Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

chương 71: diễm đấu. (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vân Na yêu kiều quát lên một tiếng, trường thương hướng ta đâm tới, ta nhảy một cái, vọt lên phía trước, né qua sự công kích của mũi thương, sống đao đập vào cán thương, làm cho trường thương rung lên, phát ra một tiếng long ngâm.

Hoàn Nhan Vân Na thản nhiên cười, trường thương như du long quay đầu tấn công, đè trường đao của ta xuống dưới, ta thối lui về phía sau, rút trường đao ra.

Nhưng trường thương lại theo sát như hình với bóng, mũi thương hoa lên cái, đột nhiên chuyển biến phương hướng, đâm thẳng vào vai trái của ta.

Xuy một tiếng, trường bào ở vai trái của ta đã bị rách, Vân Na hiển nhiên là hạ thủ lưu tình, nếu như đối địch ở trên chiến trường, thương này chắc hắn đã đâm xuyên qua vai trái.

Hoàn Nhan Vân Na khẽ cắn môi anh đào, cái cằm đẹp lại hếch lên cao.

Trường thương trong tay lần thứ hai hướng ta đám tới, ta dự đoán đường đi của mũi thương, thân thể xoay tròng tránh thoát, sau đó vọt tới giữa Diễn Vũ Thính.

Đôi mắt đẹp của Hoàn Nhan Vân Na một lần nữa trở nên lạnh lùng, nàng quán chú nội lực lên trường thương.

Bóng hình màu đỏ lập tức di chuyển, giống như hoa tươi nở rộ, trong đầu ta đột nhiên thanh tĩnh, Vô Gian Huyền Công tự vận chuyên ở trong đan điền, nội lực quán chú vào thân đao, khiến nó trở nên sáng loáng như tuyết.

Hoàn Nhan Vân Na quát một tiếng, giơ cao trường thương nhanh như tia chớp đâm ra, võ công của ta trải qua lần huấn luyện Cách Đấu thuật, có thể nói là đột nhiên tăng mạnh.

Ta chém ngang trường đao, xảo diệu dán sát vào mũi thương của Hoàn Nhan Vân Na, cổ tay xoay tròn, kéo trường thương sang một bên.

Hoàn Nhan Vân Na biến hóa rất nhanh, trường thương linh động, giống như linh xà thoát khỏi gông cùm của trường đao, đao thương va chạm, phát ra một tiếng kêu chói tai.

Hai vai của chúng ta chạm vào nhau, thân thể tiếp xúc với nhau trong một thòi gian ngắn, Hoàn Nhan Vân Na tại chỗ nhảy lên, thân thể mềm mại xoay tròn trên không trung.

Mũi thương của nàng đâm thẳng vào ngực của ta, một luồng khí mạnh mẽ từ trên không trung ép xuống.

Ta chuẩn xác nhắm chặt vị trí đầu thương của nàng, dùng trường đao điểm vào mũi thương.

Đao và thân thể của ta đồng thời xoay tròn, hóa giải đại bộ phận lục lượng của nàng.

Hoàn Nhan Vân Na mũi thương thu về, xoay ngược đâm vào thân đao, thân hình khẽ lướt qua đỉnh đầu của ta.

Ta biết tình thế không ổn, thân hình theo bản năng nhảy vọt lên phía trước, nhưng dù vậy vẫn không tránh thoát khỏi một thương từ trên cao đâm xuống của Hoàn Nhan Vân Na.

Mũi thương lạnh lẽo trượt dọc theo sống lưng của ta, cái trường bào bị nàng xé thành hai nửa.

Ta có chút chật vật cởi áo, nếu như Hoàn Nhan Vân Na không phải là hạ thủ lưu tình, thì thân thể ta đã bị xé thành hai mảnh.

“Tướng quân hình như đánh thật!”

Ta cởi áo khác ném vào một góc của Diễn Vũ Thính.

Hoàn Nhan Vân Na đắc ý ngẩng đẩu lên, lắc lắc ngón trỏ, chỉ ý là ta không phải đối thủ của nàng.

Hành động càn rỡ của nàng nhất thời kích phát lòng háo thắng mạnh mẽ trong lòng của ta.

Hai tay của ta cầm trường đao, những đường cong hoàn mỹ trên thân hiện lên.

Ta hét lớn một tiếng vung trường đao, toàn lực công tới vị trí của nàng.

Hoàn Nhan Vân Na đã xuất thương trước khi ta xuất đao.

Ta nở nụ cười giảo hoạt, buông trường đao trong tay, thân hình hướng thẳng vào mũi thương, ta đoán Vân Na chắc chắn sẽ không đả thương ta.

Quả nhiên không ngoài dự liệu của ta, Hoàn Nhan Vân Na bất đắc dĩ phải thu trường thương về.

Ta thừa cơ hội này, thân hình nghiêng qua một bên, dùng tốc độ cao nhất vọt tới, đao phong sắc bén lướt qua vai của nàng, làm cho ống tay áo bén trái của nàng chậm rãi bay xuống, để lộ một cánh tay kiều diễm như tuyết.

Ta học theo động tác của Hoàn Nhan Vân Na, lắc lắc ngón tay.

Hoàn Nhan Vân Na khuôn mặt ửng đỏ, cũng không che giấu cảnh xuân mà lại càng tấn công ta một cách mãnh liệt.

Với ta mà nói, nàng càng tấn công mãnh liệt bao nhiêu, thì cơ hội của ta càng nhiều.

Hoàn Nhan Vân Na thấy liên tiếp tiến công không có kết quả, không khỏi phập phồng bất an, hơn nữa ta toàn dùng đấu pháp vô lại, biết nàng không muốn đả thương ta cho nên xuất thủ chẳng theo quy củ nào cả.

Ta chọn đúng thời cơ, thừa dịp trước ngực nàng mở rộng, một đao dọc theo cổ nàng xuống dưới.

Cái áo đang mặc của Hoàn Nhan Vân Na lập tức bị xé rách, để lộ bộ ngực phập phồng trơn bóng.

Tuy rằng nàng còn mang theo yếm ngực, nhưng mà những đường cong của nó khiến ta phụt máu.

Hoàn Nhan Vân Na vừa thẹn vừa vội, phương thức xuất chiêu cũng thay đổi, nàng học theo cách của ta, bỏ qua phòng thủ.

Chúng ta thương đâm đao chém, ai cũng muốn đánh bại đối phương, nhưng cũng sợ tổn thương tới nhau.

Ta do dự nên biến thành bị động, Hoàn Nhan Vân Na chọc một thương vào đai lưng của ta.

Cái quần của ta bị đứt dây buộc, lập tức rơi xuống đất.

Nàng không để cho ta có cơ hội thở dốc, cử thương đâm tới yết hầu của ta.

Do hai chân của ta bị hạn chế, nếu lui về phía sau, thì chắc chắn sẽ ngã nhào trên mặt đất.

Ta vung trường đao chắn trường thương lại, lắc mình một cái vọt tới phía sau của nàng, tay trái lập tức ôm lấy thân thể mềm mại, tóm chặt cổ tay cầm thương của nàng.

Ta kề sát vào miếng lụa mềm mại trước ngực, sự tiếp xúc không khoảng cách như thế này khiến ta có phản ứng sinh lý, ta không khống chế được nữa, hôn lên mặt nàng một cái.

Hoàn Nhan Vân Na đỏ mặt, giãy dụa thoát khỏi lòng của ta, nói:

“Ngươi là đồ khinh bạc.”

Ta mỉm cười nói:

“Hình như là Hoàn Nhan tướng quân xé ý phục của ta trước.”

Thấy những đường cong xinh xắn của nàng, ta đâu còn kiềm chế được nữa, đưa một tay ra, ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, cố sức hôn lên đôi môi anh đào đỏ rực.

Thân thể mềm mại của Hoàn Nhan Vân Na trở nên nóng rực, sự không kiêng kỵ của ta khiến cho thân hình nàng bủn rủn, dịu dàng nói:

“Ngươi... Cái tên cuồng đồ... Mau thả ta ra..”

Ta có được cơ hội tốt, sao có thể đễ dàng buông tha như vậy, đưa tay cởi cái yếm trước ngực.

Hoàn Nhan Vân Na kinh dị, bỗng nhiên giãy ra, ta bị tình mê ý loạn, cho nên bị nàng đẩy một cái, đập đầu xuống đá xanh, suýt nữa thì ngất đi.

“Ngươi không sao chứ?”

Hoàn Nhan Vân Na ân cần nói.

Ta xoa cái ót ngồi dậy, ánh mắt một lần nữa lại rơi vào bộ ngực của nàng.

Hoàn Nhan Vân Na khuôn mặt đỏ ửng, nói:

“Ngươi quả nhiên không phải người tốt.”

Nàng đứng dậy đi về phía sau màn chen, ta tuy rằng sắc đảm trùm trời, nhưng cũng biết Hoàn Nhan Vân Na là người thận trọng, nếu có những hành động quá mức, sẽ khiến nàng xem nhẹ.

Quần áo của nàng bị ta làm rách, đương nhiên là không cách nào mặc được nữa.

Hoàn Nhan Vân Na thay một bộ trường bào màu xanh, thấy ta chật vật, nên che miệng cười.

Ta cười nói:

“Lại còn hả hê, chẳng phải chuyện này do Hoàn Nhan tướng quân gây lên sao, mau đi tìm y phục cho ta thay.”

Hoàn Nhan Vân Na cười duyên nói:

“Chỗ này của ta đều là quần áo nữ tử, ngươi có thể mặc được không? Xem ra ngươi chỉ còn cách cứ như thế này mà đi ra ngoài.”

Diễm đấu ()

Ta cố ý nói:

“Ta như thế này đi ra ngoài cũng không sao nhưng người bên ngoài nhìn thấy nhất định sẽ nghĩ ngợi lung tung.”

“Nghĩ ngợi lung tung cái gì?”

“Ta đoán bọn họ sẽ nghĩ, Hoàn Nhan đại tướng quân ham mê mỹ sắc của ta, có mưu đồ bất chính...”

Hoàn Nhan Vân Na nhẹ giọng phì phì nói:

“Loại ý nghĩ xấu xa này chỉ ngươi mới có.”

Nàng đưa tay về phía sau lưng, đem một bộ võ sĩ phục ném tới:

“Ngươi thử xem.”

Ta cười thay quần áo, Hoàn Nhan Vân Na thu hồi những vật dụng đã nằm ngổn ngang trên mặt đất.

“Vân Na, nàng định gả cho lão ô quy kia hả?”

Ta biết tâm ý của Hoàn Nhan Vân Na, nên cách xưng hô cũng chuyển sang thân thiết.

Hoàn Nhan Vân Na không trực tiếp trả lời vấn đề của ta:

“Kỳ đại hôn của ta là thời cơ tốt nhất cho ngươi rời khỏi Hắc Sa thành. Mọi người ai cũng chú ý tới kỳ đại hội này, đối với ngươi và Ô thị sẽ không còn quan tâm như trước nữa.”

Ta kiên quyết lắc đầu nói:

“Ta quyết không rời khỏi đây một mình.”

Hoàn Nhan Vân Na nói:

“Ta sẽ bảo Thanh Thanh cùng đi với ngươi.”

Ta nắm lấy bàn tay của nàng, nói:

“Nàng đâu có bất kỳ tình cảm gì với Hoàn Nhan Liệt Thái, cần gì phải nhảy vào chốn dầu sôi lửa bỏng? Nếu như nàng thực sự gả cho hắn, thì Dực Hổ sẽ vui sướng hay sao? Lẽ nào nàng muốn hắn mang theo tâm trạng day dứt mà sống?”

Hoàn Nhan Vân Na nói:

“Nếu như ta theo ngươi rời đi, Dực Hổ có lẽ sẽ lênh đênh, đâu còn tương lai nữa? Ta đối mặt với phụ mẫu ở suối vàng như thế nào đây?”

Ta lớn tiếng nói:

“Chắc chắn không, ta cùng nàng bồi dưỡng Dực Hổ trưởng thành.”

Hoàn Nhan Vân Na chậm rãi lắc đầu nói:

“Có một số việc không đơn giản như ngươi tưởng tượng, ta chỉ muốn nó có một cuộc sống bình yên.”

“Bình yên hay không thì phải nghĩ từ khía cạnh của Dực Hổ, khó khăn và khốn cảnh mới là phương thức tốt nhất cho nó phấn đấu!”

Đôi mắt đẹp của Hoàn Nhan Vân Na bỗng nhiên sáng ngời.

Ta thâm tình nói:

“Cho dù phải dùng phương pháp nào, ta cũng sẽ không để cho nàng gả cho Hoàn Nhan Liệt Thái, bởi vì ta yêu nàng, ta không bao giờ để cho nữ nhân mình thích đi lấy người khác!”

“Ngươi rất bá đạo!”

Thần sắc của Hoàn Nhan Vân Na vẫn như trước, không cảm động vì ta biểu lộ chân tình.

“Nàng tự hỏi lòng mình xem, chẳng nhẽ ta không có vị trí nào trong lòng nàng hay sao?”

Hoàn Nhan Vân Na u oán thở dài một hơi, nàng xoay người đi vào trong phòng.

Ta đi theo phía sau của nàng, Hoàn Nhan Vân Na lấy một tấm địa đồ, trải ra bàn, ta cúi đầu nhìn xuống, hóa ra đây là một tấm bản đồ đường đi.

Hoàn Nhan Vân Na nói:

“Đây là tấm bản đồ ghi lại kết cấu của hoàng cung, ta đã nghĩ, biện pháp rời khỏi Hắc Sa thành chỉ có một.”

Ta thấp giọng nói:

“Nàng muốn trong lúc xuất giá bỏ trốn?”

Hoàn Nhan Vân Na gật đầu, trong lòng ta mừng như điên, Hoàn Nhan Vân Na rốt cục cũng quyết định cùng ta rời khỏi đây.

Nhưng mà ta lại cảm thấy khó hiểu vô cùng, lúc đó ta và người khác thoát thân sẽ dễ, đối với Hoàn Nhan Vân Na thì lại khác.

Nàng là người bị vạn ánh mắt nhìn vào, chẳng nhẽ nàng vẫn ôm quyết tâm thành hôn?

Hoàn Nhan Vân Na nói:

“Ta đã từng nghe phụ thân nói qua, Tiên Hoàng có nhờ Mặc Vô Thương xây dựng một địa đạo, kéo dài từ hoàng cung ra ngoài thành.”

Trong lòng ta chấn động, lập tức hiểu ý của Hoàn Nhan Vân Na ta nhìn kỹ tấm bản đồ, nhưng không nhìn thấy ký hiệu như lời mà nàng nói.

Hoàn Nhan Vân Na nói:

“Điều này chỉ có một mình Mặc Vô Thương biết mà thôi, tiên hoàng trước khi chết, đã hạ lệnh lấp kín cửa vào.”

“Muốn tìm được cửa vào, phải lấy được tin tức từ Mặc Vô Thương.”

Hoàn Nhan Vân Na nói:

“Mặc Vô Thương đã ẩn cư từ năm năm trước, không hỏi bất cứ chuyện triều chính nào, muốn hắn nói ra việc này, chắc là sẽ rất khó.”

“Ta đi gặp hắn, cho dù phải trả một cái giá lớn như thế nào, cũng phải tìm được cửa vào.”

Hoàn Nhan Vân Na nói:

“Phụ thân ta lúc còn sống là bằng hữu tâm đầu ý hợp của Mặc Vô Thương, bảo Dực Hổ dẫn ngươi đi, hắn nhất định sẽ đồng ý gặp mặt.”

Ta và Dực Hổ cùng nhau đi tới Lạc Mai sơn trang, Dực Hổ là môn hạ của Mặc Vô Thương, nhưng mà chỉ tiếc nó trời sinh tính tình cố chấp.

Nó không thích Mặc Vô Thương một chút nào, thậm chí nhiều năm rồi cũng chẳng thèm hỏi thăm tới lão.

“Su phụ! Mặc lão đầu nhi tính tình rất kỳ quái, người tìm hắn làm gì?”

Ta không đem mục đích nói cho Dực Hổ, mỉm cười nói:

“Một ngày làm thầy, suốt đời làm cha, Mặc tiên sinh nói như thế nào cũng đã truyền thụ cho ngươi học vấn, tại sao ngươi lại ở sau lưng nói xấu ông ta như vậy được.”

Dực Hổ chu cái miệng nhỏ nhắn nói:

“Lão chẳng bao giờ coi ta là đồ đệ, mấy năm nay hắn có dạy cho ta cái gì đâu.”

Sơn trang mặc dù tên là Lạc Mai, nhưng xung quanh chẳng có một gốc mai nào, thay thế mai là một loại cây màu đỏ, từ xa nhìn lại, sơn trang giống như một ngọn lửa.

Đi vào trong rừng, đường đi trở nên rắc rối phức tạp, ở phía trước đều có ba con đường, thông ra ba hướng khác nhau, ẩn chứa vô số cơ quan huyền diệu.

Dực Hổ đi trước dẫn đường, nó tuy rằng chẳng học thành tài môn nào, nhưng mà đoạn đường này cũng không làm khó được nó. Hai người chúng ta đi vòng vèo mấy lượt, mới tới được cửa của Lạc Mai sơn trang.

Cửa lớn đã mở, dường như chủ nhân biết có khách đến.

Đi vào đại môn, thì thấy phía trước toàn là nước, nếu như muốn đi vào trong nội viện, thì nhất định phải dùng đường thủy. Thế nhưng trên mặt nước chỉ có một cái cầu hai nhịp, ở giữa thiếu chừng tám trượng.

Dực Hổ nói:

“Mặc lão đầu nhi thích nhất là làm ra vẻ huyền bí.”

Hắn la lớn:

“Mặc tiên sinh, là ta!”

Từ bên tai vang lên thanh âm của cơ quan kẽo kẹt, một đoạn cầu thiếu nổi lên từ dưới mắt nước, vừa khít vào hai đoạn cầu có từ trước, ta thầm nghĩ:

“Mặc Vô Thương quả nhiên có tài cái thế thần thông, thiết kế cơ quan đã tới trình, độ điêu luyện.”

Đi tới bờ bên kia, cầu gỗ phía sau lại chìm xuống mặt nước, có một thanh niên chừng hai mươi tư tuổi, ngồi trên xe lăn mỉm cười nhìn chúng ta, nói:

“Dực Hổ! Ngươi cuối cùng cũng tới rồi sao?”

Dực Hổ nói:

“Hôm nay ta tới là dẫn sư phụ đi gặp Mặc tiên sinh.”

Thanh niên trước mặt lập tức dùng hai mắt đánh giá ta hồi lâu.

Diễm đấu ()

Ta chắp tay hành lễ nói:

“Tại hạ Long Tắc Linh, đặc biệt tới bái phỏng Mặc lão tiên sinh.”

Hắn có chút kinh ngạc nói:

“Ngươi là người Hán?”

Ta gật đầu cười:

“Vị huynh đài này cũng là người Hán.”

Thanh niên kia mỉm cười nói:

“Tại hạ Gia Cát Tiểu Liên, Mặc Vô Thương là sư phụ ta.”

Xe lăn có cơ quan, có thể di chuyển, hắn xoay người, đi về phía sau viện.

Dực Hổ kéo ta đi theo phía sau hắn, hai bên đường cây cối tỏa hương thơm, oanh ca yến hót, giống như vùng sông nước Giang Nam.

Gia Cát Tiểu Liên vừa đi vừa giới thiệu cho chúng ta:

“Đường bên trong phủ đều dựa theo Cửu Cung bát quái bố trí, các ngươi nhớ theo sát ta.”

Đi qua một hành lang, vòng qua một bức tường, một mùi hương thơm ngát bay tới, trước mắt chúng ta xuất hiện một biển hoa màu đỏ, từ hình dạng đóa hoa, thì không thể nghi ngờ nó là hoa sơn trà.

Ta không khỏi lấy làm kỳ quái, nói:

“Tại Mạc Bắc sao lại có hoa sơn trà Miền Nam?”

Gia Cát Tiểu Liên mỉm cười nói:

“Sư phụ ta học tập thiên nhân, cho dù có trên tuyết phong cũng có thể làm hoa trà nở rộ.”

Hắn chỉ ngón tay về một phía, ta theo đó nhìn lại, hóa ra huyền cơ được giấu trong thứ đó, phía trên chúng ta là một lớp kính do thủy tinh chế thành, có tác dụng che mưa che nắng, nhưng không hề ngăn ánh mặt trời chiếu vào bên trong.

Gia Cát Tiểu Liên lại chỉ vào tám ông táo ở các góc tường nói:

“Mỗi khi chuyển sang thời tiết lạnh của mùa đông, chúng ta có thể lợi dụng chúng đốt lửa, bên trong có hơi nước, như vậy thì quanh năm có thể ấm.”

Ta cảm thán nói:

“Trong thiên hạ chỉ có duy nhất tiên sinh mới có thể trồng hoa sơn trà ở Mạc Bắc.”

Chúng ta đi qua nhà ấm trồng hoa, đến nơi sinh hoạt hàng ngày của Mặc Vô Thương, nơi đây có bảy phòng nhỏ khác nhau, được dùng gỗ chế thành, chúng trước xây dựng theo phương vị của sao Bắc Đẩu.

Gia Cát Tiểu Liên dẫn chúng ta đi đến một căn nhà gỗ ở giữa, nhìn từ bề ngoài, gỗ của căn nhà này phẩm chất không đồng nhất, nhưng lại rất có trật tự, không mất vẻ đẹp tự nhiên. Đúng là chúng tạo lên hứng thú và một phong cách riêng.

Xung quanh nhà gỗ có không ít kỳ hoa dị thảo, tản mát ra mùi thơm ngát, quyện cùng với mùi hương của gỗ, tạo thành những mùi hương đặc biệt, khiến người khác phải si mê!

Trước cửa nhà gỗ, có sáu bậc thang bằng gỗ, sau bậc thang lại là một hành lang gấp khúc, đi thẳng vào trong nhà.

Sự bố trí bên trong cũng tương tự như bên ngoài, mặt tường, sàn nhà đều dùng vật liệu bằng gỗ chế thành, rèm cửa sổ thì là hàng dệt thủ công, cái bàn trong đại sảnh thì là một gốc cây, ngay cả dụng cụ như chén cũng được chế thành từ gỗ, lại càng toát lên vẻ giản dị tự nhiên.

Nhà gỗ ít cửa sổ, nhưng ánh sáng trong phòng rất đầy đủ, ta nhất thời hiếu kỳ, đưa mắt nhìn xung quanh, muốn tìm ra nơi phát ra tia sáng.

Ta rốt cục phát hiện ở trên nóc nhà có một cái cửa sổ, nó được làm từ một miếng ngọc lưu ly hiếm thấy. Ánh sáng có thể xuyên qua ngọc lưu ly, chiếu vào trong phòng.

Gia Cát Tiểu Liên gọi tới một đồng nhi, pha hương trà cho chúng ta.

Thái độ của hắn ưu nhã, nếu như hai chân không bị tàn tật, thì cũng được tính là một mỹ thiếu niên.

Ta mỉm cười nói:

“Mặc tiên sinh không ở chỗ này ư?”

Gia Cát Tiểu Liên cười nhạt nói:

“Gia sư đang ở Quan Tinh Lâu tĩnh tu (yên lặng suy nghĩ), lúc này sợ rằng không tiện quấy rối.”

Mặt của ta lộ vẻ thất vọng.

Gia Cát Tiểu Liên nói:

“Long công tử có chuyện gì, có thể nói thẳng với tại hạ, tại hạ có thể thay tiên sinh giải quyết.”

Ta áy náynói:

“Chư Cát huynh chớ trách, chuyện này ta chỉ có thể nói với tiên sinh mà thôi.”

Gia Cát Tiểu Liên mỉm cười nói:

“Đã như vậy, Long công tử xin đợi ở nơi này một lát.”

Dực Hổ không nhịn được nói:

“Lão sớm không tĩnh tu, chậm không tĩnh tu, lại đúng thời gian chúng ta tới gặp tĩnh tu. Có phải là không muốn gặp chúng ta có phải không?”

Ta trách mắng:

“Dực Hổ, không được vô lễ.”

Gia Cát Tiểu Liên hiển nhiên đã biết tính tình của Dực Hổ, cười nói:

“Thực không dám dấu diếm, Gia sư tối hôm qua cả đêm quan sát trăng sao, sáng sớm hôm nay mới nghỉ ngơi.”

Ta cười nói: “Dù sao ta cũng không có chuyện gì, có thể yên tâm ở đây chờ Mặc tiên sinh, hơn nữa...”

Ta giương chén trà trong tay lên nói:

“Mạc Bắc rất hiếm loại Quân Sơn Ngân Châm chính tông như thế này.”

Gia Cát Tiểu Liên hai mắt sáng ngời:

“Long huynh còn chưa mở chén thưởng thức, sao có thể biết đây là Quân Sơn Ngân Châm chính tông?”

Ta mỉm cười nói:

“Dù chưa mở chung trà, nhưng cũng có thể ngửi được mùi hương thơm ngát.”

Ta nhẹ nhàng mở chung trà, lại khen:

“Quả nhiên là trà ngon.”

“Vì sao lại biết được?”

Gia Cát Tiểu Liên hứng thú hỏi.

Ta thưởng thức một ngụm trà nói:

“Trà này lá rất to, trên thực tế lá lại thẳng, thân vàng óng ánh, có màu bạc, nước trà màu da cam trong suốt, mùi hương thanh thuần, tư vị ngọt ngào thoải mái, chắc chắn phải là trà Quân Sơn.”

Ta đã nhận ra trong mắt Gia Cát Tiểu Liên tràn ngập tán thưởng, mượn cơ hội này khoe khoang mình trà nghệ tinh thâm cũng được.

Ta thở dài nói:

“Có một điều không hoàn mỹ là...”

Gia Cát Tiểu Liên nói:

“Long huynh xin cứ nói thẳng.”

Ta đặt chung trà xuống, nói:

“Dụng cụ để pha Quân Sơn Ngân Châm tốt nhất là dùng chén thủy tinh trong suốt. Khi dùng chén thủy tinh pha trà, thì có thể thấy cuống lá trà hướng lên trên, đầu hướng xuống dưới, nổi trong mặt nước, sau đó từ từ hạ xuống, lúc đó chúng ta cầm chén lên, lắc đi lên lắc xuống ba lần, vì vậy mới có tên Quân Sơn Ngân Châm” Tam khởi tam lạc".

Gia Cát Tiểu Liên khen:

"Long huynh quả nhiên kiến thức phi phàm."

Ta cười nói:

"Múa rìu trước mặt Lỗ Ban, Chư Cát huynh không nên chê cười."

Gia Cát Tiểu Liên nói:

"Long huynh khí vũ hiên ngang, cử chỉ phi phàm, tuyệt không phải nhân vật tầm thường."

"Chư Cát huynh còn có thể xem tướng?"

Gia Cát Tiểu Liên mỉm cười nói:

"Có biết một... Hai..."

Hắn hai mắt hoi nheo lại ngưng mắt nhìn ta nói:

"Long huynh trán rất rộng, anh hoa nội liễm, trong ánh mắt uẩn ý (chứ đựng nhiều ý) vô cùng, có kiểu ngồi ẩn chứa tư thế của Long Hổ."

Trong lòng ta chấn động, nhìn thẳng vào Gia Cát Tiểu Liên, hai mắt người này tràn ngập cơ trí, chẳng nhẽ lại lợi hại như vậy? Hay là hắn đã đoán ra thân phận của ta?

Ta cười ha ha nói:

"Tại hạ chẳng qua chỉ là thảo dân, Chư Cát huynh không nên pha trò ta."

Gia Cát Tiểu Liên nở nụ cười, hắn chỉ Dực Hổ nói:

"Dực Hổ từ trước đến nay ngang ngạnh, duy chỉ có thuận theo huynh đài, mệnh số cũng ẩn hàm trong đó, Gia sư đã từng xem tướng cho nó, Dực Hổ chính là võ khúc chi tương, ngày sau tất sẽ trở thành một đại tướng tài rong ruổi sa trường."

Ta đối với Huyền học mệnh lý () từ trước tới nay không quá tin tưởng, thế nhưng kiến giải của Gia Cát Tiểu Liên đã làm cho ta không khỏi tin vài phần.

() Huyền học: Trào lưu triết học duy tâm do Hà Yên, Vương Bật thời Ngụy Tấn sáng lập, bằng cách nhào nặn tư tướng của Lão tử, Trang tử và Nho gia.

Mệnh Lý: Số mệnh.

Ta chợt nhớ tới khi ở Khang đô, Tào Duệ đã từng cho ta một chữ "Tù", trong lòng chợt có suy nghĩ, nói:

"Không biết Chư Cát huynh có biết đoán chữ không?"

Gia Cát Tiểu Liên mỉm cười nói:

"Long huynh muốn ta đoán chữ gì?"

Ta dùng đầu ngón tay chấm một chút nước trà, viết một chữ "Tù" thật to trên bàn trà.

Gia Cát Tiêu Liên mày kiêm nhăn lại, xem một lúc lâu, nói tới cũng kỳ quái, chữ nhân trong chữ tù lại đột nhiên biến mất (Tù: 囚- chữ Nhân trong chữ Khẩu).

Gia Cát Tiểu Liên thâm ý liếc mắt nhìn ta, nói:

"Chữ này không cần ta giải, bản thân nó đã tự nói rõ những biến hóa của mình."

Ta có không hiểu nhìn hắn.

Gia Cát Tiểu Liên nói:

"Người đang bị nhốt trong bốn bức tường, đó là vì một chữ Tù. Tường không đổ mà người biến mất, thì ám chỉ một chữ “đào” , nếu ta đoán không sai, đó chính là suy nghĩ của Long huynh."

Lúc này ta lại hoài nghi Gia Cát Tiểu Liên có phải là người mang tài cao hay không. Hắn chỉ dựa vào một chữ mà đoán được suy nghĩ trong lòng ta, người này xem ra đã được chân truyền của Mặc Vô Thương.

Diễm đấu ()

"Tiểu Liên, con lại đang xem tướng cho khách nhân phải không?"

Một thanh âm âm nhu vang lên, thứ thanh âm này ta không có gì xa lạ cả, bởi nó chính là giọng điệu của thái giám trong cung.

Ta đoán là Mặc Vô Thương đã tới, lão ở Đại Khang chịu cung hình, thanh âm đương nhiên là phải âm dương quái khí rồi.

Mặc Vô Thương mặc trường bào màu xám, chậm rãi đi vào trong nhà gỗ, lão mặc dù không ở Trung Nguyên đã nhiều năm, nhưng trang phục trên người vẫn mặc theo lối người Hán.

Thân hình lão cao lớn, vai hai rũ xuống, làn da màu trắng, có chút xám lại, mi dài buông xuống, trong hai mắt hiện lên sự tang thương. Có lẽ do thời gian, cho nên khuôn mặt hắn đã cứng ngắc, không nhìn ra biến hóa gì cả.

Ta cuống quít đứng dậy, cung kính nói:

"Mặc tiên sinh! Vãn bối Long Tắc Linh đặc biệt tới bái..."

Mặc Vô Thương lạnh lùng cắt ngang lời của ta nói:

"Ngươi tìm ta có mục đích gì?"

Ta ngơ ngác, vạn lần không ngờ Mặc Vô Thương lại cự tuyệt người ngoài ngàm dặm nhanh như vậy, có khi ta đã hao tổn một phen tâm cơ rồi.

Gia Cát Tiểu Liên nói:

"Sư phụ, Dực Hổ mang vị Long công tử này tói có việc thỉnh giáo."

Mặc Vô Thương hờ hững gật đầu, lạnh lùng nhìn ta một cái nói:

"Ngươi đi theo ta."

Ta theo Mặc Vô Thương đi tới tiểu lâu thứ năm, đây chính là Quan Tinh Lâu, là nơi Mặc Vô Thương dùng nó để quan sát trăng sao và kiểm tra hiện tượng thiên văn. Nó cao năm tầng, phía bên trái có đủ địa đồ của các quốc gia, bên phải là tử vi và đồ án.

Mặc Vô Thương chậm rãi ngồi xuống bồ đoàn, giống như là đang nhập định, ta không dám quấy rầy lão, đành phải ngồi một bên, đợi hắn tỉnh lại.

Mặc Vô Thương dường như cố ý thử thách sự kiên trì của ta, từ sáng sớm đến buổi chiều, rồi hoàng hôn lão một câu cũng không nói. Ta ngồi cả ngày, mắt thấy trời đã tối, trong lòng muốn đứng dậy rời đi.

Nhưng khi nhớ tới số phận của Hoàn Nhan Vân Na, ta lại kiềm chế kích động trong lòng, thầm đọc khẩu quyết của Vô Gian Huyền Công, xua tan phiền muộn trong lòng.

Từ trong đan điền có một luồng khí thanh lương di chuyển khắp châu thân, sự phiền muộn trong lòng đã bị xua đi, dần dần chuyển sang trạng thái không minh, bất tri bất giác ta đã trở thành một phần của tự nhiên.

Bóng đêm làm hiện rõ vô số trời sao, Mặc Vô Thương bỗng nhiên thở dài một tiếng.

Lão chậm rãi đứng dậy, đưa mắt nhìn về phía chân trời xa xăm, hồi lâu mới nói: "Ngươi rốt cuộc đã tới!"

Ta thầm nghĩ trong lòng:

"Gia Cát Tiểu Liên thân là đệ tử của hắn mà đã lợi hại như vậy, nếu như nói tới thuật xem tướng của Mặc Vô Thương lại càng tinh thâm hơn, nói không chừng hắn đã đọc được ý đồ tới đây của ta."

Mặc Vô Thương chỉ vào một cái máy bên người, nói:

"Ngươi đi qua đi nhìn xem đi."

Trong lòng ta hiếu kỳ đi tới, một hài đồng đặt một tấm thủy tinh vào trong ống kính, trong tầm nhìn của ta xuất hiện vô số ngôi sao, hóa ra đây là dụng cụ mà Mặc Vô Thương dùng nó để quan sát trăng sao.

Mặc Vô Thương nói:

"Ba năm trước ta phát hiện một ngôi sao mới ở phía Tây, lúc ngôi sao mới này mới xuất hiện, thì quang mang ảm đảm, thế nhưng nửa năm sau đó nó đột nhiên chói mắt dị thường, căn cứ theo suy tính của ta, ngôi sao mới này tới từ vị trí của Đại Khang."

Trong lòng ta chấn động, ngôi sao mới mà Mặc Vô Thương nói không phải là ta đấy chứ? Ta chuyển ống kính về phía Đại Khang, nhưng không nhìn thấy ngôi sao kia như lời lão nói.

Mặc Vô Thương nói:

"Sau đó sự kỳ quái đã xảy ra, nửa năm sau, ngôi sao mới bắt đầu chuyển hướng sang phía Đông."

Hắn dùng tay di chuyển dụng cụ sang hướng khác, trước mắt ta xuất hiện một bầu trời sao khác, ta trước mắt xuất hiện mặt khác một bức tinh đồ.

Mặc Vô Thương nói:

"Ngôi sao mới này di chuyển sang lãnh thổ Đại Tần, Tử Vi tinh của Đại Tần bắt đầu ảm đạm đi, không lâu sau thì truyền tới tin tức Tuyên Long hoàng đế băng hà."

Ta xoay người bán tín bán nghi nhìn về phía Mặc Vô Thương, mấy tin tức này hẳn là đã sớm truyền đến Đông Hồ, Mặc Vô Thương có lẽ dùng nó làm sự kiện để suy đoán.

Trên mặt Mặc Vô Thương hiện lên một nụ cười cực kỳ khó coi, hắn đưa tay chỉ hướng trời cao, nói:

"Ngươi xem!"

Ta ngửa đầu nhìn lại, thì thấy trong đêm, bầu trời đầy sao lấp lánh, cạnh sao Bắc Đẩu có một ngôi sao lấp lánh tới mức chói mắt.

Mặc Vô Thương nói:

"Ngôi sao mới kia hiện tại đã di chuyển sang lãnh thổ Đông Hồ, hai ngày nay nó lệch khỏi quỹ đạo, có xu hướng xuôi Nam."

Ánh mắt của hắn lấp lánh nhìn thẳng ta nói:

"Nếu như ta đoán không sai, ngươi chính là ngôi sao mới đến từ Đại Khang kia."

Hắn phân tích nhịp nhàng ăn khớp, tuy rằng hắn có thể đoán được ta từ Đại Khang tới, nhưng tại sao hắn có thể đoán được ta đã từng qua Đại Tần?

Ta cười nói:

"Mặc tiên sinh có thể đoán ra mục đích lần này của ta đến đây không?"

Mặc Vô Thương cười nhạt nói:

"Ngươi muốn xuôi Nam, mục đích lần này của ngươi là muốn tìm ta trợ giúp ngươi rời khỏi Đông Hồ."

Lúc này, trong lòng ta chỉ còn hai chữ khâm phục, hướng Mặc Vô Thương vái một cái thật sâu, nói:

"Vãn bối Long Tắc Linh khấu kiến tiên sinh!"

Mặc Vô Thương lạnh lùng nói:

"Ta đã nói tới mức như vậy, ngươi vẫn còn che giấu thân phận với ta đủ thấy người không có thành ý, Long Dận Không, ngươi cho ta là lão hồ đồ ư?"

Lão nói một câu vạch trần thân phận của ta, ta nhịn không được toát mồ hôi lạnh, ngơ ngác đứng im tại chỗ, không biết nói cái gì cho phải.

Mặc Vô Thương nói:

"Từ khi phát hiện ngôi sao kia đột nhiên trở nên sáng chói, ta bắt đầu lưu ý tới sự biến đổi của các quốc gia, đầu tiên là ngươi nhập Tần làm con tin, sau đó là theo Bạch Quỹ xuất chinh, hành trình này hoàn toàn ăn khớp với sự di chuyển của ngôi sao mới kia."

Trong lòng ta âm thâm tự đánh giá:

"Lúc trước Mặc Vô Thương bị phụ hoàng ta làm hại, sau đó mới liều mạng bỏ trốn xa xứ, hôm nay hắn đoán ra thân phận của ta, sao có thể đơn giản mà giúp ta được. Nói không chừng hắn có thể vạch trần thân phận của ta với người Hồ, nếu như vậy, thì tình cảnh của ta càng thêm nguy hiểm."

Nghĩ tới đây, sát niệm trong lòng ta đột nhiên nảy sinh.

Mặc Vô Thương cười nói:

"Ngươi có phải là muốn giết ta diệt khẩu không?"

Ta cười nói:

"Mặc tiên sinh sao lại nói như vậy, ta đâu có ý niệm đó trong đầu?"

Mặc Vô Thương lạnh lùng nói:

"Năm xưa khi ta ở Đại Khang, đã bị phụ thân người làm hại, nếu không vì vậy ta sao có thể thê thảm như ngày hôm nay? Trong thiên hạ ta hận nhất một người, đó là tên hỗn trướng Long Thiên Việt!"

Ta lặng lẽ không nói gì, thủ đoạn mà phụ hoàng ta đối với hắn, đúng là tàn khốc vô cùng.

Mặc Vô Thương nói:

"Tả Trục Lưu vu ta cấu kết với Đông Hồ, ta thực sự cấu kết cho hắn xem, tài của ta không thể sử dụng ở Đại Khang, vậy thì ta mang nó cho người Hồ Lỗ, ta muốn bọn họ phải nếm thử cảm giác hối hận..."

Thanh âm của lão càng lúc càng thê lương.

Ta thở dài nói:

"Mặc tiên sinh đúng là người không chịu khuất nhục, thế nhưng tiên sinh có nghĩ tới những chuyện mà mấy năm nay tiên sinh làm, đâu có ảnh hưởng gì tới Tả Trục Lưu và phụ hoàng ta, nhưng lại làm hại dân chúng vô tội toàn Trung Nguyên."

Mặc Vô Thương cười ha ha, thanh âm của hắn dần biến thành nức nở, ánh mắt của hắn trăn trối nhìn thẳng vào ta, nói:

"Kiếp này ta nuối tiếc nhất cũng là chuyện này, người đáng chết thì lại tiêu dao, bách tính vô tội thì máu chảy thành sông. Ta tự cho mình là người hiểu thiên đạo, nhưng mọi chuyện lại nghịch thiên mà đi, càng đi thì càng lún sâu, từ lâu đã trở thành tội nhân của dân tộc."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio