Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

chương 79: yêu hận (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tha Lý Thuật hồi đáp:

“Sông Lưu Thương địa thế vô cùng kỳ lạ, ở Thải Hồng cốc được chia làm hai nhánh, một nhánh thì trực tiếp chảy về đông nhập biển, còn một nhánh thì chảy theo hướng Bắc vào Nhai Tuân Giang.”

Hoàn Nhan Vân Na nói:

“Nhai Tuân Giang chính là con sông của Triều Tiên phải không?”

“Tướng quân sinh nói không sai, đa phần gỗ của lâm trường Ô thị đều theo Nhai Tuân Giang vận chuyển đến Triều Tiên, sau đó lại từ đó xuôi nam.”

Hoàn Nhan Vân Na lấy làm kỳ quái nói:

“Tổng quản Sát Cáp Thai vì sao lại bỏ gần cầu xa như vậy?”

Tha Lý Thuật cười nói:

“Đều do Đông Hồ thuế má quá nặng, nếu như trực tiếp rời bến từ Hải Vu Vệ thành, thì đại bộ phận lợi nhuận sẽ bị quan quân bóc lột. Từ Triều Tiên rời bến, có thể tiết kiệm được không ít tiền.”

“Có được một quản gia cẩn thận như vậy, Bình Vương điện hạ sắp là người giàu có nhất thiên hạ rồi.”

Hoàn Nhan Vân Na mỉm cười nói, nhưng lại thấy ta nhìn bóng lưng Tuệ Kiều ngơ ngác, nên nhẹ nhàng kéo vạt áo của ta, nói:

“Ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy?”

Ta thở dài nói:

“Không có gì, chỉ là có chút lo lắng cho bệnh tình của Tuệ Kiều.”

Ta cũng không đem chuyện Tuệ Kiều đã khôi phục ký ức nói cho nàng biết.

Vân Na trầm mặc xuống, dường như nàng có điều gì muốn nói rồi lại thôi.

Đi vào Thải Hồng cốc thì mới thấy đây đúng là thiên đường của nhân gian, trong cốc sắc màu rực rỡ, cảnh sắc hợp lòng người, hồ điệp đủ các loại màu sắc tùy ý bay lượn.

Sông Lưu Thương lặng lẽ chảy qua cốc khẩu của Thải Hồng cốc, khi tới cốc khẩu thì chia làm hai.

Hướng đông yên lặng chảy ra biển, còn hướng bắc lại chảy xiết vào phía bắc của Triều Tiên.

Bên bờ sông có dựng hơn mười cái nhà gỗ, trước mười căn nhà này có mười mấy hán tử lưng trần đang bận bịu công việc, nhiệm vụ chủ yếu của bọn họ chính là chuẩn xác điều chỉnh những bè gỗ chảy đúng dòng chảy của con sông.

Tha Lý Thuật nói:

“Nơi này thường công việc là đơn giản, nhánh sông này chảy tới phía Đông thì nước rất bình lặng, nhưng mà khi tới được Vũ Quý, tốc độ chảy lại đột nhiên tăng lớn, công việc lúc đó sẽ khó khăn hơn rất nhiều.”

Mấy hán tử đang làm việc cũng nhìn thấy chúng ta, bọn họ khua tay hai tay hướng chúng ta cao giọng hô lớn.

Tha Lý Thuật cười hướng bọn họ phất tay, hắn ở trong núi sinh hoạt nhiều năm, rất quen thuộc với mọi người ở lâm trường.

Hắn hướng ta nói:

“Chủ nhân hôm nay ở nơi này nghỉ ngơi, ngày mai lại đi tới lâm trường có được không?”

Ta gật đầu nói:

“Được, ngươi đi an bài một chút, sắp xếp chỗ nghỉ cho mọi người.”

Những công nhân kia bố trí cho chúng ta ba căn nhà gỗ, khi ăn cơm ta chợt phát hiện Tuệ Kiều không ở chỗ này, ta nhìn Hoàn Nhan Vân Na hỏi:

“Nàng có nhìn thấy Tuệ Kiều hay không?”

Vân Na lắc đầu, Dực Hổ chỉ vào rừng cây bên trái, nói:

“Thanh Thanh tỷ tỷ nói là sẽ qua bên kia hái hoa.”

Trong lòng ta trầm xuống, lớn tiếng nói:

“Muội ấy đi bao lâu rồi?”

“Hơn nửa canh giờ rồi...”

Ta lập tức phóng tới chỗ ngựa của mình, cởi dây cương xuống, phi thân lên ngựa, chạy vào trong rừng cây.

Thế nhưng trong rừng đâu có bóng hình của Tuệ Kiều, trong lòng ta bất an tới cực điểm, quay ngựa dọc theo bờ sông đi xuống tìm kiếm.

Đột nhiên có một thanh âm vang lên trong đầu ta, Tuệ Kiều nhất định là bỏ ta rồi, chẳng nhẽ những lời Tha Lý Thuật nói hôm nay nàng cũng nghe được, cho nên dọc theo bờ sông tới Triều Tiên.

Đi dọc theo bờ sông chừng năm sáu dặm, vẫn không thấy tung tích của Tuệ Kiều, lấy tốc độ của nàng tuyệt đối không có khả năng đi xa được, trong núi thường có dã thú lui tới, chẳng nhẽ nàng đã xảy ra chuyện gì, ta lo lắng hô lớn:

“Tuệ Kiều! Tuệ Kiều!”

Trong núi chỉ có thanh âm của ta vọng lại, khung cảnh trống vắng lạ thường.

Ta đang muốn dọc theo bờ sông xuôi xuống dưới tìm kiếm, thì từ phía sau nghe thấy một tiếng ngựa hí, thì ra là Vân Na đuổi theo:

“Dận Không, Tuệ Kiều không trốn đi đâu, muội ấy đi hái sâm.”

Lúc này ta mới yên lòng lại, Vân Na móc một tấm khăn lụa đặt vào trong tay của ta:

“Đến bờ sông rửa mặt đi.”

Hóa ra là do tâm tình của ta khẩn trương, cho nên mặt và cổ đầy mồ hôi, ta tiếp nhận khăn lụa xuống ngựa đi tới bờ sông, nhúng chiếc khăn mềm mại vào trong dòng nước.

Vân Na ở phía sau nhẹ giọng thở dài một hơi nói:

“Ta nghĩ ngươi nên thẳng thắn nói chuyện với Tuệ Kiều, tiếp tục như vậy chỉ làm dằn vặt nhau thêm mà thôi.”

Ta gật đầu nói:

“Tuệ Kiều không mất đi ký ức, nàng hiện tại chỉ là đang giả vờ mà thôi.”

Vân Na có chút oán trách nhìn ta một cái nói:

“Tuệ Kiều giả vờ chỉ là để trốn tránh, muội ấy không biết làm cách nào để đối mặt với ngươi.”

“Nàng biết?”

Vân Na cười nói:

“Người trong cuộc thì mê, mấy ngày nay Tuệ Kiều chỉ lãnh đạm duy nhất với ngươi mà thôi, uổng cho ngươi thông minh một đời, gặp phải loại chuyện như thế này thì lại hồ đồ.”

Ta thở dài nói:

“Trong một khoảng thời gian ngắn, có lẽ Tuệ Kiều không cách nào tiếp nhận được hiện thực.”

Vân Na nói:

“Ta lại không cho là như vậy, nếu như muội ấy quyết định lưu lại, thì trong lòng đã tiếp nhận ngươi rồi, ngươi còn chờ nàng chủ động mở miệng nói chuyện hay sao.”

Trong lòng ta vui vẻ, Vân Na nói đúng.

Ta ôm thân thể mềm mại của nàng vào lòng, hôn lên đôi môi anh đào ướt át, do xung quanh không có người, nên Vân Na cũng không ngượng ngùng và rụt rè như trước kia, nàng ôm lấy ta, nhiệt tình triền miên đáp lại.

Sau khi hôn một lúc lâu, Vân Na mới buông ta ra, ôn nhu vô hạn nhìn ta một cái nói:

“Ngươi làm cho ta không thở nổi...”

Ta lại chặn đôi môi của nàng lại, cho tới khi thân hình nàng hoàn toàn xụi lơ đi, thì ta mới nhẹ nhàng nói vào tai của nàng:

“Khi ta còn sống, chẳng bao giờ ta hết yêu nàng.”

Đôi mắt của Vân Na khép hờ, vẫn đang say sưa trong tình cảm mãnh liệt.

Trở lại doanh địa, đã là lúc hoàng hôn, Tuệ Kiều đang ở bờ sông rửa sâm. Vân Na đẩy ta một cái, khích lệ nói:

“Nhanh đi.”

Ta do dự một chút cuối cùng lấy hết dũng khí đi về phía Tuệ Kiều.

Tuệ Kiều dường như cảm thấy ta đi tới phía sau của nàng, thân thể mềm mại run lên nhè nhẹ một chút, lập tức đặt toàn bộ đồ trong tay xuống, xoay người đi.

“Tuệ Kiều!”

Ta thấp giọng hô, thế nhưng Tuệ Kiều đi càng lúc càng nhanh, cuối cùng là bỏ chạy.

Ta đuổi theo nắm lấy cánh tay của nàng.

“Buông ra! Ta không biết ngươi, lại càng không biết Tuệ Kiều mà ngươi nói là ai!”

Tuệ Kiều lớn tiếng nói.

“Muội biết mà, muội biết ta là ai, muội cũng nhớ rõ mọi việc!”

Ta kích động hét lớn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio