Cả hai đi xuống dưới cầu thang, nơi đây bao trùm bởi bóng tối, chỉ có mỗi ánh sáng hiu hắt của cây đèn nằm trên tay hai người. Xuống hết bậc cầu thang thì thấy cái cửa sắt, Kevin đẩy ra. Bên trong là căn phòng khá rộng, ánh sáng tràn ngập căn phòng.
Cả hai vào bên trong thì rất ngạc nhiên khi thấy cái lồng sắt, phía sau song sắt ấy là những đứa trẻ con và những cô gái bị trói và bịt miệng, điều làm cho cả hai chú ý hơn là trong đó có Kelly, Lily, Kaito và Max.
"Lộp cộp... Lộp cộp"- Tiếng bước chân vọng tới.
"Nguy rồi! Trốn sau cái tủ kia nhanh." - Rachel và Kevin nhanh chóng chạy vào phía sau cái tủ.
Bên kia, có tên đi vào, tên có hình dáng như trẻ con và tên cao to.
'Thì ra là thế! Mình đã hiểu rồi'.- Rachel suy nghĩ.
"Hàng nhiêu đây đã đủ chưa Andrew?"- Tên lùn hỏi.
"Hmm tương đối rồi, ngày mai chúng ta sẽ tiến hành giao dịch. Shin, mau gọi cho bên kia đi."- Tên cao to ngồi xuống ghế, chân bắt chéo nhìn vào cái lồng sắt và nói tiếp "Đúng là lũ ngu ngốc thích tò mò, hahaha." - Hắn ta cười man rợ.
"Bọn buôn bán phụ nữ và trẻ em sao? Được lắm!" - Kevin nói nhỏ.
"Chật quá, xích qua xíu coi." - Rachel khó chịu nói và đẩy đẩy Kevin.
"Ê ê, khoan đã."
"Rầm...cộp cộp "- Đẩy qua đẩy lại nãy giờ làm cho cái xô trên tủ rơi xuống. Rachel và Kevin đứng tim, hai tên ngồi kia bắt đầu chú ý.
"Ái chà chà! Ko ngờ ở đây lại có lũ chuột đấy! Mau ra đây đi nào mấy con chuột nhỏ bé." - Andrew cầm cây dao, bước dần dần đến phía sau cái tủ.
"Ko thể tránh được rồi, phải đối mặt thôi"
"Tôi tưởng bên trong căn biệt thự này có gì đó bí ẩn, ko ngờ ở đây lại là căn cứ của những bọn bắt cóc và buôn bán nhỉ?" - Kevin ra mặt, uy quyền nói.
"Mày là tên nào?" - Andrew hung hăng hỏi.
"Tôi là ai ko cần ngươi quan tâm. Ở đây có rất nhiều dấu hiệu để chứng minh có người sống ở đây. Thứ nhất là lối đi bí mật của các người, nó vẫn còn mới. Thứ hai là nước và điện, nếu như là căn biệt thự hoang thì nước và điện phải bị cắt. Nhưng mà đằng này nước lại chảy ra như bình thường, điện vẫn hoạt động tốt thì chứng tỏ ở đây có người ở. Và cái bóng trẻ em với ba ngọn lửa ma trơi mà mọi người nói là linh hồn của con gái của chủ nhà này, thực chất là vở kịch của các ngươi, tên kia nhờ có thân hình như trẻ con, đi lại với cây nến trên tay vào buổi tối để đánh lừa mọi người xung quanh làm họ tưởng đó là linh hồn cô bé trong nhà, các ngươi biết họ sẽ cho rằng căn biệt thự này bị ma ám, sau đó sẽ ko ai dám đi vào căn biệt thự này nữa, như thế thì căn cứ của các ngươi sẽ được an toàn. Những người bị nhốt ở đây kể cả bạn của tôi nữa, hầu hết là những người tò mò vào đây và bị hai ngươi bắt đi." - Kevin phân tích lí lẽ.
"Và còn nữa, hung thủ đã giết cô bé của chủ nhà thật ra ko phải là tên đã bị kết án tử hình. Mà hung thủ thật sự chính là mẹ của cô bé đó, bằng chứng là mảnh giấy nhật kí trong mép gương WC và cả nhật kí trong máy tính trong phòng thư viện nữa, bà ấy đã thú tội trong cái nhật ký trong máy tính. Chắc hẳn là năm trước, bà ấy đã giết đứa con của mình vì lí do nào đấy nhưng lại bị ngươi phát hiện, vì lúc đó ngươi đang định trộm cái gì đó trong nhà, trong nhật kí có ghi lại như thế. Sau khi bị phát hiện ngươi đã đe doạ bà ấy mấy ngày liền để được giao nộp cái căn biệt thự với điều kiện là sẽ giấu kín chuyện này, và bà ấy cùng với chồng đi ra nước ngoài ở, người chồng cũng ko hề biết chuyện gì xảy ra. Người mẹ chắc hẳn là rất hối hận và cố tình để lại nhật kí trong máy tính, có vẻ các người ko bao giờ đi vào những phòng khác nên chả thấy được manh mối quan trọng nhất trong vụ này. Còn tên vô tội bị gán mác là hung thủ kia cũng từng là đồng đội của ngươi, vì bọn buôn bán các ngươi rất nổi tiếng, có tận người lận, nhưng cũng bị đe doạ cho hắn đi đầu thú để giấu hết tất cả sự thật như lời hứa với bà mẹ, và vụ án đấy lại được khép lại. Tôi nói có đúng ko hả hai bọn buôn bán kia?" - Rachel cũng ra mặt và phân tích như thám tử làm cho hai tên kia giật mình với suy luận của Rachel và Kevin (hai anh chị này bị Conan nhập rồi:v)
"Hah, hai tụi mày biết nhiều quá rồi đấy, và đối với những đứa biết quá nhiều như tụi mày cần phải được thủ tiêu." - Andrew nói xong liền chạy đến với con dao trong tay. May là Rachel và Kevin tránh được. Rachel liền xài võ Karatedo đánh liên tục vào hắn ta. Nhưng lạ thay là chiêu nào của cô hắn ta đều có thể đánh bật lại được.
"Hừ, đừng tưởng tao cũng ko biết võ, đai đen nữa là đằng khác." - Andrew liền đá vào bụng Rachel làm cô bay ra, trúng vào người Kevin. Anh đứng dậy, định đánh với tên đó thì bị Rachel cố gắng ngăn cản.
"Hắn ta mạnh đấy, mi ko thể đánh lại đâu, phải xài thủ thuật thôi."
"Hiện giờ mi đang bị thương đấy." - Kevin lo lắng.
"Ko đả động gì đến ta đâu."
"Thế xài gì bây giờ?"- Kevin hỏi nhỏ.
"Mi còn giữ trái bóng chứa khói màu của Kaito ko? "
"Còn."
"Bây giờ chúng ta sẽ làm như thế này €¢^÷¶÷×." - Rachel nói to nhỏ gì đấy.
"Hmm thêm cả cái này vào nữa, mi biết xài kiếm đúng ko? '&&'-'."- Kevin nói tiếp.
"Hai con chuột kia, đầu hàng chưa?' - Nãy giờ xem bọn này to nhỏ làm hắn phát bực (Au:thế sao ko nhào vào luôn đi mà phải kiên nhẫn chờ? /Andrew: vì mi có cho ta nhào đâu./Au: à he hihi)
"Đầu hàng á? Còn lâu nhé." - Rachel lè lưỡi chọc tức Andrew, hắn nhào đến và định đâm Rachel.
"Kevin!!" - Nghe được tiếng báo hiệu, Kevin liền chọi quả bóng vào mũi dao làm nó nổ tung, khói màu phát tán, dày đặc luôn căn phòng làm Andrew và Shin ko thấy gì hết.
Nhân lúc này, cả hai dùng kính xuyên khói (là cái kính do tên Kaito sáng chế), cầm hai cây gỗ dài được ví như thanh kiếm. Cả hai vung lên, đánh liên tiếp vào Andrew, do ko thấy gì nên cực bất lợi cho hắn. Dù chưa có đấu kiếm đôi với nhau lần nào nhưng các đường kiếm vung lên rất đồng nhau, bổ sung cho nhau, thành cặp đôi đấu kiếm cực kì hợp nhau.
Khi khói gần tan hết, Andrew ko thể trụ được nhưng vẫn cố gắng đứng dậy, ngay lúc đó cả hai dùng quyền Karatedo, đạp hắn ta cái cực mạnh bay vào tên Shin rồi bay vào tường, cả hai bất tỉnh.
"Yeah." - Rachel và Kevin vui vẻ đập tay.
-------------------------
Khoảng lúc sau, cảnh sát đến, giải thoát cho mọi người bị nhốt trong lồng sắt, bắt hai tên bắt cóc về đồn.
"Mấy đứa này!! Làm cái gì ở cái chốn này vậy hả?" - Lynn bước đến, hét mắng làm Rachel giật mình.
"Em xin lỗi, em chỉ đi chơi hoy à." - Rachel gãi đầu, liếc liếc cái tên Kevin đang bị lấy lời khai kia.
"Em thật là... Làm chị lo lắng lắm biết ko hả?" - Lynn bỗng nhiên đổi giọng, ôm chầm Rachel và khóc như một đứa trẻ. Có lẽ vì Lynn sợ Rachel sẽ ra đi ko báo trước như con bạn than của mình. Rachel mỉm cười và ôm lại.
Vụ án của năm trước đã được sáng tỏ nhờ có sự trợ giúp của Rachel và Kevin. Người mẹ đã tự sát do quá hối hận, người chồng thì đã tự nguyện nhận tội dùm vợ. Rachel và Kevin được đưa lên báo, với hình thức giấu tên giấu mặt.
Nhưng có điều kì lạ chẳng ai biết là lí do tại sao người mẹ lại giết người con nữa.
Trong lúc đó, tại nơi khác.
"Thiếu gia tại sao sốt sắn đi qua Anh dữ vậy?" - Ông tài xế hỏi.
"Tại con em gái tinh nghịch của cháu nên mới khổ này." - Chàng trai ngồi ghế sau ôm đầu chán nản nói.
"Không lẽ tiểu thư Nhật Anh...?"
"Đúng đấy ạ, haizzzz, bị ba mẹ kêu phải bắt nó về đấy ạ."
---------------------------
Ngày hôm sau, trong trường học.
"Ta nhớ là tên Kaito ngồi xuống có vẻ run sợ, rồi nhìn ra là con ma tóc dài đang cầm ngọn nến, sau đó quá sợ nên ta chả biết mình bị gì luôn, thức dậy thấy mình đang trong phòng." - Kelly cố gắng nhớ lại.
"Còn ta thì tưởng là Kevin nên ra ngoài hành lang, ai ngờ là con ma cầm ba ngọn nến như hai tụi mi thấy đến và sau đó ta chả biết trời trăng gì hết." - Max rùng mình kể lại.
"Ta thì kiếm Rachel nên ra ngoài thử, rồi bị con ma đó làm gì rồi ngủ luôn."- Lily cũng kể lại.
"Và nhận ra đó ko phải là con ma mà là tên bắt cóc đã bịt thuốc mê tụi mình." - Kaito chốt lại câu làm tụi nó chán nản.
"Haizzz ta tưởng là có ma trong đó chứ. Buổi đi thám hiểm thất bại rõ rệt" - Lily thất vọng.
"À đúng rồi, ta nghe nói là hai bọn mi là người đã bắt hai tên đó lại đúng không? Mọi chuyện ra sao vậy nói nghe coi!" - Lily sáng mắt nhìn Rachel và Kevin.
"Ừ đúng á, kể nghe coi." - đứa kia hùa theo.
"Chả có gì đặc biệt đâu." - Rachel nói làm cho đứa kia tò mò hơn. Bỗng nhiên tóc đang quấn củ tỏi bị tuột xuống, mái tóc đen tuyền lại được xoã xuống. Lúc đó Rachel trông rất đẹp nha, làm tên kia ngẩn người ra.
"À đúng rồi, Rachel! Trả mi cái dây nơ nè, buộc lên đi." - Kevin móc trong cặp ra cái dây nơ. Rachel lấy lại và buộc lên, trở thành kiểu tóc hôm nào của cô.
"Cảm ơn nha."- Rachel mỉm cười.
Sau đó Rachel và Kevin nói chuyện với nhau trông vui vẻ.
"Tụi mi có thấy từ lúc hai người này ra khỏi đó thì bắt đầu kì lạ ko?" - Kaito hỏi nhỏ.
"Hừm hừm." - Cả nhìn vào Rachel và Kevin làm cả hai ớn người.
Và buổi học bắt đầu trong sự ồn ào của tụi nó.