Đối với người này ta vẫn chú ý nhiều hơn một chút. Hắn là con một vị đại thần, lớn hơn Vương gia vài tuổi. Huynh trưởng của hắn là một viên tướng nổi danh trong triều, tuy rằng trước kia cha hắn không có thâm giao với thái tử, nhưng từ sau khi Hoàng Thượng đăng cơ, người đó cũng làm việc vô cùng tận tụy. Tiểu tử đó ngôn ngữ lanh lợi sắc bén, thành thạo tự nhiên, những lúc ở cùng Vương gia đều cười đùa vui vẻ. Nhưng từ sau lần đầu tiên gặp ta, hắn ngày càng xa lánh, gần như là tránh né, mỗi lần gặp đều chỉ nhìn chằm chằm xuống đất. Nhưng lâu nay rất nhiều người gặp ta đều có biểu hiện như hắn, lâu dần chính ta cũng cho rằng khuôn mặt ta giống một kẻ ác nhân, vậy nên cũng không quá bận tâm.
Chỉ có vài lần, ta cảm thấy nghi ngờ.
Một lần, hắn đứng dựa người bên khung cửa hoa viên, chờ đợi Vương gia lúc ấy đương ở trong phòng. Từ xa ta đã nhìn thấy hắn, chỉ có điều hắn không hề hay biết. Tay hắn bất chợt vung lên, tóm được một con chuồn chuồn cánh mỏng, rồi rất chậm rãi, hắn bắt đầu rứt một cái cánh khỏi thân con côn trùng, lại chậm rãi rứt một cánh khác, sau đó xé từng đoạn thân con vật, bắt đầu từ cuối đuôi, rồi tới đầu, vò nát bằng hai ngón tay. Mặt hắn dường như đang mỉm cười, ánh mắt nhìn xa xôi về một điểm vô định, tựa như đang nghĩ đến một nơi nào đó khác. Ta cũng tự thấy bản thân vốn thâm hiểm âm độc, nhưng đến lúc này, tự nhiên lại có một dòng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Đến khi Vương gia ra khỏi cửa, khuôn mặt hắn lập tức biến đổi, thành ra vẻ mặt rạng rỡ tươi sáng. Ta ngây thơ nghĩ rằng, đương lúc tuổi trẻ khí thịnh, hơn nữa là nam tử hán, có ai trong lòng không sinh ác độc. Bản tính Vương gia quá mức ôn hòa, có một người như vậy làm bằng hữu, biết đâu sau này có thể bảo hộ hắn, cũng coi như là một điều tốt. Lúc đó ta đâu biết, hắn căn bản không coi Vương gia là bằng hữu.
Một lần khác, hắn cùng Vương gia tập võ. Ta nhìn bọn họ, âm thầm thở dài kêu khổ, đứa nhỏ đó cùng Trình Viễn Đồ võ công đều cao hơn Vương gia không biết bao nhiêu lần, tận sâu trong đáy lòng ta cực kỳ hy vọng sư phụ bọn họ vĩnh viễn về sau cũng không biết được ta là ai. Mỗi lần khoa tay múa chân, cả hai đều chỉ coi như chơi đùa cùng Vương gia, bởi hắn ra tay rất nhẹ, gần như là vô lực, căn bản không thể chạm được tới góc áo bọn họ. Ta cũng như thường ngày, chỉ ngồi một bên nhàn nhã uống trà, cảm giác như xem đám mèo con ẩu đả, tả vung hữu múa, đột nhiên, Vương gia giẫm phải một chỗ đá vụn, cả thân mình chới với ngã về phía sau, hai tay vừa vung lên đã đến gần mặt người đó. Khuôn mặt anh tuấn lập tức biến sắc, một tia âm hiểm ánh lên trong mắt, hắn không ngần ngại vung chân hướng thẳng bộ phận trọng yếu mà đá tới. Vương gia hoàn toàn không cảm giác, mặt vẫn thản nhiên tươi cười, xoay người muốn ổn định thân mình, có điều chân lại không thể di động. Ta trừng mắt kinh hoàng, loại cử chỉ độc địa đó ngay cả người giang hồ cũng không dám coi thường mà lạm dụng, bởi vì sợ kết thù oán khó giải, vậy mà không ngờ một kẻ như hắn lại chọn chiêu thức đó! Ta không kịp nghĩ nhiều, chén trà trong tay xé gió lao đi, đánh vào dưới gối hắn. Chén trà vỡ nát, hắn cũng thét lên vì đau đớn, chỉ biết lăn lộn dưới đất, ôm gối rên rỉ. Vương gia thấy vậy liền bước tới đỡ hắn dậy, lại bị hắn hung hăng đẩy ra xa.
Trong lòng ta đột nhiên nhen nhóm một luồn sát ý, chỉ muốn thẳng tay giết hắn cho xong. Lúc đi ngang qua, hắn đột nhiên ngưng khóc nhìn ta, cầu xin ta mau đi mời huynh trưởng hắn tới đây, người đó là võ tướng, ắt sẽ biết cách trị thương, còn có thể đưa hắn trở về phủ đệ. Ta thật sự khâm phục hắn, tuy còn ít tuổi nhưng đã biết nhận thức hoàn cảnh, hiểu được đại trượng phu phải biết co biết duỗi. Sát ý trong lòng hiện giờ cũng không ngùn ngụt như trước, cho nên ta chùn bước, tuy rằng Hoàng Thượng yêu thích Cửu vương gia, hơn nữa cũng một mực tin tưởng ta, nhưng dù sao hắn cũng là con của một đại thần triều đình, lại là đệ đệ của tướng quân trấn ải, vì thế nên ta không thể khinh suất khiến cho Hoàng Thượng gặp phải phiền toái.
Trước kia ở trong giang hồ, ta đi khắp nơi chém giết không biết bao nhiêu người, suốt mười năm vẫn có thể bảo toàn được tính mạng, chủ yếu là nhờ trực giác sắc bén. Chỉ cần cảm thấy một tia sát khí, ta liền lập tức động thủ, quyết không nương tay. Năm xưa ta vung kiếm nhưng lại không thể xuống tay, lần ấy ta biết chính mình đã đến lúc rời khỏi giang hồ. Lần này ta nổi sát tâm mà chưa động thủ, vốn nghĩ rằng bởi vì tuổi già sức yếu nên phản ứng chậm chạp, trong lòng đã muốn từ chối trọng trách nặng nề, giao lại cho những người trẻ hơn đảm nhiệm. Đáng tiếc là, cả đời ta giết vô số người vô tội, cuối cùng lại bỏ sót một kẻ ác nhân, khiến cho Vương gia rơi vào tay hắn phải chịu đủ mọi điều tủi nhục. Vì vậy mà suốt quãng đời còn lại ta đều ân hận không thôi.
Ta sai người đưa hắn trở về, không để cho Vương gia hay biết nội tình. Ta chỉ nói là do bản thân sơ sảy, hắn vừa nghe liền tin tưởng không mảy may nghi ngờ. Ta chỉ căn dặn Vương gia từ nay về sau không được giao đấu với người kia, tốt nhất là ít giao du với hắn một chút. Về sau ta nghe nói, đúng ngày hôm ấy đại ca của hắn được chỉ định làm Định Viễn tướng quân, lập tức lên đường tới trấn thủ biên quan ngay trong ngày, nếu như lúc ấy hắn làm ra chuyện, Hoàng Thượng cũng không thể vì thế mà thay đổi chủ tướng toàn quân.
Vốn tưởng rằng kẻ đó sẽ không đến nữa, vậy mà hơn một tháng sau, y lại một lần nữa chạy đến tìm Vương gia chơi đùa tán gẫu. Sự việc hôm đó hắn không bao giờ nhắc lại, coi như là một cơn gió thoảng, chỉ đôi khi ôm gối nhíu mày, ta nghĩ ngày ấy chân trái hắn bị thương, nhất định sẽ còn di chứng lâu dài. Nhiều năm qua đi, cho đến lúc ta nhìn thấy những đốt xương chân trái Cửu vương gia, từ dưới gối đến mũi chân đều đứt ra từng khúc, ta mới hiểu được, oán hận của hắn đối với ta thâm sâu đến bực nào. Oán thù sâu nặng kết từ ngày này sang tháng khác, hết thảy đều bị hắn tính lên người Cửu vương gia, còn ta, hắn chưa một lần dám hiên ngang đòi nợ. Cửu vương gia thương tật cũng trở thành vết đao cắt vào lòng ta, suốt cả quãng đời còn lại chưa một ngày thuyên giảm, ngày cũng như đêm, dần dần gặm cắn tâm can ta. Hành vi dã man âm hiểm mà lại hèn nhát đến thế bình sinh ta cũng ít khi gặp.
Ta cũng dần dần nhận thấy, mỗi khi hắn nghe tiếng tiêu của Cửu vương gia, trong tay sẽ bất giác nắm chặt một nhánh cây, rồi sau đó chậm rãi bẻ vụn thành từng đoạn nhỏ, khuôn mặt lạnh băng không gợn một tia cảm xúc. Ta chỉ cảm thấy khó chịu, nhưng lại không có cách nào lí giải. Ai! Cho đến nhiều năm sau, khi ta nhìn thấy ngón tay Cửu vương gia bị người ta hủy hoại, ta mới hiểu được lúc đó chính mình không mau, cuối cùng tạo thành hậu họa.
Bản thân ta vốn cũng là kẻ ác nhân độc địa giảo hoạt, đối với những kẻ có bản tính tương tự, ta luôn nhạy cảm cực kỳ, cũng căm hận sâu sắc. Cảm giác bất an thôi thúc trong lòng khiến ta không thể coi nhẹ, nhưng hắn hai ba ngày lại tới, thường xuyên đến mức kì lạ. Dần dà ta cũng quen với sự hiện diện của hắn, cũng cho rằng chính mình quá đa nghi, hắn chẳng qua chỉ là một thiếu niên chưa quá mười lăm. Lúc ấy ta đã hoàn toàn quên, khi tự tay hạ sát cừu nhân, ta mới có mười ba tuổi, cũng hoàn toàn quên kẻ mang hận thù có thể hiểm độc đến mức nào.
Không phải ta không nhận ra đủ loại bất an, cho nên không thể kịp thời phản ứng , mà bởi vì ta tuổi tác đã cao, hơn nữa ở lâu bên cạnh Cửu vương gia, bị cái khí chất nhã nhặn của hắn cảm hóa, ta cũng trở nên nhân từ mà nương tay.
Từ lúc thái hậu qua đời, Vương gia bắt đầu tập thổi tiêu. Mới đầu là học theo những giai điệu có sẵn, nhưng một năm sau, hắn đã có thể tự sáng tác ra tiêu khúc của riêng mình. Đối với âm luật ta vốn mù mờ không hiểu, nhưng lại thích nghe tiếng tiêu của hắn. Hơn nữa dưới ánh trăng sáng, hắn ở bên bờ ao, khép mi mắt chăm chú thổi tiêu, thanh điệu kia như xuyên qua tất cả tình cảm sâu kín cùng rất nhiều tưởng niệm trong tâm can ta. Trước kia ta hai tay vấy máu, khắp người đều là huyết nhục, trên lưng đeo cừu hận cùng oán ý, nhưng chỉ một tiếng tiêu lại gợi lên trong lòng ta vô số tốt đẹp, không ngăn được từng dòng lệ nóng thấm đậm vạt áo.
Nhớ lại xưa kia, mẹ ta tỉ mỉ từng đường kim, khâu cho ta chiếc áo chống lạnh, bà ngồi trước giường, miệng thường mỉm cười ấm áp. Cha ta thường đặt ta lên vai, thong thả bước đi trên con dốc sau nhà mỗi lần chạng vạng, trở về căn nhà chập chờn khói bếp. Lần đầu tiên ta hoài nghi, vì cái gì lại ngăn cách bọn họ, không để họ chôn cùng một chỗ, cha mẹ ta vốn là một đôi vợ chồng tình nghĩa son sắt ….
Ta lại nhớ tới nhà bên có một cô bé sáu tuổi, có lần từng chạy đến nhà ta, gọi ta là đại ca ca, rủ ta ra ngoài chơi với cô bé, lúc ấy ta cũng không có chấp thuận …..
Ta nghĩ tới quãng thời gian trọng thương, đơn độc lưu lạc tha hương, trường kiếm thành gậy, bụi đường đầy mặt, cả người bẩn thỉu dơ dáy. Ngày đó ở ven đường, đúng lúc ta đói đến mức sắp ngất xỉu, đột nhiên bên cạnh vang lên giọng nói của một cô nương, nói với nha hoàn đi theo bên mình: “Đem một chiếc bánh trong giỏ đưa cho hắn đi ….” Chiếc bánh đó thực thơm, thực ngon, ba mươi năm sống giữa chốn hoàng cung ta cũng chưa từng gặp lại hương vị đó. Ngay cả khuôn mặt của nàng, ta cũng không hề biết, nhưng đáng lẽ ta nên đi tìm nàng, nói lời cảm tạ ơn cứu mạng, nói cho nàng cả đời sẽ không quên được giọng nói của nàng, cũng sẽ không quên ân tình của nàng ……
Mỗi lần thổi xong một khúc tiêu, Vương gia đều trầm tư hồi lâu. Ta đứng ở nơi khuất bóng, nhìn hình dáng hắn trầm lặng ngắm trời đêm, không biết bao nhiêu lần ta tự hứa với lòng mình, cả đời này nhất định phải bảo hộ âm thanh trong sạch đó cùng với khối tâm hồn tinh khiết trần đầy thiện ý kia, cho dù gan óc lầy đất cũng không hối tiếc. Nhưng rốt cục ta không thể thực hiện được lời thề, tiếng tiêu trong trẻo kia vĩnh viễn không còn, chỉ độc một mình hắn lặng yên trong bóng tối ….
Mỗi lần nhìn đến ta, hắn lại nói: “Tấn Bá, đêm đã khuya, ngài nên đi nghỉ trước đi, sau này không cần phải chờ ta”. Ta đều gật đầu ưng thuận, nhưng đêm nào cũng theo sát ở cạnh bên. Nếu như ta có nước mắt thì nhất định sẽ không để hắn hay biết, chỉ lặng lẽ đưa hắn trở về phòng.
Vương gia bình thường chỉ thích làm một vài việc an nhàn tĩnh tại, làm thơ viết chữ, đọc sách thổi tiêu, ngôn từ linh hoạt, có thể xuất khẩu thành thơ, múa bút thành văn. Lúc ta tới hắn đã nổi danh là kẻ văn hay chữ tốt, nhưng lại rất ít tiếp xúc với đám văn nhân học sĩ, rất nhiều người mộ danh tìm tới muốn gặp, hắn đều khéo léo khước từ. Ta biết hắn không phải kẻ kiêu ngạo tự cao, chỉ là không thích cùng người giao tế. Đôi khi ta dẫn hắn ra ngoài, hắn chỉ thích đi thuyền du ngoạn, thường ngồi ở đầu thuyền ngắm nhìn không trung cùng mặt nước, trầm tư mỉm cười, không nói một tiếng.
Có một lần trên đường về phủ, chúng ta gặp một đám người chen chúc xô đẩy. Bởi vì cải trang rời phủ cho nên không thể xua đi bọn họ. Hỏi ra mới biết mọi người đang nghe người khác bình thơ, nghe nói là thơ của một Thanh Quan Nhân[]. Vương gia hỏi ta vậy nghĩa là thế nào, ta trả lời, người ngâm thơ là một nữ nhân, tối nay lấy thơ để bày tỏ, chính thức bán đêm đầu tiên, từ nay về sau bắt đầu làm xương kỹ[]. Hắn nghĩ ngợi một chút đoạn bảo ta phái người đi hỏi nữ tử đó, hỏi xem nàng có muốn cả đời làm kỹ hay không, nếu như không muốn sẽ chuộc thân cho nàng, để nàng tự do rời đi. Người trở về nói rằng nàng nguyện ý hoàn lương[] đi theo người trả tiền chuộc thân, Vương gia chỉ nói chuộc nàng thì có thể, còn việc hoàn lương thì không cần. Sau đó nàng tìm đến bái tạ Vương gia, nói rằng bản thân không còn nhà để về, nguyện cả đời làm nô tì cho vương phủ, báo đáp ân Vương gia. Hắn chỉ mỉm cười nói không cần. Nàng kia nghe vậy liền khóc, ta thấy dung mạo nàng cũng thuộc hàng thượng đẳng, vậy nên xin Vương gia nạp nàng làm thiếp. Vương gia thường ngày đều nghe theo lời ta nói, lập tức đồng ý. Sau đó rất lâu, hắn cũng không tiến vào phòng nữ nhân đó, ta lại xin hắn đừng để nàng cô quạnh, hắn chỉ ngượng ngùng quay đi, vội vã trở về phòng riêng.
Vương gia có một nha hoàn, dung mạo tuy chỉ bình thường nhưng từ nhỏ đã hầu hạ bên người. Nàng thấy Vương gia thu nhận thanh lâu nữ tử, vì thế buồn bực rất lâu. Vốn di hai người sớm chiều đều ở chung, cho nên ta lại nói Vương gia cũng thu nàng làm thiếp, bởi vì danh tiết của nàng đã hủy. Vương gia lại thuận theo, nhưng chuyện phòng the lại vô cùng xa lạ, gần như là lảng tránh, khiến cho ta không khỏi cười thầm.
Ta biết từ lúc Vương gia mười sáu tuổi, Hoàng Thượng đã bắt đầu tuyển Vương phi cho hắn. Hoàng Thượng lặp đi lặp lại, người này không chỉ cần dung mạo tuyệt sắc, tính tình cũng phải dịu dàng hiền hậu, kính cẩn khiêm nhường. Ý của Hoàng Thượng ta hiểu được, chính là lo lắng Vương gia quá mức hiền lành, nếu như chọn một nữ nhân dữ dằn, nhất định sẽ làm cho hắn chịu khổ. Ai cũng không ngờ, ngàn tuyển vạn tuyển được một nữ nhân được xưng là mềm mại ôn tồn nhất thiên hạ, cuối cùng lại thông đồng với kẻ khác ám hại chồng mình đến nỗi thân tàn ma dại, mà nữ tử cường hãn chanh chua thế gian hiếm thấy kia lại ba lần cứu được tính mạng Vương gia, làm cho hắn hạnh phúc. Ý trời thật sự khó lường, thế nhân mấy ai biết được.