Tám Điểm Phẩm Cách

chương 16: cậu thay cậu ta

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

.

Cậu thay cậu ta.

Mượn sự khó chịu trong người, Bạch Bình Châu lớn gan, bám vào người anh, dụi dụi cánh tay Bạch Mãn Xuyên: "Thật mà, tôi không có lừa anh.

Tôi nôn mấy ngày nay rồi."

Bạch Mãn Xuyên nhích ra một chút, vẫn trừng hắn: "Ăn bậy bạ gì rồi?"

Không có những lời hỏi han ân cần như tưởng tượng, Bạch Bình Châu nổi giận: "Tôi ăn bậy bạ thứ gì chẳng phải anh rõ lắm à! Mấy ngày trước anh đút tôi cái gì!"

Nhìn dáng hắn gầm gừ, Bạch Mãn Xuyên cảm thấy buồn cười.

Tâm tư tính hay lắm, nhưng lại tưởng người khác cũng ngốc như mình.

Thằng nhóc này nhõng nhẽo đây mà, quơ quào tay chân cái gì cũng muốn, không cần biết thứ mình muốn là gì, nếu không được lại tự mình phụng phịu.

"Được rồi." Bạch Mãn Xuyên cũng không tránh, nhìn sắc môi Bạch Bình Châu trắng bệch, hỏi: "Nói thật, mấy ngày nay ăn cái gì?"

Bạch Bình Châu níu góc áo anh rồi bắt đầu nhớ, cũng không có gì nhiều, mỗi ngày ăn gà A Tam mang đến.

Tuy ngày cũng giống ngày náy, nhưng mùi lại rất ngon.

Hắn thành thật trả lời, Bạch Mãn Xuyên hỏi: "...!Ăn mấy ngày liên tục thấy không khỏe, cậu không biết đổi món?"

Bạch Bình Châu bị anh hỏi cho bối rối: "Có thể tự gọi món á?"

Cạch một tiếng, trên trần nhà mở ra một lỗ nhỏ, có cục giấy từ trên được ném xuống, vừa hay trúng cái póc ngay trán Bạch Bình Châu.

Hắn liếc A Tam vội vàng trốn tịt lại vào trần, mở cục giấy ra đọc chữ trên đó.

- -- ban đầu menu được xếp dựa theo chữ cái món ăn yêu thích của nhân viên giao lưu, nếu không nói đổi, thì sẽ luôn là một món.

"...!thật vô nhân đạo." Bạch Bình Châu vo giấy lại thành một cục rồi vứt đi, "Mi bỏ cái gì vào gà hả! Tao phải khiếu nại mi!"

A Tam lại vứt xuống một cục giấy, lần này trước khi cục giấy lại đập trúng trán Bạch Bình Châu thì đã được Bạch Mãn Xuyên đưa tay ra chặn.

Chữ trên giấy viết ngoáy thì thôi rồi, Bạch Mãn Xuyên phân biệt một chốc, quay qua hỏi Bạch Bình Châu: "Cậu...!dị ứng nấm hương?"

"Tôi..."

Khi bị hỏi như vậy, vài ký ức của Bạch Bình Châu chợt quay lại.

Hắn nắm tay áo Bạch Mãn Xuyên gật đầu: "Đúng! Tôi quên mất! Hình như tôi bị dị ứng với nấm hương!"

Bạch Mãn Xuyên trầm ngâm: "Cậu đến đây bao lâu rồi?"

"Khoảng...!bốn, năm tháng?"

Thời gian không chênh mấy.

Nhân viên giao lưu khi đến nhà thổ được nửa năm, ký ức ở nhân gian sẽ biến mất một nửa.

Chờ đến một năm, những ký ức liên quan đến chuyện khi còn sống, sẽ tan biến từng chút một.

"Cậu còn nhớ mình chết thế nào không?"

Bạch Bình Châu cau mày suy nghĩ một lúc, không trả lời được, Bạch Mãn Xuyên còn nói: "Cậu nói trước kia cậu làm gì?"

"Tôi...!tôi nhớ hình như...!" Bạch Bình Châu nói, "Tôi lăn lộn trong giới giải trí!"

Bạch Mãn Xuyên cười gằn: "Cái này lại nhớ kỹ phết."

Hai người không thể lại tiếp xúc nhau trong không gian kín, Bạch Mãn Xuyên gọi bác sĩ ngân hà cho hắn, chẩn đoán cuối cùng là, thật sự dị ứng với nấm hương.

Nếu còn cứ tiếp tục ăn như vậy, cái mảnh hồn chết này của Bạch Bình Châu cũng phải hồn vía lên mây luôn.

Sau khi Bạch Mãn Xuyên về đến nhà thì liền lôi báo cáo sức khỏe trước kia của mình ra nhìn thật lâu, rồi lại kêu Chương Ưng tới, hỏi thăm chi tiết về cái chết của một đạo diễn trẻ cách đây không lâu.

Chờ đến khi anh đến nhà thổ ngân hà lần nữa đã là chuyện của một tuần sau.

Anh vừa vào cửa đã bị Hoàng Tinh Tinh xông lên cản lại, trực tiếp đi tới lối cửa sau.

"Thật ngại quá ngài Bạch." Hoàng Tinh Tinh nhẹ giọng áy náy, "Lại là cậu ta, bệnh cũ lại tái phát."

Đây là lần thứ ba Bạch Mãn Xuyên gặp phải chuyện này.

Nhân viên giao lưu đã được cải tạo số là một số ít Omega, mỗi tháng đều có kỳ phát tình không có quy luật, mà ở nhà thổ ngân hà không có lấy được một Alpha để ký hiệu cậu ta, vì thế cậu ta xem khách hàng đỉnh cấp thành Alpha, chỉ cần mỗi lần gặp được, sẽ nhào tới quấn lấy đòi ký hiệu.

Lần trước Bạch Mãn Xuyên bị cậu ta làm cho xuýt chút phải vào phòng giao lưu.

May mà lần này có Hoàng Tinh Tinh phản ứng nhanh nhạy đưa anh đi trước.

Nhưng cứ như chó điên, thấy Bạch Mãn Xuyên đi rồi thì trộm luôn chìa khóa an ninh điện tử, động tay động chân sửa đơn đặt hàng, để tên Bạch Mãn Xuyên sau tên hắn.

Bạch Mãn Xuyên vừa đi vào phòng Bạch Bình Châu, tay kéo người đang ngủ nướng dậy, một câu còn chưa hỏi được thì trước mắt hai người đã tối sầm, khi sáng đèn lần nữa, hai người đã đổi sang một căn phòng chưa bao giờ thấy.

Trên giường trong phòng, có một người đàn ông quần áo xộc xệch nằm đó, đang ngâm nga ngậm áo nửa mặc nửa cởi, một đôi chân dài trắng nhỏ chà xát drap giường đến nhăn nhúm.

Còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra, Bạch Bình Châu đã bị người đàn ông bên cạnh kéo ra sau lưng, mắt cũng bị Bạch Mãn Xuyên che lại.

"Anh làm gì...!"

"Nhóc nhỏ, không được nhìn những cái này."

Bạch Mãn Xuyên biết người đang phát tình trên giường là , lần trước lúc anh bị quấn lấy đã thấy vết bớt đỏ bên cạnh tuyến thể trên vai trái của cậu ta.

Anh nghe nói lúc Omega phát tình sẽ tỏa ra một mùi đặc biệt, nhưng trong căn phòng này, anh chẳng nghe được bất kỳ mùi vị gì.

Bạch Bình Châu cảm thấy không thoải mái, nhưng dù đầy lòng hiếu kỳ cũng không thể nhìn xuyên qua bàn tay của Bạch Mãn Xuyên, hắn đành đẩy ngón tay người đàn ông ra thành một khe nhỏ, nhìn mỹ nhân hương diễm trên giường.

"Mời nhân viên giao lưu số và ngài Bạch Mãn Xuyên tiến hành giao lưu, vui lòng bắt đầu sau khi nhấn nút."

Bạch Mãn Xuyên chậc một tiếng, muốn đưa tay kéo cửa.

Lần trước khi Bạch Bình Châu và Thang Hiệu Ninh giao lưu, anh dùng tám triệu giá trị hấp dẫn ngân hà để phá cửa, lần này anh cũng tính làm thế, nhưng không ngờ Bạch Bình Châu lại kêu lên trước.

"Gì! Anh muốn làm tình với nó á!" Bạch Bình Châu gạt tay anh xuống, "Tôi mặc kệ! Không được! Không thể!"

Bạch Mãn Xuyên có chút muốn cười: "Tại sao, đây là nhiệm vụ hệ thống."

"...!anh có ý gì, anh định làm tình cùng nó!" Bạch Bình Châu đẩy anh, "Là tôi lầm, nghĩ anh là chính nhân quân tử, kết quả anh cũng chẳng khác gì những kẻ kia, đều là dâm tặc! Đều là một lũ não chết đầy tng trùng!"

"Được rồi." Bạch Mãn Xuyên che miệng hắn lại, "Nhỏ giọng chút."

Bạch Bình Châu bị bịt miệng còn chưa nói hết, gỡ tay người đàn ông ra nói tiếp: "Anh...!anh làm thì làm đi! Còn mang tôi tới đây! Ý là muốn tôi nhìn mấy người làm à! Dù cho có cả đống vợ cũng chẳng ai mang theo thế này!"

Bạch Mãn Xuyên nhìn Omega trên giường đã tự lột sạch, lại quay đầu nhìn Bạch Bình Châu còn đang uỳnh uỵch bên cạnh, muộn phiền không thôi.

Anh đi tới bên giường, giọng Bạch Bình Châu sau lưng càng lớn: "Mả mẹ anh! Anh qua đó thật á! Đồ khốn!"

Omega trên giường cảm thấy mình sắp bị dục vọng thiêu chết, hơi thở của người đàn ông bên cạnh thật gần, khiến cảm giác bỏng rát trên người dần dần được giải tỏa.

"Bạch...!ngài Bạch, ký hiệu em, chịch em...!"

Bạch Mãn Xuyên không nhìn cậu ta, chỉ kéo chăn qua quấn người lại, ném xuống giường.

bị ném xuống đất giãy dụa muốn đứng lên, Bạch Mãn Xuyên vừa định đè cậu ta lại giao cho A Tam, Bạch Bình Châu đã xông lên, đánh một cái bên sườn cổ cậu ta.

vốn đã bị tra tấn nãy giờ, bây giờ lại càng thêm yếu ớt, không chịu được lực tay của hắn mà ôm chăn ngất xỉu.

"..." Bạch Mãn Xuyên hỏi hắn, "Cậu làm gì vậy?"

Bạch Bình Châu tức mình thở khì: "Sao! Anh còn đau lòng à! Vậy tôi kêu nó dậy là được rồi chứ gì!"

"Thôi được rồi!"

Bạch Mãn Xuyên kéo tay hắn nói: "Nếu cậu đánh ngất xỉu nhân viên giao lưu của tôi, vậy thì cậu thay thế cậu ta đi.".

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio