"Hôm qua Lý Lập Văn đúng là có nảy sinh mâu thuẫn với một khác hàng, bị trừ một tuần lương, sau đó tan làm sớm. Điều này nói rõ việc cậu ta xuất hiện ở đây lúc hơn giờ chỉ là sự kiện ngẫu nhiên. Camera của quán bar cũng đã ghi lại cảnh cậu ta ra khỏi đó vào lúc giờ phút, nếu tính cả phút đi đường thì cậu ta bị camera ở ga Thiên Lạc ghi lại lúc ấy là hoàn toàn trùng khớp." Liễu Chí Tần dừng lại một chút: "Nhưng mà em cũng điều tra ra một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Theo như lời một số đồng sự của Lý Lập Văn nói thì cậu ta cũng chả phải loại tốt đẹp gì, tố chất thấp, rất thích giành mấy lợi ích nhỏ cho mình, cũng rất hay nói xấu sau lưng người khác, miệng cũng rất "bẩn", từ tục tĩu nào cũng nói ra được." Liễu Chí Tần nói: "Hơn nữa cậu ta từng nói, nếu ai chọc giận cậu ta thì cậu ta sẽ cho ăn một dao trước rồi mới nói gì thì nói."
Hoa Sùng nhíu mày, di chuyển vài bước: "Những người làm ngành dịch vụ rất hay phải nén giận. Lý Lập Văn làm việc ở quán bar, chắc chắn đã gặp phải những vị khách quá đáng. Trong lòng cậu ta đầy oán giận, nên rất hay treo từ "đâm một dao" trên miệng, nhưng chuyện này cũng không thể chứng minh được cậu ta thực sự sẽ giết người."
"Ừm" Liễu Chí Tần đồng ý: "Nếu Lý Lập Văn thật sự là hung thủ thì chúng ta phải tìm được động cơ gây án của cậu ta. Nhưng những manh mối hiện tại chỉ ra Lý Lập Văn tuy có thời gian gây án nhưng lại không có động cơ gây án."
Lúc này, Tào Hãn không biết từ đâu chạy tới, hô lớn "Tổ trưởng Hoa!"
Hoa Sùng và Liễu Chí Tần đồng loạt hoá đá vài giây.
"Aizz" Hoa Sùng đáp lời, sau đó quay đầu hỏi Liễu Chí Tần: "Buổi chiều anh ta vẫn luôn ở đây à?"
"Ừ, lần này tổ chúng ta hợp tác với phân cục để hành động." Liễu Chí Tần nói: "Năng lực làm việc của đội trưởng Tào rất tốt nhưng về vấn đề khẩu âm có hơi chút..."
"Con người đâu có ai hoàn mỹ được." Hoa Sùng giơ tay ra hiệu cho Tào Hãn mình sẽ sang ngay: "Dù sao anh cũng làm quen với giọng này rồi, nhưng em vừa mới làm việc chưa được bao lâu, đừng để bị nhiễm khẩu âm của anh ta, lần trước Khúc Trị không trụ được, mới hợp tác có một tuần mà câu nào cũng phải thêm "ni, mô, rứa" vào rồi."
Liễu Chí Tần nhịn cười: "Em nhất định sẽ cố hết sức."
Tào Hãn điều tra đến mức mặt mũi đỏ hết cả lên - có thể là do trời nóng quá: "Tui vừa mới tìm thấy đồng hương của Lý Lập Văn, cũng mần ở quán bar ni. Hấn (hắn) nói, bình thường Lý Lập Văn hay mang một con dao bên ngài (người)."
Đúng lúc này, Lý Huấn gọi điện đến: "Tổ trưởng Hoa, chúng tôi khám xét nhà Lý Lập Văn, tìm được con dao phải được quản lý. Trong đó có một con khi kiểm tra luminol đã cho ra phản ứng với vết máu. Nhưng nếu muốn kiểm tra DNA trên con dao đã được lau sạch xem vết máu có còn "tươi" không thì phải mất kha khá thời gian."
Hoa Sùng bình tĩnh nói: "Mang Lý Lập Văn đến hiện trường vụ án. Dù cậu ta không phải hung thủ nhưng có thể cậu ta là một nhân chứng quan trọng trong vụ án này. Tôi muốn nhìn thử phản ứng của cậu ta khi đến hiện trường sẽ như thế nào?"
Màn đêm buông xuống, chiếc đèn đường chập chờn duy nhất trong con đường nhỏ đã lên đèn.
Hoa Sùng đứng dưới ánh đèn, ngẩng đầu nhìn nó hồi lâu. Như Lý Văn Lập đã từng khai, ánh sáng đèn đường rất yếu cho nên dù thi thể của Doãn Tử Kiều ở cách đấy không xa nhưng ánh sáng vẫn không thể chiếu đến chỗ đó. Nếu như những người đi ngang qua không chú ý nhìn kỹ thì không thể nào phân biết đó là một gã say đang nằm hay một xác chết.
"Tôi nhặt được ví tiền rơi chỗ này." Lý Lập Văn thấp thỏm ngồi xổm trên mặt đất, làm động tác nhặt đồ: "Khoảng thời gian dư ra cũng vì như thế. Tôi không có nói dối thật mà, chỗ này tối như vậy, cho mấy anh xập tiền các anh cũng không biết tờ nào với tờ nào đúng không?"
Mặc dù cậu ta nói chuyện rất khép nép nhưng cũng không thể che dấu được nét phẫn nộ trong đó. Hoa Sùng đã tiếp xúc với bao nhiêu người liên quan các đến vụ án, đối với phản ứng này của cậu ta cũng không ngạc nhiên mấy - cảm xúc cẩn trọng nhưng tràn đầy phẫn nộ này, phần lớn thuộc về những người vô tội nhưng vì đủ mọi nguyên nhân mà trở thành kẻ tình nghi.
Lý Lập Văn đứng lên, vừa nhớ lại vừa làm lại một lần: "Hôm qua tôi đi với vận tốc này, vô tình nhìn thấy một người nằm úp sấp ở kia nên cũng không quan tâm lắm. Nếu như tôi biết rằng đó là một thi thể, tôi nhất định sẽ đi báo cảnh sát ngay, cũng không có lá gan lấy tiền của hắn. Dù sao đó cũng là đồ của người chết, tôi có nghèo đến thế nào cũng không dám động đến thứ đồ đó đâu. Còn đoạn chạy trốn mà camera quay được là do lúc đó là lúc xe buýt đêm đến, tôi sợ không kịp xe nên mới chạy đi."
"Cậu có thói quen sưu tầm dao à?" Liễu Chí Tần hỏi.
Biểu cảm trên mặt Lý Lập Văn thoáng chốc thay đổi: "Chuyện đó..... vi phạm pháp luật sao?"
Hoa Sùng nheo mắt đánh giá cậu ta."Việc sưu tầm mấy thứ đồ quân dụng như dao này nọ chỉ là sở thích cá nhân của tôi thôi mà. Tôi cũng biết trên tàu điện ngầm không được phép mang những đồ vật sắc nhọn nên lúc nào cũng cất nó thật cẩn thận." Lý Lập Văn hoang mang: "Tôi thật sự không giết người mà."
Hoa Sùng lấy ra một túi vật chứng, trong đó chính là con dao phản ứng với luminol mà cảnh sát đã tìm được: "Gần đây cậu có sử dụng con dao này không?"
Đồng tử của Lý Lập Văn chợt có lại, cậu ta chộp lấy túi vật chứng theo bản năng.
Liễu Chí Tần chặn lấy tay cậu ta: "Cậu muốn làm gì?"
"Không phải, không phải đâu." Lý Lập Văn thở dồn dập: "Đó chỉ là một con dao bình thường tôi đặt trên mạng về thôi. Không tin các người có thể đi điều tra, dạng dao như này trên mạng bán đầy mà."
Loại dao này đúng là được bày bán trên thị trường rất nhiều, song dựa trên kết quả của tổ kỹ thuật thì con dao này có thể tạo ra vết thương giống y như đúc vết cắt trên cổ của Doãn Tử Kiều.
Nhưng nếu bộ phận điều tra hiện trường chưa thể trích xuất DNA để kiểm nghiệm thì anh cũng không thể định tội một cách qua loa thế được. Hoa Sùng cất túi vật chứng đi, hỏi lại một lần nữa: "Gần đây cậu có sử dụng con dao này không?"
Lý Lập Văn thẫn thờ lắc đầu, kiên quyết từ chối: "Tôi không dùng."
"Cậu cho rằng chỉ cần lau sạch vết máu trên con dao là xong rồi sao?" Khuôn mặt Hoa Sùng đầy vẻ nghiêm túc: "Đã đến nước này cậu còn không chịu nói thật ra?"
"Nhưng tôi không làm gì hết." Cả người Lý Lập Văn run như cầy sấy, môi sợ đến mức tím tái hết cả.
"Thằng oắt con ni! Sao cậu cố chấp rứa?" Tào Hãn quát: "Cậu một mực khẳng định mình nỏ giết người nhưng lại nỏ chịu phối hợp với cảnh sát điều tra, cậu mần như rứa chỉ mang thiệt về mình thôi. Tui nói cho cậu biết, cmn tui chưa bao giờ khiến người tốt phải chịu oan uổng, cũng chưa bao giừ buông tha bất kỳ kẻ thủ ác mồ (nào). Nếu cậu còn nỏ chịu phối hợp nữa thì tất cả hậu quả tự cậu gánh chịu."
Lý Lập Văn không nói câu gì, nhưng trong mắt cậu ta sự sợ hãi càng trở nên rõ ràng hơn.
Liễu Chí Tần quay đầu hỏi: "Tổ trưởng Hoa, giờ phải làm thế nào?"
"Mang về cục, tạm giam cậu ta." Hoa Sùng trả lời
"Phản ứng của Lý Lập Văn khi nhìn thấy con dao kia rất kỳ lạ." Đoạn đường lái xe về cục cảnh sát thành phố có hơi nhàm chán. Hoa Sùng một tay cầm vô lăng, một tay lần mò khắp mọi nơi: "Con dao kia chắc chắn có vấn đề."
Liễu Chí Tần hỏi: "Anh đang tìm cái gì thế?"
"Nước." Hoa Sùng nói: "Anh nhớ ở đây có một bình nước khoáng cơ mà. Đâu mất rồi ta."
"Anh khát nước à?"
"Có hơi."
"Đây em có mang theo này" Liễu Chí Tần với tay ra chiếc balo đặt đằng sau, rút ra một chiếc bình giữ nhiệt màu đỏ, thuận tay mở luôn nắp bình ra.
"Nước này của em..." Hoa Sùng nói: "Là nước sáng nay em cho vào à? Đã hơn tiếng rồi."
"Em đổi nước rồi. Nước trong này là nước vừa mới lấy ở đồn cảnh sát xong. Nước buổi sáng em đã uống xong từ lâu rồi." Liễu Chí Tần đổ nước ấm ra nắp bình, đúng lúc xe vừa dừng lại chờ đèn đỏ, cậu đưa tay đưa cho Hoa Sùng: "Này uống đi."
Hoa Sùng nhận cốc, uống hết một hơi còn đòi thêm một cốc nữa.
Liễu Chí Tần vừa đổ nước vừa cong cong khoé môi.
"Cười cái gì thế?" Hoa Sùng nghiêng đầu hỏi: "Bộ anh uống hai cốc nước rất buồn cười hả?"
"Không phải." Liễu Chí Tần trả lời: "Thì ra trực giác của em không sai một chút nào cả."
Lông mày Hoa Sùng hơi nhướng lên "Hử?"
"Sáng nay em đã nói là em cảm giác anh đang nhìn em mà. Thế mà anh cứ chối đây đẩy. Nếu anh không nhìn em, sao lại biết được nước trong bình giữ nhiệt là nước em lấy từ sáng cơ chứ."
Hoa Sùng quay đầu về chỗ cũ, hơi lúng túng một chút, nhưng anh không hiện ra mặt, bình tĩnh trả lời: "Ôi logic của em chặt chẽ thật đấy. Về sau cứ thế mà vận dụng vào quá trình điều tra nhé."
Lúc này, đèn giao thông chuyển sang màu xanh, dòng xe lại bắt đầu di chuyển về phía trước, Hoa Sùng uống cạn nước trong chiếc nắp rồi trả lại cho Liễu Chí Tần.
Liễu Chí Tần đậy nắp cất đi thật cẩn thận, hỏi Hoa Sùng: "Tổ trưởng Hoa à, anh còn nhớ hồi sáng chúng ta đã bàn luận về xuất xứ của chiếc bình này không?"
"Nhớ chứ, em nói chiếc bình nước này em mua mà." Hoa Sùng vừa lái xe vừa trả lời: "Em còn khen cuộc nói chuyện ấy của chúng ta rất thú vị nữa."
Cũng không biết mấy câu hỏi đó thú vị chỗ nào luôn.
"Đương nhiên là rất vui rồi." Liễu Chí Tần cười trêu: "Cái gì mà "Bình nước này ở đâu ra thế?" rồi "Em mua bình nước này lúc nào vậy?" Trừ lúc thẩm vấn ra em chưa từng thấy anh hỏi ai cẩn thận như thế đấy."
Hoa Sùng lúc này mới kịp phản ứng, bên tai nóng bừng lên, hừ một cái: "Chưa thấy ai lại sợ sánh mình với kẻ tình nghi như em hết."