Trong thời khắc này, kẻ đáng thương nhất chính là Chu Tử Kỳ. Y không quản nổi muội muội để đắc tội với Triệu công tử, nhất thời không biết phải giải quyết thế nào cho thỏa đáng. Chưa nghĩ ra nên làm gì thì tên tiểu nhị đã đỏ mặt đỏ tai hồng hộc chạy vào bẩm báo:
- Thiếu gia, thiếu gia Triệu công tử...Triệu công tử...
- Triệu công tử đang ở đây, có chuyện gì mau nói đi!
- Triệu công tử nhờ người đưa tin đến cáo lỗi vì nhà ngài ấy có việc, e là không đến xem mắt tiểu thư được...
- Gì cơ? Nói thế còn Triệu công tử này??? - Y trố mắt bịt miệng thảng thốt
Không chỉ có y mà Tử Dung và Văn Anh nghe xong cứ như trời giáng, nửa bàng hoàng nửa xấu hổ vì đã gây hấn nhầm người.
- Thảo nào, ban nãy ta đã hơi nghi vì cách ăn mặt của họ không giống người Hán cho lắm - Văn Anh nhíu mày nói khẽ với Tử Dung
- Sao huynh không nhắc muội sớm, bây giờ mới nói thì còn ý nghĩa gì nữa...
- Hóa ra là nhận nhầm người, đã thế còn mạo phạm người của chúng tôi, haiz không biết ông chủ định xử lý việc này như thế nào đây? - Tay công tử bột xòe quạt cao giọng nhắc nhở.
- Thật sự xin lỗi chư vị, chỉ là sự hiểu lầm. Xem như phần ăn hôm nay miễn phí cho các vị, tôi một lần nữa thay muội ấy xin lỗi các huynh - Chu Tử Kỳ sốt sắng xin lỗi
- Ông chủ, chúng tôi không thiếu tiền để ăn miễn phí của các người. Phải chi cái người vừa tạt nước vào Triệu công tử chịu xin lỗi thành khẩn thì may ra...
Giọng điệu của y hết sức cao ngạo, còn gã Triệu công tử kia cực kỳ thản nhiên thậm chí chẳng thèm đáp lại, xem ra bọn họ không dễ gì bỏ qua việc này.
- Muội muội còn đứng đó làm gì mau đến xin lỗi người ta! - Tử Kỳ nhìn sang Tử Dung nhắc nhở
- Muội... - Tử Dung xem ra vẫn còn cay lắm chuyện hắn mỉa mai mình.
- Chờ chút đã! - Văn Anh bỗng dưng kéo Tử Dung lại, bước ra nói - Vị Triệu công tử này, vừa rồi mọi người ở đây đều nhìn thấy. Mặc dù cô ấy hành xử không đúng nhưng không phải chính huynh cũng đã xúc phạm người ta hay sao? Trông huynh cũng giống một người có địa vị sao lại đi hơn thua với một tiểu cô nương chứ?
- Văn Anh huynh nói đúng! - Tử Dung mừng rỡ chen vào
- Ngươi là ai mà xen vào chuyện người khác hả? - Tên công tử bột hống hách nói
- Ta, bọn ta là...
- Huynh ấy là vị hôn phu của ta! - Tử Dung nhanh nhảu choàng lấy tay cậu đáp trả
Tiếng trầm trồ phát ra từ đám đông những người đang đứng đấy xem. Câu tuyên bố của muội ấy khiến Văn Anh không kịp ngờ tới, đến cả Thường Phong lẫn Tử Kỳ cũng không khỏi ngỡ ngàng,.
- Bỏ đi, Miêu huynh. Coi như chúng ta xui xẻo!
- Hoàng công tử đã nói thế, xem như các người gặp may - Tay Miêu công tử hất vạt áo hất hàm ngồi xuống.
- --------------------------------
Tối đó Tử Kỳ tìm qua phòng Văn Anh vì áy náy:
- Văn Anh xin lỗi vì đã kéo huynh vào chuyện này...
- Không sao, huynh đừng suy nghĩ nhiều quá!
- Nhưng muội muội tôi gọi huynh là...
- Chắc là muội ấy trong lúc bực tức mới nói như vậy, ta không nghĩ gì đâu!
- Có thật là huynh không nghĩ gì không? Huynh không có cảm giác với nó hay là có ý trung nhân rồi?
- Ta làm gì có ý trung nhân chứ? Sao huynh lại hỏi chuyện chẳng liên quan gì vậy?
- Thế thì tốt quá, nhưng nếu trong lòng huynh đã có người khác rồi thì xin đừng để cho Tử Dung hy vọng! Tôi chỉ nói trước vậy thôi!
Tử Kỳ vừa nói xong đã vội vã quay về phòng, thái độ của y khiến cho cậu lấy làm khó hiểu. Văn Anh bước qua phòng bên cạnh, thấy Thường Phong đang đọc sách cậu bèn đến ngồi phía đối diện chống cằm đăm chiêu suy nghĩ.
- Sao lại suy tư thế? - Mắt y chẳng rời khỏi quyển sách nhưng miệng thì vẫn hỏi chuyện
- Tên Tử Kỳ này hôm nay lạ thật, cứ nói mấy câu khó hiểu với đệ.
- Chẳng qua y lo lắng cho muội muội của mình thôi mà! - Y gấp sách lại dịu dàng nhìn cậu đáp
- Lo lắng thì không nói, đằng này tự dưng hắn đề cập đến chuyện "đệ có ý trung nhân hay chưa?" "Đừng cho Tử Dung hy vọng", thiệt là khó hiểu!
- Đệ thấy khó hiểu ư? - Thường Phong khẽ lắc đầu giải thích - Người ngoài như ta vừa nhìn đã biết Tử Dung đối với đệ rất đặc biệt, huống hồ gì Tử Kỳ là người quan tâm muội ấy nhất!
- Ý huynh là Tử Dung có tình cảm đặc biệt với đệ đó hả?
Văn Anh nhăn nhó hỏi lại biểu ca, thấy huynh ấy gật gật đầu cậu liền cười méo mó phủ nhận:
- Không thể nào, muội ấy làm sao mà thích đệ được. Đệ chỉ xem muội ấy như tỷ muội tốt...à không muội muội tốt của mình. Huynh...Đừng suy diễn lung tung!
- Sao đệ lại quýnh quáng lên vậy? Đệ không thích muội ấy...hay là đã nhắm trúng người khác rồi?
- Đệ...- Văn Anh bỗng dưng đỏ cả mặt đánh trống lảng nói - Đệ trước mắt chỉ có sách vở, những chuyện tình cảm gì gì đó không có trong từ điển của đệ!
- Từ điển? - Thường Phong ngây người ra vài giây vì cách dùng từ của biểu đệ, rồi cười xòa bảo - Đệ nghĩ được như vậy thì thật tốt, thôi không nhắc về chuyện này nữa, đệ ngủ sớm đi!
- Huynh vẫn chưa ngủ sao?
- Ta đọc hết chương này sẽ đi ngủ!
- Vậy đệ về phòng mình đây, huynh ngủ ngon!
- Đệ ngủ ngon!
- ------------------------------------
Sáng hôm sau, bốn người bọn họ đang dạo chơi trên phố. Trong lúc đi ngang qua một tửu lầu, mải mê hứng thú ngắm nghía cảnh vật xung quanh thì một làn nước từ đâu hất về phía bọn họ. Lần này thì Văn Anh hứng trọn, cậu chưa hết bàng hoàng thì Tử Dung đã lên tiếng:
- Lại là các người, mau xin lỗi người ta đi chứ!
Hóa ra người ngồi trong tửu lầu không phải ai khác mà chính là hai vị công tử tối qua, gã Miêu công tử kia bị muội ấy nhận ra thì bèn lên giọng mỉa mai:
- Ồ ra là Chu cô nương và vị hôn phu của cô ấy! Đúng là oan gia ngõ hẹp!
- Ngươi nhìn thấy bọn ta nên cố tình hất nước có đúng không?
- Bằng chứng đâu mà cô lại nói vậy? - Hắn lẻo lự
- Miêu huynh, đối với hạng người như thế không nên đôi co làm gì!
- Có những người bình thường tỏ ra quân tử, hóa ra lại là hạng tiểu nhân ném đá giấu tay. Đệ không sao chúng ta đi thôi! - Văn Anh nói với mọi người rồi thản nhiên bỏ đi.
Bỗng dưng tay Triệu công tử ấy dùng công phu đuổi theo rồi chặn ngay trước mặt bọn họ, hắn xoay người lại lạnh lùng đáp:
- Đó giờ không có chuyện ai mắng ta mà đi dễ dàng như thế đâu!
Nói rồi hắn lao nhanh đến chỗ Văn Anh thoăn thoắt như một cơn gió, Thường Phong trong tích tắc đã bay lên trước ngăn chặn đòn tấn công của hắn.
- Công tử, quân tử động khẩu bất động thủ, có gì từ từ hãy nói! - Thường Phong cố can hắn
- Nhưng ta lại muốn thử tài nghệ bọn người Hán các người đấy!
Con đường này mọi ngày vẫn luôn yên bình bỗng dưng hôm nay trở nên náo loạn bởi cuộc đấu long trời lở đất của hai người khách viễn phương. Thường Phong rõ ràng chẳng hề muốn đánh nhau thế nhưng tên Triệu cao ngạo đó vẫn ngoan cố gây sự.
- Biểu huynh cẩn thận đấy!
- Triệu huynh, cho bọn chúng biết thế nào là sự lợi hại của chúng ta đi!
Tay Triệu công tử đó võ công xem ra cũng không tầm thường nhưng hắn lại không phải đối thủ của Thường Phong. Trận đấu kéo dài được một lúc mà vẫn chưa thể hạ bệ đối thủ, hắn bèn giở chiêu cuối dùng Mộc Di Hoa Trảo để đối phó. Thường Phong ngay lập tức dùng Phi Thiên Chưởng y học được đáp trả.
Cả hai đều văng ra một khoảng thật xa. Lúc này tay họ Miêu vội vàng đến xem bạn mình có bị thương ở đâu không rồi quay sang định mắng người nhưng gã họ Triệu liền ngăn lại:
- Người này đến Mộc Di Hoa Trảo cũng đỡ được thì ắt không phải tầm thường, hơn nữa trong lúc đánh nhau lại rất nhượng bộ có vẻ hắn đang muốn giữ thể diện cho ta - Hắn thì thầm với gã kia
- Triệu công tử, ta thật sự không muốn đôi bên có tổn thất gì. Chuyện bằng hữu của ta mạo phạm huynh ta thay bọn họ xin lỗi. Coi như bỏ qua có được không? - Thường Phong lên tiếng đàm phán
- Không ngờ võ nghệ của huynh lại cao cường như vậy. Chuyện trước đây ta cũng có lỗi một phần, Triệu mỗ rất lấy làm hổ thẹn, mong các người bỏ qua!
Không ngờ chỉ đánh một trận tay công tử cao ngạo đó bỗng dưng chẳng còn hiếu chiến nữa mà chuyển sang lịch sự một cách khó hiểu. Lúc bọn hắn đi khuất rồi, bốn người họ cũng chẳng còn hứng thú đi dạo nữa nên cùng quay về Chu gia.
- Biểu huynh, nước nóng có rồi đây!
Thường Phong nhờ Văn Anh đi lấy giúp y một chậu nước nóng, cậu bước vào đúng lúc biểu ca đang thay áo nên đỏ cả mặt, hai tay mò mẫm đặt thau nước lên bàn, mắt nhìn đi chỗ khác.
- Cẩn thận! - Thường Phong thấy nước trong chậu sóng sánh, sợ Văn Anh bị bỏng nên vội vàng đến giữ tay cậu đặt nó xuống.
+
- Xin...xin lỗi!
- ----------------------------