Sát Cáp Thai nói:
“Hiện giờ chưa nghe được tin Đại Hán xuất binh viện trợ.”
Ta cười lạnh nói:
“Hán đế tất nhiên là muốn chờ cơ hội.”
Vân Na nói:
“Không sai, Khang, Tần hai nước thực lực đều ở trên Hán quốc, hai hổ đánh nhau, huống chi hiện tại Khang, Tần, hai nước đều không phải là lúc đang thịnh, không phải là một trận có thể ăn được đối phương, cho nên trận chiến tranh này kết quả cuối cùng có thể là rơi vào giằng co.”
Tiêu Trấn Kỳ tán thành gật đầu nói:
“Đợi cho hai nước chân chính rơi vào sự giằng co, thực lực của hai bên lúc đó đã tổn thất thật lớn, Đại Hán tọa sơn quan hổ đấu thì sẽ là người được lợi lớn nhất.”
Ta bổ sung:
“Không chỉ là đại hán, mà những quốc gia khác cũng đang chờ thời cơ, khi mà thực lực Tần Khang xuống dốc, lúc đó sẽ làm cho tình thế tám nước biến đổi rất lớn.”
Ta thở dài nói:
“Quyết định này của phụ hoàng trông thì tưởng như sáng suốt, nhưng thực sự là rất ngu ngốc, công kích Tần quốc thực là một hỗn chiêu (quyết định không sáng suốt).”
Trong lòng ta cảm thấy bi ai, tới nay phụ hoàng cũng không ý thức được sự trọng yếu của việc liên minh, Đại Khang sở dĩ xuống dốc tới bây giờ, đều là bảy nước liên minh lại chống đối.
Thực lực của Đại Khang hiện nay không đơn giản chỉ là đi chiếm đoạt thực lực nước khác.
Huống chi đối thủ mà người lựa chọn là Đại Tần, Tần quốc mấy năm nay suy yếu, thế nhưng thực lực chân chính vẫn có thể sánh vai cùng với Đại Khang.
Phụ hoàng quyết định như vậy chỉ làm cho thực lực của Đại Khang thêm tổn hao, người chân chính được lợi sẽ là Đại Hán và các quốc gia khác.
Sát Cáp Thai nói:
“Xem ra chủ nhân cần phải quay về Trung Nguyên thực hiện kế áp hậu rồi.”
Ta gật đầu nói:
“Mấy ngày nay, ngươi chú ý nhiều hơn với diễn biến của chiến sự, nếu như có tình huống gì dị thường, phái lập tức báo cáo với ta.”
“Chủ nhân yên tâm, thuộc hạ biết.”
Ánh nến chập chờn, ta lẳng lặng ngồi ở bên bàn gỗ. Ta nhìn rất lâu vào biên giới Đại Khang, phụ hoàng phát động cuộc chiến này làm cho thế cục của tám nước ngày càng trở nên phức tạp, hướng phát triển rất khó dự đoán.
Nhưng với ta mà nói đó cũng là một cơ hội ngàn năm có một, ta quyết không cho mình có sự thất bại.
Lấy thực lực của hai nước Tần Khang hiện nay, thì không có khả năng nước nào bại trận cả, kết cục có khả năng là hòa đàm.
Nếu như đúng theo dự tính của ta thì địa vị của của ta sẽ trở nên trọng yếu chưa từng có từ trước tới nay, ta phải nắm chắc thời cơ này.
Vân Na yên lặng đi vào trong phòng, ánh mắt nàng rơi vào trên bản đồ, mỉm cười, đi tới phía sau ta, nhẹ nhàng xoa bóp hai vai cho ta:
“Đang suy nghĩ chiến sự của Khang Tần đúng không?”
Ta gật đầu nói:
“Đây là lúc ta nên trở về.”
Vân Na nhẹ giọng nói:
“Chiến tranh vừa mới bắt đầu, nếu như huynh bây giờ trở lại, Đại Khang sẽ không có lý do phát động chiến tranh.”
Ta thấp giọng nói:
“Trường chiến tranh này không được duy trì trong thời gian dài, Trung Nguyên sắp bước vào mùa hạ, biên cảnh Khang Tần chỉ một tháng nữa là tới tiết Vũ quý (mưa), Hoàng Hà sẽ tiến vào mùa lũ theo định kỳ, dưới loại thời tiết ác nghiệt như vậy, binh sĩ hai nước sẽ rơi vào bế tắc không duy trì được lâu, đó là thời gian mà ta trở lại Tần đô.”
Vân Na cả kinh, lên tiếng nói:
“Trở lại Tần đô?”
Ta nặng nề gật đầu:
“Ta ngã từ nơi này, cũng sẽ bò dậy từ đây, hành động của ta sẽ hợp với sự tình của hai nước.”
Vân Na có chút sầu lo nói:
“Thế nhưng nếu như nắm bắt thời cơ không tốt, Tần quốc có thể bắt huynh giết cho hả giận.”
Ta cười nói:
“Cho nên ta không thể có bất kỳ sai lầm nào, xuất hiện quá sớm sẽ bị Tần quốc bắt giết, Đại Khang cũng sẽ tức giận, xuất hiện quá chậm, khi hai nước nghị hòa xong, thì đại công này không còn thuộc về ta nữa.”
Vân Na ôm cổ ta, dán mặt vào vai ta, nói:
“Huynh đã quyết tâm.”
“Ta dự định cho Tiêu đại ca ngày mai trở lại Đại Tần theo đường bộ, chúng ta đi theo đường thủy.”
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, Vân Na thả ta ra mở cửa phòng, hóa ra là Tiêu Trấn Kỳ tới tìm ta.
Tiêu Trấn Kỳ nói:
“Hoàn Nhan tướng quân!”
Hoàn Nhan Vân Na cười nói:
“Ta đang cùng Dận Không nói chuyện về ngươi.”
Tiêu Trấn Kỳ nói:
“Ta cũng muốn tìm công tử nói chuyện.”
Hoàn Nhan Vân Na nói:
“Ta về nghỉ ngơi trước.”
Tiêu Trấn Kỳ nói:
“Hoàn Nhan tướng quân xin dừng bước, việc này ta cũng muốn trưng cầu ý kiến của tướng quân một chút.”
Hắn hướng ta nói:
“Ta muốn trở về Đại Tần trước!”
Ta và Hoàn Nhan Vân Na đồng thời nở nụ cười.
Tiêu Trấn Kỳ không khỏi nghi hoặc nói:
“Hai người cười cái gì?”
Ta cười nói:
“Huynh có ý nghĩ giống như chúng ta.”
“Trùng hợp như thế sao!”
Tiêu Trấn Kỳ tỏ vẻ hiểu cười nói.
Hắn chỉ vào địa đồ nói:
“Ta muốn đi đường bộ trở về Đại Tần, sau đó bắt liên lạc với Đường Muội, chuẩn bị tốt moi thứ cho công tử.”
Ta gật đầu nói:
“Đến thời điểm Vũ quý, chiến sự của hai nước sẽ bước vào giai đoạn gian khổ nhất, ta sẽ theo đường thủy trở về, chọn đường qua Triều Tiên, sau đó tới Tế Châu.”
Tiêu Trấn Kỳ nói:
“Được, ta tìm được Đường Muội, sau đó ở Tế Châu đợi đại giá của công tử.”
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Trấn Kỳ rời khỏi lâm trương Thương Bạch Sơn, để cho mọi chuyện được ổn thỏa..., ta bảo Lang Thứ và Đột Tạ cùng đi với hắn, trên đường có thể chiếu cố lẫn nhau.
Ta đưa Tiêu Trấn Kỳ tới cốc khẩu, trước khi hắn đi lại dặn dò:
“Tin tức ta về Đại Tần ngàn vạn lần không cho thể cho Yến Lâm và các nàng biết, ta lo lắng các nàng sẽ không tiếc tất cả tới Tế Châu tìm ta.”
Tiêu Trấn Kỳ gật đầu nói:
“Công tử yên tâm, ta sẽ tận lực giữ bí mật chuyện này.”
Nhìn Tiêu Trấn Kỳ ba người biến mất nơi cuối rừng, ta mới thở dài xoay người lại.
Tuệ Kiều và Vân Na hai người đang thu thập dược liệu ở cốc khẩu, ta yên lặng đi tới phía sau của hai nàng, đem cánh tay ôm cả hai nàng vào trong lòng.
Hai người đồng thời thét lên một tiếng chói tai, cầm cái xèng đào thuốc định đánh ta.
Vân Na cười nói:
“Tiêu đại ca đi rồi?”
Ta gật đầu.
Tuệ Kiều nhẹ giọng nói:
“Huynh định bao lâu nữa thì trở về Đại Tần?”
“Qua mười ngày nữa, ta đã hỏi qua Tổng quản Sát Cáp Thai, chúng ta có thể dùng bè gỗ, dọc theo Lưu Thương Hà, tiến nhập vào Nhai Tuân Giang, sau đó từ” Nguyệt La Thành “ở biên cảnh Triều Tiên thuê thuyền xuôi nam.”
Vân Na nói:
“Muội đã sớm nghe nói Trung Nguyên địa linh nhân kiệt, bảo vật đầy trời nhưng mà chưa bao giờ tới đó.”
Ta cười nói:
“Các muội sẽ nhanh chóng được ngắm phong cảnh Trung Nguyên mà thôi.”
Tuệ Kiều cảm thán nói:
“Trung Nguyên tuy nói phồn hoa, thế nhưng nhân thế lại tràn ngập tranh đấu, ngươi lừa ta gạt, không thể nào yên tĩnh như ở đây.”
Vân Na nhẹ giọng nói:
“Người sống ở trong thế tục, thì đã không thể rời khỏi tranh đấu và náo động được, hiện tại thế cục tứ phân ngũ liệt (chia bốn xẻ năm), thì đi đâu tìm được nơi yên tĩnh thực sự?”
Chiến tranh xảy ra, biên giới của hai nước Khang Tần đại bộ phận đã rơi vào trong chiến hỏa.
Tất cả đều giống như ta dự đoán trước, hai nước không thể dùng một trận để có thể ăn được đối phương, cho nên chiến cuộc bước vào thời kỳ giằng co.
Đại hán vẫn không có ý xuất binh, bọn họ đang chờ đợi một thời cơ tốt nhất.