.
Trái tim mong manh.????
Hai người hoàn toàn không biết ngoài cửa đang xảy ra chuyện gì, bọn họ chỉ quấn lấy nhau, tứ chi thon dài của Bạch Bình Châu ôm chặt lấy lưng eo Bạch Mãn Xuyên, rồi lại bị đâm đến mất cả sức, sau khi thả lỏng tay, hắn lại quấn lấy người đàn ông, như thể sợ bị bỏ lại.
Hắn vất vả lắm mới đòi hỏi được yêu thương trong lòng papa, hắn không thể bỏ lỡ dù chỉ một giây.
Dịch nhờn bị dương vt của Bạch Mãn Xuyên đâm đến tràn ra cửa huyệt, ướt hết cả hai người.
Khi dương vt papa đâm nhanh lao thẳng, Bạch Bình Châu mới mơ hồ nghĩ, hẳn đằng sau của mình cũng bị cải tạo qua.
Nếu không cứ đâm thẳng như thế, hắn hẳn là rách luôn rồi.
Hơn nữa hắn cũng tiết ra rất nhiều dịch ruột non, nghe tiếng dập và tiếng nước bị đè ép, hắn hận không thể vùi cả người mình vào lòng người đàn ông.
Lúc Bạch Mãn Xuyên mới vừa đi vào, da đầu đã tê hết một nửa.
Quá khít.
Lỗ thịt chưa từng tiếp nhận món đồ nào thô to như thế, lúc này phải đối mặt với cơn đau như bị xé rách.
Nhưng đau đớn chỉ trong khoảnh khắc, vách thịt đã quấn quít chặt chẽ vật cứng lần đầu tiên gặp gỡ, bị ép phun ra nuốt vào, vách trong mềm mịn kiên quyết thu phục dương vt cứng ngắc, cảm hóa, để nó chảy ra dịch nhờn trong suốt, hòa hai người ở đây thành một thể.
Chim nhỏ Bạch Bình Châu bị chịch đến lắc lư lủng lẳng, miệng thì kêu rên loạn xạ bên tai Bạch Mãn Xuyên, Bạch Mãn Xuyên cũng sắp bị hắn kêu đến bắn, trực tiếp vươn tay che miệng hắn lại.
Bạch Bình Châu cảm thấy tủi thân, há miệng cắn ngón tay anh, nghẹn ngào: "Anh làm gì..."
"Chịch em." Bạch Mãn Xuyên nặng nề thở nhéo gáy hắn, "Đừng kêu."
"Thế em càng muốn kêu..." Bạch Bình Châu chẳng hề có chút tự giác bám vào cổ người đàn ông, sát vào tai anh kêu như mèo nhỏ, "Daddy, có vẻ như anh rất thích đằng sau của người ta..."
"Gọi daddy cũng được." Bạch Mãn Xuyên thúc hông sâu hơn, "Thích hết."
Vốn định hỏi người đàn ông thích hết là thích cái gì, là lỗ sau hay là daddy, nhưng một giây sau Bạch Bình Châu đã không nói thành lời, dương vt người đàn ông cắm rút trong thịt mềm, ngày càng sâu hơn, như thể muốn đâm lên tới cổ họng hắn, lúc nghẹt thở, cũng là lúc Bạch Bình Châu sướng đến run rẩy toàn thân.
Khi đâm đến một điểm, còn cố ý mài ép dằn vặt nơi đó, cục nhân viên nhỏ vốn còn hơi đỏng đảnh nay cũng thấy sợ.
Hắn đặt tay mình lên nơi vị trí tim, nhưng lại như thể không cảm nhận được dấu vết nhịp đập gì ở đó.
Hoặc là nói, bản thân bị dập quá nhanh, đến mức không cách nào bắt giữ được nhịp tim nữa rồi.
Bạch Bình Châu không biết.
Cũng như hắn không biết sau khi mình chết còn có thể nhìn thấy ảnh đế đỉnh chóp mà mình chưa hề được nói chuyện, không biết mình còn có thể được người đàn ông này ôm vào lòng yêu thương như thế, có thể kêu hai tiếng papa trong cơn khoái cảm cuộn trào.
Trái tim hắn nằm dưới làn da đang ửng đỏ này, mong manh yếu ớt không chịu được một đòn, nếu người đàn ông còn nói thêm câu nào, hắn sẽ chịu không nổi.
Nhưng người đàn ông không nghe được lời kêu cứu hấp hối của hắn.
Người đàn ông nói: "Châu Châu, tôi thương em."
Trái tim Bạch Bình Châu như bị bóp nát, máu chảy xuống hóa thành mồ hôi, nước mắt và tinh dịch, tất cả nhỏ giọt lên người đàn ông đã bóp nát trái tim hắn.
Người đàn ông cũng không cảm thấy mình làm chuyện xấu gì, anh dùng ngón cái thô ráp lau nước mắt của cậu nhân viên giao lưu nhỏ, cười nói: "Sao lại yếu thế."
Tay ôm vai người đàn ông, vừa muốn nói gì đó, dù là nhõng nhẽo vô lý cũng được, Bạch Bình Châu chỉ muốn người đàn ông nghe giọng của mình.
Nhưng anh lại cướp lời trước.
"Không có tinh thần nghề nghiệp thế này." Bạch Mãn Xuyên xoa véo mặt hắn, "Sau này sao tiếp khách khác được?"
Toàn thân như mất hết sức lực, bất kể là trong lòng hay cơ thể, ngay cả trái tim của Bạch Bình Châu cũng không đập nhịp nữa.
Bạch Mãn Xuyên không nhận thấy sự thay đổi của hắn, chỉ xem như cục nhỏ này đang mệt, anh thả người xuống lại giường, đệm cái gối dưới thắt lưng, tiếp tục cầm dương vt đâm chọc.
Tiếp đó cũng không làm mấy lần, thấy Bạch Bình Châu cắn môi ướt mắt, anh không nhịn được rên lên bắn tinh vào trong cơ thể hắn.
Tinh dịch anh vẫn luôn bắn từng dòng từng dòng, giống như dòng nước mãnh liệt đổ trong một con suối, lần lượt đập vào trực tràng Bạch Bình Châu hết lần này đến lần khác.
Bởi vì tinh dịch sẽ bị hấp thu, Bạch Mãn Xuyên cũng không nghĩ đến việc thanh lý cho hắn, bắn bên trong đủ rồi thì anh rút ra, cầm lấy đồ lót màu hường bị cởi một bên lau dương vt bán cứng, rồi ôm người chui vào trong chăn.
Bạch Bình Châu không còn sức để đẩy người ra, đành quay lưng về phía người đàn ông không nói lời nào.
Bạch Mãn Xuyên vừa muốn nói hắn biết ngày mai là nhiệm kỳ mới của người phát ngôn, hệ thống đã phát thông báo: "Nhân viên giao lưu số và ngài Bạch Mãn Xuyên hoàn thành giao lưu, cộng điểm."
"Hôm nay tôi đã cộng điểm cho em." Giọng người đàn ông bình tĩnh lại có chút sung sướng, như thể đang tranh công.
Bạch Bình Châu cắn môi nghĩ, mình có mà điên rồi mới có loại ảo giác này.
"Em phải cảm ơn tôi thế nào?" Bạch Mãn Xuyên nói tiếp.
Chờ một chốc, không thấy cục con lông xù đáp lại, Bạch Mãn Xuyên nói: "Lần sau cho tôi chịch lỗ dưới, được không?"
"Mơ đi còn lần sau." Bạch Bình Châu nghẹn ngào, "Anh đi tìm người khác đi."
Chỉ xem như cục nhỏ cứng miệng, Bạch Mãn Xuyên cũng không nói gì nữa, nhéo nhéo gáy hắn rồi xuống giường tắm rửa.
Bạch Bình Châu giận thật lâu, ngày hôm sau là nhiệm kỳ mới của người phát ngôn, tất cả tổ chức kinh doanh của ngân hà Afi Locke tạm thời ngừng hoạt động, nhân viên công tác phải đến hiện trường xem đại hội nhiệm kỳ mới.
Bạch Bình Châu mượn ba món mũ khẩu trang kính râm của Thích Vãn Phong, che mình kín mít, rất gây chú ý khi đi giữa đám người.
Thích Vãn Phong nói: "Ông thế này chẳng phải bắt mắt hơn à?"
Cậu chàng nào có biết, Bạch Bình Châu chỉ muốn che mắt che mũi đỏ ửng, còn cả mái tóc bù xù không có tâm tình chải chuốt, cũng không phải bởi vì bây giờ hắn là người nổi tiếng.
Vô số sự tích của hắn đã được truyền ra từ lâu, truyền ra ngoài nhà thổ lại càng thêm ly kỳ, phiên bản nào cũng có.
Khi những nhân viên giao lưu từ các chi nhánh nhà thổ khác muốn tìm nhân vật truyền kỳ này, thì không tới ba giây họ đã có thể tìm được người muốn tìm.
Người người chen chúc trong đại sảnh đại hội, Bạch Bình Châu bị chen đến khó chịu, kéo áo Thích Vãn Phong nói: "Đại hội nhiệm kỳ mới sao toàn nhân viên tụi mình đến xem vậy? Cũng không thấy người nơi khác? Nà sao, nước đổ đầu vịt lên đám nam nam nữ nữ chúng ta à?"
Thích Vãn Phong chiếm chỗ cho hắn, hai người ngồi rồi mới trả lời: "Ông không biết à.
Mặc dù là đại hội người phát ngôn nhiệm kỳ mới, nhưng với tụi mình mà nói, lại chính là lúc tốt nhất để lựa chọn kim chủ.
Đến tham gia tranh cử đều là các sếp điểm, trên cơ bản toàn là thanh niên tài tuấn, nghe nói có nhiều người thành công móc nối sau đài.
Nếu hôm nay chúng ta nắm bắt được cơ hội này, còn lo không có điểm sao?"
Nói xong, cậu chàng nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cũng phải, ông có cần đâu, ông có ngài Bạch rồi."
Bạch Bình Châu nhìn trên khán đài, không thấy bóng dáng Bạch Mãn Xuyên đâu, miệng không giữ cửa: "Đừng nói lung tung.
Tui với ổng chả có liên quan một đồng nào hết."
Thích Vãn Phong cho rằng hắn đang an ủi mình, cậu chàng nói: "Ông cũng đừng giấu.
Nói thật, tui cảm thấy hai người là cặp duy nhất trong số chúng ta có khả năng ký hợp đồng nhất."
"Hợp đồng gì?"
"Ông không biết á? Ông làm ơn đọc quy tắc nhân viên của tụi mình nhiều chút đi.
Hợp đồng này được hai người ký một lần duy nhất trong đời tại nhà thổ ngân hà, có hiệu lực ngay lập tức sau khi ký, sau mỗi lần giao lưu sẽ được thêm điểm ngoài định mức." Thích Vãn Phong giảm giọng, "Nhưng nếu ký hợp đồng này thì cả đời không được giao lưu với khách khác nữa.
Còn hủy bỏ cũng đồng nghĩa, chờ ở đây đến giờ bị tiêu hủy."
Bạch Bình Châu nghe đến giật mình, thầm nghĩ, đồ ngu nào lại làm chuyện này trời.
Quá trình hội nghị rất nhàm chán, nói gì cũng nghe không lọt, tất cả mọi người nhìn chăm chăm vào mặt diễn giả mà buồn ngủ.
Cho đến khi Bạch Mãn Xuyên đi ra, mọi người mới tỉnh táo hơn được một chút.
Anh nói mấy câu với tư cách là người phát ngôn tiền nhiệm, rồi bắt đầu nghi thức cho nhiệm kỳ lần này.
Tuy họ cảm thấy kết quả không có gì bất ngờ, nhưng khi tuyên bố là Bạch Mãn Xuyên, thì vẫn có người đứng dậy reo hò.
Bạch Bình Châu đè nén chút vui vẻ trong lòng, vụng trộm tháo kính râm đi nhìn Bạch Mãn Xuyên nhận giải trên đài.
Bạch Mãn Xuyên quét mắt tới, chạm mắt với Bạch Bình Châu.
Mấy giây sau, Bạch Bình Châu đeo kính lại.
Khi kết thúc, những ngành nghề khác đi trước, nhân viên giao lưu ở lại sau cùng.
Bạch Bình Châu vừa nhỏ giọng chửi đây là kiểu cơ chế phân biệt gì, vừa nhìn những người khác đi về phía cửa.
Cuối cùng mới đến lượt bọn họ.
Hắn vừa đứng dậy thì đã bị người đằng sau chen lấn đụng ngã ngồi lại về chỗ.
Quay đầu muốn chửi thì thấy người đụng mình sao mà quen mắt.
Hắn còn chưa kịp nhớ, người đó đã mở miệng: "Ấy, Bạch Phú Kiều! Ông cũng chết rồi à?".