Tâm Độc

chương 97-2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ra khỏi phòng thẩm vấn, Hoa Sùng sa sầm mặt mày, lập tức gọi đồng nghiệp nhờ dẫn Viên Phỉ Phỉ đến phòng thẩm vấn.

Tinh thần Viên Phỉ Phỉ đang tuột dốc không phanh, trông như một người nửa sống nửa chết.

"Cô và Tiền Sấm Giang có quan hệ gì?" Hoa Sùng hỏi.

Vừa nghe tên này, Viên Phỉ Phỉ hoảng loạn há miệng, mặt mày bất an.

"Cậu ta biết chuyện nhà trẻ Dương Quang của cô. Cô nói hết tất cả mọi chuyện cho cậu ta à. "

Viên Phỉ Phỉ sửng sốt vài phút sau đó cười sầu thảm, cào mười ngón tay vào lớp tóc: "Cậu ta nói? Cậu ta thừa nhận? Cậu....cậu ta...sao dám làm như thế? Cậu ta đã hứa! Đã hứa với tôi rồi!"

Trương Mậu bước nhanh đến giữ tay cô ta lại.

Hoa Sùng lạnh giọng hỏi: "Cậu ta đồng ý sẽ giết bốn đứa trẻ kia cho cô phải không?"

Viên Phỉ Phỉ thất thần, cứ lặp lại: "Tại sao lại thừa nhận? Tại sao lại thừa nhận? Tôi đã không khai ra cậu rồi...... Cậu đã nói muốn giúp tôi......"

Trong lòng Hoa Sùng phát lạnh, chờ cô ta bình tĩnh hơn rồi hỏi tiếp: "Ngoài Tiền Sấm Giang, cô còn tiếp xúc qua ai khác nữa không?"

Viên Phỉ Phỉ có vẻ không hiểu: "Ai khác? Không, chỉ có mình cậu ta."

Hoa Sùng nhắm mắt lại.

Không hề nghi ngờ, Tiền Sấm Giang gánh vác mọi trọng trách khi chuyện bại lộ, hơn nữa nguyện ý gánh tội thay cho Ngưu Minh. Ngưu Minh núp sau lưng Tiền Sấm Giang, chưa hề tiếp xúc với Viên Phỉ Phỉ.

"Tôi không giết người." Viên Phỉ Phỉ ôm hai tay, bả vai run lẩy bẩy, nước mắt rơi lã chã, "Tôi không biết cậu ta sẽ giết Chu Lương Giai...... Chỉ nói giấu họ đi ít bữa, không làm hại họ. Tôi....tôi thật sự không biết!"

"Viên Phỉ Phỉ?" Ngưu Minh đều giọng lặp lại cái tên vừa mới nghe, "Chị ấy là bạn của ba nạn nhân phải không? Xin lỗi, tôi có nghe nói qua nhưng không quen chị ấy."

Thái độ dửng dưng không liên quan của cậu ta làm nhóm cảnh sát rất tức giận, nhưng giờ cảnh sát cũng chưa thể buộc tội được gì cậu ta.

"Tôi đã nói rồi, tôi chỉ cùng bạn học tới thôn Lạc Quan du lịch, tôi không hề nghĩ đến việc này sẽ xảy ra." Giọng cậu ta rất hòa hoãn, "Cũng không biết vì không có chứng cứ ngoại phạm nên tôi bị đưa vào dạng tình nghi. Tôi không quen biết nạn nhân, không có động cơ gây án."

Hoa Sùng nhìn thẳng vào mắt cậu ta, nhưng cậu ta chẳng hề né tránh, ung dung nhìn thẳng lại.

"Tôi có hỏi chuyện với mẹ cậu, cậu là con nuôi phải không. Trước tuổi cậu ở cô nhi viện trong trấn Sở Dữ?" Hoa Sùng nói.

"Vâng, tôi mồ côi từ nhỏ."

"Cô nhi viện nói tuổi cậu mới đến. Vậy trước đây thì sao? Trước kia cậu sống làm sao?"

"Xin ăn, nhặt mót." Ngưu Minh nói: "Chuyện quá nhỏ tôi cũng không nhớ được, không biết cha mẹ ruột là ai, cũng không biết vì sao họ bỏ tôi. Từ lúc có nhận thức, tôi đã sống cùng với một nhóm ăn mày. Họ đi ăn xin, tôi cũng đi ăn xin."

Lúc nói những lời này, trong mắt cậu ta không hề gợn sóng, hoàn toàn không giống đang nói dối.

Hoa Sùng hít vào một hơi, "Đã quen với nhặt mót, sao còn đến cô nhi viện nhờ nương tựa?"

Ngưu Minh cười, "Chẳng lẽ ở trong cái khổ quen thì sẽ không nghĩ đến một ngày lành nữa sao? Cả tôi cũng biết, chẳng ai sẽ đi nhận nuôi một đứa trẻ ăn xin, vì chúng tôi trông quá bẩn thỉu. Nhưng trẻ em trong cô nhi viện thì có khả năng được nhận vào một gia đình tốt. Tôi tốt số nên ở trong đó không lâu lắm đã được mẹ nuôi nhận về."

Một câu trả lời không có bất kỳ lỗ hổng nào.

"Cậu đã từng đến Tiện Thành bao giờ chưa?" Hoa Sùng lại hỏi.

"Tiện Thành?" Ngưu Minh nghĩ nghĩ, "Rồi, nhưng cũng lâu lắm rồi. Trấn Sở Dữ rất gần Tiện Thành, giáo viên ở cô nhi viện có dẫn chúng tôi đến đấy một lần."

"Sau khi về với Ngưu Mị, cậu có ghé qua đó nữa không?"

"Không có. Tôi không có việc gì để đến đó."

Đầu lưỡi Hoa Sùng nhẹ cạ vào răng, trong đầu xoay quanh rất nhiều vấn đề.

Ngưu Minh chắc chắn đã tập qua rất nhiều lần nên mới có thể nói dối trơn tru như thế.

Cậu ta và Tiền Sấm Giang liệu có thỏa thuận gì đó không?

Tiền Sấm Giang có biết hết mọi bí mật của cậu ta?

Tại sao Tiền Sấm Giang lại tình nguyện giúp cậu ta?

Cậu ta có biết quyết định tự thú của Tiền Sấm Giang không?

"Trước kia cậu đã tới thôn Lạc Quan chưa?" Hoa Sùng hỏi.

Ngưu Minh vẫn lắc đầu, "Đây là lần đầu tiên."

"Đã từng nghe đến Sevoflurane chưa?"

"Đó là cái gì?"

"Một loại thuốc gây mê."

"Xin lỗi. Tôi không biết."

Ngưu Minh tựa như một hàng rào kiên cố. Hoa Sùng sờ sờ cằm, đột nhiên nói: "Lần trước gặp trong bưu điện thấy cậu mua một cái mâm khắc gỗ, nghe nói cậu định tặng cho Ngưu Mị?"

"Vâng." Ngưu Minh gật đầu, "Tay nghề rất tốt, chắc là mẹ tôi sẽ thích."

"Tôi khuyên cậu nên vứt nó đi." Hoa Sùng cố tình bày ra một biểu cảm lo lắng, "Trong Nông Gia Nhạc cậu ở cũng có bán đồ lưu niệm, cậu mua đỡ đi, tuy không đa dạng bằng trong bưu điện nhưng sẽ không bị đen đủi."

Ngưu Minh nhíu nhíu mày, "Đen đủi?"

"Cậu không biết à?" Hoa Sùng nghiêng người về phía trước, cố tình hạ giọng nói: "Tới thôn Lạc Quan chơi mấy ngày, không nghe nói qua sự cố ở thôn Lạc Quan mười năm trước à?"

"Nghe nói qua." Ngưu Minh nói: "Có năm đứa trẻ bị chết cháy trong trường tiểu học thôn."

"Bưu điện đó nằm gần trường, cậu không để ý à?"

"Nhưng cũng không quá gần." Ngưu Minh tựa hồ không quá quan tâm đến vấn đề này, "Ai cũng mua đồ lưu niệm ở đó, không thể đen đủi được."

"Các cậu nhỏ tuổi, ngây thơ nên dễ bị lừa thôi." Hoa Sùng "hừm" một tiếng, "Có thấy ai trung niên đến đó mua không? Toàn là thanh niên các cậu thôi. Ông chủ cũng thiếu đạo đức thật, đi lừa mấy người trẻ tuổi cả tin. Những thứ đó dính đen đủi rồi sao còn có thể đi tặng được nữa. Mang họa về cho cả nhà đó!"

Ngưu Minh hơi chau mày, một lát sau lại buông ra, "Tôi thấy không đến mức đó."

"Tôi không nói nhiều với cậu nữa, có cậu thấy không đến mức thôi." Hoa Sùng vắt chéo chân, "Cậu có thấy cái bưu điện trông rất mới và phong cách khác với các nhà khác trong thôn không? Tại vì nó mới xây được năm thôi. Chỗ đó gần trường làng nơi xảy ra án mạng, nên thôn dân ngại đen đủi, có kiếm tiền cũng không dám lại đó kiếm. Bảo Điền thiếu đạo đức, nên mới xây nhà kiếm tiền ở đó. Chỗ đó, không những gần trường, mà chỗ đó là nhà cũ của một hộ dân bị chết hết cả nhà!"

Sắc mặt Ngưu Minh trắng nhợt, con ngươi bỗng chốc co chặt.

Hoa Sùng giả vờ không thấy, tiếp tục nói: "Nghe nói là một nhà họ Lưu, người bố bệnh chết, hai con trai cũng lần lượt bị tai nạn chết. Đứa con trai lớn là sinh viên, thành tích học tập rất tốt. Haiizzzz, đáng tiếc quá......"

Gương mặt Ngưu Minh càng thêm tái nhợt, nhìn Hoa Sùng ánh mắt trở nên lạnh băng dị thường.

Nhưng Hoa Sùng là người đã từng chạm trán cả những kẻ khủng bố táng tận thiên lương, nên sao có thể sợ ánh mắt cậu ta.

"Chột dạ à?" Hoa Sùng cười cười, một lời hai ý nghĩa, "Chột dạ thì nhanh mua cho Ngưu Mị quà khác đi, tuy không phải mẹ đẻ, nhưng cũng không đến mức phải mua món quà dính tử khí cho cô ấy chứ? Cô ấy làm ăn lớn nên rất tin phong thủy đó."

Ngưu Minh nhấp môi, cơ cổ căng cứng.

Hoa Sùng nhác thấy, đã biết cậu ta trúng chiêu rồi. Một kẻ có tội có thể ra vẻ vô tội, chỉ là bởi vì nơi yếu ớt nhất chưa bị chọc trúng mà thôi

Lưu Húc Thần và ngôi nhà đã không còn, chính là yếu điểm duy nhất của Ngưu Minh!

"Người con trai lớn không tốt số." Hoa Sùng nói rất chậm, rõ ràng từng chữ, "Trong nhà nghèo, không thể mang theo em trai vào đại học, nên cố gắng làm thêm kiếm tiền để sớm đưa được em theo, nhưng do làm việc ngày đêm quá độ, nên bị xuất huyết não..."

Bả vai Ngưu Minh đã bắt đầu run nhẹ, môi dưới bị cắn đến xanh tím.

Hoa Sùng cảm thấy mình cũng hơi tàn nhẫn, nhưng có đôi khi, tàn nhẫn là một loại thủ đoạn không thể thiếu.

Anh dừng hai giây, rồi tiếp tục nói: "Bạn học cậu ấy cõng ra đến cổng trường, nhưng xe cứu thương lại đến muộn do tắt đường vì có người định nhảy tháp tự sát. À đúng rồi, hỏi cậu cái này, có người "giả tự sát ", giả vờ nhảy lầu để gây sức ép với giáo viên thôi. Người bệnh vô tội tử vong vì không thể đến bệnh viện kịp thời vì chuyện nhảy tháp làm ùn tắc giao thông, vậy cái người giả tự sát kia có đáng tội không?"

Ngưu Minh bỗng nhiên ngước mặt lên.

"Tôi nói nhanh quá à?" Hoa Sùng cao giọng nói, "Vậy tôi nói lại nhé. Người anh lớn......"

"Liên quan gì đến tôi" Ngưu Minh ngắt lời, "Vấn đề này, liên quan gì đến tôi?"

"Cũng có quan hệ đó." Hoa Sùng nói: "Cái người giả tự sát kia là một trong ba nạn nhân bị thiêu cháy trên núi, tên là Chu Lương Giai. Hai người kia là đồng lõa "diễn kịch" với cô ấy."

Ngực Ngưu Minh phập phồng, "Nhưng vấn đề là tôi không quen biết họ, cũng không quen cái người bị họ hại chết."

"Hại chết?" Hoa Sùng chú ý: "Mới vừa nghe tôi kể xong, cậu đã cho rằng mấy học sinh giả tự sát kia "hại chết" con trai cả nhà Lưu? Vậy họ chết cũng là xứng đáng nhỉ?"

Sắc mặt Ngưu Minh càng thêm khó coi, "Mong anh đừng hỏi những câu không liên quan nữa."

Hoa Sùng gật gật đầu, nhưng lại không đâu vào đâu mà nói: "Vậy cậu còn định tặng mâm gỗ cho Ngưu Mị nữa không?" (nhây =]])

"Tôi......"

Hoa Sùng giả vờ kinh ngạc ngắt lời Ngưu Minh, nói: "Tôi còn nghe nói, người em nhà Lưu đó vì muốn cho hồn anh mình an nghỉ nơi quê nhà, nên chôn tro cốt anh mình dưới đất đó! Sợ không?"

Ngưu Minh nháy mắt trợn to hai mắt.

Đây là ánh mắt của một kẻ sát nhân. Hoa Sùng đã từng đối diện với vô số sát nhân, rất dễ nhận ra ánh mắt rét buốt này.

Nếu trước kia chỉ là phỏng đoán, thì giờ anh đã có thể hoàn toàn khẳng định Ngưu Minh chính là hung thủ.

Nhưng mấu chốt quan trọng nhất bây giờ là chứng cứ, chứng cứ!

Lúc này, sàn nhà ở bưu điện thôn đã bị dở lên. Cái nhà gỗ cổ tích này không phải là kiến trúc xây đàng hoàng, không đổ móng, chỉ cắm cọc trên nền móng cũ nên đào lên rất dễ.

Nhưng mà sau khi đào lên, Trương Mậu lại không tìm được hũ tro cốt theo lời Hoa Sùng.

- -

Tui hardship Sấm Giang x Ngưu Minh á..... Thanh mai trúc mã Trung khuyển mặt than công x tâm cơ lạnh lùng thụ....

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio