Tâm độc
Tác giả: Sơ Hòa
Chuyển ngữ: Andrew Pastel / Beta: Ooctopuss
Hồng nhan
.
Sáng sớm, trước trạm tàu điện ngầm tấp nập người ra kẻ vào sáng đi chiều về, nhóm công nhân viên chức đi làm, mỗi sáng đều mua một phần bánh bao rồi nhanh chóng nện bước rời đi. Ngày xưa nhà Khâu bán chưa đến giờ đã hết, mà hôm nay trên chiếc xe ba bánh cũ rích vẫn còn thừa hơn quá nửa.
Liễu Chí Tần cầm một tờ báo cáo, khoé miệng thong dong cười.
"Tôi....chúng tôi không biết là loại thịt này không...không tốt. Chính chúng tôi ở nhà cũng ăn thịt này mà." Khâu Đại Khuê vò vò chiếc tạp dề đầy mồ hôi, vừa dứt câu thì quay sang Khâu Quốc Dũng cầu cứu. Hoa Sùng nhìn theo ánh mắt ông ta, thấy ông lão Khuê tránh mặt anh ở xe ba bánh, quay lưng về phía mọi người, vai run run.
"Bánh bao nhà các người vẫn luôn dùng thịt ôi thiu thế này sao?" Liễu Chí Tần hỏi.
"Tôi...tôi..." Khâu Đại Khuê càng vò vò chiếc tạp dề, "Bọn tôi sẽ sửa, nhất định sẽ sửa! Mấy đồng chí cho bọn tôi thêm một cơ hội đi! Tôi không có việc làm, chỉ biết bán đồ ăn kiếm tiền. Con gái tôi còn nhỏ, nó không thể không được đi học. Nếu các người không đồng ý, nhà chúng tôi hết đường sống rồi."
Khâu Quốc Dũng lôi ra một điếu thuốc, bật lửa vài lần đều không được. Đường phố vốn ồn ào, nhưng từng tiếng đánh lửa chát chát lại vang dội lạ lùng.
Liễu Chí Tần nhìn thoáng qua rồi dời tầm mắt tiếp tục nhìn thẳng vào Khâu Đại Khuê.
Khâu Đại Khuê chảy mồ hôi như tắm, trong mắt tràn ngập sợ hãi, "Là phạt tiền phải không? Phạt bao nhiêu? Đồng chí cảnh sát, tôi bảo đảm sau này không lấy thịt ôi thiu quá hạn sử dụng làm nhân bánh nữa, các người....các người...."
Hoa Sùng đứng lên trấn an, "Chuyện này thật ra không nằm trong công việc của chúng tôi, thuận đường điều tra vụ án nên làm một chút xét nghiệm thôi. Khâu Đại Khuê, chú và bố chú vừa thấy bọn tôi đến điều tra đã run sợ, là sợ chuyện này sao?"
Đầu vai lão Khâu có hơi run lên, nhưng ông ta cố gắng đè nén lại.
"Đúng vậy, đúng vậy." Khâu Đại Khuê vội vã gật đầu không ngừng, "Đồng chí, chúng tôi từ nay về sau chắc chắn sẽ không dùng thịt hư làm bánh nữa đâu. Các người có thể bỏ qua, đừng... đừng làm khó dễ bọn tôi được không?"
"Cũng được thôi." Hoa Sùng nói, "Vậy chú trả lời câu hỏi của tôi. Vì sao người khác không nghe được mùi thi thể lẫn trong rác mà chú lại nghe được, vì sao chú phát hiện ra thi thể trước, nhưng lại không báo cảnh sát?
Ông lão Khâu ho lên kịch liệt.
Khâu Đại Khuê quay đầu gọi "Ba!", rồi quay lại, nhấp đôi môi khô nứt, thấp thỏm bất an nói, "Chuyện ngửi được mùi thối thật sự không lừa hai người, tin cũng được không tin cũng được, hôm đó tôi đúng là ngửi được mùi lạ từ khu đất hoang, nên mới đến tìm xem đó là gì. Còn không báo nguy, là chuyện này đây, giờ có giấu diếm nữa cũng vô ích, nếu tôi báo cảnh sát thì phải phối hợp phá án, lỡ đâu các người truy ra được nhân bánh nhà tôi có vấn đề thì làm sao bây giờ?"
Hoa Sùng và Liễu Chí Tần liếc nhau, Liễu Chí Tần lặp lại câu hỏi ngày hôm qua, "Buổi tối ngày chú đang làm gì?"
Khâu Đại Khuê nóng nảy, "Tôi gấp thuyền giấy cho con gái, không phải hôm qua đã trả lời rồi sao?"
Lúc này ông lão Khâu xoay người, không nói một lời, trong mắt tràn ngập oán độc.
Hoa Sùng không đem hai cha con nhà Khâu về cục cảnh sát, chỉ bắt bọn họ ngừng buôn bán, phối hợp chỉnh đốn thức ăn.
"Thấy sao?" Hoa Sùng hỏi.
"Khâu Đại Khuê vẫn còn giấu điều gì đó, nhưng chắc không liên quan đến vụ án." Liễu Chí Tần nói, "Lời khai của ông ta lúc tối ngày không có gì mâu thuẫn. Tôi thấy người bố có vấn đề nhiều hơn. Tổ trưởng Hoa này!"
"Hửm."
"Anh đã hỏi cảnh sát Phú Khang chuyện của Phó Lị chưa?"
"Hôm qua vừa về đã hỏi rồi." Hoa Sùng nắm chặt tay lái, cố gắng cho xe bớt xóc nảy.
Từ đường Đạo Kiều đến khu khai quật mộ quý tộc Đông Hán là một đoạn đường gồ ghề rất khó đi, đi bộ có vẻ còn dễ đi hơn.
"Làm giám định cho Phó Lị là một pháp y họ Lưu. Mà nghề này khó kiếm cơm, áp lực lại lớn nên nghỉ việc đến nơi khác buôn bán rồi." Hoa Sùng tránh được một cái ổ voi, mắng "Đệt!" rồi lại nói, "Tôi đem ảnh cổ tay Phó Lị cắt để tự sát cho Từ Kham xem, cậu ta nói không có vấn đề gì cả."
"Từ Kham là ai?"
"Tổ trưởng tổ pháp y của chúng ta."
Liễu Chí Tần chống tay lên cằm, vài giây sau nói, "Đường này có vẻ khó đi thật!"
Hoa Sùng liếc cậu một cái, nghĩ rằng cậu đang thất vọng, bèn lấy ở đầu xe một chai hồng trà lạnh mới tinh ném qua,"Không sao đâu, đừng nản, tiếp tục điều tra là sẽ ra thôi."
Liễu Chí Tần bắt được chai hồng trà, xoay xoay trong tay, "Đội phó Khúc thích uống mấy loại hồng trà này lắm phải không?"
"Đúng thế, sớm muộn gì cũng bị tiểu đường." Hoa Sùng cười cười, tiếp tục chạy về phía trước.
"Tôi lại không thích uống." Liễu Chí Tần trả lại chai hồng trà, giọng điệu có phần lạnh đi. (ghen à =]]]]])
Hoa Sùng thả chậm tốc độ xe, kinh ngạc.
Một chốc sau, Liễu Chí Tần lại cười, "Tôi thích uống nước sôi để nguội. "Hồng trà đóng chai uống nhiều sẽ tiểu đường" - đây là lời Tổ trưởng Hoa nói."
Hoa Sùng cảm thấy câu nói này không đúng lắm, bầu không khí cũng không đúng, nhưng không biết sai ở chỗ nào, đành cười hai tiếng, "Khúc Trị mà giác ngộ được như cậu thì tốt rồi."
Liễu Chí Tần nhìn ra cửa sổ, trong mắt thoáng lên một ý cười nhưng rất nhanh liền tan đi hết.
Lái xe trầy trật một hồi trên con đường gồ ghề đầy bụi bặm, cuối cùng cũng đã đến địa điểm khai quật.
Hôm qua người bên Tổ Trọng án đã đến một lần. Theo nhân viên khảo cổ nói, trong giới đã biết ở đây có một ngôi mộ quý tộc thời Hán từ lâu rồi, nhưng tết Âm năm nay mới bắt đầu khai quật. Ban ngày hay có rất nhiều người yêu lịch sử đến xem, nhưng không có ai bước vào khu đất trung tâm.
Về Từ Ngọc Kiều, các nhân viên đều khai không ấn tượng, chắc là cô ấy không đến đây vào ban ngày.
Hoa Sùng tìm được người đội trưởng phụ trách nhóm khảo cổ trong phòng làm việc giản dị. Ông tên Vương Lộ Bình, hơn tuổi, là một người đàn ông khá dễ gần, vụ án Từ Ngọc Kiều bị sát hại ồn ào cả thành phố, ông cũng có nghe, thở dài nói, "Tuổi cô ấy cũng xấp xỉ con gái nhà tôi, thật tội quá."
Hoa Sùng nhìn xung quanh phòng làm việc, hỏi, "Ông Vương, mấy buổi tối gần đây trừ nhóm khảo cổ thì có ai đến đây nữa không?"
"Ý cậu là mấy thanh niên yêu thích lịch sử phải không?" Vương Lộ Bình nói: "Thỉnh thoảng cũng có, mà ít lắm. Đường tới đây khó đi, ban đêm cũng không có đèn đường, buổi tối không an toàn. Buổi tối tôi trực ban chỉ thấy mấy nam sinh đến thôi."
Hoa Sùng giở ra ảnh chụp Tang Hải: "Ông có thấy người này không?"
"Không có."
"Ông chắc chứ?"
"Chắc." Vương Lộ Bình nói: "Thật ra chúng tôi cũng rất hay nói chuyện với mấy thanh niên trẻ đến đây, ban ngày họ đến xem chúng tôi cũng rất hoan nghênh, lúc rảnh còn đến nói chuyện. Nhưng buổi tối thì khác, sợ xảy ra chuyện, nên tôi vẫn thường lái xe chở họ về, nhớ rõ mặt họ, không có cậu thanh niên trong ảnh chụp này. Đúng rồi, chỗ chúng tôi có camera theo dõi, các cậu có thể đến xem."
Hoa Sùng lập tức đi xem camera cùng Liễu Chí Tần, lại hỏi: "Từ lúc khai quật đến nay có bị mất cắp gì không ạ?"
"Không có, chỗ chúng tôi quản lý và bảo an rất chặt".
Camera ở khu khai quật không nhiều lắm, có rất nhiều góc chết. Theo dõi camera thì quả thật Từ Ngọc Kiều và Tang Hải chưa từng tới.
"Cô Từ Ngọc Kiều đúng là quá xui xẻo đi?" Tạm biệt Vương Lộ Bình, trên đường về Hoa Sùng nói: "Nghĩ chuyện đến trộm đồ khảo cổ, kết quả bị sát hại ở Đạo Kiều cách đó km. Cô ấy có xe, Land Rover đi đường địa hình khá ổn, nếu ngày đó cô ấy lái xe, nói không chừng đã toàn mạng."
"Lái xe ồn ào, hơn nữa bánh xe để lại dấu vết rất dễ truy tìm." Liễu Chí Tần nói: "Chuyện này lúc Tang Hải khai cũng đã đề cập, muốn đi lấy cổ vật thì chỉ có thể đi bộ đến."
"Cậu nghĩ cô ấy vì sao bị sát hại?" Hoa Sùng bất giác hỏi Liễu Chí Tần, "Là vì vật khảo cổ? Hay vì lý do gì khác? Tôi cảm thấy hung thủ như đang làm phân tâm chúng ta, hắn có thể không phải cướp của, cũng không phải hiếp dâm, cũng không phải cướp vật khảo cổ từ cô ấy. Lấy đi tài sản Từ Ngọc Kiều, hiếp dâm xác chết, có lẽ chỉ là để đánh lạc hướng. Còn từ hành vi hành hạ thi thể thì xem ra hắn muốn báo thù. Nhưng vòng quan hệ xã hội của Từ Ngọc Kiều thì không tra được gì đáng ngờ cả, cô ấy ở ngân hàng không có xích mích với ai, vì nhà cô ấy cũng khá giả, những chuyện tài lộc cần ganh đua cô ấy đều nhường cho đồng nghiệp, không cần thiết phải tranh đấu. Quan hệ với các đồng nghiệp khác cũng không tồi, tuy không thân mật, không tham gia tụ họp nhưng cũng không xích mích với ai. Cô ấy còn có cả một thế giới riêng để tìm tòi theo đuổi. Theo lý thuyết, dạng người này gần như không có gây thù chuốc oán gì với ai."
"Nhưng mà cô ấy như thế, không phải rất dễ làm người khác sinh lòng đố kỵ sao?" Liễu Chí Tần nói: "Cô ấy cái gì cũng có, kinh tế dư giả, cha mẹ cưng chiều, không cần quan tâm đến tiền lương, vì tiền lương như tiền lẻ trong số tiền tiêu xài hằng ngày. Cô ấy không cần mệt mỏi vì cơm áo gạo tiền, muốn làm gì thì làm, du lịch khắp mọi nơi, mua sắm đồ đắt tiền, không có chỗ nào không đi được, không có món nào không thể mua. Đồng nghiệp cô ấy phải liều mạng ganh đua, tăng ca suốt đêm vì phần trăm doanh số, nhưng cô ấy đâu cần để ý. Cô ấy luôn tươi cười với mọi người, tôi nghĩ đó là cười chân thành, nhưng đâu phải ai cũng nghĩ rằng đó là nụ cười chân thành đâu."
Hoa Sùng trầm tư hồi lâu: "Ghen ghét có thể phát triển đến mức giết người cho hả giận sao?"
"Bình thường thì không." Liễu Chí Tần lắc đầu: "Thật ra ai cũng có những lúc ghen ghét đố kị với người khác, đố kị vì người khác khỏe hơn, may mắn hơn, giàu có hơn... nhưng đa số mọi người cùng lắm chỉ là nói xấu sau lưng, thậm chí cũng không nói gì. Không có mâu thuẫn trực tiếp, chỉ vì đố kị mà giết người, trừ khi tâm lý cực kỳ u uất, tâm hồn đều bị oán độc nhuộm dần mỗi ngày mới có thể giết người. Mà thật ra, loại người này không phải không có."
Hoa Sùng day trán: "Nếu là như vậy thì tra quan hệ thông thường với nạn nhân thì không thể tìm thấy, giờ tìm hung thủ như mò kim đáy bể vậy."
"Đúng vậy. Tên này che giấu rất khá, chưa để lại manh mối nào." Liễu Chí Tần nhẹ giọng nói: "Chúng ta nên đổi qua hướng này điều tra."
Tổ Trọng Án tiếp tục lao vào vụ án Từ Ngọc Kiều điều tra, mà chạng vạng hai ngày sau phân cục Phú Khang cùng lúc nhận được hai báo án:
Một người yêu thích khảo cổ tên Lữ Dương đào lên được một thi thể phụ nữ cách khu khai quật m.
Ông Khâu Đại Khuê đường Đạo Kiều dùng búa đánh chết ba ruột Khâu Quốc Dũng tại nhà.