Tâm Độc
Tác giả: Sơ Hòa
Chuyển ngữ: Hồng Trà / Beta: Andrew Pastel
Tâm độc
.
“Luyện tập… Sát hạch…” Hoa Sùng chậm rãi lặp lại hai từ mấu chốt trong câu nói của Liễu Chí Tần, ngón trỏ tay phải cong lên, nhẹ nhàng chạm môi dưới.
“Đương nhiên, em có suy đoán đầu tiên là Doãn Tử Kiều có liên quan đến vụ án ngày hôm nay.” Liễu Chí Tần nói: “Nhưng mà bây giờ có tổ chuyên án, chúng ta lại bị loại trừ ra ngoài, thầy Từ không tiếp xúc với thi thể người bị hại được, không có cách nào so sánh vết thương chính xác.”
“Hôm nay thôi cứ đi về trước, muộn lắm rồi.” Hoa Sùng liếc mắt nhìn đồng hồ, cất lời chấm dứt chủ đề.
“Em lái xe.” Liễu Chí Tần nói.
“Để anh, tay của em còn chưa khỏe hoàn toàn mà.”
“Đã khỏi lâu rồi mà.” Liễu Chí Tần cử động ngón tay.
Hoa Sùng vẫn chưa muốn thôi, Liễu Chí Tần đành nói: “Đừng cố chấp, anh ngồi ghế bên cạnh tài xế nghỉ ngơi một lát đi.”
“Thôi được.” Hoa Sùng lười cãi nhau chuyện nhỏ này, vừa chỉnh lại áo khoác vừa đi xuống lầu dưới.
Nhiệt độ ban đêm thấp hơn ban ngày mấy độ, gió lạnh lướt nhẹ qua mặt, thổi đến mức lá khô rụng đầy đất, thổi đến mức người đi đường cũng không mở mắt nổi. Liễu Chí Tần vừa lên xe thì mở máy sưởi, Hoa Sùng thì ngẩn người nhìn chằm chằm hàng loạt xe cảnh sát trước mặt.
Do ảnh hưởng bởi vụ án cực kỳ ác liệt, mức độ an ninh toàn thành phố tăng cao, lực lượng cảnh sát mỗi phân cục, đồn công an dường như đều bị điều động, chi đội cảnh sát đặc nhiệm càng bận tối mày tối mặt.
Ngược lại, rảnh rỗi nhất lại là tổ trọng án hay xuất hiện tại hiện trường vụ án.
Hoa Sùng hơi khó xử, nhưng cũng thông cảm cho tâm tình Trần Tranh, nói: “Vẫn nên đi con đường ngang qua tiểu khu Ngô Đồng đi, anh muốn xem xét lại.”
Tiểu khu Ngô Đồng ban đêm như bị bủa vây bởi đèn hiệu nhấp nháy của cảnh sát, nhưng ngoài làn đường lại thông suốt. Hoa Sùng không xuống xe, cửa sổ xe cũng không hạ xuống, cách lớp kính thủy tinh nhìn tòa nhà cao tầng, gần như tự nói: “Tại sao chúng lại chọn nơi này?”
“Mục tiêu của chúng là những người già không con cái. Bên trong tiểu khu có rất nhiều người lớn tuổi.” Liễu Chí Tần nói: “Về phần tại sao lại là tiểu khu Ngô Đồng mà không phải các tiểu khu lân cận khác, có lẽ chỉ vì bị “lựa chọn” ngẫu nhiên. Doãn Tử Kiều cũng giống vậy, là người bị hung thủ “lựa chọn”.”
Hoa Sùng thu ánh mắt về: “Anh đoán một thời gian dài nữa, khu vui chơi giải trí ven sông cũng không có người nhảy quảng trường nữa, thậm chí người bình thường hay tập thể ɖu͙ƈ cũng sẽ ít đi.”
Xe đã chạy đến trêи cầu, Liễu Chí Tần nói: “Em đã tranh thủ lướt internet xem tình hình mạng xã hội.”
“Thế nào?”
” “Nhảy Quảng Trường” đang là đề tài đứng đầu. Rất nhiều người cho rằng những người lớn tuổi bị giết hại kia là do họ nhảy Quảng Trường quấy nhiều người dân. Ban quản lý và người trẻ tuổi có thương lượng với họ cũng vô dụng. Thậm chí có người bị mấy ông bà già khiêu vũ “ăn vạ” phải bồi thường không ít tiền. Những người trẻ tuổi kia không thể nhịn được nữa, cho nên…”
“Vớ vẩn.”
“Chúng ta đều biết người cao tuổi kia không thể nào bị giết hại vì nhảy quảng trường được, nhưng quần chúng không nghĩ như vậy. Trí tưởng tượng con người ta phong phú xưa giờ. Mà rất nhiều người lại có thói quen nghe gì tin nấy.” Liễu Chí Tần nói: “Hơn nữa nhảy Quảng Trường quấy nhiễu dân là vấn đề lớn, những năm gần đây gây nên tranh chấp nhiều lắm, ở phương Bắc ai mà không biết khu “Tân Hà” nhàn nhã là “Khu vực tai họa nặng” của điệu nhảy Quảng Trường, dân cư xung quanh có múa hay không ít nhiều cũng đều bị ảnh hưởng. Buổi sáng em đến tiểu khu Ngô Đồng có nghe nói, đã có rất nhiều thanh niên tranh cãi với những người lớn tuổi nhảy ở đây, nhưng không phải là bị họ mắng nên đi mà là bị quản lý tiểu khu khuyên đi. Có một người quản lý nói, bây giờ không dám đi lo chuyện những người nhảy Quảng Trường nữa, quản lý mấy người đó chẳng khác nào tự gây phiền phức cho bản thân.”
Hoa Sùng xoa huyệt thái dương “Cư dân mạng thấy việc này rất “vui tai vui mắt”phải không?
“Gần như thế. Nhưng mà nhiều người vẫn rất khϊế͙p͙ sợ và phẫn nộ, phần nhỏ người nói người bị hại cậy già lên mặt, già mà không đứng đắn, bị giết là đáng.” Liễu Chí Tần nói: “Có một người bị hại tên là Lưu Tân Ngọc, ảnh và video của bà ấy bị lan truyền khắp nơi.”
“Video gì vậy?”
“Còn có thể cái gì nữa, tất nhiên là cảnh bà ấy cãi nhau cướp địa bàn người khác. Quả thật trong đó bà ấy… khá hung dữ. Nhưng thật ra thì trừ Lưu Tân Ngọc và chị bà ấy thì người khác không liên quan đến việc “quấy nhiễu dân”, có người tình cờ nhảy cùng, có người trước giờ không nhảy Quảng Trường, chỉ giống như Thang Thu Hải kia, một mình luyện quyền, không quấy rầy ai. Bây giờ video Lưu Tân Ngọc mắng người khóc lóc om sòm bị tung ra, mọi người đều mắng cả Thang Thu Hải và những người lớn tuổi khác.”
Hoa Sùng nhắm mắt lại một lát: “Xem như là những người bất mãn tìm lý do để mắng chửi những người nhảy Quảng Trường, dù sao việc nhảy Quảng Trường làm phiền người dân cũng là bất cập trầm kha lâu ngày của thành phố rồi. Nhưng mà dùng những từ như "vui tai vui mắt" hay "Vì dân trừ hại" cho những sinh mạng đã mất hoàn toàn không có sự tôn trọng nào.”
“Ở đời, việc người ta coi rẻ mạng sống người khác, thậm chí còn trù dập sinh mạng người khác rất nhiều.” Giọng Liễu Chí Tần đột nhiên lạnh hơn: “Nếu không, làm sao có nhiều tổ chức khủng bố nhằm vào đám đông như thế. Nếu không…”
“Anh Tiểu Liễu.” Hoa Sùng nhận ra cảm xúc Liễu chí Tần đang thay đổi, đúng lúc lên tiếng: “Lái xe cẩn thận.”
Liễu Chí Tần thở dài “Xin lỗi, em nghĩ đến anh trai.”
“Anh biết.” Giọng nói Hoa Sùng hơi trầm xuống “Anh có cảm giác, giải quyết vụ án lần này có thể chuyện năm đó cũng được phơi bày.”
Chỉ trong một đêm, đội nhảy Quảng Trường ít hơn một nửa, những bác trai bác gái trong tiểu khu trước đây từng tham gia nhảy hăng say đều mai danh ẩn tích, cả loa cũng bị giấu đi, chỉ có một ít người còn ở công viên kiên trì nhưng tiếng nhạc nhỏ đi rất nhiều, số người trong đội không còn nhiều như trước. Trước đây, mấy đội nhảy tụ tập với nhau cướp địa bàn, tới chậm chỉ có thể chờ vòng kế tiếp. Bây giờ mọi người tập trung lại cũng chỉ đủ thành một nhánh của đội nhảy trước.
“Lưu Tân Ngọc” trở thành cái tên nổi tiếng, dường như tất cả những người nhảy Quảng Trường đều đang thảo luận về bà, có người nói bà đáng thương, có người xem bà như tấm gương, không còn ai dám cướp địa bàn đập loa nữa —— Tuy rằng bà ấy không phải bị giết hại vì nhảy Quảng Trường.
Nhưng người không thèm để ý không phải không có, Lương Bình tuổi là một trong số đó.
Lời đồn đại “Mười một người lớn tuổi bị giết vì nhảy quảng trường” đã lan truyền điên cuồng trong Lạc Thành, nhưng Lương Bình ngày ngày vẫn đem loa, như thường lệ đến vùng công cộng gần nhà không gây chú ý mà nhảy, số người đến rất ít, bà cũng không quan tâm, mở loa thì bắt đầu nhảy. Mhảy một lúc, mấy người khác bị nhìn ngó cũng lo lắng đi về mất, chỉ có bà không coi ai ra gì mà tiếp tục nhảy, còn hét lên, chỉ vào một cô gái trẻ tuổi mắng: “Nhìn cái gì hả? Đất này của nhà mày à? Bà già đây sợ mày chắc?”
Đám người vây xem lập tức tản ra, để cho bà một khoảng trống.
Bà dọn dẹp đồ đạc, tới như thế nào thì rời đi như thế, không mảy may lo sợ, nhưng mà người bạn nhảy chờ bên cạnh bà cau mày nhắc nhở: “Chị Bình, chị làm cái gì vậy? Chị cũng biết chuyện xảy ra ở tiểu khu Ngô Đồng mà! Những người đó gây họa nên mới bị người khác nhắm đến. Bộ chị cũng muốn bị người khác nhắm đến sao?”
Lương Bình khinh thường nói: “Toàn là lời đồn thôi, cảnh sát phủ nhận từ lâu rồi mà, em còn tin sao? Chị nhảy một bài thôi, gây khó khăn cho ai chứ? Nói âm thanh loa của chúng ta quá lớn mà âm thanh loa lớn tới mức nào chứ? Lớn được đến mức như tiếng tàu hút cát bên sông hay tiếng đập nền xây nhà cách vách sao? Chị không tin nhảy xong một bài tử tế thì bị đâm!”
Bạn nhảy vẫn tiếp tục khuyên bảo: “Bớt tranh cãi một chút thì chị bị nghẹn chết à? Chị muốn nhảy thì nhảy, mở âm lượng nhỏ hơn một chút để không ai tìm chị gây phiền phức. Nhưng mà là cái miệng của chị này, có thể bớt bớt lại được không? Chị gây ồn ào với mấy đứa thanh niên làm gì? Tụi nó ai mà không có điện thoại di động, chụp hình quay clip chị lại, rồi đăng lên mạng thì làm sao? Chị nhìn xem trong vòng bạn bè của em này, toàn là video Lưu Tân Ngọc mắng chửi người khác, chị cũng muốn như vậy à?”
“Chị không quan tâm!” Lương Bình đẩy điện thoại người bạn nhảy ra xa: “Đừng cho chị xem cái đó!”
“Chị không quan tâm nhưng con dâu con trai chị có phải không quan tâm đâu? Người nhà chị không để ý gì sao?” Bạn nhảy tận tình khuyên nhủ nói: “Chị Bình à, chị nghe lời em đi, đừng có cự lại tụi thanh niên nữa. Cự tụi nó lợi lộc gì đâu? Sao mà mình thắng được tụi nó? Hơn nữa con trai con dâu chị vốn là…”
Khuôn mặt Lương Bình nhăn lại, đứng một chỗ không nhúc nhích.
“Thôi được rồi thôi được rồi, em không nói nữa, không nói. Chị đừng làm mặt nặng nhẹ cho em xem, em như vậy chỉ là quan tâm chị thôi.” Bạn nhảy vốn đã thỏa hiệp, suy nghĩ một lát cảm thấy vẫn nên nói: “Nhưng mà chính chị cũng nên có chừng mực, chúng ta đều đã là người hơn tuổi rồi, bình thản sống tốt mới là quan trọng.”
“Chị đây là muốn cuộc sống mình tốt hơn nhưng bọn họ muốn chị tốt sao?” Viền mắt Lương Bình đột nhiên đỏ, giọng nghẹn ngào “Lúc chị ở nhà, ai vui vẻ với chị? Người này ghét bỏ, người kia cũng ghét bỏ, nói là người thân, dòng máu chảy trong người là một nhà nhưng mà bọn họ hoàn toàn xem chị là người nhà sao? Chị…chị…”
“Đừng, đừng, đừng kϊƈɦ động mà, ở đây nhiều người lắm.” Bạn nhảy cuống lên, vội vàng nhận loa và túi trêи tay Lương Bình, kéo bà qua bên cạnh: “Thôi mà chị Bình, em biết trong lòng chị khó chịu nhưng mà không phải chuyện qua nhiều năm rồi sao?”
Lương Bình cuối cùng cũng nén nước mắt không rơi: “Cả đời người ha, ngẫm lại cũng thật chả có thú vị. Em biết tại sao mỗi ngày chị đều phải ra ngoài nhảy không?”
“Biết, biết, em làm sao có thể không biết chị chứ?” Bạn nhảy nói: “Ở nhà chị cảm thấy khó chịu.”
“Đúng, chỉ có đi ra ngoài nhảy chị mới cảm thấy được một ngày trôi qua có ý nghĩa.” Lương Bình thở dài “Nếu như ngày nào đó ra cái chính sách gì mà không cho phép nhảy tại nơi công cộng nữa, chị sợ là chị cũng không sống nổi.”
“Nói gì vậy! Đừng nói loại chuyện xui xẻo như thế! Sống cũng hơn năm rồi, làm sao mà không nổi được nữa chứ?” Bạn nhảy đỡ Lương Bình đi về phía trước “Nếu em là chị, em cứ sống bình thản, những ngày tháng khổ cực nhất đã vượt qua rồi, cuộc sống hiện giờ so với trước đây tốt, chị Bình, chị ráng nhịn một chút.”
Không biết Lương Bình nghe được hay không,mà cảm xúc trêи mặt bà ngày càng nặng nề.
Phía sau bà truyền đến tiếng cười.
Bà lập tức xoay người, nhìn thấy chỗ từng là nơi nhảy có không ít người tản bộ, một ông già ngồi trêи xe lăn mặc áo bông thật dày, trêи đầu trùm mũ ấm áp, xung quan có người trai gái.
Nhìn qua có thể là người một nhà.
“Đừng nhìn, không phải họ đang cười chị đâu.” Bạn nhảy kéo quần áo Lương Bình, thúc giục: “Mọi người nói đùa, không liên quan đến chuyện chúng ta.”
“Nhà người kia thật hạnh phúc.” Lương Bình nói: “Lão già kia cũng hạnh phúc.”
“Hạnh phúc cái gì chứ? Đó là người bị liệt, sinh hoạt không thể tự mình chăm lo, chỉ có ngồi nằm một chỗ, làm phiền đến người nhà.”
“Nhưng người nhà ông ta không phải chấp nhận để ông ta làm phiền sao? Bọn họ trò chuyện rất vui vẻ.” Lương Bình cảm khái nói: “Nếu như một ngày nào đó chị bị co quắp…”
“Thôi đi! Cái miệng của chị, không thể nói lời hay sao? Cái gì mà co quắp với không co quắp, thân thể chị vẫn khỏe, ai bị liệt chứ tới phiên chị thì không.” Bạn nhảy nói: “Từ chuyện này khẳng định không người nào dám tiếp tục ra nhảy Quảng Trường, chờ sang đầu xuân năm sau, chúng ta chính thức lập một đội, em ủng hộ chị là người nhảy đầu.”
Lương Bình cuối cùng cũng lộ vẻ tươi cười, tuy rằng nụ cười kia có chút đắng chát: “Chị vốn dĩ là người nhảy đầu.”
Không gian rất nhiều người đến người đi, Lương Bình nghe được tiếng cười nhưng không nghe thấy tiếng than thở. Thời điểm bóng của bà và bạn nhảy hòa vào màn đêm, có một người đàn ông trung niên nói: “Tình huống hiện tại của ba, một ngày h đều cần người chăm sóc, tôi thật sự không thể lo được.”
Người phụ nữ đứng bên cạnh ông nói: “Tôi bên kia cũng không có cách nào khác, trước đó không phải chúng ta đã đồng ý…”
“Trước đây với bây giờ giống nhau sao?”
“Tôi thấy, vẫn nên đưa ông già đến trung tâm sớm đi.”
“Nhưng chỗ kia đã đưa vào thì không ra được.”
“Chúng ta có biện pháp nào khác à?”
Yên lặng một lúc lâu, người đàn ông trung niên nói: “Vậy đợi qua một quãng thời gian đi, cuối tuần tổ chức sinh nhật cho ba, một nhà chúng ta tụ họp đông đủ.”
“Tập hợp ở chỗ nào? Nhà anh?”
“Phòng của quán ăn đúng thật là hơi nhỏ, trong nhà cũng không tiện. Tôi mới biết một quán ăn mới mở, tên là nhà hàng Túy Hương, giá cả khá rẻ, đồ ăn cũng không tệ.”
Đứng trêи tầng cao nhìn xuống phía dưới, bất kể là nhảy Quảng Trường hay người tản bộ, đều trở thành con kiến một đạp là có thể dẫm chết. Liên Phong mặt không cảm xúc, một nhóm người “kiến” trong mắt hắn, tựa như những linh hồn không có sự sống.
Có người từng nói phải tôn trọng sinh mạng, nhưng trêи thế gian sinh mạng nhiều như vậy, làm sao mà tôn trọng cho hết?
Kiến đáng chết, mà người và kiến giống nhau, mặc dù đang sống nhưng cũng chỉ là sống tạm bợ.
Khóe môi hắn nhẹ nhàng nhếch lên, nghe thấy phía sau truyền đến một loạt tiếng bước chân.
Không cần quay đầu lại cũng biết là ai đến.
Bóng người đến phản chiếu trêи tấm kính, bị ánh đèn nê ông chiếu đến tỏa sáng lung linh, nhưng gương mặt thì vô tình rơi vào chỗ tối.
“Thế nào?” Liên Phong hỏi.
“Trần Tranh đang tìm nội gián, nội bộ đội trinh sát hình sự đang hoảng loạn.” Người kia nói.
Liên Phong trêu ghẹo: “Nội gián nói nội gián.”
Người kia cười nói “Vậy anh muốn tôi nói thế nào?”
“Hắn đâu? Hắn đang làm gì?” Liên Phong không trả lời, thay đổi vấn đề.
“Hắn nào?”
“Hoa Sùng, còn cái người cây liễu…”
“Liễu Chí Tần.”
Liên Phong gật đầu: “Đúng, hai ngày nay bọn họ không có động tĩnh gì sao?”
“Tôi nói không có, anh tin không?”
“Vậy là có?”
Người kia thở dài: “Nói thẳng ra, tôi không biết. Nhìn qua thì bọn họ không điều tra cái gì nhưng tôi không tin.”
“Theo dõi kỹ càng hơn.” Liên Phong nói: “Tên Hoa Sùng này…”
“Hả?”
“Thôi.” Liên Phong đi về phía cửa, trong mắt không có một chút tình cảm nào “Giấu kỹ thân phận vào, đừng để bị lộ.”
Cuối tuần, trung tâʍ ɦội nghị Túy Hương khai trương, người đông như mắc cửi, nhận cùng lúc tiệc cưới, trong mỗi phòng đều có khách dự sinh nhật và tụ tập nhỏ, nhân viên phục vụ quá tải, liên tục đưa sai đồ ăn, tiệc cưới bị làm cho tan nát.
Gần hai giờ chiều, tiệc cũng dần tàn, người phục vụ thở phào nhẹ nhõm, dự định sau khi dọn dẹp sẽ đánh một giấc.
Nhưng đúng vào lúc này, trong gian phòng bao () truyền đến vài tiếng hét sợ hãi, ngay sau đó tiếng la hét đó biến thành tiếng khóc.
() Phòng kín cho khách
“Ba! Ba! Ba làm sao vậy?”
Một người phục vụ vội vàng đến kiểm tra xem có chuyện gì thì loạng choạng bước ra khỏi phòng bao, sợ hãi hét lên: “Chết…có người chết!”