Tâm cuồng ()
Tác giả: Sơ Hòa
Chuyển ngữ: Bông | Beta: Andrew Pastel
Săn quỷ
.
Sau khi tỉnh lại nghe Từ Xuân nói, Văn Lê mới biết được, thầy La mà cô muốn tìm đã bị sát hại.
Hai mắt cô dại ra, như mất đi khả năng suy nghĩ, qua một lúc lâu nước mắt tràn ra từ khóe mi, máy móc lập lại: "Làm sao có thể chứ? Ai lại làm hại thầy La? Ông ấy thiện lương như vậy......"
Call video hội ý xong với Từ Xuân, Minh Thứ vội vàng chạy đến phòng làm việc của Tiêu Ngộ An.
"Đã tìm ra một phần nguyên nhân vì sao La Tường Phủ gửi ảnh đến trấn Xà Đồ." Hai tay Minh Thứ chống trên mép bàn, "Em nghĩ tình hình ở trấn Xà Đồ và thôn Hà Bôn của Lý Hồng Mai cũng không khác biệt mấy, không thể tưởng tượng được địa vị của phụ nữ ở đó lại thấp đến như vậy."
"Trước khi La Tường Phủ đi du lịch ở trấn Xà Đồ, Văn Lê đã công tác ở đó một năm rưỡi, theo lời cô ấy kể, là một chút khởi sắc cũng không có." Tiêu Ngộ An nói: "Mà từ khi La Tường Phủ in ảnh lần đầu tiên tới bây giờ, cũng gần một năm rưỡi, trong làng Mao Nhất dù là phụ nữ lớn tuổi hay bé gái chưa thành niên, đều đã có sự thay đổi. La Tường Phủ đã động đến lợi ích của một bộ phận, hay làm dao động địa vị của bọn họ."
Lúc Minh Thứ suy luận cậu thích đi đi lại lại vòng vòng, trong phòng làm việc toàn là tiếng bước chân của cậu, "Bộ phận này chắc chắn là đàn ông địa phương, lúc họ phát hiện phụ nữ bắt đầu có những tâm tư khác, bắt đầu không nghe lời họ, tất nhiên bọn họ sẽ bị khủng hoảng, sau đó mới tìm kiếm nguyên nhân. Nguyên nhân cũng không khó tìm, họ rất dễ dàng phát hiện ra có người liên tục gửi những bức ảnh các cô gái hiện đại ở Đông Nghiệp đến. Trấn Xà Đồ rất nhỏ, người dân nóng nảy tính hung hãn, chính phủ cũng không quản lý nổi, không thể nhúng tay, chỉ có thể bảo hộ người nào trực tiếp xin giúp đỡ ---- tỷ như cô bé trốn đi được kia. Thôn dân trong trấn có quy củ của mình, La Tường Phủ lại phá hủy quy củ đấy."
"Cho nên họ muốn trả thù La Tường Phủ......." Tiêu Ngộ An nhíu mày, tiếng nói tựa như đứt đoạn.
Minh Thứ nói: "Họ có động cơ gây án lớn nhất."
Không khí trong phòng làm việc an tĩnh chừng nửa phút, Tiêu Ngộ An lắc đầu, "Mà tại sao Văn Lê không bị trả thù?"
Minh Thứ đột nhiên ngừng lại, "Sao cơ ạ?"
'Văn Lê không bị tổn thương gì, cũng không bị hạn chế tự do, cô ấy thậm chí có thể một mình rời khỏi trấn Xà Đồ. Nếu không phải đột nhiên có mưa to, chỉ cần vài ngày cô ấy có thể đến thành phố Đông Nghiệp." Tiêu Ngộ An nói: "Ở phương diện thay đổi phụ nữ địa phương này, Văn Lê giống như người mở đường hơn La Tường Phủ, cô ấy sống và làm việc ở Mao Nhất đã được ba năm, luôn tiếp xúc nhiều với phụ nữ địa phương. Lẽ nào cha và chồng của các cô gái ở đấy lại không biết họ đang làm gì? Cô ấy không bị trả thù, mà La Tường Phủ lại bị trả thù, chuyện này hoàn toàn không đúng. Còn nữa, La Tường Phủ gửi ảnh cho Văn Lê rồi từ cô ấy mới truyền đi cho bọn họ. Nếu không có La Tường Phủ, Văn Lê có thể tìm người chụp ảnh dạo khác để hỗ trợ, nếu không có Văn Lê, thì tình hình đã khác đi rất nhiều."
Minh Thứ nói: "Nếu dân bản xứ muốn "xử lý" thì đối tượng không phải La Tường Phủ, mà phải là Văn Lê......"
"Đúng." Tiêu Ngộ An đan hai tay lại với nhau, "Tạm thời không bàn đến chuyện dân bản xứ hận La Tường Phủ hay là Văn Lê hơn, nhưng "xử lý" Văn Lê đối với họ quá dễ dàng, họ chắc chắn không thể bỏ gần bắt xa, ngàn dặm xa xôi chạy đến thành phố Đông Nghiệp gây án."
Minh Thứ suy nghĩ một chút: "Thuê người thì sao?"
Tiêu Ngộ An hỏi ngược lại: "Thuê bằng cách nào?"
Minh Thứ đi tới bên tường, dựa trán vào sát tường.
Vừa nãy cậu quá sốt ruột, lọt vào một sai sót, mà sai sót này cậu từng nhắc nhở qua cho Dịch Phi --- nếu cái giá phải trả của việc phạm pháp quá lớn, tội phạm sẽ từ bỏ phạm pháp.
Đối với bất kỳ người nào ở trấn Xà Đồ, dù tự mình đến thành phố Đông Nghiệp gây án, hay là thuê người gây án, đều khó khăn như việc lừa bán các cô gái ở Đông Nghiệp đến trấn Xà Đồ.
Họ không cần thiết phải làm như vậy.
Mà Văn Lê lại không có bất kỳ thương tổn gì, chứng tỏ là dân bản xứ không có sự thù hận sâu đậm đến vậy.
Mà nếu như vậy, thì việc điều tra trấn Xà Đồ còn có ý nghĩa gì nữa không?
Mấy phút sau, Minh thứ xoay người lại, "Tình hình trấn Xà Đồ bây giờ thế nào Từ Xuân cũng không rõ lắm, em nghĩ em nên đi xem thử."
Trên màn hình máy vi tính của Tiêu Ngộ An đang hiện lên hình ảnh trấn Xà Đồ bị lũ quét bất ngờ.
"Cục trưởng Tiêu, anh đừng cản em." Minh Thứ nói, "Những gì chúng ta thảo luận cũng chỉ là suy đoán. Không đi đến hiện trường rất có thể sẽ bỏ qua manh mối hay chi tiết quan trọng nhất."
"Đứng ở lập trường cảnh sát hình sự, anh cũng không ngăn cản em, mà có ngăn cũng không được. Phá án và truy bắt hung thủ là sứ mạng của em, cũng là của anh." Tiêu Ngộ An trầm tĩnh cười, "Nhưng đứng ở góc độ người nhà, anh sẽ lo lắng cho em, đồng thời em phải giữ liên lạc với anh từng giây từng phút, bất cứ khi nào cũng báo cho anh là em bình an."
Tai Minh Thứ nóng lên, hít một hơi sâu, "Em biết rồi!"
.
Đi đến trấn Thiền Đàm không dễ đi như đến Lạc Thành, đi máy bay xong phải chuyển qua xe việt dã, Minh Thứ cùng nhóm Dịch Phi mất tiếng mới đến được đồn công an trấn Thiển Đàm.
Văn Lê cũng không bị thương nặng, chỉ là trước khi đi thân thể không được khỏe, lại bất ngờ gặp lũ quét nhỏ trên đường, may mắn giữ lại được mạng, sau đó thật sự chịu không nổi nữa nên mới ngất xỉu. Được đưa đến bệnh viện kịp thời chữa trị, bây giờ cô đã có thể theo Từ Xuân đến đồn công an.
Cô vẫn không tin được chuyện của La Tường Phủ, đôi mắt sưng đỏ, phản ứng chậm chạp hơn bình thường.
Minh Thứ nhìn cô lấy ra một phong thư từ trong túi, còn có một vài ảnh chụp. Phong thư bị ngấm nước mưa, toàn bộ ướt nhẹp, một số chỗ đã không còn nhìn rõ chữ, nhưng có thể biết được gửi và nhận.
Chữ viết của La Tường Phủ rất đẹp, từng nét mạnh mẽ, Minh Thứ đã từng được nhìn qua tại Hiệp Hội Thư Họa và gia đình nhà họ La, có ấn tượng rất sâu, nên vừa nhìn đã biết đây là chữ của La Tường Phủ.
Văn Lê nhìn Minh Thứ, nhẹ giọng hỏi: "Thầy La thật sự mất rồi sao?"
Minh Thứ nghiêm túc nhìn một cái, "Đúng, chúng tôi điều tra được khoảng hơn một năm trước La Tường Phủ bắt đầu gửi thư đến trấn Xà Đồ, hôm nay đến đây là muốn điều tra rõ chân tướng vì sao ông ta bị giết hại.
Văn Lê khóc lớn, "Thầy La là người tốt!"
Minh Thứ quan sát một chốc rồi nói: "Tôi có chút vấn đề muốn hỏi cô, nó có thể sẽ là manh mối quan trọng, hy vọng cô có thể thành thật trả lời"
Văn Lê nhanh chóng lau nước mắt, hít thở sâu vài lần, gật đầu nói: "Chỉ cần có thể giúp mọi người, cái gì tôi cũng nói!"
"Trong trấn Xà Đồ, có bao nhiêu người biết được cô đang cố thay đổi tư tưởng của phụ nữ?" Minh Thứ hỏi.
Văn Lê mấp máy môi một lúc, "Rất nhiều người biết. Chuyện tôi muốn làm không giấu được."
Minh Thứ lại hỏi: "Vậy cô có bị cản trở hay làm bị thương không?"
"Bị cản trở rất nhiều, có lúc họ còn không cho tôi vào trong nhà, có lúc lại mắng tôi không tuân theo phong tục địa phương." Văn Lê nói: "Cảnh sát ở đấy cũng đã dặn tôi chú ý an toàn."
Minh Thứ nói: "họ" là ai? Đàn ông của làng Mao Nhất, Mao Nhị à?"
"Vâng.", Văn Lê gật đầu, "Nhưng cũng không chỉ có vậy, họ luôn xem thường tôi, cho rằng tôi là dân bỏ xứ mà đi, hơn hai mươi tuổi vẫn không có chồng là "dơ bẩn". Thật ra thì đám đàn ông ngăn cản tôi không nhiều, vì họ cơ bản luôn xem thường phụ nữ, hận tôi nhất là những người phụ nữ lớn tuổi. Họ........nói thế nào nhỉ......."
Văn Lê cúi đầu, tựa hồ như rất khó để mở miệng.
Minh Thứ nói: "Họ là "đồng lõa" của đám đàn ông địa phương?"
"Đúng!" Trong mắt Văn Lê tràn đầy tiếc nuối, "Họ là những phụ nữ đã bị "thuần phục". Dằn vặt những người phụ nữ trẻ tuổi, lại là các bà, các mẹ của họ. Họ chỉ ước gì có thể đuổi tôi ra khỏi thôn, nói tôi là "Yêu Tinh", nhưng tôi là tình nguyện viên giúp đỡ người nghèo, được cảnh sát bảo vệ, nếu như tôi muốn ở lại, họ cũng không đuổi tôi đi được. "
Minh Thứ hỏi: "Ba năm qua, cô có bị tổn thương nào khác không?"
"Tôi bị đùa cợt nhiều lần." Văn Lê cười khổ, "Ở nông thôn có rất nhiều côn trùng có độc, nhiều lần bên trong túi xách, trong nồi, trên giường của tôi đều có côn trùng độc, bị cắn không chết, nhưng sẽ phát sốt hôn mê, ngứa ngáy khắp người rất khó chịu. Hơn nữa nhìn những côn trùng độc đó gần mình, mà tôi lại là con gái thành thị, thật sự là không phải chuyện dễ dàng."
"Nhưng cô vẫn kiên trì ở lại nơi đó." Trong mắt Minh Thứ để lộ sự tôn kính, giọng cũng rất dịu dàng.
Văn Lê than thở, "Trong cuộc đời một con người, thế nào cũng phải có điều khiến bản thân mình cảm thấy có ý nghĩa sống, đúng không? Không phải là có câu nói "Chuyện gì đến sẽ đến" sao? Tôi đã đến trấn Xà Đồ, tại sao không kiên trì thêm một chút."
Ánh mắt Minh Thứ cực kỳ bình tĩnh, nhưng trong sự bình tĩnh này có một chút sự cảm phục, "Người nào có ác ý với cô, cô có biết không?"
Văn Lê nói: "Có."
"Được." Minh Thứ lấy giấy bút ra, "Viết tên của họ vào đây giúp tôi."
Văn Lê kinh ngạc: "Bây giờ luôn sao?"
Minh Thứ nói: "Bây giờ luôn."
Ba năm qua, Văn Lê giao thiệp với cảnh sát địa phương vô số lần, mà chưa từng gặp cảnh sát nào như Minh thứ.
Minh Thứ làm cho cô có cảm giác cao cao tại thượng, không giống như lúc nói chuyện với cảnh sát địa phương, loại cảm giác cao cao tại thượng này chẳng hề làm người khác cảm thấy khó chịu, mà trái lại còn mang đến cảm giác an tâm.
Cô nghĩ, đây quả thật là cảnh sát giỏi, đáng để tín nhiệm và dựa vào.
"Sau khi La Tường Phủ bắt đầu gửi ảnh cho cô, có từng nói với cô về nguồn gốc các bức ảnh không?" Minh thứ và Từ Xuân mua hai chai nước chanh, mở nắp một chai đưa cho Văn Lê, chai còn lại cho mình uống.
Văn Lê để bút xuống, tư duy so với lúc đầu gặp Minh Thứ đã rõ ràng hơn rất nhiều, "Có phải các anh đang cho rằng tôi và thầy La thay đổi nơi này, kích động đến lợi ích của đám đàn ông, cho nên họ mới tìm chúng tôi trả thù?"
Minh Thứ nói: "Cô rất thông minh. Nhưng họ lại không ra tay với cô, mà lại đến thành phố Đông Nghiệp sát hại La Tường Phủ. Khả năng này thật ra rất thấp, nhưng mà dù chỉ là một phần vạn, tôi cũng không muốn bỏ qua."
Nghe vậy, chân mày Văn Lê càng cau chặt lại.
Minh Thứ và Dịch Phi đều nhìn chằm chằm cô, phát hiện biểu cảm của cô lúc này là áy náy nhiều hơn là sợ sệt.
"Tôi nghĩ đến một người." Văn Lê đột nhiên nói.
Ánh mắt Minh Thứ như bắn ra điện, "Ai?"
Văn Lê run giọng nói: "Là cái người suýt chút nữa cưới Chiêm Hỉ Hỉ làm vợ bé."
Chiêm Hỉ Hỉ là một bé gái vô cùng xinh đẹp, sống ở làng Mao Nhất nhưng nổi tiếng khắp trấn Xà Đồ.
Đầu năm nay, cô bé vốn là bị gả đến một nhà Chiêm khác, làm vợ thứ năm của Chiêm Hoàng Hùng, lúc đó cô bé chỉ có tuổi, nên được luật bảo vệ trẻ em dưới vị thành niên bảo hộ.
Nhưng tại làng Mao Nhất, phong tục địa phương cùng quy định của thôn cao hơn tất cả, Chiêm Hoàng Hùng muốn lấy, Chiêm Hỉ Hỉ nhất định phải gả.
Chiêm Hỉ Hỉ không chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp, mà đầu óc cũng rất thông minh, được Văn Lê dẫn dắt một thời gian dài, cô bé bắt đầu có ý thức về bản thân, chuyện này rõ ràng là không đúng, các quy cũ kéo dài mấy trăm năm trong thôn cũng không đúng.
Mỗi lần nhìn thấy hình chụp các cô gái trẻ, trong mắt cô bé tràn ngập sự ngưỡng mộ, mà mẹ của bé cũng có văn hóa hơn so với đại đa số phụ nữ trong làng Mao Nhất.
Trước khi hôn lễ được cử hành, Chiêm Hỉ Hỉ cùng mẹ chạy khỏi làng Mao Nhất, đi đến đồn công an trấn Xà Đồ "báo án".
Toàn thôn từ trên xuống dưới, tất cả mọi người đều bị chấn động, đây là lần đầu tiên sau mấy chục năm ở địa phương này có người báo án vì bị ép cưới.
Người nhà họ Chiêm vây lấy đồn công an, muốn cảnh sát giao Chiêm Hỉ Hỉ ra, trong đám người còn có cả trưởng làng Mao Nhất đức cao vọng trọng.
Dù bình thường cảnh sát không quản được chuyện trong thôn, nhưng nếu có người thật sự tới báo án, cần sự giúp đỡ, họ không thể bỏ mặc.
Chiêm Hỉ Hỉ cuối cùng được đưa đến thành phố Liễu Kỳ, có hộ khẩu mới, bắt đầu một cuộc sống mới cùng mẹ.
Việc này là một đả kích rất lớn đối với người dân trong thôn, càng ngày càng nhiều phụ nữ phản kháng.
"Chiêm Hoàng Hùng tới tìm tôi." Văn Lê nói: "Ông ta buộc tôi phải cho ông ta biết, là ai gửi anh đến. Tôi đương nhiên không nói cho ông ta, thế nhưng sau đó có một ngày, ông ta lần thứ hai tìm tới tôi, nói ông ta biết bức ảnh kia gửi từ thành phố Đông Nghiệp."
Minh Thứ hỏi: "Còn nữa, Chiêm Hoàng Hùng, bây giờ không ở trấn Xà Đồ."
Văn Lê đột nhiên lấy tay che mặt, lắc đầu nghẹn ngào: "Tháng năm nay ông ta không còn ở trong thôn nữa, tôi nghe mọi người nói ông ta đi đến bên kia núi. Bây giờ nghĩ lại, ông ta có lẽ là... đi đến thành phố Đông Nghiệp."
Minh Thứ đứng lên, cầm bình nước chanh đi tới bên cửa sổ, lại vòng trở về.
Vẫn nên phân tích việc này với Tiêu Ngộ An, Chiêm Hoàng Hùng có động cơ sát hại La Tường Phủ, nhưng bằng cách nào?
Hung thủ là dạng vô cùng bình tĩnh và kín đáo, gần như không để lại manh mối, Chiêm Hoàng Hùng – một người đàn ông nông thôn lạc hậu - có bản lĩnh đến vậy sao?
Hơn nữa xét theo hung khí gây án và vết thương ở gáy La Tường Phủ, khả năng hung thủ là nữ cao hơn nhiều.
Minh Thứ hỏi: "Cô nói cô cho rằng Chiêm Hoàng Hùng đi đến bên kia ngọn núi, đó là nước láng giềng phải không? Hắn qua bên kia làm gì?"
"Ông ta là người của nước láng giềng, ông ta không phải là người cùng quốc tịch với chúng ta." Văn Lê nói, "Các anh không biết rõ nơi này. Một nửa người sống ở đây là người nước láng giềng, kết hôn tự do, chỉ cần đến trấn Xà Đồ đăng ký là được. Tôi nghe nói Chiêm Hoàng Hùng sinh ra bên này, nhưng cha mẹ đều là người nước láng giềng, mấy năm trước ông ta còn đánh giặc ở bên kia núi, là lính đánh thuê hay lính trinh sát gì đó, tôi cũng không rõ lắm, nói chung......."
Minh Thứ khựng lại, "Đánh giặc? Lính trinh sát?"
Văn Lê cẩn thận gật đầu, "Nước láng giềng có rất nhiều cuộc xung đột vũ trang, cách mấy tháng là xảy ra một xung đột nhỏ, Chiêm Hoàng Hùng còn là tiểu đội trưởng gì đấy, thường nói khoác với thôn trước đây mình giết bao nhiêu người. Trấn Xà Đồ thượng võ, Chiêm Hoàng Hùng tuy rằng nhỏ con, chiều cao mới m, nhưng ông ta biết đánh võ, trong nhà còn có một hộp đựng toàn huy chương chiến công nước láng giềng, cho nên địa vị tại làng Mao Nhất rất cao. Đúng rồi, thực ra sau khi tôi đến trấn Xà Đồ, Chiêm Hoàng Hùng không có còn đi đánh giặc, vì thành phố Liễu Kỳ vừa công bố chính sách không cho phép lính trinh sát của nước láng giềng nhập cảnh định cư. Về sau Chiêm Hoàng Hùng không đi đánh trận nữa, nên chuyển sang làm công ở sòng bạc bên nước láng giềng, thu nhập cao làm hắn trở thành "gia đình giàu có" nhất làng Mao Nhất, cưới một người vợ, bốn người vợ lẽ. Rất nhiều người ước được gả con gái cho ông ta, bởi vì ông ta có tiền, biết đánh nhau, làm thông gia với ông ta rất nở mày nở mặt."
Từ Xuân nghe đến líu cả lưỡi, "Chuyện này hoang đường quá vậy?"
Minh Thứ nói: "Chúng ta lập tức đến trấn Xà Đồ!"
Mưa rơi dần nhỏ lại, bộ đội gấp rút sửa con đường từ trấn Thiểm Đàm về trấn Xà Đồ, Minh Thứ lái xe việt dã, sau khi trải qua tầng tầng hiểm trở, đã vào được sâu trong núi lớn ở trấn Xà Đồ.
"Đây là lần đầu tiên tôi đến chỗ xa đến vậy." Từ Xuân vừa xuống xe đã ngửa đầu uống một bình nước khoáng. Vừa nãy ở trên xe, đi trên con đường không giống đường làm anh toát hết cả mồ hôi. Cũng may