Tuệ Kiều chủ động ôm lấy cổ ta, kéo đầu ta vào ngực của nàng.
Ta nắm bàn tay nhỏ nhắn của nàng, ngửa đầu nói:
“Tuệ Kiều, cho dù phải dùng phương pháp gì, muội cũng phải làm cho Tôn tiên sinh tỉnh lại. Ta muốn tiên sinh nói cho ta biết, ai hãm hại người như vậy!”
Tuệ Kiều gật đầu:
“Huynh yên tâm, việc này muội có thể làm được.”
Tuệ Kiều dùng phương pháp châm cứu kích khởi tiềm năng trong cơ thể của Tôn Tam Phân, tới nửa đêm thì hắn tỉnh lại, điều này lại làm cho ta nhớ tới phương pháp mà Tôn Tam Phân trị bệnh cho Tuyên Long hoàng đế trước kia.
Tôn Tam Phân chậm rãi mở đôi mắt, hắn không tin tưởng ta lại ngồi bên cạnh giường của hắn, bàn tay phải gầy trơ xương run rẩy sờ khuôn mặt của ta, nói:
“Thái tử... Người... Đã trở về...”
Ý thức của hắn vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại.
Mi mắt của ta đã ươn ướt, thân hình nhoài lên phía trước, để cho hắn sờ được mặt ta, nức nở nói:
“Tôn tiên sinh... Ta là Dận Không... Ta đã trở về...”
“Dận Không!”
Ánh mắt của Tôn Tam Phân đột nhiên mở to, hai tay cố sờ môi, mũi, cằm của ta, thời gian mang bệnh dài như vậy đã làm cho hắn bị mù.
“Ngươi... Là Dận Không...”
Trong đôi mắt vô thần kia chảy ra hai hàng lệ vẩn đục:
“Ngươi... Cuối cùng cũng sống trở về... Ta cuối cùng... Cũng chờ được ngươi...”
Ta nắm chặt hai bàn tay của hắn nói:
“Ta là Dận Không, ta đã trở về!”
Tôn Tam Phân thấp giọng nói:
“Ta... Có câu... Muốn nói riêng với ngươi...”
Ta liếc mắt nhìn mọi người, ai nấy đều hiểu ý đi ra ngoài.
Nghe thấy thanh âm đóng cửa phòng, Tôn Tam Phân mới nói:
“Ta đưa cho ngươi... Tấm bản đồ kia... Còn giữ không?”
“Còn!”
Ta lấy tấm bản đồ năm đó sang Tần đặt vào trong tay của hắn.
Tôn Tam Phân sờ tấm địa đồ nghẹn ngào nói:
“Thái tử... Người yên tâm... Dận Không... Hắn còn sống...”
Trong lòng ta dâng lên một cảm giác nói không lên lời, Tôn Tam Phân hồ đồ, hay là muốn thổ lộ với ta điều gì đó?
Tôn Tam Phân đem tấm địa đồ trả lại cho ta, kéo ta vào sát giường, hạ giọng nói:
“Cất kỹ nó... Đây là di vật duy nhất... Của phụ thân ngươi để lại...”
Trong nháy mắt máu ta đông lại, tim như ngừng đập, phải một lúc lâu, ta mới nghe được thanh âm hô hấp của mình, tim đập càng lúc càng nhanh.
“Tiên sinh... Đang nói cái gì...”
Thanh âm của ta trở nên đáng sợ.
Tôn Tam Phân khó khăn hổn hển nói:
“Thái tử Long Dận Cơ mới là... Cha ruột của ngươi... Hâm Đức hoàng đế là...”
“Ngươi đang gạt ta!”
Tầm nhìn của ta hoàn toàn biến thành màu đỏ, máu mươi chảy dòng dòng nếu như Long Dận Cơ là phụ thân của ta, thì Hâm Đức hoàng đế là gia gia của ta, trong thiên hạ lại có chuyện hoang đường như vậy sao?
Tôn Tam Phân kịch liệt ho khan lên, qua rất lâu mới bình phục được:
“Ngươi... Trước khi mẫu thân ngươi nhập cung... Đã cùng với... Phụ thân ngươi nên duyên... Hâm Đức hoàng đế... Bởi vì thèm thuồng sắc đẹp của mẫu thân ngươi, cho nên rắp tâm cướp lấy...”
Ta nắm chặt song quyền, trong lòng không cảm thấy sỉ nhục, mà tràn ngập phẫn nộ và cừu hận.
Tôn Tam Phân nói:
“Lúc mẫu thân ngươi nhập cung... Đã có mang được một tháng... Thái tử để... Bảo toàn tính mạng... Cho nàng ấy, nên mới... Tìm ta... Ta lén... Mua bà đỡ nghiệm thân cho mẫu thân ngươi... Cho tới khi... Ngươi sinh ra... Mọi chuyện hoàn toàn là do ta sắp đặt...”
Hắn thở dốc một lúc lâu lại nói:
“Nếu như ngươi... Còn chưa tin... Thì có thể tìm đọc nhật ký trong cung... Thời gian ngươi sinh... Là sinh non...”
đọc truyệncùng R
uyencuatui.netTrong lòng ta đã không còn nghi ngờ, từ lúc ta còn nhỏ, mẫu thân ta đã nói cho ta biết ta sinh non một tháng, năm mười bốn tuổi ta cũng đọc qua nhật ký trong cung, trong đó cũng ghi là ta sinh non.
Tôn Tam Phân là ngự y đích thân đỡ đẻ cho ta, nếu như tất cả là sự thực, vậy thì ta phải tới tận năm mười tám tuổi mới biết được thân thế của mình.
Ta chẳng phải Tam thập nhất hoàng tử gì cả, mà là tôn tử (cháu) của Hâm Đức hoàng đế, nhi tử của thái tử Long Dận Cơ.
Ta hạ giọng nói:
“Thái tử... Chết như thế nào?”
Tôn Tam Phân sầu thảm nói:
“Trong mắt Hâm Đức hoàng đế... Chỉ có quyền lực và ngôi vị hoàng đế, ai nguy hiểm... Tới địa vị của hắn... Thì hắn sẽ giết toàn bộ... Thái tử hùng tài đại lược, được chúng thần tôn sùng... Hơn nữa bởi vì chuyện của mẫu thân ngươi... Người không ngày nào không muốn leo lên... Đế vị... Để cứu... Mẹ con các ngươi... Cho nên... Hâm Đức hoàng đế... Sao... Có thể lưu... Một người nguy hiểm như vậy... Sống trên thế giới này... Cho dù thái tử... Là con ruột của hắn”
Ta rốt cục cũng hiểu, người mà ta luôn miệng gọi là phụ hoàng lại là người giết phụ thân của ta, mẫu thân của ta cũng vì chuyện này buồn bã mà chết, tất cả đều là do hắn ban tặng.
Lúc đầu thì ta khiếp sợ, nhưng dần dần đã tỉnh táo lại, có một thanh âm không ngừng nói với ta:
“Ngoại trừ Tôn Tam Phân thì trên thế giới này không còn ai biết chuyện này nữa, trong mắt người ngoài ta vẫn là nhi tử của Hâm Đức hoàng đế, vẫn là Đại Khang tam thập nhhất hoàng tử, vẫn là Bình vương điện hạ.”
Tôn Tam Phản thấp giọng nói:
“Ngươi... Phụ thân của ngươi... Trước khi lâm chung có giao phó cho ta, nếu như ngươi... Là người ôm chí lớn, vậy thì đem tấm bản đồ này... Cho ngươi, nếu như chỉ là một người vô vi... Thích hưởng an nhàn... Thì cứ để cho ngươi... Bình yên... Sống nốt cuộc đời này”
Hắn tay cố sức kéo vạt áo của ta, kề sát miệng vào tai của ta, vui mừng nói:
“Ngươi... Dù sao cũng là... Nhi tử của Long Dận Cơ... Máu trong cơ thể ngươi cũng là dòng máu của người... Trời sinh ngươi đã không phải là một người bình thường...”
Thần sắc của ta vô cùng phức tạp nhìn Tôn Tam Phân, trong long đã coi đây là sự thực.
Tôn Tam Phân dùng hết toàn lực nói:
“Ngôi vị hoàng đế vốn đã thuộc về phụ thân của ngươi... Ngươi... Có tư cách hơn bất cứ người nào để... Kế thừa Đại Khang... Ngươi phải trở về... Đoạt lấy tất cả...”
Lời hắn nói giống như một tia sét phá tan màn đêm đen tối trước mắt ta, ta có tư cách thừa kế đế vị hơn bất cứ người nào!
Trong lòng ta liều mạng gầm thét, giờ ta mới hiểu tại sao khi ta còn sống mẫu thân của ta không có bất kỳ hảo cảm nào với phụ hoàng, hoàng huynh... Trong hoàng cung.
Thậm chí trong lòng mẫu thân của ta còn ôm một loại cừu hận, lúc giết Bát hoàng huynh (chương số ): Ta cũng chẳng có gì áy náy, mầm mống cừu hận đã gieo vào trong người ta từ lúc mới sinh, ta sống là để báo thù.
Ta hạ giọng nói:
“Tôn tiên sinh, người yên tâm, ta sẽ nhanh chóng trở về Đại Khang”
Trên mặt Tôn Tam Phân nở một nụ cười.
Ta thấp giọng nói:
“Là ai hạ độc làm hại tiên sinh?”
Tôn Tam Phản cười nhạt một tiếng:
“Lúc... Ngươi rời đi, thái hậu đột nhiên triệu ta vào cung... Bảo ta giúp nàng...”
Nói tới đây, hắn đột nhiên không nói được nữa.
Ta cố nén tức giận nói:
“Quả nhiên là nàng!”