Chuyển ngữ: Hồng Trà / Beta: Andrew Pastel
Vây quét
Kết.
Tại phòng lưu trữ hồ sơ sổ sách trường Nhất Trung Lạc Thành, nhóm cảnh sát tìm được thư mà Thân Nông Hàn nói đến.
Tổng cộng có bức thư, bị khóa trong tủ chuyên dụng của Thân Nông Hàn. Trong bức thư tràn ngập niềm bi thương của người làm mẹ, giữa những hàng chữ đều nói đến nỗi đau đớn mà người lớn mất đi đứa con của mình. Bà thỉnh cầu Thân Nông Hàn báo thù vì Mãn Tiêu Thành, thề thốt rằng Mãn Tiêu Thành chính là cốt nhục Thân Nông Hàn.
“Cậu oán tôi không tha thứ cho cậu nhưng tôi làm sao tha thứ cho cậu được đây? Người sắp lấy chồng như tôi lại bị cậu làm bẩn, cuộc đời của tôi bị cậu làm thay đổi hoàn toàn, tôi không vượt qua làn ranh giới tâm lý ấy được.
Cuộc sống của tôi không còn bao lâu nữa, tôi không còn sức lực giết chết những người đã hại chết Tiêu Thành. Khi nó còn bé, tôi không dám quá thân mật cùng nó, bởi vì nhìn thấy thằng bé, tôi sẽ nhớ đến chuyện mà cậu đã làm đối với tôi. Những năm này tôi luôn hối hận, hối hận vì đã sinh ra nó, hối hận không nhẫn tâm xóa sạch nó. Nhưng giờ thằng bé vô tội mà chết thảm, tôi lại bệnh nặng quấn thân, báo thù cho nó cũng không có sức.
Tôi không xứng là một người mẹ. Nhưng cậu có thể xứng làm một người cha! Tiêu Thành là con trai của cậu, sinh mạng của thằng bé là do cậu ban cho. Cậu không phải vẫn luôn hy vọng tôi có thể tha thứ cho cậu sao? Cậu báo thù cho thằng bé! Chỉ cần cậu báo thù cho nó, tôi sẽ tha thứ cho cậu! Đời sau, Hướng Vân Phương tôi làm trâu làm ngựa hầu hạ cậu!
Lúc cần thiết, cậu có thể tìm Mãn Quốc Tuấn hỗ trợ. Cậu đừng cho là tôi đang nói đùa. Mãn Quốc Tuấn hận tôi, cũng hận Mãn Tiêu Thành, càng hận cậu hơn. Nhưng tôi có thể thấy, anh ấy vẫn có tình cảm với Tiêu Thành, anh ấy muốn báo thù cho Tiêu Thành. Chỉ vì anh ấy trời sinh nhu nhược, gặp phải đả kϊƈɦ càng thêm nhu nhược, anh ấy không có dũng khí đó. Đi tìm anh ấy đi, anh ấy chính là người trợ giúp tốt.
Tiểu Thân, cảm ơn cậu.
Chỉ cần cậu giết những người kia, tôi sẽ tha thứ cho cậu, tôi chỉ có thể hy vọng ở cậu!”
Bức thư đã giao lại cho bên khoa kiểm tra dấu vết giám định nét chữ, nội dung khiến mọi người xem qua đều thổn thức không thôi.
Lời lẽ rời rạc, cùng với khẩu cung của người Thân Nông Hàn và Mãn Quốc Tuấn đã phác họa đầy đủ ra một Hướng Vân Phương cả đời đau khổ, ngột ngạt.
Hành động lúc trước của Thân Nông Hàn có thể nói đã phá hủy Hướng Vân Phương —— Cuộc sống của một nữ công chức bình thường.
Nếu như không có Thân Nông Hàn, Hướng Vân Phương giống như những cô gái chờ gả, hạnh phúc chờ đợi người yêu Mãn Quốc Tuấn tới cưới mình. Sau khi hôn lễ náo nhiệt kết thúc, cùng vào sống tại ngôi nhà nhỏ nhà máy cấp. Hướng Vân Phương mang thai đứa nhỏ, Mãn Quốc Tuấn càng cố gắng làm việc. Sau khi đứa bé được sinh ra, một nhà ba người trải qua cuộc sống không khác gì những gia đình công nhân viên bình thường. Vợ chồng có thể bởi vì chút chuyện vặt vãnh nho nhỏ cãi nhau, đi làm sáng giờ chiều giờ về, không giàu có nhưng không vì củi gạo dầu muối mà phát sầu. Đứa nhỏ nghịch ngợm, ở nhà ồn ào náo loạn, nhưng đến đêm người một nhà quây quần bên bàn cùng ăn tối thế mà cũng vui vẻ hòa thuận.
Những điều tưởng như bình thường này, người bình thường đều có thể có được, tất cả chỉ còn là mộng đẹp hằng mơ ước của Hướng Vân Phương.
Bà có ý tốt mà đưa cơm cho người bạn sinh bệnh, thế mà lại xảy ra tai họa bất ngờ trước khi lấy chồng.
Bà bị cưỡng hϊế͙p͙ ngay tại nhà của một người đàn ông độc thân, mà người hại bà cũng chính là người bạn mà bà chăm sóc như em trai.
Thân Nông Hàn là một giáo viên, là “kỹ sư tâm hồn của con người”.
Giáo viên làm sao có thể phạm sai lầm này?
Bà có thể nhờ giúp đỡ sao? Bà có thể đem chuyện này nói ra sao?
Hậu quả là gì?
Đừng nói là hơn năm trước, chỉ cần đặt ở hiện tại, cũng đã có người chỉ trỏ bà.
“Nhìn xem! Là bà ta đó, trước khi lấy chồng bị cưỡng hϊế͙p͙! Mặt mũi nhà chồng đặt ở đâu nữa? Phụ nữ bị cưỡng hϊế͙p͙ còn thể lấy về nhà sao? Tôi thấy, hủy kết hôn thì tốt hơn, xót cả ruột!”
“Chậc chậc chậc, cô ta bị cưỡng hϊế͙p͙ cậu liền tin sái cổ? Tôi thấy giống cô ta vụng trộm đó, ăn cơm trước kẻng, ɖâʍ loạn đê tiện! Nếu như cô ta không ɖâʍ sao lại bị cưỡng hϊế͙p͙? Cái nhà nghỉ kia nhiều người độc thân như vậy, sao lại không thấy có ai khác bị cưỡng hϊế͙p͙, chỉ có cô ta bị? Không biết tự ái sao mà còn có trách người khác? Tôi nghe nói nha, lúc đó cô ta hủ động đi vào nhà của Thầy Thân! Con gái trong nhà, chạy đi nhà của một thầy giáo làm gì? Nói không có quỷ tôi không tin. Cô nam quả nữ ở cùng một phòng, gọi là lửa gần rơm lâu ngày cũng bén nha! Tôi không tin cô ta bị cưỡng hϊế͙p͙, mà là do bản thân cô ta thiếu vắng, ngứa ngáy thôi.”
“Đúng đúng đúng! Nhất định là do cô ta tự nguyện, xong thì đổi ý hoặc là có điều kiện gì không nói chuyện được mới đột nhiên gây náo loạn này. Haiz, thầy giáo Thân cũng thật là xui xẻo, dính vô một con điên vừa ɖâʍ vừa hèn. Đến tận nhà thầy dụ dỗ, thầy không có chút phản ứng cũng không bình thường, mà phản ứng thì lại lớn chuyện. Haiz, đến lúc đó, tôi thấy thầy có làm giáo viên cũng không được? Đáng tiếc đáng tiếc, cả tiền đồ bị Hướng Vân Phương làm hỏng hết.”
“Mấy người biết không, nếu như con gái muốn phản kháng, con trai không có khả năng làm cái gì với họ đâu. Mấy cô dì nhà tôi đều nói như vậy! Hướng Vân Phương này nha, cứ coi như đúng là thầy Thân có ý đồ xấu xa, muốn làm cái kia với cô ta, mà cô ta cũng không quyết tâm chống cự. Cái kiểu này của con gái, tôi hiểu rõ mà!”
“Thảm nhất vẫn là nhà chồng cô ta. Tôi mà là mẹ chồng, tôi tuyệt đối sẽ không để con trai mù quáng mà cưới cô ta đâu, quá mất mặt, tổ tông cũng phải bị tức đến sống lại!”
“Mãn Quốc Tuấn có thể cũng không muốn? Một thanh niên cường tráng tốt như vậy, chất phác, chăm chỉ, liên tục kiên trì làm trong sản xuất mấy năm, con gái muốn hẹn hò với cậu ta còn nhiều mà. Tôi mà là cậu ta, tôi lập tức bỏ Hướng Vân Phương. Ai mà bằng lòng cưới một người vợ đã bị "bóc tem" về nhà đúng không?”
“Con gái thì phải giữ khuôn phép cho tốt. Hướng Vân Phương lúc bình thường không biết thế nào là tự ái, tôi còn thấy cô ta nói chuyện với mấy đứa con trai khác rất hăng say.”
“Cô ta ɖâʍ thật, đáng đời!”
Không có cách nào đối mặt với ánh mắt lạnh lùng và từ ngữ độc ác của những người khác, càng không thể nào tưởng tượng được Mãn Quốc Tuấn sau khi biết chân tướng thì như thế nào. Hướng Vân Phương không dám nói ra, không dám thể hiện một chút gì bất thường, chỉ có thể cầu nguyện không mang thai mà thôi.
Nếu như không có đứa bé, Thân Nông Hàn không tiếp tục dây dưa, bà có thể làm như không có phát sinh chuyện gì.
Nhưng sau một tháng, bà phát hiện mình không có kinh nguyệt như thường lệ.
Bà sợ hãi đến cực hạn, mà không nỡ xóa đứa bé đi.
Dù sao chăng nữa, đó cũng là máu thịt của bà, sinh trưởng trong cơ thể của bà.
Lỡ như đó là đứa con của Quốc Tuấn thì sao —— Đây là hy vọng cuối cùng của bà.
Sau khi đứa bé được sinh ra, hy vọng cuối cùng cũng vụt tắt.
Năm đó mọi người chưa từng nghe nói đến cái gọi là giám định ADN, thậm chí việc điều tra nhóm máu cũng còn rất hiếm. Bà không dám hỏi những bác sĩ, y tá quen biết trong bệnh viện nhà máy, chỉ có thể tự mình âm thầm điều tra, đọc rất nhiều sách cuối cùng phát hiện, nhóm máu của đứa bé không giống Mãn Quốc Tuấn.
Đúng rồi, là Thân Nông Hàn.
Đứa bé này, là khoản nợ oan nghiệt mà Thân Nông Hàn để lại cho bà.
Bà như ngã xuống vực sâu ngàn trượng, bị hổ thẹn và sợ sệt hành hạ thương tích khắp người.
Có nhiều lúc thoáng qua, bà thậm chí còn muốn bóp chết đứa nhỏ từ trong tã lót.
Mỗi buổi tối, bà đều yên lặng mà gào khóc.
Thân Nông Hàn không tiếp tục quấy rầy bà, chuyện ngọc nát đá vỡ cũng không ai muốn, Thân Nông Hàn có sự nghiệp, càng không muốn để bí mật này lộ ra ngoài hơn cả bà. Bà chôn tất cả vào sâu trong lòng, mang trêи lưng gánh nặng tâm lý. Vì có lỗi với Mãn Quốc Tuấn, có lỗi với toàn bộ gia đình, bà đối xử Mãn Quốc Tuấn dường như là muốn gì được đó, làm hết tất cả việc nhà, toàn tâm toàn ý hầu hạ ông.
Mãn Quốc Tuấn cũng coi như là người chồng tốt, đau lòng vì bà, muốn san sẻ việc nhà cùng bà nhưng bà không chịu. Mãn Quốc Tuấn không thể làm gì khác hơn là đem tình thương dồn hết vào người đứa con Mãn Tiêu Thành.
Hướng Vân Phương có lúc không thể đối mặt với Mãn Tiêu Thành, nhưng lại có khát vọng thân cận Mãn Tiêu Thành. Mãn Tiêu Thành đúng là được Mãn Quốc Tuấn nuôi lớn. Mãn Tiêu Thành gần gũi với Mãn Quốc Tuấn hơn là Hướng Vân Phương.
Nhưng Mãn Tiêu Thành hiểu chuyện hơn so với nhiều đứa bé khác cùng lứa, thành tích ưu tú, chưa bao giờ tiêu xài hoang phí, về nhà còn phụ giúp một tay.
Sinh nhật mỗi năm của Hướng Vân Phương, anh đều sẽ ôm Hướng Vân Phương nói một tiếng “Mẹ, sinh nhật vui vẻ nha, con và ba ba yêu mẹ.”
Mỗi một câu “Yêu” của con trai, cũng giống như nắm đấm bổ vào đầu.
Mỗi một ngày, Hướng Vân Phương đều sống trong lo sợ, nghi ngờ, bất an trong lòng, một bên áy náy sắp dồn bà đến đường cùng, một bên vừa sợ Mãn Quốc Tuấn biết được Mãn Tiêu Thành không phải do mình sinh ra.
Mà mỗi ngày đều phải tiến về phía trước, cuộc sống có khó khăn ra sao cũng phải vượt qua được.
Không phải ai cũng có dũng khí cắt đứt quá khứ.
Không phải ai cũng có dũng khí lựa chọn cái chết để từ bỏ mọi chuyện.
Nói cho cùng, bà cũng chỉ là một người mẹ, người vợ bình thường, nhỏ bé, yếu ớt, đơn độc.
Sau đó, Mãn Quốc Tuấn bị thương nặng, không thể không từ bỏ vị trí sản xuất, bà tiếp nhận công việc của Mãn Quốc Tuấn, gánh trêи vai công tác nặng nề, gánh trêи vai là toàn bộ gia đình.
Sau khi bị thương, tính tình Mãn Quốc Tuấn thay đổi rất lớn, bà càng thuận theo mọi chuyện của Mãn Quốc Tuấn, không để Mãn Quốc Tuấn làm bất cứ việc nhà nào, càng không để Mãn Quốc Tuấn bị khinh bỉ.
Công nhân trong xưởng dụng cụ đo lường đều nói, bà và Mãn Quốc Tuấn quả thực là vợ chồng mẫu mực.
Mà thật sự là như thế sao?
Vợ chồng mẫu mực không phải nên là hạnh phúc ngọt ngào sao?
Tại sao cuộc đời bà chỉ có ngột ngạt cùng đau khổ thế này.
Tình yêu không vượt được thời gian, bà chăm sóc Mãn Quốc Tuấn cả đời không phải bởi vì yêu mà là bởi vì thẹn.
Còn đối với Thân Nông Hàn, từ đầu đến cuối bà chỉ có hận, tránh né còn không kịp.
Nhưng việc con trai duy nhất chết thảm, là một người mẹ, loại bị thương thống khổ và tuyệt vọng kia dĩ nhiên làm bà đè nén hận thù đối với Thân Nông Hàn.
“Van cầu cậu, thay con của chúng ta báo thù.
Báo thù, tôi sẽ tha thứ cho cậu.”
Bên trong lá thư cuối cùng, Hướng Vân Phương nói cảm ơn với Thân Nông Hàn.
“Khó có thể tưởng tượng được bà ấy có thể vượt qua đời này thế nào, quá đáng thương.” Liễu Chí Tần lắc lắc đầu: “Giữ trong lòng bí mật mà bà cảm thấy nhục nhã, sợ sệt mấy chục năm, cuối cùng bệnh nặng quấn thân, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, còn muốn nhờ người đàn ông phá hủy cuộc đời bà giúp bà hoàn thành tâm nguyện.”
“Thân Nông Hàn luôn tự nhận là chính nghĩa, đến bây giờ vẫn không thừa nhận mình làm sai.” Hoa Sùng nói: “Trong ba người bọn họ, ông ta là người có tội nghiệt nặng nhất, thế mà sống qua mấy chục năm ngày lành tháng tốt.”
“Mãn Quốc Tuấn cũng rất thảm.” Trương Mậu than thở, “Ông ta là người vô tội nhất. Bị Hướng Vân Phương lừa gạt nhiều năm như vậy, mà không từ bỏ được tình cảm cha con, cuối cùng vì báo thù mà nhẫn nhịn thù hận, khuất phục cùng Thân Nông Hàn thông đồng làm bậy. Thân Nông Hàn còn dùng Tiêu Triều Cương khống chế ông, Mãn Quốc Tuấn hận Thân Nông Hàn, nhưng cũng phải giúp ông ta kéo dài thời gian. Haiz!”
“Thân Nông Hàn thừa nhận giết người, người cuối cùng thật ra không phải Tiêu Triều Cương mà là Mãn Quốc Tuấn.” Hoa Sùng nói: “Người này quá âm hiểm, Mãn Quốc Tuấn là người đàng hoàng làm sao đấu được.”
“Đúng rồi.” Liễu Chí Tần hỏi: “Lần Phong Học Dân bị giết kia, Thân Nông Hàn làm thế nào để dụ anh ta đến đống rác kia vậy?”
“Thân Nông Hàn nói, ngày đó ông ta thật sự không chuẩn bị tốt để giết Phong Học Dân.” Hoa Sùng châm lửa, hai ngón tay kẹp điếu thuốc: “Theo dõi là theo dõi, nhưng ông ta muốn tìm cơ hội tốt hơn. Nhìn thấy Phong Học Dân đi đến nhà nghỉ, ông ta cũng định từ bỏ ý định gây án nhưng Phong Học Dân làm mất bóp tiền, phải quay trở lại bên trong hẻm nhỏ.”
“Thân Nông Hàn nhặt được bóp tiền?”
“Không có, ông ta chỉ nhìn thấy Phong Học Dân tìm kiếm ven đường, có vẻ như bị mất đồ.” Hoa Sùng phun ra một làm khói, giọng nói có chút khàn khàn “Ông ta cho rằng là cơ hội, vì vậy tự để ví tiền của mình xuống dưới đất, làm bộ nhặt lên.”
“Phong Học Dân bị lừa rồi.” Liễu Chí Tần đã có thể tưởng tượng ra tình hình lúc đó: “Thân Nông Hàn nhặt bóp tiền rồi chạy đến hướng tiểu khu cũ, Phong Học Dân truy đuổi theo, mãi đến tận đống rác mới làm rơi. Tiếng động mà học sinh nam chơi game nghe thấy chính là từ bọn họ, sau đó Thân Nông Hàn dùng chích điện đẩy ngã Phong Học Dân.”
Trương Mậu cảm khái: “Cái này là do số của Phong Học Dân rồi. Mất lúc nào không mất, lại mất ngay tối hôm ấy. Sang ngày hôm sau chúng ta tra ra được anh ta và Mãn Tiêu Thành có quan hệ, chúng ta sẽ bảo vệ anh ta rồi. Nếu như ban ngày không xảy ra tai nạn giao thông, ban đêm không đi về Phượng Sào Nam chơi mạt chược, không làm mất bóp tiền thì sẽ không bị giết hại.”
“Không thể nói như thế, không có ai tránh được tai họa trong cuộc sống. Chuyện anh ta bị phần tử tội phạm theo dõi không phải xui xẻo đáng đời.” Liễu Chí Tần nói: “Huống hồ chuyện trêи đời vốn là một vòng tuần hoàn, tai nạn của Mãn Tiêu Thành không phải thế sao? La Hành Thiện, Lữ Khả, Phong Học Dân ai mà biết trước được trong chỗ vắng như vậy, khối thủy tinh sẽ rơi trúng trêи người Mãn Tiêu Thành chứ.”
Hoa Sùng hút thuốc xong, thở một hơi, nghiêng đầu nói: “Anh Tiểu Liễu.”
“Hả?”
“Đi ăn cơm, ăn xong thì trở lại làm việc. Doãn Tử Kiều vẫn chờ chúng ta tìm được hung thủ sát hại anh ta đó.”
Hẻm nhỏ đối diện cục thành phố, chủ cửa hàng kinh doanh rất tốt, cùng mặt tiền, mùa hè mùa đông không bán đồ ăn giống nhau.
Mùa hè tiệm ăn bán tôm hùm đất, giờ đã bắt đầu bán nồi canh thịt dê. Mùa hè quán nhỏ bán tôm sống ướp đá nguội lạnh, giờ đang bán hạt dẻ ngào đường.
Ông chủ bán bánh pancake không thu sạp, cười ha hả mời chào khách.
Hoa sùng chạy đến trước cửa quán bán nồi canh thịt dê, ngửi thấy hương vị bánh Pancake, liếc nhìn một cái, xoay người đổi hướng đi.
“Tổ trưởng Hoa?” Liễu Chí Tần quay đầu lại.
“Em mua bánh Pancake ở cái sạp kia à?” Hoa Sùng chỉ chỉ.
Liễu Chí Tần nhìn nhìn: “Đúng rồi, anh muốn ăn bây giờ hả?”
“Mấy bánh em mua cho anh bị Tào Hãn và Trương Mậu ăn hết rồi mà?” Hoa Sùng cười, “Anh chỉ ăn được một cái.”
Liễu Chí Tần hiểu ý: “Vậy em mua lại cho anh.”
“Thằng bé này, tôi nhớ cậu nha! Sao, bánh Pancake lão Hoàng tôi bán, ăn rồi thì không quên được đúng không? Ha ha ha, nói cho cậu, toàn bộ Lạc Thành ha, chỉ có nhà tôi là chính tông nhất, nhà khác, chậc, tôi đây ăn chẳng thấy ngon!” Ông chủ là một ông chú mập mạp, tầm tuổi, hơi nhiều chuyện: “Giờ muốn mười mấy cái? Hay là lấy mỗi thứ một cái?”
Liễu Chí Tần sờ sờ mũi: “Mười mấy cái chắc không được, ăn nhiều như vậy không hết.”
“Ây! Làm sao ăn không hết được? Không phải lần trước cậu ăn mười mấy cái sao?” Ông chủ tuốt ống tay áo: “Người trẻ tuổi các cậu, vất vả, công tác cực khổ, áp lực lớn nên ăn nhiều một tí. Bánh Pancake của tôi nha, xa gần ai cũng khen, con gái ăn xong đẹp gái, con trai ăn xong đẹp trai!”
“Mua cái đi.” Hoa Sùng không nghe nổi nữa, nói xong nhìn về phía Liễu Chí Tần “Hai chúng ta mỗi người hai cái.”
“Được.” Liễu Chí Tần hỏi: “Mùi vị ông chủ chọn.”
“Một người cái, vậy thì cái bơ chà bông, hai cái thịt bò đậu đũa?” Ông chủ nói: “Này là loại thương hiệu của nhà tôi, một mặn một ngọt, ăn mặn trước rồi đến ngọt, cuộc sống mỹ mãn tựa như thần tiên.”
Hoa Sùng nghiêng đầu, thấp giọng cười: “Nghe ông ấy nói anh hơi lúng túng.”
Liễu Chí Tần thấp giọng nói: “Em cũng thế.”
“Tôi còn không xấu hổ, hai người lúng túng cái gì?” Ông chủ thế mà nghe được: “Có mặn có ngọt trong cuộc sống, không phải giống như mỗi ngày của thần tiên sao? Người dân nhỏ bé chúng ta ha, không cần mưu mô gì thăng chức nhanh, giàu sau một đêm gì gì đó, cứ bình bình ổn ổn là tốt rồi. Các cậu nhìn tôi đẩy xe bán bánh Pancake, một ngày không kiếm lời được bao nhiêu nhưng mẹ nó nhờ cái xe này tôi nuôi sống cả nhà đó. Các cậu nói, tôi có nên cảm thấy hạnh phúc không?”
Hoa Sùng và Liễu Chí Tần chưa trả lời, ông chủ cũng tự nói: “Nên mà! Ha ha ha!”
Nghe tiếng cười thẳng thắn của ông chủ, nhìn ông chủ cười ra nếp nhăn, Hoa Sùng trong lòng bỗng nhiên thoải mái hơn rất nhiều.
Ở trong tổ trọng án cảnh sát hình sự, bị vặn vẹo và tội ác làm bạn. Người bình thường sẽ không bị đưa đến phòng thẩm vấn của tổ trọng án, bị áp giải đến dường như đều là tội phạm tâm lý biến thái, hành vi tàn bạo.
Công tác của tổ trọng án cảnh sát hình sự, chính là giao tiếp, phân tích nội tâm độc ác của họ, thậm chí còn phải nhập tâm,đưa mình vào vị trí của họ, cảm thụ trạng thái tâm lý trước và sau khi phạm tội. Đánh cờ với họ, mỗi một giây phút đều phải đấu đá kịch liệt.
Tìm được người như Thân Nông Hàn, tìm được chứng cứ phạm tội của hắn đã làm cho người khác uể oải, trong quá trình hỏi cung càng không thể tránh được phải đánh thêm một trận ác liệt. Suy nghĩ logic, khả năng ứng biến đều không thể thiếu. Thân Nông Hàn quá gian xảo, ban đầu bình tĩnh như máy móc, muốn kéo mặt nạ ông ta xuống chỉ có thể lợi dụng logic của chính ông ta. Mà lợi dụng logic của ông ta như thế rất dễ bị ông ta kéo vào quỹ đạo. Lúc đối mặt phải thật thận trọng từng bước, như giày đi trêи băng mỏng vậy.
Lúc bước ra phòng thẩm vấn, Hoa Sùng nhìn như bình tĩnh, nhưng thật ra đại não đã rơi vào khoảng không trống rỗng.
Mấy ngày liên tiếp tiếp xúc với vụ án, cơ thể và tinh thần mệt mỏi chỉ là thứ yếu, tâm lý chịu ảnh hưởng mới là kinh khủng nhất.
Đây là một thế giới không sạch sẽ.
Đây là thế giới mà mọi người đều phạm tội.
Nhưng đi ra cục cảnh sát thành phố, gặp được ông chủ bánh Pancake lạc quan vui vẻ. Đơn giản chỉ là tay làm hàm nhai, dùng cực khổ kiếm tiền nuôi sống người nhà, ông chủ có thể vui vẻ như vậy, lấy một cái bánh Pancake cũng có thể tạo nên một câu vè.
Đêm cuối mùa thu, nụ cười ông chủ như đốm lửa sáng rực.
Hoa Sùng nhẹ nhàng lắc đầu, thính giác bỗng dưng trở nên cực kỳ rõ ràng. Xung quanh tràn ngập không khí chợ sôi động, có người đùa giỡn đuổi chạy, có người thấp giọng cười nói lời ngon tiếng ngọt, có người ngồi bên đường uống bia khoác lác…
Trêи thế giới này, nhiều người không phạm tội, không hại người như ông chủ bánh Pancake ấy, sinh hoạt bình thường, chìm đắm trong hạnh phúc.
Những người này xứng đáng được bảo vệ.
Đầu ngón tay truyền đến cảm giác, Hoa Sùng ngoái đầu nhìn, thấy Liễu Chí Tần nhìn mình.
“Kỳ thực nhà tôi có loại đặc biệt.” Ông chủ lẩm bẩm “Ngoại trừ bơ chà bông, thịt bò đậu đũa còn có rau cải muối ớt rong biển ti, đường đỏ chà bông. Nhưng mà các cậu chỉ cần loại thì tôi bán cho các cậu loại ngon nhất!”
“Chờ đã!” Hoa Sùng nói “Vậy thì làm mỗi loại một cái giống như thế đi.”
Ông chủ giương mắt “Nhưng các cậu có người, bánh trứng nướng nhỏ không chia ra ăn được.”
“Ừm.” Hoa Sùng gật đầu “Ông chủ làm đi, loại đặc biệt, mỗi loại cái.”
Liễu Chí Tần đứng bên cạnh không lên tiếng mà cười.
Mấy phút sau, bánh Pancake làm xong.
Bánh Pancake vừa ra lò là mỹ vị nhất, nóng hổi, vỏ ngoài nóng mềm, nhân bên trong thấm vào vỏ bánh, cắn một cái trong miệng tràn ngập hương vị.
Hoa Sùng lại không vội vàng ăn, xách túi giấy đi vào quán canh thịt dê, vỗ tay khen, lần lượt chia cái bánh nướng thành hai nửa.
“Đây, nếm thử.” Chia xong, anh đưa nửa cái bánh đường đỏ chà bông đưa cho Liễu Chí Tần, mình lấy một nửa còn lại bỏ vào trong miệng.
Liễu Chí Tần nhận lấy, lại không ăn ngay, cười nói: “Vừa nãy anh nói bốn loại đặc biệt, em còn tưởng rằng anh cắn một nửa, nửa kia thì đưa cho em.”
Hoa Sùng suýt chút bị nghẹn, nhướng mày nói: “Anh có như thế…”
“Hả? Làm sao?”
“Như thế…” Hoa Sùng nhất thời cứng đờ, cũng không biết sau “như thế” phải làm cái gì.
Anh có ghê tởm vậy sao?
Anh có biến thái vậy sao?
Chia sẻ đồ ăn cùng Liễu Chí Tần sao có thể dùng từ “ghê tởm”, “biến thái” để hình dung được?
Hoa Sùng hơi nhíu mày, mãi đến khi đem nửa bánh Pancake thịt bò đậu đũa bỏ vào trong miệng cũng không nghĩ ra nên nói cái gì.
Liễu Chí Tần rất tự giác cầm nửa cái còn lại, nói: “Anh bức ép Thân Nông Hàn đến nỗi không còn đường lui, mà lại thua một cái bánh Pancake.”
“Anh chỉ bị dùng não quá mức.” Hoa Sùng tranh luận.
“Anh muốn nói là “ghê tởm” và “biến thái” chứ gì?” Liễu Chí Tần dường như có thể đọc được những gì trong đầu anh dễ như ăn pancake: “Nhưng anh nghĩ lại, cùng ăn bánh Pancake, không ghê tởm cũng không biến thái, nên nửa câu sau anh không biết nói cái gì.”
Hoa Sùng đưa bánh Pancake bơ chà bông tới bên miệng Liễu Chí Tần “Ăn đi.”
Anh còn không chặn nổi miệng của em?
Liễu Chí Tần biết nghe lời, mở miệng ăn bánh Pancake, đôi mắt cười cong cong.
Trêи ngón tay Hoa Sùng dính chút bơ, không nghĩ quá nhiều, phản xạ có điều kiện ɭϊếʍ ɭϊếʍ một chút.
ɭϊếʍ xong mới ý thức được, đầu ngón tay mình vừa nãy mới chạm môi của Liễu Chí Tần.
Ánh mắt Liễu Chí Tần ôn nhu, lóe lên ý cười, không vạch trần, chỉ nói: “Cảm ơn Tổ trưởng Hoa.”
Lúc này, nồi canh thịt dê bưng lên, làn khói trắng ngắn ngủi ngăn cách tầm mắt lẫn nhau.
Lúc khói tản đi, Liễu Chí Tần đột nhiên nói: “Tổ trưởng Hoa.”
Hoa Sùng vừa cầm lấy đũa, nghe vậy ngẩng đầu: “Hả?”
Ánh mắt Liễu Chí Tần như muốn đem người trước mắt hút vào bên trong con ngươi: “Lần trước em có hỏi anh: sau khi chuyện này kết thúc, anh có thể cân nhắc ở cùng với em không?”
Hoa Sùng hơi bất ngờ, đuôi mắt hướng lên trêи.
Anh không tránh né tầm mắt Liễu Chí Tần, ngược lại càng nhìn chăm chú người đàn ông có quan hệ sâu sắc với mình.
“Bây giờ em hối hận rồi.” Liễu Chí Tần nghiêm túc nói: “Em không muốn chờ đến khi kết thúc hết mọi chuyện. Em chờ không được nữa.”
Ngón tay Hoa Sùng run rẩy, đôi đũa yên lặng đặt trêи chén.
Liễu Chí Tần nói: “Bây giờ em muốn cùng với anh.”
“Tổ trưởng Hoa, anh có bằng lòng không?”
– –
Múc nhau ngay đi khổ quá bao nhiêu chương rồi =}}}