Tâm Du Thán Hỏa Xuân

chương 9

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

.

Bàn làm việc được làm bằng gỗ tử đàn rắn chắc, dày nặng mạnh mẽ, phĩa dướt lót thảm lông dê. Chân trần đạp lên rất mềm mại cùng thoải mái.

Nếu để chất lỏng này rớt xuống, sẽ tùm la tùm lum dính thành một đoàn.

Rất khó thanh lý.

Tổng giám trong lòng thượng vàng hạ cám nghĩ, miệng bị nhét đầy hai ngón tay, tùy ý ở trong miệng y càn quấy, nước miếng không kịp nuốt theo khóe môi chảy ra, lưu lại một vệt trên má.

Y đỏ mặt, mông bị người dùng lực vừa nhanh vừa mạnh liên tục thao lộng, dục vọng như từng điểm hoa lửa đốt lên ngọn lửa trong lòng, thiêu đến toàn thân y đỏ chót.

Miệng huyệt bị đè ép sưng đỏ, một vào một ra, không ngăn được dâm dịch từ bên trong bị ép tràn ra ngoài.

Kem dưỡng da màu trắng bị đánh thành tương, chảy đầy từ nơi hai người kết hợp dọc xuống đùi, dâm loạn vô cùng.

Tuyến tiền liệt bị thao một cách tàn nhẫn, dương vt đã trướng đến phát đau, nảy lên muốn bắn nhưng bị người nắm chặt không cho phép.

Viền mắt Tổng Giám đỏ bừng, eo lưng mềm nhũn vô lực động đậy.

Hai mắt y mê man, nhìn về thân hình phía trước đang lay động: "bắn... Để tôi, tôi muốn... bắn."

Huấn luyện viên gỡ bỏ cà vạt đang trói tay Tổng Giám, lật người lại. Ngón cái thô ráp tàn nhẫn vò đầu v sưng đỏ của y, đem hai chân Tổng Giám cuốn quanh eo mình, tiếp tục đi vào miệng huyệt đã đỏ bừng.

Hắn cắn vành tai Tổng Giám, thở dốc nói:" tôi vừa rồi nói muốn cậu kêu cái gì?"

Tổng giám vô lực phản kháng, trên người chỗ nào cũng đau, nhưng lại chỗ nào cũng thích.

Tính khí đau không chịu được, muốn bắn nhưng bị người nắm lấy.

Không thể làm gì khác, chỉ có thể thấp giọng, tràn đầy xấu hổ mà nhẹ giọng kêu: "Ba... Ba ba."

Bàn tay ngăn chặn phía trước lập tức thả lỏng, chất lỏng từ quy đầu sưng đỏ phía trước chậm rãi chảy ra.

Cứ như vậy bắn ra, bắn lên trước ngực Tổng Giám, trên cằm cũng bị dính một ít.

Mông bị người bắt lấy tiếp tục hừng hực ra vào, Huấn luyện viên lại nhẹ giọng mê hoặc nói:"Thích sao, làm thụ cũng cao trào?"

.

Thư ký trở lại, cửa phòng làm việc bị khóa trái.

Nghi hoặc gọi điện thoại nội bộ.

Đợi một lát rốt cục cũng có người tiếp.

Thanh âm Tổng giám hư nhuyễn vô lực, lại mang theo điểm khàn khán khiến người ta nghe mà mặt đỏ tim đập.

Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng rên rỉ trầm thấp, nếu như không phải thư ký biết Tổng Giám là bệnh cũ tái phát, tám phần mười cũng phải hiểu lầm.

Cô có chút vội vàng nói:" Tổng Giám, anh thật sự không sao chứ, sao cửa phòng làm việc lại khóa? nếu đau quá hay là đi bệnh viện tiêm thuốc đi?"

"Tôi... Ừm! Không... Không có chuyện gì, tôi mới vừa... A mới vừa tìm ra thuốc, uống rồi... Ha... Hiện tại muốn nghỉ ngơi một chút... Đừng ô! Đừng để cho người khác đi vào."

Thư ký liền hiểu rõ cúp điện thoại.

Tổng giám luôn luôn mạnh mẽ như vậy, lần trước cũng đau đến lợi hại, y tình nguyện trốn trong phòng nghỉ ngơi gắng gượng chống đỡ, cũng không muốn người phía dưới biết.

Thư ký biết tính này củatổng giám, cũng chỉ có thể dặn dò người phía dưới đừng đi quấy rối.

Huấn luyện viên đưa tay đem điện thoại bàn gác lại.

Vừa nãy chính là hắn một tay cầm điện thoại để tổng giám nói chuyện, một bên chơi y.

Tổng giám thở thành như vậy, Thư ký kia còn có thể không hiểu lầm, cũng là lợi hại.

Xem ra trước đây đã từng xảy ra rồi, đau thành như vậy.

Huấn luyện viên đăm chiêu, nới lỏng cà vạt lại đang trói trên tay Tổng Giám, lại đem người lật lại, làm một lần chính diện nữa.

.

Ba lần làm xong, thân dưới Tổng Giám dính nhớp, hồ thành một đoàn.

Y nhắm hai mắt, lại mệt vô cùng.

Không biết làm sao thu thập tàn cục.

Huấn luyện viên đem dương vt vẫn đang nhét trong người y rút ra, từng luồng tinh dịch theo đó tuôn ra không ngừng.

Hắn buông Tổng Giám ra, thả người trên bàn làm việc.

Rút mấy tờ giấy, lau chim kéo thắt lưng, làm liền một mạch.=))

Tổng giám nhìn chật vật hơn nhiều.

Quần áo tứ tán rơi đầy đất, bàn làm việc cũng rất loạn, cả phòng tràn đầy mùi tanh kỳ quái.

Huấn luyện viên quyết định đi theo con đường dụ dỗ lôi kéo, không thể vô tình rút chim rời đi như vậy được.

Chỉ có thể ôn nhu Giúp Tổng Giám lau sạch sẽ, mặc quần, xỏ giầy.

Bận bịu mở cửa sổ thông khí, thu thập văn kiện rơi lung tung đầy đất.

Thảm lông Dê bị tinh dịch vương vãi vón cục lại không cứu nổi.

Huấn luyện viên cũng chỉ có thể mang tới một ly nước, dùng khăn tay lau nửa ngày.

Cũng may, Huấn luyện viên bởi vì chăm sóc Người Yêu mười năm nên kỹ năng đảm đang được điểm tuyệt đối. không bao lâu sau, văn phòng liền được dọn dẹp gọn gàng.

Tổng giám nhắm mắt nghỉ ngơi, chỉ nghe được âm thanh Huấn luyện viên vòng tới vòng lui thu dọn đồ đạc, y hắng giọng vừa mở miệng muốn nói gì đó cửa phòng làm việc liền vang lên tiếng gõ cửa.

"Tổng giám, anh không sao chứ?"

Là người yêu.

Theo bản năng Tổng Giám hướng Huấn luyện viên nhìn qua, hai người nhìn nhau, vẻ mặt giống nhau như đúc, phản ứng đầu tiên là xấu hổ.

Xấu hổ như bị bắt gian tại giường.

,

Tổng giám hoảng loạn lăn từ trên bàn xuống, chân vừa giẫm xuống đất liền cảm thấy cả người không ổn.

Chân mềm nhũn muốn quỳ xuống, y chống bàn, nhìn Huấn luyện viên:" Anh... trốn đi đâu bây giờ?"

Huấn luyện viên cũng hoang mang vài giây, rất nhanh liền bình tĩnh đáp:"Trốn cái gì? trốn đi chẳng phải là thuận lý thành chương?"

Tổng giám không thể làm gì khác, chỉ có thể đem cúc áo cài kín, dấu một thân đầy vết thâm tím mờ ám dưới quần áo.

Tuy rằng thân thể che lại được rồi, nhưng môi Huấn luyện viên bị cắn đến sưng đỏ, Tổng Giám mặt mày uể oải, ở giữa hai người tràn ngập ý xuân, làm sao có thế lập tức biến mất không còn tăm hơi.

Huấn luyện viên mở cửa.

Ngoài cửa người yêu còn duy trì tư thế gõ cửa, tay rơi vào khoảng không.

Người yêu nhìn thấy huấn luyện viên, hai mắt hiện lên mờ mịt, khiếp sợ, luống cuống, các loại tâm tình chợt lóe lên.

Theo bản năng, hắn đưa tay đẩy huấn luyện viên vào văn phòng, trở tay khóa cửa lại.

" sao anh lại đến đây, sao lại ở trong phòng làm việc của Tổng Giám, anh ấy đâu?"

Vội vội vàng vàng, mãi đến khi Huấn luyện viên nghiêng người, lộ ra Tổng Giám đang ngồi đoan chính phía sau bàn làm việc, Người Yêu mới im lặng.

Không bao lâu sau, hắn liền phát hiện không đúng.

Người yêu ánh mắt do dự nhìn giữa hai người,:" hai người...Vừa, làm cái gì?"

.

Tổng giám miễn cưỡng thẳng cái eo đang bủn rủn, y nhìn người yêu sắc mặt trắng bệch, không đành lòng nói:" Huấn luyện viên đưa laptop tới, chân tôi vừa nãy tái phát, anh ấy giúp tôi xoa bóp."

Người yêu nhìn về phía Huấn luyện viên chứng thực, hắn lại không tỏ rõ ý kiến, không gật đầu cũng không có lắc đầu.

Là một Huấn luyện viên, xoa bóp, việc nhỏ này đương nhiên biết. Chỉ là vừa nãy hắn xoa bóp không phải chân, là xoa bóp mông Tổng Giám mà thôi.

Không định kích thích Người yêu quá mức, huấn luyện viên thấp giọng nói một câu: "Không có chuyện gì tôi đi trước."

Người Yêu vừa đi đến bên cạnh Tổng Giám, muốn hỏi đối phương tình hình chân ra sao, nghe vậy lập tức quay đầu: "Nhanh như vậy?"

"Anh còn ở đi làm." Đã ra ngoài đủ lâu rồi.

Tùy ý tìm lý do, huấn luyện viên liền ra khỏi văn phòng.

Câu cá, phải từ từ.

Thả dây dài, không keo kiệt mồi câu, có thể mắc câu không chỉ là một con đâu.

Trò hay còn ở phía sau.

.

Huấn luyện viên quen biết nhiều, tam giáo cửu lưu đều có.

Hắn nhờ người kiểm tra laptop của Người yêu, không có những bức hình kia.

Vậy chỉ có thể là ở di động.

Nhưng mà người yêu đề phòng hắn, mật mã cũng sửa lại.

Việc này nói khó làm cũng không khó, mà nói dễ làm cũng không phải dễ xử lý.

Ai biết được, ảnh chụp tình thú, có một ngày lại biến thành hung khí đối với mình kia chứ.

Huấn luyện viên đột nhiên sáng tỏ tâm tình của những minh tinh bị lộ ảnh tình thú cùng bạn trai.

Cũng thật là mẹ nó....

Nhưng huấn luyện viên nếu như lòng dạ ác độc nổi lên, cũng không chút lưu tình.

Người yêu nếu cứ như vậy uy hiếp hắn, hắn cũng sẽ tìm một cái kế sách như vậy ứng phó.

Huấn luyện viên lật qua lật lại di động, tìm ra một dãy số điện thoại

Là mẹ của người yêu.

Hắn biết, Người Yêu chưa come out với gia đình.

.

Tổng giám mới vừa cùng huấn luyện viên ở văn phòng làm xong, tự nhiên không dám cùng người yêu quá mức thân cận.

Buổi tối ngoan ngoãn mà ngủ ở phòng cho khách.

Không biết có phải là do ban ngày vừa sốt sắng lại kích thích khiến người ta quá mức uể oải.

Tổng Giám vừa nằm xuống liền ngủ.

Một buổi tối ác mộng liên tục.

Lại một lần nữa hô tên ai đó tỉnh dậy, tổng giám theo thói quen lau mặt.

Một tay đầy nước mắt.

Tuy không nhớ rõ vừa nằm mơ thấy cái gì, nhưng cũng rõ ràng nội dung là cái gì.

Mơ về vụ tai nạn năm đó, y đã mơ qua vô số lần.

Muốn rời giường uống nước, lại bị Huấn luyện viên đang dựa vào cạnh cửa nhìn vào làm sợ hãi lảo đảo một cái.

Ôm trái tim đang đập kịch liệt vì chấn kinh, Tổng Giám cả giận nói: "Hơn nửa đêm, anh làm cái gì!"

Huấn luyện viên trong miệng cắn điếu thuốc: "Ngủ không được, hút điếu thuốc."

Tổng giám hơi hòa hoãn, đến nửa ngày mới thấp giọng nói: "Vậy anh đứng ở chỗ này làm gì?"

"Nghe cậu khóc, tôi tới xem một chút."

.

Tổng giám cầm hai lon bia, huấn luyện viên cầm một gói thuốc lá.

Hai người tại ban công gió đêm phất phơ nằm trên ghế hút thuốc, uống rượu.

Tổng giám tay cầm bia thay đổi tư thế ngồi lười nhác, nằm ở trên ghế lộ ra một đoạn eo.

Phía trên còn có dấu hôn tím đỏ.

Ánh mắt Huấn luyện viên dừng tại đó một hồi, rồi thản nhiên nhìn qua chỗ khác.

Phun ra một ngụm khói, huấn luyện viên đánh vỡ trầm mặc.

Hắn nói tên một người.

Tên người nọ khiến tổng giám ngẩn người, giật nảy mình, sắc mặt đại biến.

Tổng giám gắt gao nắm chai bia, đốt ngón tay trắng bạch.

Đôi mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm Huấn luyện viên:"Anh làm sao... Làm sao Anh biết em ấy?! Anh điều tra tôi?"

Như con thú bị chạm vào điều cấm kỵ, cả người căng thẳng, phảng phất như một giây sau liền có thể uốn lên thân mình, một kích trí mạng.

Thấy dáng dấp Tổng Giám giương cung bạt kiếm như vậy. Huấn luyện viên lấy ra điếu thuốc trong miệng, tự nhiên mà nhét vào trên môi Tổng Giám:" Thả lỏng, vừa rồi cậu nằm mơ gọi tên người này."

Ánh mắt ra hiệu đối phương hút một hơi, bình tĩnh lại.

Huấn luyện viên đem hai tay gối ở sau đầu, tư thế tùy ý ngẩng đầu lên nhìn trời.

Tổng giám thấy địch ý của mình rơi vào khoảng không, hậu tri hậu giác thấy xấu hổ.

Cũng phải, anh ta từng thấy mình mơ ác mộng.

Huấn luyện viên không có lí do gì cần phải điều tra mình cả.

Chuyện cũ đều là bi thương, vết thương còn chưa khép lại, bị người chạm vào rất nhanh liền máu me đầm đìa.

Tổng giám không muốn đề cập đến, con người ta dẫu sao cũng đều yếu đuối.

Uống vào mấy ngụm rượu, ký ức liền tràn về, không cách nào ngăn cản.

Huấn luyện viên chậm rãi hút xong một điếu thuốc, liếc mắt nhìn, Tổng Giám hơi say rồi.

Hắn bất giác tiến lại gần, Tổng giám lại đang rơi lệ.

Ma xui quỷ khiến, Huấn luyện viên chậm rãi đưa tay chạm vào gò má y, liếm đầu ngón tay ướt át.

Là vị đắng.

.

Huấn luyện viên có bạn bè làm cảnh sát giao thông, hắn cầm số giấy căn cước cùng họ tên Tổng Giám cho người bạn đó, nhờ đối phương tra một chút ghi chép về tai nạn xe cộ của y.

Trực giác Huấn luyện viên cảm thấy nên ra tay từ hướng này.

Mặt khác Mẹ người yêu phản hồi cho hắn, nói là ba dượng Người yêu mấy ngày hôm trước bị ngã, hiện tại đi đứng còn không tiện.

Huấn luyện viên câu môi cười, ngón tay nhanh chóng gõ mấy lời quan tâm gửi đi.

Nói sẽ tranh thủ đi thăm hai người.

Cất điện thoại di động, hắn giương mắt nhìn Người yêu đang phơi quần áo ở sân thượng.

Nhìn đối phương thân mình đơn bạc.

Trong lòng nghĩ, chắc là nên cho Người yêu bồi bổ thân thể một chút.

Bằng không lúc đó bị kích thích, trực tiếp ngất đi lại phiền.

Như vậy hắn liền thành tội nhân.

——————————————-

Yan: ngày hôm nay, con điện thoại theo mình gần năm trời cuối cùng cũng dứt áo ra đi mất rồi. Haizz. Buồn quá:(((

//

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio