Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

chương 90: gian thương (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trần Tử Tô mỉm cười nói:

“Công tử bình yên trở về là một cái cớ hợp lý, Hâm Đức hoàng đế lấy công tử làm lý do để phát động chiến tranh, hôm nay công tử không việc gì, thì lý do kia không còn hiệu lực nữa, cả hai bên đều có thể mượn cớ này đường hoàng rút lui khỏi cuộc chiến.”

Ta có chút sầu lo nói:

“Bây giờ điều ta lo lắng nhất là Đại Hán chọn lúc này xuất binh viện trợ Đại Tần, nếu thực sự như vậy, thì thái độ của thái hậu sẽ trở nên ngang ngạnh hơn.”

Trần Tử Tô lắc đầu nói:

“Chắc chắn là không, nếu trí tuệ của Tinh Hậu thì cũng biết dụng tâm của việc Đại Hán án binh bất động. Nếu như đại Hán vào lúc này xuất binh, sợ rằng lợi ích của Đại Tần càng thêm tổn hại.”

Hắn dừng lại một chút lại nói:

“Hơn nữa Trung Sơn quốc cũng muốn thoát khỏi sự phụ thuộc vào Đại Tần. Bây giờ lại có thêm Đại Hán đứng sau nữa, thì Đại Tần lại càng mong muốn nghị hòa hơn ai hết.”

Trần Tử Tô phân tích không phải không có lý, ta lại nói:

“Lẻn vào Tần đô cũng không khó, thế nhưng ai có thể giúp ta tổ chức cuộc gặp với Đại Tần đây?”

Trước khi đạt được hiệp nghị với Đại Tần, thì ta sẽ không bộc lộ thân phận.

Trần Tử Tô cười nói:

“Công tử chẳng nhẽ lại quên mất một thương nhân?”

Ta ngơ ngác, lập tức bật thốt lên nói:

“Tiền Tứ Hải!”

Trần Tử Tô nói:

“Từ khi Tiền Tứ Hải tiếp nhận Diêm trường Điền thị, quan hệ của hắn với Tinh Hậu, Yến Hưng Khải đều hòa hợp. Giao tình của công tử với hắn lại không nhạt, nếu như năm đó không phải có công tử thì sao hắn có thể có được chỗ tốt như vậy? Bây giờ là lúc hắn nên báo đáp lại.”

“Tiền Tứ Hải là một gian thương chỉ biết duy nhất một việc đó là lợi ích, trước kia là ta được Tinh Hậu sủng sái, nay đã khác xưa, rất khó đảm bảo hắn sẽ không bán ta.”

Trần Tử Tô cười nói:

“Ta đã bảo Đường Muội điều tra thực trạng kinh doanh gần đây của Tiền Tứ Hải, hắn thông qua Quản Thư Hành đem muối vận chuyển đến Tề quốc, và ba nước ở tây bắc là Yên, Hàn, Tấn. Nhưng mà do phát sinh chiến sự với Đại Khang, cho nên con đường vận chuyển của hắn bị gián đoạn. Nếu như đem muối vận chuyển tới các quốc gia khác, thì phải gián tiếp xuôi nam, giá thành vận chuyển sẽ tăng lên gấp nhiều lần.”

Ta mỉm cười hiểu ý, Trần Tử Tô quả nhiên là thầy hay bạn hiền của ta, sự hiểu biết của hắn với ta mà nói giống như nắng hạn gặp mưa rào, mọi vấn để đều được hắn suy nghĩ lo lắng.

Trần Tử Tô chủ nói:

“Công tử yên tâm, ngày mai ta đích thân đi đến Diêm trường Điền thị, mang Tiền Tứ Hải tới trước mặt người.”

Chỉ có lợi ích mới là bằng hữu vĩnh viễn của Tiền Tứ Hải, thế nhưng khi ta nắm giữ lợi ích trong tay, thì cũng sẽ trở thành bạn tốt nhất của hắn.

Tiền Tứ Hải đi ba bước gộp lại làm hai, vọt tới trước mặt ta, nhiều ngày không gặp thân hình của hắn càng lúc càng béo lên, cho nên cách đi của hắn cũng có phần làm ta cảm động.

“Bình vương điện hạ!”

Tiền Tứ Hải dùng bàn tay mập mạp chộp lấy tay ta, trong mắt của hắn đã có ánh lệ.

Ta cố nén không cười ra tiếng, trên mặt cũng biểu hiện sự kích động và sầu não không thua gì Tiền Tứ Hải.

Tiền Tứ Hải thổn thức cùng ta vào phòng ngồi xuống. Đường Muội và Trần Tử Tô xoay người rời đi, Tiền Tứ Hải cũng không mang theo tùy tùng gì, điều này biểu hiện thành ý của hắn.

Nghe xong những lời hư tình giả ý của Tiền Tứ Hải, ta trực tiếp đi vào chính đề:

“Dận Không từ khi nhập Tần thì đây là lần đầu tiên mời Tiền lão bản tới, là vì ta có chuyện cần giúp đỡ.”

Tiền Tứ Hải vung bàn tay lên, đập vào ngực hai cái, nói:

“Bình vương yên tâm! Chỉ cần Tiền mỗ có thể làm được, dù phải xông pha khói lửa cũng không chối từ.”

Ta nhìn thẳng vào hai mắt của Tiền Tứ Hải nói:

“Tử Tô chắc cũng đem ý của ta truyền đạt cho Tiền lão bản rồi.”

Tiền Tứ Hải liên tục gật đầu nói:

“Ta đã an bài, dự định tự mình hộ tống điện hạ trở lại Tần đô.”

Ta hài lòng gật gật đầu nói:

“Chỉ cần ta có thể đạt được mong muốn, thì tương lai con đường vận chuyển muối đi ba nước sẽ được thông thoáng, hơn nữa...”

Ta cố ý dừng lại một chút.

Tiền Tứ Hải tràn ngập chờ mong ngẩng đầu lên.

Ta chậm rãi uống một ngụm trà, lúc này mới nói:

“Ta miễn toàn bộ phí quá cảnh cho ngươi.”

Tiền Tứ Hải kinh hỉ vạn phần, cung kính hướng ta vái một cái nói:

“Lời nói của Bình vương hôm nay, Tiền mỗ sẽ vĩnh viên ghi nhớ trong tim.”

Ta và Đường Muội, Trần Tử Tô, Lang Thứ, Đột Tạ cùng với Tiền Tứ Hải trở lại Tần đô, những người còn lại do Tiêu Trấn Kỳ suất lĩnh trở lại Tần đô sau.

Sỡ dĩ ta phải an bài như vậy, một là không muốn Tiền Tứ Hải nhìn thấy Điền Tuần sẽ sinh ý đề phòng, hai là vì sự an toàn của Tuệ Kiều và Vân Na, ta không muốn nhiều chuyện phát sinh không đáng có ở Tần đô.

Với ta mà nói, thời gian chính là tất cả, cho nên khi đi đường ta không dừng lại, phần lớn thời gian mỗi ngày đều dành để lên đường, có thể nói là ngày đêm kiêm trình.

Tiền Tứ Hải tuy rằng sống an nhàn sung sướng đã quen, nhưng mà do có lợi ích nên hắn không rên rỉ một tiếng nào, điều này làm cho ấn tượng của ta về hắn thay đổi rất nhiều.

Bảy ngày sau, chúng ta đã nhìn thấy tường thành của Tần đô, ta ghìm cương ngựa, nhìn thật lâu vào tường thành nguy nga kia, tất cả dường như đã thay đổi, chỉ còn mỗi mình ta vẫn giữ nguyên.

Khi đi vào trong thành, ta sẽ tạm thời không để ý tới thân tình, hữu tình, ái tình, toàn tâm toàn ý lao vào cuộc chiến tranh chính trị tàn khốc.

Đây là lần đầu tiên trong đời, ta có thể chủ động nắm giữ đại cục, có thể đem số phận và tiền đồ của ta thay đổi.

Tiền Tứ Hải thở hổn hên ở bên cạnh ta nói:

“Bình vương có thể... Tạm thời nghỉ lại ở phủ của ta...”

Ta lắc đầu nói:

“Ta đã có một nơi tuyệt hảo rồi.”

“Ở đâu?”

“Bách Hoa Lâu!”

Tiền Tứ Hải ngạc nhiên nói:

“Cái gì?”

Hắn đang nghĩ là ta muốn đi Bách Hoa Lâu tìm xuân, nhưng mà chợt hiểu ý của ta, ha hả cười nói:

“Bình vương cao minh, Bách Hoa lâu đúng là một nơi ẩn thân tốt, để ta sẽ an bài cho người.”

Ta bảo Đường Muội mang theo Lang Thứ tới Phong Lâm Các ở tạm, dặn dò hắn không được mang tin tức ta trở về nói cho ai khác, cho dù là Tôn Tam Phân và Thải Tuyết cũng không ngoại lệ.

Ta cũng không nói nhiều, theo Tiền Tứ Hải tới Vạn Hoa Lâu, chuyện tình tầm hoa, ta không nghĩ tới, nhưng cũng muốn gặp một người là Mộ Dung Yên Yên.

Lúc sắp chia tay, Tiền Tứ Hải thấp giọng nói:

“Nếu như ta gặp được thái hậu, vậy thì sắp xếp chỗ gặp ở đâu?”

Ta mỉm cười chỉ về phương hướng Bách Hoa lâu, nói:

“Nếu như nàng thật sự có thành ý, thì sẽ tự mình di giá.”

Tiền Tứ Hải trợn mắt há mồm nhìn ta:

“Chuyện này... Chỉ sợ khi ta nói ra, thái hậu sẽ chặt đầu ta.”

Ta đưa một phong thư đã chuẩn bị trước cho hắn nói:

“Ngươi đem thư này trình cho thái hậu, nàng nhất định sẽ tới.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio