Chuyển ngữ: Yi / Beta: Andrew Pastel
Tâm độc
.
Xe riêng đậu đông nghẹt trước tiểu khu, có chiếc thậm chí lấn chiếm lề đường. Đèn đường hư rất nhiều, quanh đó tối đen. Lý Nhất Triều soi đèn pin vào con đường đầy xe tìm nửa ngày, rốt cuộc tìm được xe của Tiếu Thành Tâm: một chiếc BYD màu trắng rất bình thường.
Nó lặng lẽ đứng dưới bóng cây và những tòa nhà, trêи nóc xe phủ đầy lá rụng, trông rất cô đơn.
Đêm qua có một trận gió lớn, lá chắc là khi đó rơi xuống. Những chiếc xe trước và sau nó chắc là mới đậu hôm nay nên không có lá.
Hoa Sùng nghe tin chạy tới, đứng cạnh xe quan sát hoàn cảnh chung quanh.
Con đường này cách tiểu khu không gần lắm, đi bộ khoảng mười phút, nếu đi nhanh cũng khoảng sáu phút. Tiếu Thành Tâm dừng xe ở đây, chắc là không tìm được nơi đỗ xe gần tiểu khu.
Hoa Sùng nhớ tới thời gian tối hôm qua chia tay Tiếu Thành Tâm, tính một chút, nhỏ giọng nói: “Ngày hôm qua anh ta về tới đây chắc khoảng giờ.”
“Lúc nãy em hỏi bảo vệ, khu vực này được quy hoạch từ sớm, hiện giờ lượng xe riêng tăng lên nhanh chóng, sau bảy giờ tối trong tiểu khu không còn chỗ để xe, nếu đến trễ chỉ có thể tìm chỗ khác. Con đường này rất hẻo lánh, hệ thống đèn lỗi thời, nếu như không phải thực sự không tìm được chỗ cũng sẽ không có ai chịu đỗ xe ở đây.” Một tay Liễu Chí Tần chống trêи cửa xe, vẻ mặt khó coi, “Hôm qua Tiếu Thành Tâm trở về, nhưng không vào tiểu khu, camera trong tòa nhà không thấy anh ấy, nhà cũng không có dấu hiệu bị động tới. Tổ trưởng Hoa, nếu như anh ấy có chuyện gì, có lẽ là xảy ra ở trêи con đường này.”
Hoa Sùng ngẩng đầu lên nhìn chiếc đèn đường gần nhất, trong mắt có ánh sáng mờ ảo phản chiếu.
Con đường này là đường sau, không có ai giám sát, ai cũng có thể tới đây đổ xe, nên ai cũng có thể núp ở đây.
Tiếu Thành Tâm bị ai bắt cóc? Hay là…
Gặp tai nạn?
Mà tại sao lại là Tiếu Thành Tâm?
Lúc này, Lý Huấn giơ tay hét lớn: “Tổ trưởng Hoa, xung quanh không có manh mối!”
Liễu Chí Tần thở dài, “Chỗ này ban ngày xe đến xe đi, cho dù có dấu vết gì cũng đã bị phá hủy.”
Hoa Sùng đột nhiên nói: “Có vết máu không?”
Lý Huấn ngẩn ra, “Không thấy, có cần làm xét nghiệm Luminol không?”
Lý Nhất Triều giật mình, “Nếu như có vết máu có phải là tổ trưởng Tiếu anh ấy, anh ấy…”
Trương Mậu nhỏ giọng nói: “Đừng nói bậy! Không ai nói tổ trưởng Tiếu bị giết cả!”
Lý Nhất Triều càng sợ hãi, hít sâu mấy lần rồi đứng ở một bên không nói gì.
Hoa Sùng nhìn con đường kéo dài trong màn đêm, “Thôi, loại đường này nếu như thực sự có vết máu thì mắt thường cũng không thể nhận ra được, sẽ rất phí thời gian. Nếu có người muốn xóa vết máu thì tất nhiên cũng sẽ không tìm được.”
Liễu Chí Tần tán thành, “Đến nỗi xét nghiệm Luminol cũng không tìm ra được.”
Hoa Sùng quay người, “Đã định vị được điện thoại di động của Tiếu Thành Tâm chưa?”
“Đang định vị.” Liễu Chí Tần nói: “Điện thoại di động tắt máy, định vị cần một ít thời gian, lát nữa Viên Hạo sẽ liên hệ em.”
Đang nói, Viên Hạo gọi tới. Liễu Chí Tần bắt máy, nghe vài giây rồi nói: “Tôi đi ngay!”
Lâu Nhuệ nhăn mặt, vai và cổ co lại, đôi tay không ngừng xoa lại với nhau, nói giọng địa phương: “Cái điện thoại di động này là… là sáng sớm hôm nay tôi nhặt được, các người muốn thì… thì lấy đi. Tôi không có trộm, tôi thậm chí còn chưa mở máy. Tôi đã có điện thoại di động, cái này tôi… tôi định đưa cho đội trưởng của chúng tôi.”
Điện thoại di động đã bị bỏ vào túi vật chứng. Hoa Sùng cầm túi vật chứng nhìn một chút, phát hiện trêи thân máy có vài chỗ bị mòn. Anh nhớ rõ, điện thoại di động này là Tiếu Thành Tâm mới mua. Tối hôm qua ở nhà hàng Thái Lan, Tiếu Thành Tâm đặt điện thoại di động lên bàn, khi đó nhìn vẫn mới tinh.
“Ông nhặt được điện thoại di động này ở đâu?” Liễu Chí Tần hỏi.
“Ở hẻm Xuân Diệp, tôi phụ trách dọn dẹp chỗ đó.” Lâu Nhuệ càng rầu, “Các người tha cho tôi đi, tôi thật sự không có làm chuyện xấu.”
Liễu Chí Tần đưa cho ông ta điếu thuốc, nhẹ nhàng hỏi, “Ông à, chúng tôi không có ý làm khó ông, chỉ là lúc đang tìm điện thoại di động này ngẫu nhiên biết được ông đang giữ nó. Ông nói lúc sang quét dọn hẻm Xuân Diệp tìm được nó, lúc đó tình huống cụ thể như thế nào?”
Lâu Nhuệ cầm điếu thuốc, dùng cái bật lửa nhựa của mình châm lửa, tinh thần hơi thả lỏng được một chút, “Lúc đó là hơn giờ, trời còn chưa sáng, mọi người còn chưa lái xe đi, trong hẻm rất yên lặng, chỉ có mình tôi. Nửa đêm hôm qua nổi gió lớn, rất nhiều lá cây bị thổi xuống, lúc tôi quét cảm thấy có gì lạ, nhìn thử thì thấy phía dưới lá cây có một cái điện thoại di động.”
Hẻm Xuân Diệp là nơi Tiếu Thành Tâm đậu xe. Liễu Chí Tần đưa Lâu Nhuệ tới đó, hỏi: “Ông có nhớ điện thoại di động rơi ở đâu không?”
Lâu Nhuệ chạy vài bước, dùng chân phải dậm vài cái trêи sàn xi măng, “Ở đây.”
Liễu Chí Tần nhìn thấy chỗ đó cách chỗ Tiếu Thành Tâm đậu xe không tới mười mét.
Hoa Sùng chú ý tới, chỗ Lâu Nhuệ đứng không quá kín, ban đêm nếu như có người đi qua, nhìn thấy điện thoại di động cũng sẽ nhặt lên, không tới lượt Lâu Nhuệ, vì vậy hỏi: “Chỗ này buổi tối mấy giờ thì không có ai ạ?”
“Sau tám giờ sẽ không có ai cả.” Lâu nhuệ nói: “Rất nhiều người bị cướp trêи đường này, mọi người đều sợ! Mùa hè còn ổn, vừa đến mùa đông, đặc biệt là cuối năm, nếu tìm được chỗ khác thì mọi người sẽ không đậu ở đây, đi ngang cũng không, bên ngoài có đường lớn, ai còn muốn đi hẻm nhỏ? Tôi cũng hết cách, phải ở đây làm vệ sinh. Nhưng cướp thấy đồng phục nhân viên vệ sinh trêи người tôi, cũng biết tôi không có tiền, tôi cũng an toàn.”
Hoa Sùng suy nghĩ một chút, kêu một đội viên đưa Lâu Nhuệ đi làm ghi chép lời khai, sau đó cầm điếu thuốc từ chỗ Liễu Chí Tần, nói: “Điện thoại di động của Tiếu Thành Tâm bị trầy rất nhiều, không giống chỉ là đơn giản rơi xuống đất. Rất có thể là Tiếu Thành Tâm bị tấn công, điện thoại di động rơi xuống đất, bị giẫm đạp trong quá trình đánh nhau.”
“Tiếu Thành Tâm cách xe mười mét thì bị tấn công, kẻ đó theo dõi là ẩn nấp ở đây sẵn?” Liễu Chí Tần nói.
“Gần đây Tiếu Thành Tâm không tan làm đúng giờ. Theo lý thuyết, lúc anh ta lái xe về nhà, chỗ đậu xe tốt đều sẽ bị chiếm, anh ta chỉ có thể chọn đậu xe ở hẻm Xuân Diệp này.” Hoa Sùng nói: “Hung thủ có khả năng đã điều tra thói quen của anh ta. Nhưng anh ta về nhà không có thời gian xác định, có lúc thậm chí không về nhà, ở trong cục luôn. Nếu muốn chờ anh ta ở trong ngõ hẻm, phải tiêu hao càng nhiều sức lực và thời gian.”
“Hay là theo dõi?” Liễu Chí Tần nói: “Nếu như là theo dõi, điều tra camera có thể phát hiện gì đó.”
Hoa Sùng gật đầu, cầm điện thoại di động lên, “Để anh gọi cảnh sát giao thông.”
Sự mất tích của Tiếu Thành Tâm làm kinh động đến Trần Tranh. Nửa đêm, Trần Tranh chạy tới cục cảnh sát, gọi Hoa Sùng và Liễu Chí Tần vào văn phòng, “Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”
Cục cảnh sát thành phố Lạc Thành không phải là chưa từng có cảnh sát hình sự mất tích, nhưng cảnh sát mất tích đều đến từ tổ trọng án hoặc là tổ hình sự trinh sát, chưa từng có ai từ tổ án tồn đọng.
Quanh năm giải quyết các vụ án hình sự, cảnh sát hình sự rất dễ dàng bị thù hận, cảnh sát tuyến đầu rất rõ điều này, bình thường đều rất chú ý an toàn của mình, từ khi Trần Tranh trở thành đội trưởng Đội điều tra tội phạm, mấy tiểu tổ cũng chưa từng xuất hiện sự việc tương tự.
Trần Tranh không rõ, “Tại sao lại là Tiếu Thành Tâm?”
“Tôi cũng cảm thấy kỳ quái.” Hoa Sùng nói: “Không giống như là trả thù, mà từ vết tích trêи điện thoại di động có thể thấy Tiếu Thành Tâm thực sự đã đánh nhau với người khác.”
“Không phải trả thù, tại sao lại đánh nhau? Cướp bóc càng không thể, không thể có người muốn cướp đồ còn cướp luôn cả người.” Trần Tranh nói: “Dù thế nào Tiếu Thành Tâm cũng là cảnh sát hình sự, cậu ta không thể bị người khác dễ dàng khống chế.”
“Nhưng sự thực bây giờ chính người kia khống chế anh ta và bắt mang đi.” Liễu Chí Tần nói: “Anh ta mất tích.”
Trần Tranh nhíu mày, “Không đúng, chuyện này quá kỳ quái. Những vụ án mà Tiếu Thành Tâm xử lý không đủ để làm cho cậu ta bị hận thù quá nhiều, mà đặc biệt người hận cậu ta chúng ta đều kiểm soát, không có cơ hội ra tay. Có thể khống chế cậu ta tất nhiên không phải người bình thường, nhưng tại sao người như vậy lại ra tay với cậu ta?”
Hai mắt Hoa Sùng tối sầm, nghi vấn của Trần Tranh cũng là nghi vấn của anh.
Trong phòng làm việc không ai lên tiếng.
Sau một lúc, Liễu Chí Tần nói: “Bây giờ chúng ta chỉ có một giả thiết: Tiếu Thành Tâm bị người khác khống chế, mang đi. Vậy nếu như đổi một cách nghĩ thì sao?”
Nét mặt Trần Tranh đanh lại, “Có ý gì?”
Liễu Chí Tần lạnh giọng, “Tiếu Thành Tâm có thể tự mình rời đi hay không?”
Hoa Sùng quay đầu lại, “Không giống, hôm qua anh ta còn nói với tôi muốn điều tới tổ trọng án. Hơn nữa nếu như tự mình rời khỏi, sao điện thoại di động lại bị rớt xuống đất? Trêи điện thoại di động vì sao lại có nhiều vết trầy như vậy?”
Trần Tranh ngắt lời, “Tiếu Thành Tâm muốn điều đến tổ trọng án?”
Hoa Sùng báo cho Trần Tranh chuyện tối hôm qua, lại nói: “Tôi còn chưa kịp báo cáo thì anh ta mất tích.”
Trần Tranh im lặng, tay phải che nửa khuôn mặt.
“Giả thiết mấy vết trầy đó là anh ta, hoặc là người khác cố ý làm thì sao?” Liễu Chí Tần nói: “Dấu vết trêи đường rất dễ bị phá hỏng, thế nhưng vết tích trêи điện thoại di động sẽ không bị hủy. Vết trầy có thể là cái bẫy.”
Trần Tranh nhướng mắt, “Cậu cho rằng Tiếu Thành Tâm cố ý làm ra dấu vết mất tích giả?”
Hoa Sùng nhìn về phía Liễu Chí Tần, “Ngày hôm qua chúng ta đã thảo luận…”
“Đúng, ngày hôm qua đã thảo luận: Tiếu Thành Tâm hẳn không có vấn đề.” Liễu Chí Tần nói: “Mà ngày hôm nay xuất hiện tình huống này. Anh ta biến mất kỳ lạ, bị người bắt cóc, hay chủ động rời đi đều có khả năng.”
Trần Tranh đứng lên, đi qua đi lại bên cửa sổ.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến vài tiếng động.
Trần Tranh hỏi: “Ai?”
“Đội trưởng Trần, là tôi.”
“Là Khúc Trị?” Hoa Sùng đứng dậy mở cửa, thấy sắc mặt Khúc Trị khó coi, hỏi: “Sao vậy?”
“Có việc muốn nói với mọi người một chút.” Khúc Trị đóng cửa lại, ngồi xuống nói: “Tổ trưởng Tiếu đột nhiên mất tích, an toàn chưa xác định, tôi vốn không nên nói lời này, mà trong lòng tôi thực sự thấy không ổn.”
Trần Tranh hỏi: “Có liên quan đến Tiếu Thành Tâm?”
Khúc Trị gật đầu, “Tôi cảm thấy anh ta có gì đó không đúng, dường như quá quan tâm đến tổ trọng án của chúng tôi.”
“Cậu ta muốn điều đến tổ trọng án.” Trần Tranh nói.
“Sau khi điều đến thì sao?” Khúc Trị nói: “Anh ta muốn điều đến tổ trọng án, hay là muốn đến tổ trọng án làm những chuyện khác?”
“Những chuyện khác” chỉ cái gì, mọi người đang ngồi đây đều hiểu.
Hoa Sùng ôm trán, ánh mắt u ám.
“Còn nhớ vụ án Ngưu Mị không?” Khúc Trị nói: “Lúc đó mọi người đều ở thôn Lạc Quan, tôi và những anh em khác ở Lạc Thành. Chúng ta đã khóa chặt Ngưu Mị, manh mối thuốc mê Sevoflurane cũng không công khai ra ngoài. Nếu như không phải có người để lộ tiếng gió, Ngưu Mị cũng sẽ không bị diệt khẩu.”
“Cậu hoài nghi Tiếu Thành Tâm?” Trần Tranh nheo mắt, đuôi mắt có vài nếp nhăn.
“Lúc đó tôi cũng không hoài nghi ai.” Khúc Trị nói: “Biết đến manh mối thuốc mê Sevoflurane không chỉ có tổ trọng án, tổ án tồn đọng và tổ hình sự trinh sát cũng biết. Ít nhất ở trong cục, thuốc mê Sevoflurane không phải bí mật. Nhưng bây giờ nghĩ lại, trong thời gian này ai có hành vi không bình thường nhất?”
“Cậu nói như thế…” Trần Tranh chậm rãi nói: “Nếu như Tiếu Thành Tâm có vấn đề, bây giờ cậu ta đột nhiên biến mất lại phù hợp giả thiết Tiểu Liễu vừa nãy đưa ra.”
Sương mù dày đặc, mọi người đều cau mày.
Đột nhiên, Hoa Sùng nhỏ giọng nói: “Nhưng tại sao anh ta thể hiện quyết tâm với tôi rồi lại đột nhiên rời đi? Anh ta làm như thế, có mục đích gì?”
Liễu Chí Tần nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt uể oải của Hoa Sùng.
Hoa Sùng lại nói: “Tôi không nghĩ ra lời giải thích hợp lý.”
“Cho nên cậu nghiêng về tin tưởng Tiếu Thành Tâm?” Trần Tranh nói.
Hoa Sùng lắc đầu, “Hiện tại cũng không đủ manh mối để tôi tin tưởng anh ta, cũng như không đủ manh mối để tôi nhận định anh ta có vấn đề. Việc cấp bách lúc này là nhanh chóng tìm ra anh ta.”
“Đúng vậy.” Trần Tranh thở dài, xua tay nói: “Là tôi quá gấp. Đi đi, có phát hiện gì thì nói tôi biết.”
Sau khi rời khỏi văn phòng Trần Tranh, Hoa Sùng đi nhanh đến đội cảnh sát giao thông. Liễu Chí Tần theo sát phía sau, “Phản ứng vừa nãy của anh làm em hơi bất ngờ.”
“Hả? Bất ngờ chỗ nào?”
“Trong lòng anh thực ra tin tưởng tổ trưởng Tiếu phải không?”
Hoa Sùng dừng bước, “Anh chỉ cảm thấy, giả thiết vừa nãy của mọi người quá gượng ép.”
“Nếu như trước đây anh cho là gượng ép, cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua.” Liễu Chí Tần nói, “Anh sẽ tìm hiểu đến cùng.”
Hoa Sùng dừng một chút, “Có thể là anh hành động theo cảm tính. Tiếu Thành Tâm, ngày hôm qua lúc anh ta tâm sự với anh, anh nhìn thấy anh ta thực sự muốn thay đổi chính mình.”
Liễu Chí Tần giơ tay lên, sửa lại cổ áo nhếch lên một chút của Hoa Sùng, “Tổ trưởng Hoa thực ra có lúc anh rất dịu dàng.”
Đuôi mắt Hoa Sùng khẽ nhúc nhích, “Anh chỉ không muốn nghi ngờ một người đồng nghiệp đang cố gắng thay đổi. Ra khỏi vùng an toàn rất khó, thay đổi cuộc sống từ trước đến giờ càng khó hơn. Nếu như Tiếu Thành Tâm không có vấn đề, bây giờ đang ở trong hoàn cảnh khó khăn, mà chúng ta còn nghi ngờ anh ta… điều này thật tàn nhẫn.”
Liễu Chí Tần gật đầu, “Đi thôi, xem camera trêи đường có ghi lại được gì không.”
Lúc đến đội cảnh sát giao thông, Hoa Sùng đột nhiên dừng lại, nhìn về phía Liễu Chí Tần, trong mắt như có điều muốn nói.
“Sao vậy?” Liễu Chí Tần hỏi.
Hoa Sùng nói: “Nếu như anh đoán sai…”
Liễu Chí Tần lắc đầu cười nhẹ, “Yên tâm, còn có em. Khi nào anh dịu dàng, em sẽ phụ trách phần "hà khắc.”
Viên Hạo đã ở đội cảnh sát giao thông mấy tiếng, vừa thấy Hoa Sùng và Liễu Chí Tần, lập tức vẫy tay: “Đến đây nè, xem chiếc xe máy này có vấn đề gì!”
Camera trêи đường không hề quay liên tục, sau khi tổ kỹ thuật sàng lọc một chút thì khóa được một chiếc xe máy.
“Khó có thể khẳng định chiếc xe máy này có phải là đang theo dõi tổ trưởng Tiếu không, có thể chỉ là cùng đường.” Viên Hạo nói: “Bọn họ cách nhau không quá gần, nếu như là theo dõi, khoảng cách sẽ phải gần hơn. Sau khi ra khỏi đường chính, tổ trưởng Tiêu đến hẻm Xuân Huy, hẻm đó vị trí tốt, đèn đường cũng tương đối sáng. Có thể là không tìm được chỗ đậu xe nên tổ trưởng Tiếu mới đến hẻm Xuân Diệp.”
Hoa Sùng chỉ màn hình, “Chiếc xe máy kia đâu?”
“Xe máy không vào hẻm Xuân Huy với tổ trưởng Tiếu, đã quẹo ở ngã tư trước đó.” Viên Hạo nói: “Trêи đường đó không có camera, tôi đã kiểm tra các camera ở xung quanh đều không phát hiện chiếc xe máy đó.”
“Đường xá trong khu dân cư chằng chịt phức tạp, xe máy không thể một đường lái vào hẻm Xuân Diệp.” Liễu Chí Tần nói.
“Nhưng đây cũng không phải "theo dõi".” Viên Hạo nói: “Xe máy đã quẹo sang đường khác lúc ở đường chính, người lái xe làm sao biết tổ trưởng Tiêu sẽ đi hẻm Xuân Diệp?”
“Người đó không biết. Nhưng chỉ có thể gây án ở hẻm Xuân Diệp.” Hoa Sùng chống cằm, “Nếu đổi thành một cái hẻm sáng sủa không hẻo lánh, người kia sẽ không có cơ hội ra tay.”
Viên Hạo sững người, vỗ trán một cái, “Cũng đúng ha!”
Hoa Sùng nghiêng về phía trước, thấy rõ bảng số xe của chiếc xe máy, “AR, trước tiên tìm chiếc xe này và chủ xe.”
“Được, tôi lập tức đi tìm.”
Hoa Sùng khoanh tay, xem video một hồi, hỏi: “Nếu như xử lý một chút, có thể thấy rõ mặt người này không?”
Liễu Chí Tần lắc đầu, “Người kia đội mũ bảo hiểm, chỉ có thể từ hình dáng suy đoán, là đàn ông.”
“Giả sử Tiếu Thành Tâm bị người này mang đi.” Hoa Sùng trầm giọng suy tư, “Người đó sẽ là ai?”
Chủ xe máy rất nhanh bị tra được, ngoài dự đoán của mọi người là một người phụ nữ trung niên.
“Chiêm Na, tuổi, là giáo viên trường kỹ thuật và dạy nghề Lạc Quang.” Liễu Chí Tần đặt mấy tấm hình lên bàn, “Tháng năm nay đi nước R, vẫn chưa trở về. Chiếc xe máy này chắc chắn là bị người khác đánh cắp rồi.”
“Nói như vậy, người lái chiếc xe máy đó càng thêm khả nghi.” Hoa Sùng hỏi: “Tìm ra xe máy chưa?”
“Vẫn chưa, đã tìm khu vực xung quanh hẻm Xuân Diệp, camera cũng đã kiểm tra.” Liễu Chí Tần nói, “Tạm thời còn chưa có phát hiện xe máy.”
“Một chiếc xe máy có thể chở Tiếu Thành Tâm đi không?” Hoa Sùng nói, “Lúc đó Tiếu Thành Tâm có khả năng đã bị khống chế, nhưng dùng xe máy mang đi vẫn không dễ chút nào.”
“Có người dùng xe ô tô chở cả Tiếu Thành Tâm và xe máy đi?” Liễu Chí Tần suy nghĩ một chút, “Cũng có thể. Mà nếu như Tiếu Thành Tâm bị ô tô mang đi, việc tìm kiếm sẽ càng rắc rối hơn.”
Hoa Sùng một đêm không ngủ, đầu óc nặng nề, đang muốn pha một tách trà cho tỉnh táo đầu óc thì thấy Trương Mậu đỏ mắt chạy tới.
Hiển nhiên, Trương Mậu cũng bận rộn suốt đêm, tròng mắt toàn là tơ máu.
“Tổ trưởng Hoa! Tổ trưởng Hoa!” Trương Mậu hô: “Em tìm được cái này!”
Hoa Sùng nhớ tới cách đây không lâu đã kêu Trương Mậu điều tra Trần Thần và cha mẹ Trần Thần, hỏi: “Tra được cái gì?”
“Cha mẹ Trần Thần đã qua đời rồi!” Trương Mậu nói, “Bị giết ở nước L!”
Liễu Chí Tần nghe vậy quay người, “Bị giết? Chuyện xảy ra khi nào?”
“Tháng năm ngoái!” Trương Mậu nói: “Ngay sau khi Trần Thần mất tích không lâu. Hơn nữa mọi người đoán xem, họ chết như thế nào?”
Hoa Sùng buột miệng: “Bị cắt cổ?”
Sáng sớm Lạc Thành lại có sương mù, trung tâm thương mại Châu Thịnh bị bao phủ trong một mảnh trắng xóa mênh ʍôиɠ.
Liên Phong ngồi trước cửa sổ sát đất, tâm trạng tốt cong khóe môi, nói thầm: “Hoa Sùng, có trách thì trách chính anh không chịu từ bỏ.”
Một người đẩy cửa vào, thở hồng hộc.
Liên Phong hỏi, “Xử lý xong chưa?”
Người kia gật đầu, “Ừm.”
“Cực khổ rồi.” Liên Phong chỉ vào ấm trà trêи bàn, “Pha trà cho anh đó.”
Người đến cầm tách trà lên, uống một hơi cạn sạch, cười nói: “Kế hoạch của cậu cũng hay thật.”
Liên Phong cười thầm.
Người đến lại nói: “Cậu còn tuyệt tình hơn cả tôi.”
– –
Trong lúc dầu sôi lửa bỏng, tôi thấy hint của Liên Phong và nghi can X……