TÂM DUYỆT
...
Tẩm cung của Hoàng Đế
Hàn Diệp đưa Cơ Phát về tẩm cung, đặt người xuống long sàn. Ôm lấy cái cổ đau nhức nhối. Bình thường bị cắn có lẽ sẽ không đau đến mức như vậy, nhưng là Cơ Phát cắn nên có vẻ như vết thương không có dấu hiệu lành. Vừa đau rát vừa không ngừng chảy máu.
Lúc hắn muốn rời đi, tay liền bị kéo mạnh. Cơ Phát đè nghiến hắn trên giường. Ánh mắt mờ mịt từ trên cao nhìn xuống, hơi thở nồng mùi rượu. Âm thanh đứt quãng nấc cục.
"A Diệp... có phải ngươi hức... ghét bỏ ta rồi không... hức...hức"
Hàn Diệp: "Không có khả năng. Dù ta có ghét bỏ cả thiên hạ cũng không có một phần triệu khả năng ghét ngươi"
"Vậy...hic... tại sao... ngươi... a~... huhuhu" - Cơ Phát ấm ức khóc lớn, khóc xong thì cúi xuống hôn lên môi Hàn Diệp, đầu lưỡi trơn trượt ẩm ướt luồn vào miệng hắn, cuốn lấy lưỡi mà liếm mút. Bàn tay cũng không an phận tháo gỡ đai lưng hắn, luồn vào trong sờ loạn.
Tim Hàn Diệp đau nhói một trận, là vô cùng đau đớn, đau đến khó thở. Lồng ngực trào lên tư vị khó chịu, ruột gan tựa hồ đều đã xoắn lại, hỗn độn, nhức nhối.
Cuối cùng vẫn là không vượt qua được giới hạn chịu đựng. Đẩy người ra, cúi mặt bên mạn giường mà nôn ra máu.
Cơ Phát nửa tỉnh nửa say, chỉ thấy đối phương ôm ngực nôn mửa. Cũng không nhìn xem dưới sàn đều là máu tươi.
Giận đến cắn chặt môi, oa oa khóc lớn
"Hàn Diệp... Lý Hàn Diệp... ngươi được lắm. Ta hôn ngươi, ngươi còn thấy tởm muốn nôn?"
"Ngươi nói yêu ta? nói thương ta? Nói cái gì... hức... không phải ta là không được. Có phải đã hối hận rồi không?"
"Hay là ngươi thay lòng đổi dạ rồi? Ta phải đi a..."
Cơ Phát loạng choạng bước xuống giường. Bị Hàn Diệp kéo lại
"Ngươi đi đâu?"
"Ta đi giết hắn... giết Vân Hi. Ngươi vừa nhìn hắn, đã không còn cần ta nữa"
Hàn Diệp thật đau đầu. Lau đi vết máu còn sót lại bên môi mình.
Lần đầu tiên hắn thấy qua bộ dạng say của Cơ Phát, sao lại có thể làm loạn như hài tử vậy chứ?bg-ssp-{height:px}
"Ai nói ta không cần ngươi" - Hàn Diệp dỗ dành, ôm lấy người vào lòng - "Ta cần ngươi nhất, ta cũng yêu ngươi nhất"
"Lúc nãy không phải vì ngươi hôn ta mà ta nôn, chỉ là... à...ưm... ta... có thai rồi, nên hơi khó chịu"
"Có thai?" - Cơ Phát tròn mắt nhìn tới, đôi mắt to tròn vì khóc lúc nãy mà long lanh toàn nước.
"Đúng a~, là Long Thai của ngươi nha~" - Hàn Diệp trêu chọc nhưng những cái đụng chạm của Cơ Phát khiến cơn đau của hắn không ngừng điên loạn trong người. Thật sự là muốn lấy mạng mà. Cứ như thế này sẽ chịu đựng được bao lâu nữa a~.
"Cho nên ngươi mới không cùng ta làm... sao?" - Cơ Phát mím môi hỏi
Hàn Diệp: "Ngươi... muốn làm sao?"
Cơ Phát gật gật, ánh mắt rõ ràng là chờ mong mà sáng lên. khuôn mặt vì say mà đỏ bừng.
Biểu cảm thành thật này sinh động, đáng yêu hơn thường ngày.
"Nhưng ta không làm nữa đâu... A Diệp có thai... A Diệp sẽ khó chịu"
Hàn Diệp thật sự có xung động muốn mỗi ngày đều đè Cơ Phát ra mà bắt y uống rượu.
"Tiểu Cơ ngoan, bây giờ ngủ đi. Đợi ta tìm Vân Hi giải độc xong, sẽ làm chết ngươi"
...
Sáng hôm sau, Cơ Phát ôm cái đầu đau nhức tỉnh dậy.
Vừa tỉnh táo thì mơ hồ nhớ lại chuyện hôm qua mà cứng đờ người.
Hình như A Diệp nói... có thai???
"THÁI Y... MAU TRUYỀN THÁI YYYYYYYYYYYY"
...