết ba chữ Hán “Kim Tôn Tứ” , bút pháp mạnh mẽ có lực, tràn ngập khí thế hào hùng.
Từ trong chữ biết, ta nhận ra mấy chữ này có nét giống với mấy bức thư pháp ở Cạnh Sơn vương phủ.
Chắc là do Mặc Vô Thường viết, nhưng mà tâm tình của hắn khi viết tấm biển này lại vô cùng khác thường.
Hách Liên Chiến nói:
“Chủ nhân của tửu quán này đã từng mở tiệm ở Đại Khang nhiều năm, mười hai năm trước mới trở về nơi đây, tấm biển này được viết từ khi còn ở Đại Khang.”
Ta khen:
“Chữ thật tuyệt!”
Hách Liên Chiến gật đầu nói:
“Vị tiên sinh viết những chữ này là một kỳ tài.”
Tuệ Kiều nhìn thư pháp trên tấm biển mà ngơ ngác xuất thần, ta thấp giọng nói: “Thanh Thanh cô nương đang suy nghĩ gì vậy?”
Toàn Tuệ Kiều nhíu đôi mày lại, nói:
“Bức thư pháp này cũng là thủ bút của Mặc tiên sinh, nhưng mà lại không quá giống.”
Ta thưởng thức nhìn nàng một chút, Toàn Tuệ Kiều có thể nhìn ra sự khác thường giữa nét bút, thì đúng là không tầm thường.
Trước cửa quán có hai Hồ nữ đứng tiếp khách, ở Khang Đô ta cũng đã gặp không ít tửu quán của người Hồ, cũng biết đại khái về lễ nghi đón khách của họ.
Hồ nữ dẫn chúng ta đi tới một gian nhà gỗ mộc mạc, trên bốn bức tường bên trong treo đều cung tiễn các loại, trên mặt đất trải thảm lông dê, chúng ta theo thứ tự ngồi xuống.
Hách Liên Chiến gọi mấy món ăn đặc sắc, sau đó xoay người nhìn ta, nói:
“Ở đây nổi danh nhất là Tam Lặc Tửu, không biết Long huynh đã từng uống chưa?”
Ta mỉm cười nói:
“Có phải là Tam Lặc Tửu bắt nguồn tử Ba Tư?”
Hách Liên Chiến ngạc nhiên nói:
“Long huynh đệ cũng biết loại rượu này?”
“Tại hạ đã từng nghe nói qua điển cố của Tam Lặc Tửu, rượu này khởi nguồn từ Ba Tư, được pha chế giữa ba loại rượu Am Ma Lặc, Bì Lê Lặc, Ha Lê Lặc, nhưng vẫn vô duyên, chưa từng được thưởng thức.”
Hách Liên Chiến khen:
“Long huynh đệ quả nhiên học thức hơn người.”
Hắn nhìn Hồ nữ nói:
“Mỗi thứ đều mang cho ta hai vò.”
Hồ nữ mỉm cười ngọt ngào nói:
“Thật là không may, rượu Bì Lê đã bị Mặc tiên sinh mua toàn bộ, nếu mấy vị muốn uống, thì ngày mai xin hãy trở lại.”
Hách Liên Chiến cười khổ nói:
“Lão nhân này tính tình cổ quái, tại sao lại chỉ mua một loại rượu?”
Dực Hổ nói:
“Hắn đâu chỉ cổ quái, mà là một lão đầu nhi biến thái...”
Tuệ Kiều trách mắng:
“Dực Hổ! Sao có thể nói bậy sau lưng Mặc tiên sinh như vậy chứ.”
Dực Hổ thè lưỡi nói:
“Hôm nào đó đệ đi trộm của hắn hai vò.”
Hồ nữ đứng bên cạnh cười nói:
“Chúng tôi mặc dù không có rượu Bì Lê Lặc, thế nhưng lại có một lại rượu mới từ Ô Qua Sơn được tiến cử sang, đó là Long Cao Tửu, mấy vị có muốn thưởng thức một chút không?”
Hách Liên Chiến gật đầu nói:
“Được, nhanh mang lên đây!”
Hách Liên Chiến cùng với ta nâng cốc chúc mừng. Còn về tình hình bản thân, ta chưa mở miệng, thì Dực Hổ đã đem sự tích truyền kỳ của ta kể lại một lần, ta cũng sớm biết, mình không thể giấu diếm được, cho nên cứ mặc nó thêm mắm thêm muối.
Chủ tớ Hách Liên Chiến nghe vậy thì trợn trừng mắt, ngàn vạn lần cái tên Băng Báo danh chấn Đông Hồ lại là ta.
Hách Liên Chiến than thở:
“Những chuyện mà Long huynh đệ phải trải qua thực sự là có nhiều phúc tạp, nếu như ta biết trước tin tức về ngươi, thì đã không để ngươi bị làm nhục tới như vậy.”
Ta bưng bát rượu lên nói:
“Long mỗ tin tưởng, trời cao sẽ tự có an bài. Nếu như không có những chuyện này, thì Long mồ đâu có quen biết được nhiều bằng hữu tình thâm nghĩa trọng tới như vậy.”
Ánh mắt của ta hơi liếc về Toàn Tuệ Kiều một cái, Toàn Tuệ Kiều đương nhiên là hiểu ý của ta, khuôn mặt hơi đỏ lên, vội vã bưng bát rượu che giấu sự e thẹn của mình.
Hách Liên Chiến nhìn Toàn Tuệ Kiều một chút, lại nhìn ta một chút, thâm ý nói: “Xem ra Long huynh đệ đúng là được nhiều hơn mất.”
Chúng ta chạm bát rượu, uống một hơi cạn sạch.
Tửu lượng của Hách Liên Chiến quả thực là rất lớn, sau khi uống xong ba loại rượu, mặt vẫn không đổi sắc.
Ta đã có chút say, Toàn Tuệ Kiều nhắc nhở ta, nói:
“Thân thể của ngươi còn chưa phục hồi như cũ, uống ít chớ để say!”
Hách Liên Chiến cười to nói:
“Đúng là tri kỉ của Long huynh, say thì tình càng thêm thân.”
Tính tình của hắn phóng khoáng, nghĩ gì là nói ra cái đó, không hề cố ý.
Giải sầu ()
Khuôn mặt của Toàn Tuệ Kiều đỏ bừng, bỗng ngồi cách xa ta một chút nữa, nhưng lại bị ta chặn lại.
Đôi mắt đẹp của nàng có chút oán trách nhìn ta một cái, ta mượn cảm giác say, to gan cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng.
Lúc nãy khi chạy trốn, ta cũng có cầm tay, thế nhưng khi đó tâm tình làm sao bằng được bây giờ, Toàn Tuệ Kiều chỉ giãy dụa mang tính tượng trưng một chút, rồi cứ để mặc ta cầm.
Hành động của chúng ta không sao qua mắt được Dực Hổ, hắn lập tức kêu lớn:
“Su phụ, người cầm tay Thanh Thanh tỷ tỷ, thì tỷ ấy làm sao có thể dùng bữa?”
Câu nói này làm cho chúng ta xấu hổ vô cùng.
Toàn Tuệ Kiều e thẹn vô cùng, cố sức tách bàn tay của ta ra, nhẹ giọng nói:
“Ta đi ra ngoài nhìn phong cảnh một chút.”
Sau đó đi như chạy ra ngoài cửa.
Hách Liên Chiến và Đồ Đáp đều là những người thông minh, hai người cười lên ha ha, Hách Liên Chiến vuốt đầu Dực Hổ nói:
“Đệ phá hoại chuyện tốt của sư phụ, cẩn thận hắn giáo huấn lại đệ đó.”
Dực Hổ có chút sợ hãi hỏi:
“Su phụ sẽ không nhỏ mọn vậy chứ?”
Ta giả bộ hung dữ, nói:
“Ta đang suy nghĩ xem, nên dùng biện pháp gì để hành hạ ngươi.”
Dực Hổ cười chạy ra ngoài cửa:
“Ta gọi Thanh Thanh tỷ tỷ tới, để cho sư phụ tiếp tục cầm tay.”
Hách Liên Chiến còn chưa uống xong một ngụm rượu, nghe được câu nói này, thì phù một tiếng, phun hết ra ngoài.
Ta cũng phải cười lớn.
Hồ nữ kiều mị một lần nữa rót đầy rượu cho chúng ta, tình cảnh này làm cho ta nhớ lại thời vẫn còn ở Khang Đô, tâm tình thoải mái nên nhịn không được ngâm:
“Cầm tấu long môn chi lục đồng, ngọc hồ mỹ tửu thanh nhược không. Thôi huyền phất trụ dữ quân ẩm, khán chu thành bích nhan thủy hồng. Hồ cơ mạo như hoa, đương lư tiếu xuân phong. Tiếu xuân phong, vũ la y, quân kim bất túy tương an quy?”
Dịch giả tạm dịch:
“Tấu khúc cầm dưới gốc cây Ngô đồng ở Long Môn, ngọc hồ mỹ tửu trong suốt như không. Gẩy nhẹ cung huyền cùng quân vương đối ẩm, trông thành Chu từ xanh đã chuyển sang đỏ. Thiếu nữ Hồ dung mạo đẹp như hoa, ở quán rượu cười như gió xuân về. Cười như gió xuân, múa như chim bay, chẳng nhẽ quân vương không say lại về?”
Hách Liên Chiến gõ nhịp trầm trồ khen ngợi nói:
“Hay cho câu chẳng nhẽ quân vương không say lại về, nào, hôm nay chúng ta không say không về.”
Xe ngựa lung lay lúc lắc, ta đã có bẩy phần say, sao không nhân cơ hội này phóng túng một phen.
Từ mũi ta ngửi được mùi hương thơm, ta biết Toàn Tuệ Kiều ở ngay bên người, ta mượn việc say tựa đầu vào vai nàng, Toàn Tuệ Kiều muốn đẩy ta ra, nhưng lại có chút không đành lòng, cứ để cho ta tựa vào thân thể mềm mại của nàng.
Xe ngựa vẫn đi, nàng dí nhẹ một ngón tay vào trán của ta, nói:
“Ngươi không nên giả bộ, ta biết ý định của ngươi rồi.”
Trong lòng ta cười thầm, vẫn không lên tiếng chút nào, bàn tay cố ý chạm vào đôi chân ngọc của nàng.
Toàn Tuệ Kiều như đứng đống lửa, như ngồi đống than, nỗ lực ngồi sang một bên trốn ta, ta nheo mắt nhìn nàng, thì thấy khuôn mặt Toàn Tuệ Kiều đỏ hồng, trong đôi mắt đẹp có vài phần ngượng ngùng, lại có vài phẩn mừng rỡ.
Ta cũng không tiếp tục làm ra những hành động quá phận, Toàn Tuệ Kiều ở trong lòng ta thuần khiết không chút tỳ vết, không thể khinh nhờn nàng được.
Không biết từ lúc nào, ta đã dựa sát vào Toàn Tuệ Kiều mà ngủ thật say, khi tỉnh lại thì mình đã nằm trong gian phòng của mình. Ta ngồi dậy, mở cửa sổ, thì thấy trăng đã lên cao.
Cửa phòng nhẹ mở, Toàn Tuệ Kiều mặc một bộ trường bào màu trắng đi tới, chân đi guốc gỗ, chiếc tất dài màu trắng không nhiễm một hạt bụi, giống như một đóa hoa bách hợp ở trong đêm.
Nàng cười nhạt một tiếng, sự ưu nhã của nàng đã làm động lòng người, nàng đặt một cái khay lên bàn, nói:
“Ngươi hãy uống canh giải rượu đi.”
Ta đi tới bên cạnh nàng, uống cạn bát canh, cố ý hỏi:
“Hôm nay ta say, có làm việc gì thất lễ không?”
Tuệ Kiều lắc đầu, nhẹ nhàng nói:
“Các ngươi chắc lâu không gặp nên uống say như chết, uống như vậy không có lợi cho thân thể.”
Ta gật đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp của nàng, ôn nhu nói:
“Thanh Thanh, ta đáp ứng nàng, từ giờ trở đi sẽ không bao giờ uổng nhiều như vậy nữa.”
Tuệ Kiều xấu hổ nói:
“Ta là gì của ngươi, ngươi hứa với ta làm gì?”
Ta đặt tay lên vai của nàng, Toàn Tuệ Kiều cúi đầu xuống nói:
“Ngươi... Ngươi muốn làm cái gì?”
Ta chầm chậm ôm thân thể mềm mại của nàng vào lòng, đôi mắt đẹp của Toàn Tuệ Kiều khép lại, thân hình hơi run lên.
Ta nhẹ nhàng hôn một cái lên cái trán của nàng, ánh mắt nhìn thẳng vào đôi môi anh đào căng bóng.
Bỗng nhiên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân rất gấp, chúng ta cuống quít buông nhau ra. Thanh âm của Dực Hổ vang lên ở bên ngoài:
“Thanh Thanh tỷ tỷ!”
Ta mở cửa phòng, thấy Dực Hổ rất vội vã đi vào, cầm cánh tay của Toàn Tuệ Kiều, nói:
“Thanh Thanh tỷ tỷ, tỷ tỷ từ khi về nhà, liền giam mình trong phòng, ngay cả cơm tối cũng không ăn. Đệ đã đi gọi cửa, nhưng tỷ ấy không chịu mở, đệ rất lo lắng, không biết tỷ ấy có xảy ra chuyện gì không.”
Ta và Toàn Tuệ Kiều nhìn nhau, đồng thời nói:
“Chúng ta cùng đệ đi xem thế nào.”
Chúng ta đến chỗ ở của Hoàn Nhan Vân Na, quả nhiên đúng như lời của Dực Hổ nói, cửa phòng được đóng từ bên trong, trong phòng vẫn có ánh nến hắt ra, hình bóng xinh đẹp của nàng in lên cửa.
Tuệ Kiều nhẹ nhàng gõ cửa nói:
“Tỷ tỷ!”
Hoàn Nhan Vân Na không trả lời, Dực Hổ lập tức la lớn.
Lẽ nào nàng gặp chuyện gì đó không hài lòng, không biết là có liên quan gì tới ta hay không?
Toàn Tuệ Kiều thấy cửa phòng không mở, không biết làm gì khác hơn là lo lắng thở dài.
Ta khuyên nhủ nói:
“Nàng mang theo Dực Hổ mau về phòng nghỉ ngơi đi, Hoàn Nhan tướng quân cần yên lặng một chút.”
Trở lại phòng mình, trong lòng ta bỗng bị vây kín bởi một bóng ma, ngày ấy ở Ngọc Tuyền Cung, Gia Luật Xích Mi đã thành công khơi mào lên tính ghen ghét đố kỵ của Hoàn Nhan Liệt Thái.
Sau khi ta bị thương, lại ở trong vương phủ, nếu như chuyện này truyền vào trong tai của Hoàn Nhan Liệt Thái, thì Hoàn Nhan Vân Na chắc chắn sẽ gặp phiền phức.
Ta và Ô thị hành quán nếu muốn đứng được ở Hắc Sa thành, thì chắc chắn phải có sự trợ giúp của Hoàn Nhan Vân Na. Thế nhưng Hoàn Nhan Liệt Thái lại sinh hận với ta, địa vị của Hoàn Nhan Vân Na tất sẽ bị ảnh hưởng, và tình cảnh của ta và Ô thị lại càng trở nên khó khăn.
Nghĩ tới những chuyện này, ta không cách nào nghỉ được, nên mặc quán áo tử tế, đi tới hoa viên của Vương phủ.
Đêm khuya yên tĩnh không một tiếng động, ánh trăng như nước, trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Gió đêm thổi hiu hiu, làm cho cơn buồn ngủ của ta biến mất không còn tăm hơi. Nhìn vầng trăng sáng trên cao, ta không khỏi nghĩ tới những chuyện ở Đại Khang, bất giác mới nhớ, mình ở Đông Hồ cũng đã được hơn nửa năm rồi.
Ta đã nhiều lẩn nghe ngóng, phụ hoàng vẫn bình an, thế nhưng với tuổi của người, thì lúc nào cũng có khả năng mất.
Nếu như ta không trở lại Đại Khang trước khi người băng hà, thì mọi nỗ lực của ta, cũng hóa thành công cốc.
Ta buồn bã thở dài một hơi, cũng ngay lúc đó, ở bên kia cũng truyền tới tiếng thở dài.
Ta ngạc nhiên xoay người sang phía đó, thì thấy Hoàn Nhan Vân Na mặc trang phục của Đông Hồ màu xanh, đứng ở bên cạnh một đóa hoa, quả nhiên là người còn đẹp hơn hoa, khuynh quốc khuynh thành.
Ta nở nụ cười ấm áp, tâm tình của nàng cũng không yên như ta nửa đêm tới hoa viên giải sầu.
“Đã trễ thế này vì sao ngươi còn chưa đi nghỉ?”
Ánh mắt của Hoàn Nhan Vân Na lại trở lại trên đóa hoa, ta chậm rãi đi tới bên người nàng thấp giọng nói:
“Hoàn Nhan tướng quân cũng không ngủ được ư?”
Hoàn Nhan Vân Na u oán thở dài một hơi.
Ta thử hỏi:
“Chẳng nhẽ tướng quân phiền não vì chuyện của Ô thị hành quán.”
Hoàn Nhan nhìn ta một cái nói:
“Việc này không có quan hệ gì với các người.”
Nàng dừng lại một chút lại nói:
“Quốc quân đã giải trừ binh quyền của ta, bảo ta đóng quân ở Hắc Sa thành.”
Trong lòng ta ngẩn ra, Hoàn Nhan Vân Na đúng là đã bị chúng ta liên lụy.
Hoàn Nhan Vân Na nói:
“Thúc phụ ta lại đi ân sủng cái tên Gia Luật Xích Mi, người này gian nịnh vô cùng, có thù tất báo, ngươi và thủ hạ đấu sĩ của ngươi cũng nên sớm ngày rời khỏi Hắc Sa thành.”
Trên trán của nàng hiện lên sự u buồn, không cách nào xóa đi được.
Ta mỉm cười nói:
“Tướng quân ở lại Hắc Sa thành cũng là một chuyện tốt, ít nhất có thể ở cùng với Dực Hổ.”
Hoàn Nhan Vân Na gật đầu, từ trong đôi mắt đẹp của nàng lóe ra hai điểm trong suốt
Giải sầu ()
Ta thầm nghĩ:
“Không nghĩ tới binh quyền và địa vị lại trọng yếu với nàng như vậy. Cứ theo tình thế của Hoàn Nhan Vân Na hiện nay, thì nếu tiếp tục, ngay cả bản thân cũng khó bảo toàn, khi đó tình cảnh của chúng ta như thế nào không nói cũng biết, không băng nhân cơ hội này, mau chóng rời khỏi Hắc Sa thành.”
Trong đẩu ta bỗng nhiên sinh ra một cái ý nghĩ, lập tức nói:
“Hoàn Nhan tướng quân, Ô thị ở bên ngoài Hắc Sa thành có một cái tiểu trấn, rơi đó cách xa sự ồn ã của trần thế. Đó là một nơi giải sầu rất tốt, nếu như tướng quân muốn, ngày mai chúng ta có thể tới đi chơi hai ngày.”
Hoàn Nhan Vân Na trầm ngâm một chút, gật đầu nói:
“Cũng được, ngày mai chúng ta khởi hành tới nơi đó.”
Chính ngọ ngày hôm sau, ta cùng nhóm người của Hoàn Nhan Vân Na rời khỏi Hắc Sa thành, Sát Cáp Thai suất lĩnh hơn võ sĩ, đã chờ trước ở Hạ Mã Kiều.
Hắn phóng ngựa đi tới bên người ta, nói:
“Chủ nhân, thuộc hạ đã sai Đột Tạ tới Tam Đỉnh Tập trước để chuẩn bị.”
Ta thoả mãn gật đầu, Hoàn Nhan Vân Na đột nhiên xuất hiện trong đội ngũ, nàng mặc trang phục bằng lụa, khí vũ hiên ngang, nói:
“Lên đường đi!”
Sau đó nàng quất một roi, con ngựa hí dài một tiếng, phóng ra ngoài cửa thành. Lúc ra khỏi thành, tâm tình của Hoàn Nhan Vân Na lại càng xấu, một mình đi trước đội ngũ. Ta và Sát Cáp Thai đi cuối cùng.
Sát Cáp Thai thấp giọng nói:
“Mọi việc đã an bài thỏa đáng, từ Tam Đỉnh Tập, chúng ta có thể rút lui lên lâm trường ở biên cảnh.”
Ta gật đầu nói:
“Gia Luật Xích Mi chắc chắn sẽ không phát hiện, chuyện này chúng ta đừng để lộ ra ngoài.”
Sát Cáp Thai nhìn Hoàn Nhan Vân Na ở phía trước, nói:
“Hoàn Nhan tướng quân có nhận ra mục đích thực sự của chúng ta khi đi tới Tam Đỉnh Tập?”
Ta mỉm cười nói:
“Nàng thông tuệ hơn người, đương nhiên là có thể đoán ra mục đích của chúng ta. Nhưng mà ta cũng tin tưởng, lần này nàng đã đồng ý đi Tam Đỉnh Tập giải sầu, cũng là vì muốn thành toàn cho chúng ta.”
Sát Cáp Thai có chút cảm khái nói:
“Chuyện lần này nhất định sẽ ảnh hưởng tới Hoàn Nhan tướng quân, sau này nàng và Gia Luật Xích Mi lại càng như nước lửa khó dung.”
Trời chiều đã ngả về tây, hoàng hôn bao phủ lên toàn bộ Tam Đỉnh Tập, khiến nó đỏ như máu. Đại môn của tòa thành đã mở từ lâu, hai mươi kỵ sĩ chia làm hai hàng đứng chờ trước cửa. Xem ra Đột Tạ đã sớm thông báo cho bọn họ phải chuẩn bị chu đáo.
Hoàn Nhan Vân Na mỉm cười nói:
“Có thể nhận ra, ngươi đã tốn không ít công phu.”
Ta ha hả cười nói:
“Hoàn Nhan tướng quân đại giá quang lâm, sao lại không long trọng được, mời!”
Ta và Hoàn Nhan VânNa dẫn đầu đi vào trong đại môn, toàn bộ tiểu trấn đã được quét dọn vô cùng ngăn nắp, con đường bằng đá xanh cũng đã dội nước rửa qua, có vẻ trong suốt như ngọc, khi móng ngựa đạp lên nó, thì vang lên những âm hưởng dễ nghe.
Lần này trở lại tiểu trấn, tâm tình của ta khác hẳn lần trước, từ nô lệ đến chủ nhân, điều này đã làm cho ta có biến hóa long trời lở đất.
Sát Cáp Thai dẫn Hoàn Nhan Vân Na đi nghi ngơi, Lang Thứ đi tới bên cạnh ta thấp giọng nói:
“A Đông không biết đi đâu rồi.”
Ta nhíu mày:
“Hồ nữ Ô Linh kia an táng ở đâu?”
Lang Thứ chỉ về phía Bắc của tiểu trấn, nói:
“Nơi đó có một mộ địa.”
Mộ địa là một nơi hoang vu, nằm ở lưng chừng núi, ở đây mai táng rất nhiều đấu sĩ, nô lệ. Trên những nấm mồ này toàn cỏ hoang, không có bia, nên chẳng biết là mộ nào mai táng ai.
A Đông lặng lẽ đứng trước ba ngôi mộ, hai hàng lệ cứ chảy ra, Ô Linh chắc chắn được mai táng một trong những ngôi mộ này, thế nhưng hắn lại khôn có cách nào nhận ra được.
Ta không muốn quấy rầy hắn, xoay người đi xuống dưới chân núi.
Ở chân núi ta gặp Sát Cáp Thai, sau đó đem những chuyện ta an bài, nói lại với hắn một lần.
Ta chỉ mộ địa trên núi, nói:
“Ngươi hỏi thăm một chút, xem ra nữ đầy tớ Ô Linh được mai táng ở đâu, thuận tiện sửa sang lại ngôi mộ cho nàng.”
Sát Cáp Thai nói:
“Ba ngày trước, ở mục trường vận chuyển tới hơn con tuấn mã, chủ nhân có thể tới mã trường một chút, xem có tọa kỵ nào hợp với mình hay không.”
Ta gật đầu, căn cứ theo con đường mà Sát Cáp Thai chỉ, đi tới mã trường, khi tới nơi thì phát hiện Hoàn Nhan Vân Na và Tuệ Kiều cũng ở đây, Dực Hổ đang thuần phục một con ngựa đen.
Hoàn Nhan Vân Na tâm tình xem ra tốt hơn nhiều, thỉnh thoảng cười nói:
“Dực Hổ! Giữ chắc cái cổ của nó, ngàn vạn lần đừng có buông tay.”
Dực Hổ ôm chặt lấy cổ ngựa, mặc cho nó tung, nhảy thế nào, vẫn vững vàng cưỡi trên lưng. Nó từ nhỏ đã lớn lên trên lưng ngựa, cưỡi ngựa đã thuần thục, con ngựa kia nhảy một lúc thì mệt, rốt cục cũng bỏ qua, bắt đầu chạy chậm lại.
Ta nhìn Hoàn Nhan Vân Na nói:
“Hoàn Nhan tướng quân có nhìn trúng con nào không.”
Hoàn Nhan Vân Na cười nói:
“Vừa rồi ta chỉ để ý Dực Hổ thuần phục ngựa, chứ không chú ý tới con nào cả.”
Ba người chúng ta đi tới bên cạnh hàng rào chắn, bên trong có khoảng hon con ngựa, có một con lông trắng, thân thể béo tốt.
Ta nhịn không được khen ngựa:
“Ngựa tốt!”
Hoàn Nhan Vân Na cười nói:
“Nhìn con này tinh thần uy mãnh, thế nhưng lại không phải lương câu có thể rong ruổi ngàn dặm.”
Thuật xem tướng ngựa ta biết rất ít, nếu như có Tiêu Trấn Kỳ ở đây, thì có thể thông thạo vài phần.
Hoàn Nhan Vân Na nói:
“Bí quyết chọn ngựa là phải nhìn xương của nó, những con ngựa người to, bốn chân ngắn, móng ngựa lớn thì chỉ là loại chạy chậm, cho đi kéo xe.”
Ta chỉ vào con ngựa nói:
“Con ngựa kia thân thể cao to, tứ chi thon dài, có phải là lương câu hay không?”
Hoàn Nhan Vân Na cười nói:
“Ngươi bảo người dắt tới để ta nhìn mới biết được.”
Có một gã võ sĩ đứng bên cạnh gọi lớn:
“Tứ lão đầu nhi! Đem con ngựa kia dắt tới đây.”
Từ trong mã trường có một lão giả gầy nhô xương đứng đậy, vốn lão đang ngồi xổm tắm cho ngựa, nên chúng ta không lưu ý tới sự hiện diện của lão.
Lão giả kia run rẩy đi tới chuồng ngựa, kéo con ngựa đó tới trước mặt chúng ta.
Hoàn Nhan Vân Na nói:
“Con ngựa này tuy rằng tứ chi thon dài, thế nhưng bắp đùi rắn chắc, chân nhỏ. Hiển nhiên không tốt cho việc chạy nhanh.”
Ta cười cười, ánh mắt nhìn vào lão giả kia, hắn rõ ràng là người Trung Nguyên, râu tóc hoa râm, trong một thời gian dài không vệ sinh khiến hắn có vẻ tiều tụy.
Thế nhưng đôi mắt lại thường lóe sáng, khí chất tuyệt không giống bách tính tầm thường.
Lão giả kia thật không ngờ ta cũng là người Trung Nguyên, không khỏi giật mình, lập tức cúi đầu xuống.
“Lão là người nước nào?”
Ta mở miệng hỏi.
Lão giả kia cung kính đáp:
“Lão nô là người Tần quốc.”
Ta ngơ ngác, khẩu âm của lão giả này là vùng Tế Châu, cho nên ta không khỏi đánh giá lão kỹ hơn.
Ta nhớ phụ thân của Dao Như là Điền Tuần và Điền Ngọc Lân đều bị sung quân ở bắc cương. Do Điền Ngọc Lân giết Vệ Triển là con trai của Vệ Đông Lâm, nên hai người phải bở chạy về Đại Tần.
Trong khi chạy trốn thì Điền Tuần không biết thất lạc ở đâu, lẽ nào lão giả này lại là hắn?
Lão giả kia thấp giọng nói:
“Nếu như chủ nhân không có gì phân phó nữa, lão xin đi tắm cho ngựa.”
Ta gật đầu nhìn theo lão giả này đi xa.
Tuệ Kiều nhẹ nhàng nói:
“Ngươi quen hắn?”
Ta mỉm cười nói:
“Không nhận ra, chẳng qua chỉ cảm thấy hiếu kỳ vì hắn là người Đại Tần mà thôi.”
Màn đêm buông xuống, Sát Cáp Thai ở ‘Bắc Vọng Lâu’ thiết yến, chiêu đãi nhóm người của Hoàn Nhan Vân Na, rượu và thức ăn tuy rằng phong phú thế nhưng ăn cơm chỉ có ta, Hoàn Nhan Vân Na, Toàn Tuệ Kiều ba người. Dực Hổ vì mệt mỏi, cho nên ăn một chút, rồi đi về ngủ.
Rượu tới nửa chừng, Tuệ Kiều đứng dậy cáo từ, chỉ còn lại ta với Hoàn Nhan Vân Na hai người ngồi đối diện.
Ta cầm chén rượu nói:
“Hoàn Nhan tướng quân có còn nhớ lần chúng ta uống rượu ở Hắc Sa thành hay không?”
Giải sầu ()
Hoàn Nhan Vân Na mỉm cười cười, khẽ gật đầu, cùng ta chạm một chén rượu nói:
“Nhất túy giải thiên sầu, rời khỏi vùng đất thị phi Hắc Sa thành, ngay cả tâm tình uống rượu cũng trở nên tốt hơn rất nhiều.”
Ta cùng nàng uống cạn một chén, Hoàn Nhan Vân Na tự mình rót cho ta một chén rượu đầy, đôi mặt đẹp màu xanh nhìn thẳng vào ta nói:
“Ngươi định rời đi đúng không?”
Ta cầm chén rượu lên, đưa mắt nhìn vào những giọt nước đang dao động, chậm rãi gật đầu:
“Hoàn Nhan tướng quân có thể trách ta quá mức ích kỷ không?”
Hoàn Nhan Vân Na lại uống một chén, nhìn ra vầng trăng cao xa kia, u oán thở dài một hơi:
“Quốc quân tước bỏ binh quyền của ta, hơn nữa...”
Nàng dường như muốn nói cái gì đó, nhưng mà lại thôi. Bàn tay nhỏ nhắn cầm lấy chén rượu, yên lặng uống một mình.
Ta nhìn khuôn mặt đẹp của nàng trở nên mơ hồ, trong lòng không khỏi dâng lên cảm xúc vô cùng, nàng tuy rằng thông minh, thế nhưng xuất thân lại bị giới hạn, cho nên không cách nào ổn định được thế lực của mình trong triều đình Đông Hồ.
Hơn nữa lại có Hoàn Nhan Liệt Thái dòm ngó nàng, hoàn cảnh của nàng trong thời gian tới càng thêm nguy hiểm.
Ta áy náy nói:
“Nếu như không phải vì Ô thị, Hoàn Nhan tướng quân cũng sẽ không đắc tội với tên tiểu nhân Gia Luật Xích Mi.”
Hoàn Nhan Vân Na cười nhạt một tiếng:
“Ngươi chắc là không biết, thúc phụ và phụ thân của ta lúc còn sống không vừa mắt nhau, lúc trước, nếu không phải như hắn xúi giục tiên vương phái phụ thân ta xuất chính bắc Hồ... Thì phụ thân của ta cũng sẽ không chết trận...”
Nàng nói tới chuyện thương tâm này, đôi mắt đẹp đỏ lên, hai giọt nước mắt trong suốt rơi xuống trên bàn.
Nàng nhanh chóng lau nước mắt, nhìn ta cố cười một cái:
“Ta chưa từng khóc trước mặt người nào, ngươi đừng thấy vậy mà cười ta.”
“Mấy năm nay tướng quân nhất định chịu không ít khổ cực.”
Ta dùng ngân đao, cắt một miếng thịt dê, đặt ở trong đĩa của Hoàn Nhan VânNa.
Hoàn Nhan Vân Na nói:
“Sau khi phụ thân của ta mất, ta và đệ đệ sống nương tựa vào nhau, tiên vương kiên quyết không thừa nhận huyết thống của ta, cho ta ở lại Cạnh Sơn vương phủ đã là một ân huệ lớn lao rồi...”
Ta và Hoàn Nhan Vân Na nâng cốc dạ đàm, chẳng mấy chốc mà đêm đã khuya. Chúng ta cảm thấy như nỗi buồn vơi đi, rượu ngon đã cạn năm vò, nhưng tinh thần của ta lại chợt tỉnh táo, nhưng người trước mắt, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác lưu luyến.
Hoàn Nhan Vân Na có chút men say, cười nói:
“Ngươi nghe ta nói nhiều như vậy, có thấy phiền hay không?”
Ta lắc đầu nói:
“Được nghe tướng quân nói chuyện cả đời, Tắc Linh cũng không phiền.”
Hoàn Nhan Vân Na ha hả nở nụ cười, bưng chén rượu lên nói:
“Ngươi nếu như muốn bỏ trốn, thì mai thu thập một chút, rồi rời khỏi đây, ta sẽ thay ngươi ứng phó...”
Trong lòng ta vô cùng cảm kích, mục đích của Hoàn Nhan Vân Na khi hẹn ta tới đây uống rượu, thực chất là muốn trợ giúp ta, điều đó đã chứng minh, vị trí của ta ở trong lòng nàng cũng không phải là con số không.
Hoàn Nhan Vân Na nói:
“Đêm nay chỉ có ta nói chuyện, không phân biệt cái gì cả, ngươi có cái gì... Muốn nói không? Hay là ngươi đem chuyện của mình nói cho ta biết.”
“Quá khứ của ta, Hoàn Nhan tướng quân đã biết hết rồi...”
Hoàn Nhan Vân Na thở dài:
“Bỏ đi, ta biết, trong lòng ngươi chưa bao giờ coi ta là bằng hữu chân chính.”
Nàng ngửa đầu uống cạn một chén rượu cuối cùng, đứng lên nói:
“Đêm đã khuya, ta đi ngủ...”
Mới đi được một bước, chân nàng bỗng nhiên mềm nhũn, thân hình đột nhiên đổ về phía trước.
Ta cuống quít đỡ lấy cánh tay nàng:
“Ta đưa tướng quân về phòng!”
Hoàn Nhan Vân Na đẩy ta, nói:
“Không cần, ta muốn yên lặng một mình.”
Nàng chậm rãi đi ra ngoài cửa, ánh trăng chiếu lên thân hình hoàn mỹ không tỳ vết của nàng, có một sự cô đơn và bất lực không nói nên lời.
Nhưng bề ngoài nàng vẫn kiên cường và che chở cho mọi người, ta nhìn theo bóng hình xinh đẹp của nàng thật lâu, cho tới khi hoàn toàn biến mất trong màn đêm.
Sát Cáp Thai lặng lẽ đi tới bên người của ta, cung kính nói:
“Chủ nhân!”
Ta đưa bàn tay rạ thắp giọng nói:
“Đêm nay ngươi bảo mọi người chuẩn bị, ngày mai chúng ta rời khỏi Tam Đỉnh Tập, chạy thẳng theo hướng Đông, đi tới lâm trường Thương Bạch sơn.”
Sát Cáp Thai kinh ngạc nói:
“Chủ nhân đã nói việc này với Hoàn Nhan tướng quân?”
Ta gật đầu:
“Nàng đã sớm nhận ra mục đích của chúng ta, hơn nữa còn đồng ý trợ giúp chúng ta rời đi.”
Sát Cáp Thai cảm thán nói:
“Hoàn Nhan tướng quân đối với chủ nhân đúng là tình nghĩa sâu nặng.”
Ta nở nụ cười khổ, từ ngoài cửa lại truyền tới tiếng bước chân, Toàn Tuệ Kiều lại đi tới. Ta tiến lên nghênh đón, mỉm cười nói:
“Đã khuya thế này, sao lại còn chưa ngủ?”
Tuệ Kiều nhẹ giọng nói:
“Ta có mấy lời muốn nói với ngươi.”
Ta chỉ hướng hồ nước trong trấn, nói:
“Qua bên kia một chút.”
Ta và Toàn Tuệ Kiều đi dọc theo con đường đá xanh, gió mát lướt qua, trong sáng lung linh, nước chảy dưới trăng, thỉnh thoảng lại có một làn nước gợn qua, giống như ánh trăng nhả ngọc phun châu, sương khói mịt mờ, hiển nhiên là cảnh đẹp trong u trấn.
Ta vốc một vốc nước rửa mặt, cảm giác tỉnh táo hơn rất nhiều.
Toàn Tuệ Kiều đưa bàn tay nhỏ nhắn của mình xuống nước, trông rực rỡ như một đóa thủy tiên nở rộ. Trong đôi mắt của nàng có một làn sương mù dày đặc, khi ánh trăng chiếu vào trông lại càng thê lương.
Ta cũng đoán ra là nàng tìm ta có việc, nên nhẹ giọng nói:
“Thanh Thanh cô nương tìm ta có chuyện gì không?”
Tuệ Kiều nói:
“Lúc nãy ta nghe tỷ tỷ nói, người chuẩn bị rời khỏi đây?”
Ta gật đầu, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng, tràn ngập thâm tình nhìn về phía nàng nói:
“Thanh Thanh, nàng có bằng lòng rời đi với ta không?”
Ánh mắt của Toàn Tuệ Kiều đột nhiên trở nên lãnh đạm, cố sức rút bàn tay ra, lạnh lùng nói:
“Ta chưa từng nghĩ tới, ngươi lại là người như vậy.”
Ta có chút ngạc nhiên nhìn nàng, khôngbiết vì sao nàng lại tức giận.
Trong đôi mắt đẹp của Toàn Tuệ Kiều tràn ngập vẻ thất vọng:
“Tỷ tỷ bị vướng trong khốn cảnh, vậy mà ngươi lại xoay lưng bỏ đi, ta đúng là nhìn lầm ngươi rồi!”
“Cái gì? Nàng có thể nói cho ta biết chuyện gì được không!”
Trong đôi mắt của Toàn Tuệ Kiều đã hiện lên hai dòng lệ trong suốt:
“Ngươi cũng biết, Hoàn Nhan Liệt Thái muốn nạp tỷ ấy làm phi, mấy ngày hôm nay tỷ ấy vô cùng phiền não.”
Trong lòng ta chấn động, thảo nào mà mấy ngày hôm nay, tâm tình của Hoàn Nhan Vân Na lại xuống thấp với như vậy. Lại liên tưởng với những lời nàng vừa nói lúc nãy, lẽ nào nàng thực sự đã quyết định gả mình cho tên khốn Hoàn Nhan Liệt Thái?
Ta nắm chặt hai tay, trong lòng tràn ngập phẫn nộ và mất mác.
Tuệ Kiều nức nở nói:
“Ta biết, tỷ ấy không muốn gả cho tên Hoàn Nhan Liệt Thái, nhưng mà thế cục bây giờ, đã khiến nàng không thể không làm như vậy.”
Nàng có chút u oán liếc mắt nhìn ta nói:
“Tỷ tỷ nếu không phải vì ngươi, cũng sẽ không mắc vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan như vậy.”
Ta áy náy nói:
“Thanh Thanh, việc này ta hoàn toàn không biết.”
Tuệ Kiều thở dài nói:
“Ngươi bây giờ đã biết, vậy thì còn muốn rời đi nữa hay không?”
Ta lặng lẽ không nói, với ta mà nói, đây là cơ hội tốt nhất để ta rời khỏi Đông Hồ. Nếu như ta do dự, thì chẳng những là ta, mà toàn bộ mọi người trong Ô thị cũng khó mà chạy trốn.
Ánh mắt của Toàn Tuệ Kiều từ thất vọng biến thành hoàn toàn thất vọng, nàng xoay người đi về, ta nhìn theo bóng hình của nàng, rồi lại vốc nước đập vào mặt, nước lạnh trong trẻo gột rửa thân hình của ta.
Ta tỉnh táo nhận ra rằng, Toàn Tuệ Kiều và Hoàn Nhan Vân Na đã có vị trí trọng yếu trong lòng của ta.
Đối với tình cảm của ta mà nói, đây chỉ là một loại xa xỉ phẩm, ta cũng không biết có nên vì tình cảm này mà buông bỏ tự do đang tới gần hay không.
Thở dài một hơi, ta cảm thấy mình hít thở cũng khó khăn, trước mắt lại hiện lên hình ảnh, ta cầm cung bắn chết Toàn Tuệ Kiều.
Thân hình mềm mại của nàng ngã xuống nước, máu tươi tự dưng lại bốc ngược lên không trung, hiện lên trước mắt của ta.
Ta thống khổ nhắm mắt lại, bỗng nhiên ngẩng đầu, khó nhọc thở hổn hển, rồi gào lên một tiếng.