Tam Diện Học Đường (Xuyên Thành Nam Nhân Triều Đường)

Chương 56: Trình minh nguyệt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thường Phong vốn cho rằng những ngày rời khỏi Tam Diện, Tiểu Linh có thể ở lại lo chu tất mọi việc mình căn dặn. Thế mà vừa nhận được câu trả lời kèm với cái biểu cảm không thể thất vọng hơn của tỷ ấy, sắc mặt y bây giờ lại càng khó coi. Ba người còn lại hoảng hoảng hốt hốt tranh nhau hỏi:

- Có chuyện gì vậy Trần Tiểu thư? Có phải Tam Diện lại bị cháy không? - Tử Kỳ nói

- Không phải bọn người bên Bắc Lân hội lại gây chuyện chứ? - Tử Hoa xen vào.

- Hay là lại có kẻ phá hoại? - Văn Anh nói thêm.

- Trời ạ, mọi người đừng đoán mò nữa, sai hết cả rồi! - Tiểu Linh xua tay phân bua.

- Vậy rốt cuộc là có chuyện gì, muội nói đi! - Thường Phong nóng lòng hỏi.

- Là Trình Thẩm...

- Hả Trình thẩm ư? Thẩm ấy bị làm sao? - Thường Phong nghe chưa hết câu đã khẩn thiết nắm lấy vai biểu tỷ lay mạnh, thật không giống huynh ấy mọi khi chút nào.

- Trình thẩm không sao cả! - Tiểu Linh gạc tay Thường Phong ra, thở dài một cái rồi nói - Thẩm ấy tìm lại được hài nữ thất lạc của mình rồi.

Nghe tỷ ấy nói xong, Thường Phong thừ người ra vài giây, chân hụt ra sau một bước như không tin nổi những gì vừa nghe thấy. Văn Anh vừa nhìn đã biết nguyên do, nhưng lại không muốn làm lộ chuyện Thường Phong trước đây đã từng nói với cậu. Tử Kỳ và Tử Hoa vẫn vô tư không biết gì, họ thở phào nhẹ nhõm nói:

- Vậy mà làm bọn tôi tưởng có chuyện gì lớn... Trình thẩm tìm lại được nữ tử của mình là chuyện tốt đáng ra cô nên mừng mới phải.

- Đúng thế, mẫu tử người ta đoàn tụ là chuyện tốt, nhưng các người làm sao biết từ khi cô nương ấy đến đây mọi thứ bỗng trở nên rắc rối. Ngày nào ta cũng phải giáp mặt với cô ta thật là phiền phức mà.

- Biểu tỷ, tỷ có nói quá không vậy? - Văn Anh nghi ngờ.

- Từ từ rồi mọi người sẽ thấy! Bây giờ có định về phòng hay không? Ta giúp mọi người đem hành lý qua Nam Quy Hội - Tiểu Linh thúc mọi người.

Văn Anh đi theo họ được vài bước thì khựng lại quay đầu tìm biểu huynh, huynh ấy vẫn thất thiểu đứng đó. Chắc là Thường Phong thất vọng lắm, y trước đó còn một mực cho rằng Trình thẩm là người thân của mình, nhưng giờ đây tia hy vọng mỏng manh đó cũng bị dập tắt.

- Biểu huynh, huynh thật sự không sao chứ?

Nghe Văn Anh hỏi Thường Phong bỗng giật mình, y gượng cười ra vẻ không có chuyện gì rồi nói:

- Ta chợt nhớ ra phải đi trình kiến nghĩa phụ trước đã. Mọi người cứ từ từ sắp xếp đồ đạc vào phòng đi nhé! - Nói rồi huynh ấy vượt qua mọi người hấp tấp đi vào trước, mặc cho Văn Anh phía sau gọi mình.

- Chờ đã Thường Phong! - Văn Anh níu tay y lại thở hổn hển - Huynh đi mau quá vậy, đệ theo không kịp.

- Xin lỗi Văn Anh, ta vội quá nên không nghe đệ gọi.

- Có phải huynh... À thôi, chúng ta cùng đi gặp cửu cửu nhé, dù gì đệ cũng phải chào ông ấy trước một tiếng.

Sau khi gặp cửu cửu xong, Thường Phong dẫn Văn Anh sang chỗ của Từ lão sư kiểm tra bệnh tình. Xem mạch cho cậu xong ông ấy liền cười rất hiền từ bảo rằng sức khỏe của cậu đang hồi phục rất tốt, chỉ cần ăn uống điều độ, không thức khuya, không kích động quá mức thì sẽ không có vấn đề gì cả.

Từ lão sư chợt nhìn sang thấy Thường Phong vừa giã thuốc vừa ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ, ông bèn hỏi:

- Thường Phong, nhìn con hôm nay tiều tụy quá, có cần ta kê cho một đơn thuốc tẩm bổ không?

- Không cần đâu lão sư, con...

- Được đó Từ lão sư, biểu ca lúc nào cũng lo cho mọi người ở Tam Diện mà quên bản thân mình. Người cứ đưa thuốc cho con, con nhất định sẽ nhắc huynh ấy tẩm bổ!

- Từ lúc nào mà đệ trở nên lanh miệng thế, thằng nhóc này! - Y cúi mặt nghoẻn miệng cười.

- Huynh đừng quên chúng ta cùng phòng với nhau, huynh mà lao lực quá lúc phát bệnh người mệt nhất cũng là đệ đấy! - Văn Anh tìm cách kéo tâm trạng của y lên.

- Vậy lúc ta chăm sóc đệ thì không mệt sao?

- Bởi vậy đệ sẽ nghe lời Từ lão sư sinh hoạt điều độ, huynh không còn cơ hội được mệt vì chăm bệnh cho đệ đâu.

- Giờ đệ định ở đây cãi với ta tới tối luôn hay gì? Mau đi ăn trưa đi!

- Vậy huynh ở lại ăn cùng Từ lão sư nhé, đệ về phòng rủ bọn Tử Kỳ đi đây! - Nói rồi cậu vui vẻ tung tẩy đi về phía Nam Quy Hội.

Thường Phong nhìn theo bóng dáng biểu đệ khẽ lắc đầu cười tủm tỉm, Từ lão sư thấy thế cũng an tâm phần nào.

Trên đường về Nam Quy Hội, có vài đồng đội gặp lại cậu liền tay bắt mặt mừng hỏi thăm đủ điều, Văn Anh cũng nán lại giao lưu với họ vài câu. Sau đó cậu đi đến phòng Tử Kỳ gõ cửa, vài giây sau y mới chịu ló mặt ra gặp cậu:

- Tử Kỳ huynh đang làm gì thế, chúng ta đi ăn cơm thôi! - Văn Anh vô thức nhìn vào phòng.

- Tiết huynh đợi tôi 1 xíu, sắp xếp xong mớ sách này tôi sẽ đi cùng huynh liền - Nói rồi y hấp tấp quay ngược trở vào khiêng chiếc thùng nặng nhất bên trong chất đầy sách ra sắp lên kệ.

Văn Anh đứng bên ngoài ngóng vào, cậu lấy ngón tay chọc chọc vào cửa rồi hỏi y:

- Có mình huynh thôi à? Ta vào trong chờ huynh có được không?

- Mời tự nhiên - Tử Kỳ đáp lại.

Văn Anh được sự đồng ý của y đường đường chính chính đẩy cửa bước vào trong, cậu nhìn sơ qua căn phòng, liếc sang chiếc giường đối diện với Tử Kỳ. Bên đó còn trống hoác, đúng thật là Lý Thức chưa quay lại...

Văn Anh, Tử Kỳ và Tử Hoa vừa trò chuyện vừa đi đến Viện Trù. Trước mắt họ là đám đông sĩ tử đang nháo nhào tập trung ở sân sau bàn tán rôm rã. Ba người họ đều ngơ ngác chẳng biết có gì, liền sáp lại hóng chuyện.

Hóa ra tất cả mọi người đang bàn luận về tiểu cô nương mới đến, họ bảo cô ấy nhan sắc không tầm thường, hoa gặp hoa nở, người gặp người yêu. Văn Anh đoán ra ngay người mà họ đang nói tới là nữ tử của Trình thẩm, cũng là người mà Tiểu Linh nhắc đến lúc nãy. Tò mò muốn xem diện mạo cô ta thế nào nên cả ba người họ liền chen vào đám đông.

Trong sân quả thật có một tiểu cô nương đang phơi y phục. Cô ấy có thân hình mảnh mai nhỏ nhắn, làn da trắng ngần như Bạch Tuyết, gương mặt thì tươi tắn thuần khiết, khiến ai nhìn vào cũng ngay lập tức muốn chở che. Mỗi cử chỉ của cô ấy đều rất dịu dàng, thanh thoát, cũng đâu đến nỗi giống như Tiểu Linh tỷ nói. Phen này có vẻ như tỷ ấy ganh tị với người ta nên không vừa bụng chăng. Vừa nhắc đến Tiểu Linh thì tỷ ấy ngay lập tức xuất hiện:

- Các người tránh ra coi, nhìn cái gì mà nhìn!

Tiểu Linh tách đám đông bước đến trước mặt cô ấy, sau đó đi quan sát mấy bộ y phục treo trên sào. Cô nương ấy vẫn tiếp tục giũ một bộ khác phơi lên.

- Cô xem này, giặt thế nào mà y phục vẫn còn dơ thế, mấy bộ này cũng vậy. Tôi đã nhắc nhở cô, trước tiên phải ngâm qua nước nóng, vải trắng thì không được giặt cùng vải màu.

- Xin lỗi Tiểu Linh! Tôi sẽ đi giặt lại ngay! - Cô nương ấy ngoan ngoãn đến thu bộ y phục xuống.

- Tiểu Linh tỷ tỷ, tỷ đừng có khó chịu với người ta như thế! - Một trong số sĩ tử lên tiếng, cả đám đông lại hùa theo đồng tình.

- Liên quan gì đến các người chứ? - Tỷ ấy bực dọc đáp trả.

- Minh Nguyệt cô nương để tụi tui giúp cô!

Bỗng dưng đám sĩ tử nháo nhào xô đẩy giành nhau thu những bộ y phục trên sào xuống hòng lấy điểm với người đẹp. "Ây!", Tiểu Linh thốt lên một tiếng vì bị bọn họ đụng phải. Giành giật thế nào chiếc giá phơi ngã xuống, cái trước đè lên cái sau lần lượt đổ như một dãy Domino.

Đống y phục lại bị bẩn như chưa bao giờ được giặt. Thấy thế, Minh Nguyệt vội vàng cúi xuống nhặt chúng lên. Tiểu Linh bèn ngăn cô ấy lại:

- Thôi được rồi, cô không thấy bọn họ vì cô mà gây rắc rối ư? Để đó cho tôi, cô mau vào bếp phụ Trình thẩm nấu cơm đi!

Cô nương ta áy náy để đống y phục xuống rổ, lủi thủi đi vào bếp. Lúc này bọn sĩ tử kia mới chịu giải tán, nhưng chưa được bao lâu lại tụm năm tụm bảy xung quanh gian bếp của Trình thẩm. Tiểu Linh lắc đầu ngán ngẩm, bọn Văn Anh, Tử Kỳ và Tử Hoa đành xúm vào giúp tỷ ấy một tay.

- Đấy, các người thấy chưa? Ta lúc nào cũng là người thu dọn đống tàn tích cô ấy để lại! - Tiểu Linh vừa làm vừa dùng dằn nói.

- Chứ không phải tỷ không ưa người ta vì giành mất danh hiệu hoa khôi Tam Diện của tỷ à? - Văn Anh phì cười trêu Tiểu Linh.

- Đệ còn dám nói, cô ta có đẹp đến mức phải cuồng lên như thế đâu chứ. Đúng là bọn người ăn không ngồi rồi, não có vấn đề cả thảy - Bị nói trúng tim đen, Tiểu Linh càng thêm tức tối.

- Minh Nguyệt, tên thật đẹp, người cũng đẹp nữa.

Câu nói vừa phát ra từ miệng Tử Kỳ khiến ba người còn lại quay sang nhìn y một cách lạ lẫm. Lạ vì cứ ngỡ đâu con mọt sách như y sẽ không bao giờ rung động trước nữ nhi vậy. Y ngơ ngẩn hướng mắt về phía Viện Trù, người ở đây nhưng hồn thì có lẽ đi theo người ta mất rồi.

- ----------------------------

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio