Vây quét
.
Sáng sớm, con đường nhỏ tối tăm chật hẹp, bên trong yên tĩnh đến rợn người. Con đường nhỏ dài hơn mét, một đầu nối liền với ga Thiên Lạc và trung tâm thương mại Hằng Ngạn, đầu kia là phố của những quán bar, hộp đêm nhộn nhịp thuộc quận An Lạc, cùng với một số tòa nhà văn phòng thương mại cao tầng. Ban ngày có nhiều người đi đường tắt qua đây, đặc biệt là vào giờ cao điểm buổi sáng, nhưng buổi tối lại ít người qua. Bên cạnh đường nhỏ là đường cái đèn đóm sáng trưng, thỉnh thoảng còn có xe cảnh sát tuần tra chạy qua chạy lại, đi bộ ở đó an toàn hơn nhiều so với đường nhỏ âm u.
Thế nhưng cũng có người buổi đêm thích đi qua đường nhỏ này, chẳng hạn như Doãn Tử Kiều đã tắt thở, hay là Lý Lập Văn người phục vụ quán bar mới đi ra từ chỗ làm.
Hôm nay đúng là một ngày xui xẻo đối với Lý Lập Văn.
Một ông khách trung niên to béo tới quán, nhìn có vẻ là người có tiền, ngồi chỗ ghế sô pha, trông từ phía sau giống như quái vật, nhìn trước mặt lại càng giống, bụng bia ưỡn đến độ như ngay lập tức muốn nổ tung luôn. Lúc nói chuyện thì phun nước bọt như cái máy. Lý Lập Văn đưa rượu lại, bị phun cho một mặt đầy nước bọt hôi rình.
Kiếm sống trong cái ngành dịch vụ này, điều quan trọng là phải biết nhẫn nhịn và chịu được oan ức. Tính tình Lý Lập Văn trước đây không tốt chút nào, dễ nổi nóng, nhưng làm việc chân tay mấy năm ở các quán bar, nhà hàng, các kiểu khách hàng ngu ngốc mà cậu ta gặp không một nghìn thì cũng tám trăm loại, tính cách cũng bị bào mòn đi. Dù mang một mặt nước miếng, nhưng vẫn tươi cười cúi chào "Bụng Bia", lúc quay người đi thì gục mặt xuống.
Tiếng nhạc trong quán rất ồn ào, Lý Lập Văn mượn dùng sữa rửa mặt thơm nồng nặc của ca sĩ trong quán. Cậu ta vừa rửa mặt trong phòng vệ sinh, chửi rủa khách với người làm chung, sự ghê tởm giữa lông mày và trong mắt cậu ta dần tan thành nước, trôi đi.
"Mày nói xem loại người này còn sống làm đéo gì? Việc của ông ta là gây chuyện rồi giả vờ không biết sao? Nhìn cái bụng to đùng của ông ta xem? mẹ, không biết bên trong chứa mấy kg sh!t. Lúc nói chuyện thì văng nước bọt liên tục, mẹ nó chứ, phun hết cả vào mặt ông đây. Ông ta làm gì mà nhiều nước vậy chứ? Còn nhiều nước hơn cả phía dưới của đàn bà! con mẹ nó, tao muốn đâm chết cái miệng xúc xích kia của ông ta!"
Đồng nghiệp nghe xong cười ha hả, "Sao mày độc miệng quá vậy? Mở miệng ngậm miệng đều là ĐM, thằng đàn ông tốt như tao nghe không lọt. Mày như thế này thì làm sao tìm được bạn gái chứ? Ai mà chọc tới mày chắc mười tám đời tổ tông đều bị mày hỏi thăm hết!"
Lý Lập Văn khịt mũi mấy tiếng, không thấy xấu hổ mà còn cảm thấy tự hào, "Tao nào giờ như vậy á, thô tục không văn hóa, khác với mấy người thành phố như mày. Tốt nhất là đừng có chọc tao, tao mà điên lên thì sẽ xiên người luôn đấy, không màng gì hết, cứ đâm chết rồi nói chuyện sau!"
"Uầy, mày đỉnh!", đồng nghiệp cười xong lại nhắc nhở: "Thế nhưng mày vẫn nên chú ý chút, mấy lời này nói với bọn tao thì được, nhưng tuyệt đối đừng để khách nghe thấy. Những kẻ có tiền kia, lương tâm còn nhỏ hơn cả hậu môn, nếu biết mày mắng bọn họ sau lưng, chắc chắn sẽ tìm ông chủ mắng vốn, cuối cùng người thiệt thòi vẫn là mày thôi."
"Chậc, tao biết." Lý Lập Văn không quan tâm, "Cái tên ngu ngốc kia đang uống rượu, làm sao mà nghe thấy được?"
Nhưng mười phút sau, Lý Lập Văn bị quản lý ấn đầu xuống xin lỗi "Bụng Bia", suýt chút nữa thì quỳ xuống luôn, còn bị phạt một tuần tiền lương. Nguyên nhân là bạn của "Bụng Bia" đi vệ sinh, tình cờ nghe được mấy lời nói ác ý bẩn thỉu của Lý Lập Văn.
Quán bar thường mở cửa đến giờ sáng, mà Lý Lập Văn gặp chuyện tâm trạng không tốt, cậu ta xin phép quản lý về nhà sớm. Người quản lý lúc trước cùng từng là một người phục vụ đi lên, trước kia cũng hay mắng chửi khách sau lưng, có thể hiểu tâm trạng của Lý Lập Văn, bảo cậu ta về ngủ ngon, sau này muốn bày tỏ sự bất bình thì cứ đến tìm mình, đừng có chửi rủa gì trong phòng vệ sinh.
Lý Lập Văn không được an ủi chút nào, trong đầu toàn là căm tức đối với gã "Bụng Bia", đôi mắt đỏ hoe vì tức giận, suýt chút nữa là rơi nước mắt. Mấy lời cậu ta nói Lúc nãy trong phòng vệ sinh, cái gì mà "điên lên thì sẽ xiên người, đâm chết rồi lại nói sau!", thật ra cậu ta tự biết rõ trong bụng, bản thân là gì dám giết người, chỉ giỏi "nổ" thôi.
Ra khỏi quán bar, Lý Lập Văn chán nản cúi đầu, đi về phía con đường nhỏ. Đầu bên kia đường có một trạm xe buýt đêm, một vé chỉ mất hai tệ.
Nhưng có rất ít chuyến xe đêm, nếu bị lỡ chuyến thì phải đợi cả tiếng đồng hồ, đi lại bảy tám trạm dừng thì rất vất vả.
Thật ra có thể bắt xe ở con đường trước quán bar, đôi khi không muốn đợi xe buýt đêm, cậu ta sẽ chơi sang một lần, ngồi xe taxi về nhà.
Thế nhưng hôm nay không thể "chơi sang" được.
Nghĩ đến việc bị trừ một tuần tiền lương, Lý Lập Văn cắn răng, bước nhanh vào con đường nhỏ.
Hẻm nhỏ này cậu ta đã đi quen. Không giống với người khác, đi qua hẻm để đi tắt cho nhanh, mà lúc anh ta đi qua đây, có thể mơ hồ cảm nhận được cảm giác thân thuộc hiếm có.
Lý Lập Văn không phải là người Lạc Thành, quê cậu ta ở một trấn nhỏ của tình Hàm, điều kiện kinh tế kém phát triển, trong trấn chỉ toàn là những ngôi nhà cổ, con hẻm nơi cậu ta sống, cũng giống như con đường nhỏ này. Quận An Lạc quá phồn hoa, ban đêm cũng sáng rỡ tấp nập, khiến cho người ta khao khát, nhưng cũng cảm nhận được sự xa lạ, thờ ơ. Chỉ có con đường nhỏ cũ kĩ rách nát đang chờ bị phá bỏ này, mới mang chút không khí quê nhà.
Bình thường, lúc đi qua con đường nhỏ này, tâm trạng Lý Lập Văn khá tốt, vì kết thúc một ngày làm việc mệt nhọc, trở về căn phòng thuê nhỏ, không cần phải nghĩ gì hết, có thể ngủ một giấc thoải mái tới trưa. Thế nhưng hôm nay thật xui xẻo, cậu ta rất bực bội, bước nhanh vào bên trong đường, vẻ mặt u ám giống như thật sự sắp giết người.
Lúc đi vào đường nhỏ không bao lâu, anh ta đá phải một vật, cúi đầu nhìn xuống, là một đồ vật phồng phồng hình chữ nhật.
Cậu ta dừng bước, ngồi xổm xuống để nhìn kĩ hơn, phát hiện đó là một chiếc ví.
Một chiếc ví nhét đầy tiền đến căng phồng!
Đối với một người vừa mới bị cắt lương mà nói, nhặt được một chiếc ví đầy tiền trên đường vắng chẳng khác nào là một bước lên tiên. Cậu ta vội vàng nhặt nó lên, mở ra xem, nhưng nháy mắt niềm vui sướng hóa thành thất vọng.
Bóp tiền mặc dù nhìn rất căng phồng, nhưng bên trong hầu như toàn tiền lẻ, tờ tiền mệnh giá lớn nhất cũng chỉ là hai mươi tệ.
" mẹ, bị điên à? Toàn tiền lẻ thế này?" Lý Lập Văn giận dữ, ngồi chồm hổm trên mặt đất đếm tiền. Đếm đi đếm lại ba lần, tổng cộng là tệ.
" con mẹ mày!" Cậu ta tiếp tục lục ví, tìm được mấy tấm thẻ với một cái chứng minh thư, chủ nhân của chiếc ví là Doãn Tử Kiều, mới tuổi, cũng gần bằng tuổi mình.
Lý Lập Văn thở dài, nhét chứng minh thư vào ví, rồi đem cất vào túi mình, tự an ủi: ba trăm tệ thì ba trăm tệ, dù sao có còn hơn không.
Có ba trăm tệ "an ủi" này, tâm trạng của Lý Lập Văn cũng coi như tốt hơn chút, tiếp tục đi nhanh về phía trước, trên đường đi, cậu ta thoáng thấy một người nằm khuất dưới chân tường, trên mặt đất hình như có vết bẩn. Nhưng ánh sáng không được tốt, không biết đó là vết gì. Nếu là trước đây, cậu ta có thể sẽ đi lại xem người kia thế nào, nhưng giờ cậu ta lười quan tâm, chỉ liếc mắt một cái từ xa, rồi lại tiếp tục đi thẳng.
Cậu ta đã từng nhìn thấy nhiều kẻ say rượu nôn ói, nằm trong con đường nhỏ này, nói gì bọn họ cũng chẳng nghe, lát sau tỉnh rượu lại vỗ mông rời đi.
Với lại, những người làm khách trong quán bar mấy ai là người tốt, có nhiều kẻ như "Bụng Bia", không coi những người phục vụ ra cái gì hết, cứ xem mình như trời, uống đến chết cũng đáng đời.
Lý Lập Văn không thấy áy náy chút nào, chân bước nhanh, lúc đến chỗ rẽ còn chạy nhanh hơn, cậu ta không hề biết lúc mình đi ngang qua, cái người đang nằm trong bóng tối ấy, dù đã tắt thở, nhưng đôi mắt trừng lớn đầy sợ hãi, nhìn chằm chằm vào cậu ta.
"Có người bị cắt cổ trong con đường nhỏ cạnh ga Thiên Lạc!"
Tổ trọng án vừa mới bắt đầu buổi sáng làm việc đã nhận được thông báo vụ án từ văn phòng quận An Lạc.
Hoa Sùng cả đêm ngủ không ngon, đầu óc choáng váng, mí mắt rủ xuống, trong lòng vẫn đang nghĩ về vụ án Hoàng Tài Hoa.
Sau hơn một ngày điều tra vẫn không có chút manh mối giá trị nào, tung tích của Hoàng Tài Hoa hai ngày trước khi vụ tai nạn xảy ra vẫn là một bí ẩn.
Khúc Trị than khổ, nói: "Cái gì vậy trời, sao mà vụ án này tiếp đến vụ án khác vậy, ông đây có phải là người có ba đầu sáu tay đâu!".
"Anh đi xem xét hiện trường." Hoa Sùng bị tiếng gầm làm cho tỉnh táo lại, giơ tay vỗ vỗ vai Khúc Trị, "Cậu tiếp tục điều tra manh mối xe chở hàng, vụ án ở quận An Lạc anh và anh Tiểu Liễu sẽ phụ trách."
"Haizz!" Khúc Trị thở dài, vò đầu bứt tóc, "Vết thương của các anh vẫn chưa khỏi đâu đấy. Nếu như không phải là vụ án đặc biệt rắc rối thì cứ giao cho Đội hoặc Đội của đội cảnh sát hình sự đi."
"Ừm" Hoa Sùng nhìn thời gian, cau mày nói: "Đây là thời gian cao điểm mọi người đi làm, gần ga Thiên Lạc có rất nhiều người, chỉ sợ hiện trường của vụ án sẽ bị phá hoại."
"Có cái còn đáng sợ hơn ấy!" Khúc Trị rùng mình, "Tổ trưởng Hoa, anh đã quên đội trưởng Đội điều tra hình sự quận An Lạc là ai rồi sao? Anh ta còn đáng sợ hơn việc phá hủy hiện trường nhiều, dù sao em cũng không muốn hợp tác với anh ta nữa, đúng là ác mộng mà, lúc trước phá án với anh ta, em "bị nhiễm" mấy tật xấu của anh ta luôn, phải mất cả tuần mới sửa lại được."
Hoa Sùng hơi khó xử, suy nghĩ một chút, đành phải nói: "Có thể lần này không phải anh ta tới hiện trường."
"Chắc chắn là anh ta." Khúc Trị nói: " Anh ta chăm chỉ lắm, khu vực của mình xảy ra chuyện, chắc chắn anh ta sẽ là người tới đầu tiên."
Ngay lúc ấy, Liễu Chí Tần cầm hai túi đồ ăn sáng trở lại, trên vai đeo một chiếc ba lô, bộ dạng có thể xuất phát bất cứ lúc nào.
Cậu vừa bước vào, Hoa Sùng liền quay lại nhìn, thấy cậu đi đi lại lại ở trong văn phòng, dùng cái tay không bị "tàn phế" nấu nước pha trà, trước đây cậu thường rót nước vào hai tách, lần này lại đổ thẳng vào một cái bình giữ nhiệt màu đỏ sẫm, đợi một chút, đậy kín nắp lại, bỏ vào túi bên hông balo đang đeo.
"Tổ trưởng Hoa?" Khúc Trị quơ quơ tay, "Anh nhìn cái gì vậy?"
Hoa Sùng thu ánh mắt lại, vờ như không có chuyện gì nói: "Hả? Không có gì. Đi đây, trong cục có chuyện gì thì liên lạc với tụi anh."
Nói xong, anh nhanh chóng đi ra khỏi văn phòng, tới chỗ Liễu Chí Tần đang đợi.
"Tổ trưởng Hoa.
"Hả?"
"Lúc nãy anh nhìn em?"
Hoa Sùng dừng bước, không chịu thừa nhận, "Lúc nãy em ở đâu anh còn chả biết."
"Chẳng lẽ cảm giác của em sai sao? Nhưng giác quan thứ sáu của em luôn rất chuẩn mà." Liễu Chí Tần đưa một túi bánh trứng với sữa đậu nành nóng, cười nói: "Em vừa mua bữa sáng về, lúc đang nấu nước, cứ cảm thấy có một ánh mắt quen thuộc đang nhìn mình."
Hoa Sùng bình tĩnh nói: "Ồ, vậy chắc là Khúc Trị, cậu ta nhìn xem tay em đỡ chưa."
Liễu Chí Tần "tin tưởng", nhấc tay trái lên nói: "Còn phải mất chút thời gian, nhưng không còn đau nữa."
Hoa Sùng liếc nhìn bình giữ nhiệt bên hông ba lô, không nhớ trước đây Liễu Chí Tần có cái này, thuận miệng hỏi: "Cái bình này đâu ra vậy?"
" Em mua."
"Em mua lúc nào vậy?"
Liễu Chí Tần nghiêng đầu đi, mím môi cười.
Hoa Sùng bị cậu cười làm cho bối rối, "Vẻ mặt của em hơi kỳ quái đó."
"Vậy sao?" Liễu Chí Tần sờ sờ cằm, " Em chỉ nghĩ cuộc trò chuyện của chúng ta vừa rồi khá thú vị."
Hoa Sùng không rõ, "Thú vị chỗ nào."
Liễu Chí Tần cười không đáp, bước nhanh xuống lầu.
Hoa Sùng đến tận lúc lên xe vẫn đang suy nghĩ thú vị chỗ nào.
"Cái bình này đâu ra vậy?" "Tôi mua.", "Cậu mua lúc nào vậy?" ba câu hỏi đáp đơn giản phổ thông, thú vị chỗ nào?
Trên đường tới hiện trường, Từ Kham vừa lướt weibo vừa nói, "Những bức ảnh về thi thể đã bị người ta đưa lên mạng, mọi người xem tấm này đi, có thể nắm được chi tiết luôn rồi."
Hoa Sùng đang ăn bánh trứng, nghe vậy liêc nhìn một cái lại tiếp tục ăn.
Mà Trương Mậu ngồi bên cạnh còn chưa ăn, sau khi xem phải vội vàng mở cửa sổ thông khí.
Lý Huấn vỗ vỗ lưng Trương Mậu, tận tình khuyên nhủ, nói: "Làm một cảnh sát hình sự, phải giống như tổ trưởng Hoa, thi thể trước mặt nhưng vẫn tiếp tục ăn cơm. Như cậu thì làm sao mà làm được? Sao không đến Bộ phận giám định dấu vết của chúng tôi?"
Trương Mậu quay đầu lại, "Anh nói như thể ở bộ phận giám định dấu vết không cần phải nhìn thấy thi thể vậy?"
"Nhìn thấy thi thể thì sao? Thi thể cũng chẳng đáng sợ." Lý Huấn nói: "Điều đáng sợ là kẻ biến người sống thành người chết cơ. Chức trách của cảnh sát hình sự như chúng ta chính là tìm ra những kẻ đó, bắt bọn chúng phải nhận sự trừng phạt từ pháp luật."
"Anh nói cũng đúng."
"Đương nhiên, vậy nên cậu tới Bộ phận giám định dấu vết của chúng tôi đi?"
" Khồng." Trương Mậu nhanh chóng trả lời rất kiên định, "Tổ trọng án là nhà của tôi."
Từ Kham chầm chậm nói: "Vậy Tổ trưởng Hoa là bố cậu."
Trong buồng xe đột nhiên yên tĩnh lại, Từ Kham ngẩng đầu nhìn, phát hiện Hoa Sùng đang cười lạnh, vội vã xua tay: "Mấy người nghe lầm rồi, tôi không có nói gì hết."
(sếp Hoa làm bố Chí Tần làm mẹ =]]])
Ga Thiên Lạc vẫn náo nhiệt như trước, mà hai đầu của con đường nhỏ đã bị giăng dây cảnh giới, làm cho sự náo nhiệt này trở nên căng thẳng hơn.
Mấy người làm việc ở gần đấy đã vội vàng đi vào các tòa nhà văn phòng, nhưng bên ngoài dây cảnh giới vẫn còn không ít người đang đứng, bọn họ tò mò nhìn vào trong con đường nhỏ, một số còn đưa điện thoại lên quay, nhưng chẳng biết có quay được gì không.
Nhóm của Hoa Sùng đi vào từ ngã tư bên hông ga Thiên Lạc, đội trưởng Đội điều tra hình sự của quận An Lạc, Tào Hãn, nhanh chóng vẫy tay với họ, "Tổ trưởng Hoa ơi! Chú đến rồi hè!"