Ngày hôm sau, là một ngày đẹp trời.
Tại trường học.
Nguyệt Nhi cùng con bạn tung tăng vào lớp, ngoài sau là anh thê nô phải xách cặp dùm cả .
"Hai thằng mê gái này, tao không ngờ sẽ có ngày thấy tụi mày như vậy đấy" - Nhật Nam châm chọc nhìn Lâm Phong với Minh Trí phải xách cái cặp.
"Đàn ông là phải đội vợ lên đầu!" - Lâm Phong cùng Minh Trí đồng thanh.
"Hahaha, dù sao tao cũng có người yêu. Còn mày thì sao? Mày không cùng đẳng cấp với ông đây đâu nhé cái thằng FA" - Lâm Phong hất mặt nói với Nhật Nam.
"Mấy tên kia, đi lẹ lên ngay cho bà" - Ngọc Linh quay đầu lại nói vọng. Giờ mới thấy tụi nó đã đi trước tụi hắn một khoảng khá xa rồi. Cả ba nhanh chóng tăng tốc độ đi về phía trước.
Vào lớp, tiết đầu tiên là môn Sử. Thầy dạy môn này khá dễ dãi nên tụi nó nói chuyện xôm cả lớp.
Nhật Anh và Minh Trí vẫn hường phấn với nhau. Còn Ngọc Linh tám chuyện với Thu Hà và mấy đứa khác. Lâm Phong truyền đạt những bí quyết thí nghiệm và chế tạo đồ của cậu cho mấy đứa giỏi Hoá và một vài đệ tử vừa mới nhập.
Nhật Nam vẫn không nói chuyện với ai, anh lấy điện thoại ra coi phim, đôi khi lại liếc nhìn Nguyệt Nhi rồi thầm nhếch môi.
Nguyệt Nhi nói chuyện chán chê rồi quay qua nhìn anh, trong lòng có hơi bối rối.
"Nhật Nam, sao anh không hoà nhập với lớp lần đi?" - Cô bắt chuyện.
"Không thích" - Nhật Nam trả lời cô, mắt vẫn chăm chú xem phim.
Nguyệt Nhi đang định nói gì đó thì Bảo Thanh ngồi ở bên kia tổ, ngang hàng với anh nhảy một phát vào hỏi.
"Anh Nam à, hôm nay anh đi chơi với em không?" - Bảo Thanh lay lay cánh tay của anh, nói với giọng ngọt lịm.
"Không" - Anh lấy tay của anh ra. Sau khi đã xác định trái tim của mình hướng về Nguyệt Nhi, anh liền giữ khoảng cách với người khác, không muốn cô gái nào thân thiết với anh quá mức.
Dù có gặng hỏi Nhật Nam cũng trả lời cộc lốc với cô ta. Bảo Thanh hậm hực quay lại chỗ ngồi. Lúc trước anh vẫn còn chút quan tâm, nhưng bây giờ anh lại lạnh nhạt. Cô ta đã nhận thấy, anh thay đổi mất rồi. Bảo Thanh càng ngày càng nghi ngờ về mối quan hệ giữa cô và anh. Chẳng nhẽ anh đã thích cô rồi sao? Ánh mắt cô ta tối lại.
--------------
Giờ ra chơi, trên sân thượng. Cả đám bỗng nhiên tập trung đầy đủ, có cả Bảo Thanh lẽo đẽo đi theo.
"Hôm nay đi quán karaoke NJ không? Lâu rồi không đi qua đó!" - Ngọc Linh vui vẻ lên tiếng.
"Đi! Em đi nữa ~" - Bọn Trọng Nhân cùng Nguyệt Nhi và Nhật Anh loi choi giơ tay.
"Ở đâu có vợ, ở đó sẽ có chồng!" - Lâm Phong ôm chầm Ngọc Linh từ phía sau.
"Vợ vợ chồng chồng cái gì? Anh mà còn xưng kiểu đó thì đừng gặp mặt tôi nữa!" - Ngọc Linh quay qua cảnh báo. Hiện giờ mặt của cả hai chỉ cách nhau cm. Cậu hôn nhẹ lên đôi môi nhỏ rồi nói:
"Anh nghe lời em!"
Ngọc Linh đỏ mặt đẩy Lâm Phong ra. Nhỏ không ngờ cậu lại làm những hành động tình cảm trước mặt mọi người mà không thấy xấu hổ sao? Nhỏ thật sự không thể quen được.
"Hai con người kia, tụi tui còn sống đấy" - Nguyệt Nhi chống nạnh lên tiếng khiến Lâm Phong và Ngọc Linh giật mình, mới nhớ ra sự tồn tại của cả đám. Nhỏ quay qua cười trừ trước vài ánh mắt toé lửa của tụi nó.
"Nói chung là chúng ta sẽ đi hết" - Nhật Anh tùy tiện quyết định hết tất cả khiến cho cả đám không ai nói được gì.
"Tớ có thể đi không?" - Bảo Thanh nhỏ nhẹ hỏi.
"Tùy cậu" - Nhật Anh không nhìn Bảo Thanh và trả lời.
"Tôi chở chị đi được không?" - Lựa lúc Nguyệt Nhi đang đứng riêng ở một góc, Võ Thanh Thiên hỏi Nguyệt Nhi.
"À...- Tôi sẽ chở cậu" - Nguyệt Nhi chưa kịp nói thì Nhật Nam chen vào, quay người cô đối diện với anh. Nguyệt Nhi đối diện với ánh mắt của anh, mặt bỗng đỏ lại. Cô lúng túng, cúi đầu không đáp. Nhật Nam liền nâng cằm cô lên để cô nhìn thẳng vào anh.
"Ah... Ah... Được" - Lại một lần đối diện với anh, mặt cô đã đỏ lại còn đỏ hơn. Nguyệt Nhi run rẩy nói.
"Sao mặt cậu đỏ quá vậy? Bị sốt à?" - Nhật Nam áp tay lên trán cô, đồng thời tiến đến gần để xem tình hình.
Nguyệt Nhi đứng yên, mở to mắt nhìn anh. Khoảng cách của cả hai ngày càng rút ngắn lại.
"Reng reng" - Tiếng chuông trường vang lên, báo hiệu giờ ra chơi đã kết thúc. Nguyệt Nhi như bừng tỉnh, cô hơi đẩy anh ra rồi nhanh chóng chạy xuống dưới.
"Mày làm gì con gái nhà người ta thế hả?" - Minh Trí và Lâm Phong khoác vai Nhật Nam, cả hai cười hiểm hỏi.
"Biến hết"
Còn mấy đứa còn lại, Ngọc Linh, Trọng Nhân và Thành Đạt ngơ ngác chả hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhật Anh và Ái Thy cười thầm. Võ Thanh Thiên cũng chưa kịp hiểu chuyện. Bảo Thanh nghiến răng ken két, tay nắm thành nắm đấm.
----------------
Sau khi cả đám xuống dưới sân thượng, Nhật Nam cũng định xuống dưới thì bị Bảo Thanh gọi lại, anh đành miễn cưỡng ở lại.
"Anh Nam à... Anh có yêu ai rồi phải không?"
"Ừ"
"Vậy để em đoán nhé? Là Trịnh Nguyệt Nhi đúng không?" - Bảo Thanh đánh liều hỏi, cô ta hồi hộp, cầu mong những nghi ngờ của cô ta là sai.
"Ừ" - Nhật Nam hơi ngạc nhiên nhưng anh cũng thừa nhận.
"…Anh có bao giờ có cảm giác với em chưa?" - Bảo Thanh bình tĩnh hỏi.
"Chưa" - Nhật Nam im lặng lúc rồi nói - "Xong chưa? Tôi còn phải về lớp"
"Em thích anh, thích anh lâu lắm rồi...! " -Bảo Thanh nói hết tất cả những tâm tư trong lòng mình, chỉ mong là anh có thể hiểu...
"Xin lỗi nhưng tôi không thể thích cô được." - Nhật Nam lạnh lùng nói, anh biết Bảo Thanh có ý với mình nhưng cũng mặc kệ, anh chỉ chờ đợi lúc này để từ chối.Rồi quay lưng bước đi.
"Tại sao chứ? Em chả thua kém gì Nguyệt Nhi cả! Tại sao anh lại yêu cô ta??" - Bảo Thanh nói vọng từ ngoài sau lưng, một vài giọt nước mắt đã rơi xuống.
"Cậu ấy hơn cô một chỗ, là có thể chiếm lấy được trái tim của tôi" - Anh dừng lại một lúc rồi nói. Dứt lời liền nhanh chóng đi xuống dưới lớp, bỏ mặt Bảo Thanh vẫn còn đứng ngây ngốc trên sân thượng.
Bảo Thanh khuỵu xuống, cô ta đã dành hết tình cảm của mình cho anh rồi mà? Đã cố gắng thay đổi vì anh rồi mà? Tại sao anh vẫn không hướng về phía cô ta chứ? Trái tim của Bảo Thanh tan vỡ sau lời nói của anh. Công sức bao nhiêu năm nay đã bị đổ vỡ. Bảo Thanh oà khóc, cứ thế mà khóc giữa sân thượng vắng tanh người.
Tình yêu khiến cho con người ôm ấp nhiều hi vọng trong tim. Nhưng một khi hi vọng ấy bị tuyệt vọng chiếm lấy, con người sẽ thay đổi theo hướng. Nếu như không có lí trí ta sẽ bị sự ghen tuông và thù hận đưa đẩy đến bước đường cùng, con đường của sự mù quáng.
"Nếu như em không thể đến với anh, thì Trịnh Nguyệt Nhi cũng đừng hòng đến với anh!" - Ánh mắt Bảo Thanh tối lại, cô ta không thể nghe theo lí trí nữa.
---------------------
Ra về, cả đám tập trung tại quán Karaoke NJ.
Tụi nó đăng kí phòng rồi đi vào bên trong.
Phòng này khá rộng, bên trong có dãy ghế sofa và bàn đặt micro và danh sách bài hát, đối diện là cái TV to lớn. Phòng khá tối, chỉ có đèn đủ màu sắc chiếu khắp nơi. Bên trong có máy lạnh.
Cả đám cùng ổn định chỗ ngồi.
"Để tao, để tao hát bài cho" - Nhật Anh nhanh chóng giành mic và lấy danh sách chọn bài. Sau một hồi, nó chọn bài "Mình yêu nhau đi" của Bích Phương.
Hình như anh có điều muốn nói...
"Có! Anh muốn nói là anh rất thích em" - Minh Trí đứng dậy, loi choi nói.
...
Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau đi anh..
"Ok em, anh luôn sẵn sàng bất chấp yêu em" - Lại là Minh Trí.
...
Rồi nói cho em nghe. Một câu thôi. ,,, anh có đánh rơi nhịp nào không?
"Có em, nhịp số nè~"
Nếu câu trả lời là có anh hãy đến ôm em ngay đi...
"Hát xong anh sẽ ôm em~"
Thế là từ đầu đến cuối, Nhật Anh vẫn cứ hát và Minh Trí ở dưới vẫn u mê và trả lời hết tất cả câu hát trong bài nhạc.
Và người tiếp theo là Ngọc Linh, xong rồi tới Lâm Phong, Minh Trí, bọn Trọng Nhân và cả Bảo Thanh. Chỉ có Nguyệt Nhi, Nhật Nam và Thanh Thiên theo dõi họ.
"Nhi! Mày hát bài đi" - Nhật Anh đưa mic cho cô.
"Đúng á! Lâu rồi em không nghe chị hát" - Bọn Trọng Nhân cũng hùa theo.
"Thích thì chị mày chiều" - Nguyệt Nhi cầm cái mic từ Nhật Anh và cũng chọn bài hát cho mình. Bài hát cô chọn là bài "Cảm nắng" của Suni Hạ Linh.
Sau màn nhạc dạo đầu cô bắt đầu cất tiếng hát của mình. Cô sở hữu giọng cao và thanh nên rất hợp với bài này, với lại biết điều khiển giọng nên cô hát rất hay. Cả đám đều im lặng để lắng nghe. Trong lúc hát, cô luôn nhìn vào anh. Bài hát khắc hoạ những cảm xúc "rung rinh" trong sáng của một cô gái say nắng một chàng trai nhưng không dám ngỏ lời, cô cố tình chọn bài này như một lời tỏ tình thầm lặng dành cho anh.
Nhật Nam như cũng cảm nhận được, anh liền nhìn lên cô, thấy cô cũng nhìn mình. Nguyệt Nhi hơi giật mình nhưng cô cũng không di chuyển đi nơi khác. Cứ thế, hai mắt giao nhau cho đến hết bài hát.
Bộp Bộp Bộp - Bên dưới vỗ tay cảm thán.
"Nhi tỷ hát hay quá"
"Bạn thân tao quá tuyệt"
"..."
Nguyệt Nhi cười tươi, quăng mic cho Ngọc Linh rồi về lại chỗ ngồi. Nhật Nam ngồi tận bên ghế bên kia. Cô nhìn sang anh khẽ nở một nụ cười.
Hát chán chê rồi cả đám giải tán, ai về nhà nấy.
...
Võ Thanh Thiên im lặng suy nghĩ, từ lúc chuyện trên sân thượng hắn đã hơi nghi ngờ rồi. Giờ cả trong quán karaoke, hắn quan sát thấy Nguyệt Nhi cứ nhìn Nhật Nam không rời mắt, cả cái bài hát ấy nữa, như là dành cho Nhật Nam vậy. Bỗng nhiên hắn có suy nghĩ, có khi nào Nguyệt Nhi yêu anh không? Đó là cái điều mà hắn không hề dám nghĩ đến.
-------------------
Nguyệt Nhi đi về nhà của mình. Ông Trịnh vẫn chưa về. Bà Trịnh đã ra ngoài từ lâu nên trong nhà chỉ có Nguyệt Như, Minh Huy và một vài người giúp việc.
Cô lên phòng thì thấy cả hai đang bàn về vấn đề gì đó. Minh Huy đi ra khỏi phòng, thấy cô liền châm chọc một tí rồi đi về.
"Có chuyện gì vậy ạ?"
"Nhi về rồi đó hả em?" - Nguyệt Như quay qua hỏi
"Vâng, chị định đi đâu hả?" - Nguyệt Nhi nhìn túi hành lí của cô và hỏi.
"Chị sắp phải qua Anh điều hành công ty, có thể sẽ lâu lắm mới về"
"Ểh? Tại sao chứ? Huhu em còn chưa chơi với chị đã mà" - Nguyệt Nhi tiến đến mè nheo.
"Chị cũng đâu có muốn..."
"Anh Minh có đi không?"
"Không! Anh ấy phải làm việc ở đây nên không đi được" - Nhắc đến Hoàng Minh, Nguyệt Như có hơi hụt hẫn.
"Khi nào chị mới đi?"
"h ngày mai"
"Sớm vậy?"
"Chuyện gấp mà"
"Chuyện này căng nè, nếu như anh Minh không tỏ tình với chị ba sớm thì sẽ bỏ lỡ cơ hội mất. Mình phải nói với anh Minh mới được" - Nguyệt Nhi suy nghĩ.
"Hôm nay em sẽ ngủ chung giường với chị"
"Được thôi"
Đêm đó, cả hai chị em cùng nhau tám chuyện thâu đêm. Hại ngày hôm sau Nguyệt Nhi trễ học.
--------------------
Giờ ra chơi tại phòng tổ văn - sử
"Em nói cái gì? Nguyệt Như sẽ quay về Anh sao?" - Hoàng Minh ngỡ ngàng.
"Đúng đó anh! Sẽ thật lâu mới về! Anh mau tỏ tình với chị ấy đi! h sẽ bay đấy" - Nguyệt Nhi thấp giọng nói.
"Đúng á! Nếu không nhanh tỏ tình là chị Như sẽ bị thằng khác cướp đó!" - Ngọc Linh làm nghiêm trọng mọi chuyện lên.
"h rồi,chỉ còn nửa tiếng thôi, dù sao anh cũng không có tiết dạy mà" - Nhật Anh nhìn đồng hồ rồi nói.
"Được rồi, anh sẽ đi" - Hoàng Minh liền chạy ra ngoài.
"Cố lên" - Cả ba đồng thanh cổ vũ.
~
Tại sân bay.
"Con đi đây pama!" - Nguyệt Như cầm tay hai người trìu mến rồi kéo hành lí đi.
Hoàng Minh đã đến sân bay, anh dùng hết sức chạy nhanh hết mức có thể, sượt qua ông bà Trịnh như một cơn gió.
"Hình như có cái gì vừa đi ngang thì phải"
"Anh cũng thấy vậy"
...
Hoàng Minh chạy một hồi thì đã tìm thấy bóng dáng của Nguyệt Như, anh hét lên:
"TRỊNH NGUYỆT NHƯ!!!!!"
Nguyệt Như giật mình quay lại thì Hoàng Minh đã ôm chầm cô rồi. Nguyệt Như mở to mắt nhìn anh.
"Hoàng Minh? Tại sao anh lại ở đây?"
"Em còn hỏi! Đi không báo anh trước gì cả! Có biết anh lo lắm không?"
"Ah...ưm" - Nguyệt Như chưa kịp nói gì thi đã bị Hoàng Minh khoá môi.
Hoàng Minh hôn nhẹ khoảng s liền bỏ ra. Thấy cô vẫn còn trợn mắt nhìn mình, anh phì cười vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của cô rồi nói:
"Anh thích em! Đi qua đó nhanh về nhé, ở đây có anh chờ"
Nguyệt Như vẫn còn ngạc nhiên đến khi loa thông báo lên tiếng cô mới sực tỉnh. Nguyệt Như nhìn Hoàng Minh một hồi rồi nói:
"Em sẽ đi nhanh về, anh chờ em nhé!" - Nói xong liền nhanh chân đi lên máy bay.
Hoàng Minh nhìn theo cô cho đến khi máy bay cất cánh. Nguyệt Như nhìn xuống, thấy anh nhìn mình bằng ánh mắt đầy yêu thương. Cô khẽ cười, trong lòng, một cảm xúc đang dần dần xuất hiện.
...
Trong lúc đó, ở lớp B
"Không biết là mọi chuyện có diễn ra thuận lợi không nhỉ? Thật tò mò mà~"- Nguyệt Nhi nói rồi nhìn ra ngoài cửa. Một chiếc máy bay đang bay trên bầu trời.
"Chắc chắn là có rồi" - Nhật Anh vui vẻ nói.
"Ừ hihi" - Cả hai nhìn qua lại rồi cười khoái chí.