Editor: Mộc
“Mặc dù biết là giả thần giả quỷ, nhưng nhìn từ góc độ này cũng quỷ dị quá đi.” Phương Viễn Hàng nhảy tưng tưng tại chỗ mấy lần, tỏ vẻ run rẩy tới mức nổi đầy da gà, “Vả lại lúc ấy còn là ban đêm, camera giám sát ở gần thì ngay cả cái rắm cũng không ghi lại được, ngược lại thì bị camera giám sát ở xa hơn ghi được cái bóng phản chiếu từ kính thủy tinh, thật sự giống y như là góc máy kinh điển trong phim kinh dị ——không thể thấy quỷ bằng mắt thường, soi trong gương lại có thể thấy được! Má, hên là đang điều tra án.”
Cũng không trách Phương Viễn Hàng phản ứng lớn như vậy, hình ảnh vị “nữ quỷ” “phiêu dật” phản chiếu từ trong kính quả thực đáng sợ.
Đêm hôm khuya khoắt, ai lại ăn mặc như vậy? Vả lại tóc “nữ quỷ” rất dài, mái tóc đen để xõa che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, nửa kia để lộ làn da trắng bệch xanh xao ra ngoài.
Minh Thứ bảo Chu Nguyện tiến hành lấy nét hình ảnh của đối tượng, nhưng vì chịu ảnh hưởng bởi góc hình và kính thủy tinh, cho dù có phóng to mặt cái bóng hết cỡ, độ HD chỉnh đến mức cao nhất, cũng không thể nhận diện được rốt cuộc đó là ai.
Phương Viễn Hàng thiếu điều dí mặt tới trước màn hình, “Người này rõ ràng là đang đóng giả Sa Xuân, Lữ Hân may là chỉ nghe thấy tiếng cô ta khóc, nếu như thấy được bóng lưng của cô ta, có khi nào bị dọa ngất luôn không? Người phụ nữ này cũng độc ác quá đi.”
“Không nhất thiết là phụ nữ.” Tiêu Ngộ An nói: “Nhìn kỹ xem, trong bộ nhạc cụ dân tộc không có cô gái nào có vóc dáng cao như vậy. Vả lại tóc TA quá dài, loại tóc dài cỡ này khả năng là tóc giả.”
“Vậy những bộ môn khác trong tập đoàn thì sao?” Minh Thứ nói, “Sa Xuân không có bạn bè trong bộ nhạc cụ dân tộc, cái này cũng khá liên quan đến quyền lợi và ganh đua.”
“Rốt cuộc có phải là người của tập đoàn tạp kỹ hay không, hiện tại vẫn chưa thể đưa ra kết luận chắc chắn.” Tiêu Ngộ An khoanh tay, “Giả thiết trước đây của chúng ta là người reo rắc tin đồn ma quái chính là kẻ đã giúp Sa Xuân ‘tự sát’. Người bên trong video giám sát lúc này có chắc là đồng nghiệp của Sa Xuân không? Chưa chắc, ngay cả người chúng ta đều không thấy rõ, chớ nói gì là bộ quần áo này. Người bên ngoài rất dễ đi vào khu quy hoạch khi đêm xuống, ngay cả trong tòa nhà mới, thiết kế trước một bộ trang phục biểu diễn bằng lụa mỏng trắng cũng không khó.”
Minh Thứ hít sâu một hơi, chống cằm không nói gì.
“Chẳng qua xét đến hành vi của người này, tôi cho rằng có nhiều khả năng TA là nhân viên của bộ nhạc cụ dân tộc.” Tiêu Ngộ An một tay vịn trên bàn, tay khác thì vịn vào thành ghế tựa của Minh Thứ, xem đi xem lại video giám sát, “Tòa nhà này có không ít camera, TA lại có thể tránh được toàn bộ, cho thấy rõ là TA quen thuộc vị trí camera và điểm mù. Bị quay được cái bóng là chuyện TA không lường trước được, quả thực người bình thường cũng không cân nhắc kỹ đến vấn đề cái bóng. Nếu như TA là người ngoài, rất khó để thăm dò tường tận tất cả điểm mù trước hàng trăm cặp mắt dòm ngó.”
Tiêu Ngộ An ngừng một chút, rồi nói: “Còn những nhân viên khác trong tập đoàn tạp kỹ. Mỗi tầng của tòa nhà mới đều có bố cục không giống nhau, điểm mù ở tầng trên hay dưới cũng không phải là điểm mù của tầng này, nếu như TA là người của những bộ môn khác, thì cũng sẽ dễ bị lộ nếu đến tìm hiểu tình hình trước như vậy.”
Minh Thứ lẩm bẩm, “Nhưng nếu thật sự là người của bộ nhạc cụ dân tộc, thì đó là ai?”
Căn phòng lưu trữ trang phục diễn xuất nam nữ nằm cạnh phòng diễn tập nhỏ, Minh Thứ nói: “Vẫn phải xem thử trang phục biểu diễn có ít đi hay không. Cho dù không ít đi, thì nếu như người này đã trộm trang phục biểu diễn, hẳn sẽ để lại dấu vết.”
Sau khi kiểm kê, trang phục biểu diễn đúng là thiếu một bộ, hơn nữa lại là bộ có size lớn nhất không ai mặc được.
Minh Thứ tìm Hàn Trà Trà hỏi, vì sao lại đặt may một bộ trang phục biểu diễn không vừa với vóc dáng của tất cả nhân viên nữ như vậy.
“Cái đó thật ra là đặt cho nhân viên nam.” Mặt mũi Hàn Trà Trà phờ phạc, trên mặt đều là vẻ mệt mỏi, dường như đã bị sóng gió mấy hôm nay quật suy sụp.
Phương Viễn Hàng tò mò, “Bộ nhạc cụ dân tộc mấy người còn thích chơi ‘sắm vai’ à?”
“Kia cũng không phải.” Hàn Trà Trà lắc đầu, “Khu chứa trang phục cho nhân viên nam bên kia thật ra cũng có mấy bộ đặt may cho nhân viên nữ. Đôi khi chúng ta không tìm được đúng số lượng người biểu diễn, tùy vào tình hình mà cho nam giả trang nữ hoặc là nữ giả trang nam.”
Minh Thứ lập tức hỏi: “Bên trong dàn nhạc ai là người giả trang nam thành nữ chuẩn nhất?”
Cậu hỏi như vậy là có cơ sở.
Hình bóng trong tấm kính kia mặc dù chỉ mơ hồ, nhưng từ dáng vẻ đi đứng có thể thấy khá nhiều phong vị nữ tính.
Ai cũng có thể mặc đồ nữ, có khi mặc vào giống y đúc phụ nữ, tản ra ý vị nữ tính, nhưng không phải tên đàn ông nào cũng làm được.
Lúc vừa nhìn thấy hình ảnh trong video giám sát, hầu như tất cả mọi người đều cho rằng người đó là phụ nữ. Đây không phải là quan sát không cẩn thận, vừa khéo lại là vì quan sát quá đúng chỗ, cả cách bước đi hay khí chất của TA đều không khác gì phụ nữ.
Minh Thứ tự hỏi rằng ngay cả khi mặc váy rồi đội tóc giả lên, cậu vẫn không thể thoát khỏi sức hút của người phụ nữ trong trang phục cổ trang này.
“Chuẩn nhất à?” Hàn Trà Trà cúi đầu nghĩ ngợi một lát, “Thật ra làm nghề này như chúng ta, bình thường đều phải tập luyện giữ dáng, nếu cậu nói chuẩn nhất… thì chắc là Khuất Tinh.”
Ấn đường Minh Thứ căng ra.
Khuất Tinh, lại là Khuất Tinh.
Lần trước trong phòng cung cấp thông tin, thái độ Khuất Tinh khá là kiêu ngạo, còn kém là chưa phun ra câu “Tôi là hung thủ”.
Bởi vì chứng cứ không đủ, đến hạn thì tổ trọng án không thể không thả người, Khuất Tinh đã về lại tập đoàn tạp kỹ.
Minh Thứ hỏi Lữ Hân, lúc nghe thấy tiếng khóc thì Khuất Tinh đã tan tầm hay chưa.
Lữ Hân nói rất chắc chắn, sau khi Sa Xuân xảy ra chuyện, các buổi diễn cố định đều dừng lại, nhóm nhạc công thường hay xin về nghỉ, những người ở lại cũng đâu còn tâm trạng mà làm việc, mà đúng là cũng không có chuyện gì cần làm, chỉ có công tác hành chính bắt buộc phải quẹt thẻ đi làm, hôm đó ngoại trừ cô ở văn phòng, cũng chỉ có hai nam nhân viên hành chính khác.
Minh Thứ lập tức bảo Chu Nguyện điều tra video giám sát ở bãi đỗ xe ngoài trời và nhà để xe dưới tầng hầm.
Tập đoàn tạp kỹ cách trung tâm thành phố rất xa, trước nay Khuất Tinh không ngồi xe buýt mà tập đoàn sắp xếp, cả đi cả về đều lái xe của mình. Nếu hôm đó Khuất Tinh ở tập đoàn, nói không chừng chiếc xe kia cũng đậu trong tập đoàn.
Quả nhiên, chiếc xe thể thao màu xanh của Khuất Tinh đỗ trong nhà để xe, mà giờ phút tối, Khuất Tinh xuất hiện trong camera an ninh, lái xe thể thao đi.
Phòng tập riêng của Khuất Tinh rất lớn, là một trong những phòng đặc biệt nhất của bộ nhạc cụ dân tộc.
Tại phòng tập này, Phương Viễn Hàng tìm thấy bộ trang phục biểu diễn cỡ lớn bị mất.
“Đúng vậy, người gieo rắc nỗi sợ hãi chính là tôi.” Khuất Tinh ngồi bắt chéo hai chân, đầy vẻ ngạo mạn như cũ, “Các người định lấy tội danh gì bắt giữ tôi? Gây rối trật tự xã hội? Hay là kiếm cớ gây gổ? Thật ngại quá, tôi không thông thạo kiến thức pháp luật lắm, không hiểu rõ mấy cái tội danh thâm thúy của mấy người, không mấy anh phổ cập giáo dục chút đi?”
Minh Thứ không rảnh nói chuyện tào lao với hắn, chỉ nói: “Xem ra anh thực sự bất bình giùm cho Sa Xuân.”
Khuất Tinh nhíu mày, kiểu như đang tự hỏi, qua lúc lâu sau mới nói: “Tôi tỏ ra bất bình giùm cô ta?”
Minh Thứ cười giễu, “Anh giả trang thành phụ nữ —— không, thành nữ quỷ mới đúng —— dọa đồng nghiệp nữ của mình trong nhà vệ sinh, còn bịa đặt lời đồn ma quái các kiểu, khiến những kẻ từng bắt nạt Sa Xuân kinh hãi không thấu. Đây không phải là anh đang tỏ ra bất bình giùm cho Sa Xuân sao?”
Hầu kết của Khuất Tinh rung động, vẻ mặt lộ ra nụ cười mỉa mai, “Hừ —— tôi bảo anh phổ cập kiến thức cho tôi là bản thân đã phạm vào tội gì, anh lại lái sang hướng khác.”
Minh Thứ đứng đó, dùng ánh mắt lạnh lẽo âm trầm nhìn chằm chằm Khuất Tinh.
Mặc dù hành động hiện giờ của Khuất Tinh là giúp Sa Xuân trả thù đồng nghiệp, nhưng không giống người giúp đỡ Sa Xuân tự sát kia —— nếu như người này quả thực tồn tại.
Khuất Tinh có biểu hiện phản trinh sát, nhưng cái biểu hiện này rõ là không mấy điêu luyện lắm, biết tìm điểm mù của camera giám sát, biết tận dụng điểm mù để vào nhà vệ sinh nữ, lại quên mất việc xe mình đỗ dưới tầng hầm. Nực cười nhất là sau khi sử dụng trang phục biểu diễn, thế mà Khuất Tinh không mau chóng đem nó trả lại chỗ cũ.
Dễ như bỡn bại lộ dưới tầm mắt cảnh sát, điều này không khớp với hồ sơ tội phạm trước đó.
Nhưng cũng không phải không có loại trái khoáy như này, cố tình lừa gạt cảnh sát. Vụ điều tra Mộ Tâm trước đó không lâu, Hầu Thành chính là một ví dụ rành rành.
Minh Thứ không dám lơ là, hỏi: “Là Sa Xuân nhờ anh giúp cô ấy?”
Hai hàng lông mày ngạo mạn của Khuất Tinh dần dần biến mất, “Anh thấy tôi giống kẻ bảo gì làm nấy à? Tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời Sa Xuân sao?”
Minh Thứ nói: “Không giống lắm. Vậy trái lại anh nói thử xem, lý do gì khiến anh làm tất cả những việc này? Anh không vừa mắt Sa Xuân, nhưng sau khi cô ấy bị sát hại thì lại giả trang thành cô ấy khóc thút thít trong nhà vệ sinh nữ. Chuyện này nghĩ sao cũng bất hợp lý, anh Khuất à.”
Khuất Tinh chắc là không quen ngước nhìn ai, nên cũng đứng lên, chăm chú nhìn vào mắt Minh Thứ.
Hơi nghiêng đầu, Khuất Tinh hỏi: “Anh vẫn tin lời tôi nói như lần trước à?”
Minh Thứ cười cười, “Ai nói là tôi tin anh thế?”
Khuất Tinh kéo căng khóe môi.
Minh Thứ nheo mắt, không thương tình nói: “Anh nói thì tôi nghe. Bất luận ai nói tôi cũng không tin, tôi chỉ tin vào chứng cứ và phán đoán của bản thân.”
Khuất Tinh trợn mắt, chợt cười to, cười xong thì nói: “Anh đúng là thú vị hơn nhiều mấy tên cảnh sát tôi từng gặp.”
Minh Thứ nói: “Vậy không bằng bộc bạch quá trình chuyển biến tư tưởng của anh cho vị cảnh sát thú vị này đi?”
“Được thôi, nhưng tôi vẫn sẽ giữ câu nói kia, ta chỉ nói miệng chứ không có chứng cứ, mấy người thích tin hay không thì tùy, không tin thì đi mà tìm chứng cứ đến buộc tội tôi, nếu tìm không được thì rõ mấy người chỉ là kẻ vô dụng.” Giọng điệu Khuất Tinh cực kỳ ung dung, giống như là đang nói đùa, “Thành phố Đông Nghiệp rộng lớn là thế, Sa Xuân lại muốn chết ở tập đoàn tạp kỹ, anh nói xem là vì cái gì?”
Minh Thứ giả bộ nghe không hiểu, “Là vì cái gì?”
Khuất Tinh hỏi: “Anh thật sự không biết à?”
Minh Thứ nói: “Tôi thật sự không biết.”
Phương Viễn Hàng đang chăm chú xem camera giám sát ở phòng bên cũng phát điên, “Hai người này đang diễn tướng thanh à!”
tướng thanh: một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt.
Khuất Tinh lắc đầu, “Anh muốn nhử tôi ——“
Minh Thứ bình tĩnh cười cười.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Khuất Tinh hừ một tiếng, “Vậy tôi sẽ để anh nhử cho đã đấy.”
Minh Thứ nhẹ vỗ bàn, “Anh đứng đấy không mỏi sao? Ngồi xuống rồi nói.”
“Tôi là người khá tin vào số mệnh an bài.” Khuất Tinh nói: “Tôi cảm thấy Sa Xuân đã chết trong tập đoàn tạp kỹ thì sẽ có lý do để chết ở đó. Anh nói xem có phải cô ta muốn trả thù một đám người ngu ngốc ở bộ nhạc cụ dân tộc hay không? Biết đâu được cô ta muốn dọa bọn họ một phen, dù sao trước kia bọn họ cũng bắt nạt cô ta như vậy. Tôi và cô ta dù gì cũng là đồng nghiệp khá lâu, nói ra thì mặc dù có ngu thật đấy, nhưng tôi vẫn rất khâm phục sự chăm chỉ của cô ta. Tôi cũng là một người chăm chỉ, anh tin…”
“Đợi đã.” Minh Thứ ngắt lời, giọng điệu có chút giễu cợt, “Anh nói vậy khác gì tự thú? Không phải anh cũng là người của bộ nhạc cụ dân tộc sao? Không phải anh cũng từng chế giễu Sa Xuân à?”
Khuất Tinh cũng rất nghiêm túc nói: “Tôi không có. Anh đừng có mà gom tôi với đám ngu xuẩn đó làm một.”
Minh Thứ cười mỉm: “Vậy hả?”
“Đúng là tôi từng chế nhạo Sa Xuân, nhưng động cơ của tôi không xấu. Tài hoa năng của cô ta không đủ chống đỡ lý tưởng của mình, thật đáng thương. Với kiểu năng khiếu bẩm sinh của cô ta chỉ nên xem đàn cổ tranh là một thú vui giải trí. Nhưng cô ta nhất mực ép buộc bản thân phải có thành tựu trong nghề này, ví dụ như đạt đến thành tựu như tôi, chuyện này có thực tế không hả?” Khuất Tinh nói tiếp: “Tôi bảo cô ta từ bỏ, lời nói mặc dù khó nghe, nhưng về lý lại không thô thiển, cái này so với đám người Nhiễm Hợp hay châm chọc kia có sự khác biệt về bản chất.”
Đuôi mày bên phải Minh Thứ nhướn lên, lát sau gật đầu, “Nói tiếp đi.”
“Tôi không thẹn với lương tâm.” Khuất Tinh nhún vai, “Anh có thể xem hành động giả quỷ dọa người của tôi là ‘Nhất thời tùy hứng’. Chậc chậc, lần nhất thời tùy hứng trước tôi gọi Sa Xuân đến nhà quan tâm đặc biệt, còn lần này là giúp Sa Xuân báo thù chút ít. Đám người kia cũng ngứa mồm quá, lúc còn sống Sa Xuân trị không được bọn họ, dù sao chết rồi cũng có thể dọa một trận chứ.”
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Minh Thứ nói: “Anh có từng nghĩ rằng bản thân quậy một lần như vậy, sau này có khi không thể ở lại tập đoàn tạp kỹ thì sao?”
“Tôi nào có thèm khát gì.” Khuất Tinh thuận tay vuốt tóc, “Lần trước tôi cũng đã nói với anh rồi, nếu anh cho rằng tôi là hung thủ, anh có thể đưa tôi đến viện kiểm sát, công – kiểm – pháp gì đấy của mấy người một thể, xong rồi thì phán cho tôi một cái tội, bắt tôi ngồi tù, có khi tôi còn phải cảm ơn anh nữa ấy chứ. Linh cảm khởi nguồn từ cuộc sống, cuộc đời kiểu gì tôi cũng đều đã trải nghiệm, duy chỉ có chưa ngồi tù bao giờ. Anh bắt tôi vào tù ngồi, nói không chừng tôi còn có thể sáng tác ra tác phẩm đỉnh hơn trước kia nữa.”
công – kiểm – pháp: công an, kiểm sát, tư pháp
“Cái này, cái này, cái này!” Phương Viễn Hàng nói: “Rốt cuộc tên này ngây thơ hay là đầu óc có bệnh vậy?”
Trong thời gian ngắn, Dịch Phi được tiếp xúc với hai vũ trụ tinh thần khác hẳn người thường, một là Hứa Ngâm thân quen với mùi xác thối, một là Khuất Tinh với “khát vọng” ngồi tù, lắc đầu bất đắc dĩ, “Anh mày quá bình thường, hiểu không nổi. Có lẽ Tiểu Minh, sư phụ cậu có thể hiểu được.”
Phương Viễn Hàng nói: “Em ghi lại, anh nói Tiểu Minh là kỳ hoa.”
Kỳ hoa:ý chỉ người có hành vi và cử chỉ đặc biệt khác người, người bình thường không thể lý giải được.
Dịch Phi: “… Sư phụ cậu biết cậu gọi nó là Tiểu Minh không? Vả lại anh mày không nói sư phụ cậu là kỳ hoa nhá, chính cậu nói đấy.”
Trong phòng yên tĩnh được mấy phút, Minh Thứ dời tầm mắt, rơi trên tay Khuất Tinh.
Hai ngón tay thon dài, khớp xương mạnh mẽ kia, không may vì diễn tấu đàn tì bà một thời gian dài mà xuất hiện sẹo và vết chai, có thể nói là một đôi tay cực kỳ xinh đẹp.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Trên cổ và tai Khuất Tinh đều mang trang sức, lấp lánh phù phiếm không giống một nghệ sĩ diễn tấu đàn tì bà, nhưng hai tay anh ta lại không đeo bất cứ trang sức gì, đốt ngón tay bồi đắp vuông vức, đẹp thì có đẹp đấy nhưng lại là đẹp giản dị.
Phù phiếm và giản dị đều hội tụ trên người Khuất Tinh.
Khuất Tinh thấy Minh Thứ đang nhìn tay mình, tay phải vô thức nhẹ nắm trên mu bàn tay trái, ánh mắt có vài phần đề phòng.
Minh Thứ bước tới, bỗng nhiên nắm chặt cổ tay Khuất Tinh.
Khuất Tinh kinh hãi, muốn giãy ra, nhưng nào đâu phải đối thủ của cảnh sát hình sự tuyến đầu.
“Anh làm gì thế?”
Lúc hét câu này lên, thái độ bình thản, dương dương tự đắc của Khuất Tinh nào còn sót chút gì, trên mặt lộ vẻ sợ sệt, giống như tính mạng bị giữ trong tay người khác.
Minh Thứ tăng thêm lực đạo trên tay, đe dọa nhìn vào mắt Khuất Tinh.
Mồ hôi lạnh Khuất Tinh chảy ào ào, giọng nói đều run rẩy phát ra, “Anh thả tôi ra, anh…”
Phương Viễn Hàng nói: “Sư phụ mình đang làm gì đây?”
Dịch Phi chống cằm, chậm rãi nói: “Thăm dò.”
Một phút sau, Minh Thứ giống như là chơi chán cái trò chơi chả hiểu mô tê gì, lúc này mới buông tay ra, đẩy nhẹ Khuất Tinh ra.
Khuất Tinh vội vàng che tay, trừng mắt tức giận nhìn Minh Thứ, tròng trắng mắt đỏ bừng, trong mắt vậy mà lại có hơi nước.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
“Thiên tài một ngày mà không làm chút chuyện thì sống không yên.” Minh Thứ đút hai tay vào túi quần, báo cáo với Tiêu Ngộ An, “Khuất Tinh giúp Sa Xuân trả thù, nhưng không thể nào là hung thủ sát hại Sa Xuân.”
Tiêu Ngộ An hiểu ra, “Khuất Tinh cực kỳ chú trọng tay mình.”
“Lần trước lúc đối mặt với Khuất Tinh, em đã nghĩ tới điểm này.” Minh Thứ nói: “Dạng người như Khuất Tinh, có một loại yêu vượt mức bình thường đối với đôi tay mình, tay của anh ta trải qua bảo dưỡng cẩn thận, chỉ dùng để đàn tấu tì bà và nhạc cụ khác, hay là những chuyện trong cuộc sống nhất định phải dựa vào đôi tay để hoàn thành. Sa Xuân chết vì bị siết cổ, trước khi chết có giãy dụa. Dùng dây thừng siết chết một người phụ nữ trưởng thành, chuyện này cần lực không nhỏ, tất nhiên sẽ hình thành sức chịu đựng đối với bàn tay. Có lẽ Khuất Tinh có động cơ gây án, đồng thời không có bằng chứng ngoại phạm, nhưng tuyệt không có khả năng anh ta dùng phương thức siết cổ sát hại Sa Xuân.”
Tiêu Ngộ An nói: “Khuất Tinh chính là một nhân tố gây nhiễu loạn, quay lại bản thân hai vụ án —— còn nhớ lần trước anh từng nói, việc Sa Xuân sắp đặt màn tự sát còn có một điểm rất mâu thuẫn?”
Minh Thứ gật đầu, “Em vẫn còn nhớ, người giúp giết Sa Xuân nhất định là người mà Sa Xuân tín nhiệm, người này đối với Sa Xuân mà nói rất quan trọng, ngược lại cũng thế, vậy thì sao Sa Xuân cam lòng kéo người này vào một vụ án mạng, khiến cuộc sống tương lai của người này hoàn toàn thay đổi?”
“Sau khi phát hiện mối dây Vu Chấn, anh tìm được một căn cứ có thể lật đổ loại mâu thuẫn này.” Tiêu Ngộ An mở báo cáo khám nghiệm tử thi mà Hình Mục đưa tới, ngừng lại một lát rồi nói: “Người giúp Sa Xuân ‘tự sát’ không nhất định là người quan trọng đối với Sa Xuân, TA cũng có thể là người cùng cảnh ngộ với Sa Xuân. Giống như Sa Xuân dẫn đến Vu Chấn.”
Minh Thứ kéo ghế ngồi xuống, nhìn chằm chằm bản báo cáo khám nghiệm tử thi kia.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Tiêu Ngộ An cũng không khiến cậu cảm thấy ngạc nhiên, trên thực tế, cậu đã nghĩ đến cùng một hướng như trên, chỉ là Nhiễm Hợp đột nhiên tự sát, cộng thêm những lời đồn ma quái ở tập đoàn tạp kỹ khiến cậu bị xao nhãng, vì thế chưa thể lý giải hoàn chỉnh mắt xích logic.
“Vu Chấn và Sa Xuân hiển nhiên là cùng một kiểu người, bọn họ đều thiếu hụt tư chất, tưởng là siêng năng có thể bù đắp kém cỏi, khăng khăng cố chấp, kết quả cuối cùng là thấy rõ hiện thực trong vô vàn đả kích, nhìn thẳng vào bản thân —— đối với kiểu người nỗ lực không tiếc gì, cố chấp dốc sức làm nhiều năm mà nói, chuyện này có thể khiến bọn họ đánh mất động lực sống tiếp.” Tiêu Ngộ An nói: “Bọn họ muốn kết thúc sinh mệnh của bản thân, lại không cam lòng dùng cách thức tự sát, bởi vì theo cái nhìn của bọn họ, tự sát có lẽ là hành vi hèn nhát.”
“Tự sát sẽ không dấy lên bất kỳ sóng gió gì.” Minh Thứ nện hết quyền này đến quyền kia, “Sẽ không giống như bị giết, vào một khoảng thời gian nhất định bọn họ sẽ trở thành tiêu điểm trong ánh mắt mọi người. Vu Chấn là biên kịch, Sa Xuân là người biểu diễn đàn cổ tranh, hai cái nghề này đều không phải là nghề nghiệp bình thường, đều cần một góc độ hấp thụ ánh sáng, bọn họ quá khát vọng sự chú ý, nhất là Sa Xuân —— nếu không cô ấy sẽ không không ngừng đăng tải video cô ấy nàng diễn tấu.”
“Điều này rất rõ ràng, cái chết của hai người đều có khuynh hướng tự sát rất rõ ràng, cuối cùng bày ra trước mặt chúng ta lại là bị giết, mà quyển sổ quan trọng của Vu Chấn lại nằm trên tay Sa Xuân, điều này có thể hiểu là một kiểu truyền thừa.” Tiêu Ngộ An nói: “Nếu như người giúp Vu Chấn ‘tự sát’ chính là Sa Xuân, mà kẻ sát hại Sa Xuân chính là một tên ‘đồng loại’ khác của bọn họ, vậy logic kia đã được giải.”
Minh Thứ hít một hơi thật sâu, “Nói cách khác, thứ quan trọng nhất của Sa Xuân —— đôi tay —— bây giờ vẫn còn bị người kia giữ. Mà người kia hiện tại đang tìm vị ‘đồng loại’ kế tiếp.”
Lúc này, ngoài hành lang vang lên một hồi tiếng bước chân dồn dập, Tiêu Mãn thở hồng hộc, sắc mặt đỏ bất thường, “Minh đội! Tiêu cục!”
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Minh Thứ nhận lấy một xấp báo cáo dày trên tay cậu, mở thẳng đến trang cuối cùng.
“Chúng tôi tìm được dấu chân xung quanh tấm lưới thép gai ở trường dạy nghề kia, thông qua xây dựng và so sánh khuôn hình, có thể… Có thể chứng minh hoàn toàn trùng khớp với dấu chân Sa Xuân!” Tiêu Mãn quệt mồ hôi, “Còn có! Bên trên tấm lưới thép gai có lưu lại vết máu, so sánh DNA của Sa Xuân cũng tương thích! Kẻ sát hại rồi phủ xi măng lên người Vu Chấn, rất có thể chính là Sa Xuân!”