Ngồi trên chiếc Roll Royce mà ông ba mới mua lung linh lấp lánh như sao, tôi cực kỳ thấp thỏm lẫn kích động.
Không phải vì cái xe này. Mà là vì người mà ông ba sẽ đưa tôi tới gặp tối nay.
Ba tôi tên Giản Vệ Đông, một nhà giàu có ở địa phương, còn tôi tên Giản Tây Khê, con gái thứ hai của ổng.
Gọi vắn tắt thì là tiểu thư thứ hai của nhà giàu.
Nghe có vẻ ngốc ngốc phù phiếm.
Tôi có một bà chị, tên Lâm Vi Lương.
Sau khi mẹ tôi mất, ba tôi kết hôn với một phụ nữ khác, bà ấy có một đứa con gái.
Bà chị đó của tôi, người cũng như tên, lạnh lùng. (Vi Lương có nghĩa hơi lạnh)
Cho dù chị ấy theo mẹ gả tới nhà tôi năm rồi cũng không thể làm chị ấy nóng lên được.
Không phải lạnh bình thường.
Mà là cục sắt đông lạnh còn sót lại từ thời cổ đại.
Gia đình tôi rất giàu.
Nhà giàu thường hay có những kiểu âm mưu này nọ như trong tiểu thuyết.
Ví dụ như liên hôn. (Liên kết bằng hôn nhân)
Thực ra thì vẫn có khoảng cách giữa hư cấu và hiện thực ha.
Tiểu thuyết thì vừa kích thích vừa máu chó. Như kiểu nữ chính bị bắt gả vào nhà giàu, bị nam chính ngược lên bờ xuống ruộng tới mức nữ chính nản lòng thoái chí, sau đó nam chính bị vả mặt thật kêu, làm một trận theo đuổi vợ, cuối cùng kết hôn trước yêu sau, HE. (Happy Ending – Kết hạnh phúc)
Thực tế thì chân thật và nhạt nhẽo.
Ba tôi nói: “Tối nay ba mời một người bạn đi ăn tối. Con trai ông ấy mới ở Mỹ về. Con đi cùng để hai đứa gặp nhau cho biết.”
Tôi tê liệt, chẳng có cảm giác gì: “Dạ.”
Không nói dối mọi người. Từ lúc trưởng thành tới giờ, gần như tất cả nam giới nhà giàu từ thanh niên tới trung niên trong vòng tôi đã gặp mặt hết.
Nhưng hôm nay thì khác.
Giản Vệ Đông nói, người kia rất đẹp trai.
Ông ấy coi phim thần tượng bao nhiêu năm mà chỉ khen một người duy nhất là Hồ Ca.
Vì vậy, tôi nghĩ.
Tối nay, đáng để mong chờ.
Giản Vệ Đông nói.
Nhân lúc còn trẻ thì yêu đương nhiều hơn. Đừng có như mẹ tôi.
Mẹ tôi thì sao?
Từ nhỏ tôi đã ở với mẹ.
Mỗi khi tôi hỏi ba đâu? Bà sẽ nói với tôi: “Ba con đang ở một nơi rất xa để thực hiện nhiệm vụ giải cứu trái đất, khi nào con lớn lên thì ông ấy sẽ về.”
Từ khi tôi lên tuổi, tôi không bao giờ hỏi lại câu hỏi đó nữa.
Vì một đứa bạn ở trường mẫu giáo bí mật thì thầm với tôi, “Đi xa tức là chết rồi đó. Ba mình mất thì mẹ cũng nói dối mình như vậy.”
Mẹ tôi là một trong những người đầu tiên khởi nghiệp.
Bà bắt đầu bằng nghề bán đồ điện.
Một người phụ nữ dẫn theo một đứa trẻ, một mình chuyển hàng trong mưa gió.
Tôi nghe nói có lần bà mệt tới choáng váng, suýt chút nữa tống cả tôi lên xe tải chở hàng đi luôn.
Bất đắc dĩ phải nhốt tôi ở nhà một mình.
Sau đó, bà bắt đầu làm việc hậu cần.
Bến cảng, cầu tàu, sân bay, tranh giành địa bàn lấy hàng.
Một người phụ nữ cao . mét, nặng không tới kg.
Có thể gánh vác rất nhiều áp lực.
Cũng được coi như là một người phụ nữ đặc biệt hiếm có.
Cô giáo chủ nhiệm nói tôi hướng nội, có khuynh hướng tự kỷ.
Không nghiêm trọng tới như vậy.
Tôi chỉ không thích chơi với những bạn học khác.
Bác sĩ tâm lý chẩn đoán—
Chứng bệnh sợ giao tiếp ở trẻ.
Mẹ tôi lo lắng. Bà thường xuyên dành thời gian để ở cùng tôi.
Thiếu chút nữa làm tôi bị trầm cảm.
Ở một mình rất tốt.
Tôi thích nhất là được ở một mình.
Mẹ tôi làm ăn càng phát đạt thì bà càng suy nhược.
Cuối cùng.
Thân thể bà không gắng gượng nổi. Tuổi trẻ mất sớm.
Hồi tôi học tiểu học, bạn học B nói với tôi: “Tôi chắc chắc là bị ôm nhầm lúc mới sinh ra. Ba mẹ ruột tôi rất giàu có, họ đang tìm kiếm tôi, đưa tôi về thừa kế gia sản.”
Tôi trẻ người non dạ, tin thật nên kể chuyện này cho cô chủ nhiệm.
Sau đó, cô chủ nhiệm gọi điện cho phụ huynh của B.
Sau đó, cậu bạn đó không còn là bạn cùng bàn của tôi nữa.
Không ngờ mấy năm sau.
Ước mơ của cậu ấy lại biến thành sự thật với tôi.
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy ba mình là trong đám tang của mẹ.
Ông mặc bộ vest đen, phía sau là một hàng vệ sĩ cũng mặc vest đen.
Cao to, oai phong, có hình có dạng.
Tôi cứ tưởng xã hội đen tới đòi nợ, suýt tí quỳ sụp xuống thì ông đã quỳ trước.
Quỳ bên chân dung mẹ.
Một người đàn ông to lớn rơi nước mắt giết tôi trở tay không kịp.
Ông khóc, nói: “Con gái, ta là cha con, Giản Vệ Đông.”
Tôi cũng khóc, nhưng mà là sợ tới phát khóc: “Nhưng mẹ nói ba chết rồi…”
Nghe xong ông khóc càng đau lòng hơn, “Nếu không tin, ba có thể đưa con đi làm xét nghiệm ADN…”
Tôi ở bên cạnh cũng khóc: “Không cần…”
Giản Vệ Đông nói tôi đúng là con ngoan, rất hiểu chuyện.
Không không không.
Lỡ xét nghiệm ra không phải cha con thì rắc rối lắm.
Dù sao cái công ty to đùng hỗn độn vậy phải có người tới gánh chứ.
Giản Vệ Đông tìm luật sư và người phụ trách công ty của mẹ để chính thức tiếp nhận di sản.
Tới lúc đó tôi mới phát hiện ra mẹ tôi và ông ấy vẫn là vợ chồng hợp pháp trong nhiều năm!
Thực sự khó hiểu.
Mà điều càng khó hiểu hơn là Giản Vệ Đông siêu giàu.
Mẹ tôi thà chịu đựng cực khổ, nghèo khó còn hơn là chịu lấy một đồng giúp đỡ của ông ấy.
Bà ấy hận tới mức nào đây.
Sau khi nhận lại cha con, trở về gia đình, Giản Vệ Đông cố gắng dùng tiền bù đắp sự thiếu thốn tình thương của tôi.
Mẹ tôi là một người phụ nữ tiết kiệm, không có sở thích gì, chỉ chú trọng tới việc học hành. Vì vậy dưới sự giáo dục và ảnh hưởng của bà, tôi không có sở thích nào khác ngoài việc đọc sách.
Giản Vệ Đông mua cho tôi một cái Kindle, một loạt MacBook, một tầng lầu được sửa sang lại làm phòng đọc sách cho tôi. Cuối cùng, ông dứt khoát mua luôn cái thư viện.
Như vậy vẫn không dỗ được tôi gọi ông là ba.
Công ty rách nát của mẹ vậy mà được Giản Vệ Đông dồn sức, đưa ra được thị trường.
Đêm trước khi đưa ra thị trường, ông say khướt, ôm ảnh mẹ tôi nói chuyện kể lể cả đêm.
Tôi rất cảm động trước người đàn ông mà giàu tình cảm như vậy.
Có gì mà không đáng được tha thứ?
Tôi quyết định chờ ông tỉnh lại. Cho ông một bất ngờ.
Kết quả sau khi tỉnh rượu, ông cho tôi một bất ngờ: “Tây Tây, ba sắp tái hôn.”
Tôi: Thì đi đi.
Kỳ thi tuyển sinh đại học quá căng thẳng.
Tôi có một mình, không có chỗ nào để xả ra.
Lấy căn cước của Giản Vệ Đông để viết truyện đăng trên mạng.
Vèo phát lên đứng luôn đầu bảng.
Tôi được nhận vào trường đại học có tiếng của địa phương, chuyên ngành lập trình game.
Sinh viên năm nhất phải sống ở ký túc xá.
Cuối cùng tôi có thể rời khỏi hào môn mà về với nhân gian. (Hào môn: nhà giàu có quyền quý)
Phòng ký túc xá tôi có người bạn.
Một nghèo hai trắng.
Để hòa đồng với mọi người, tôi không dám thể hiện mình giàu.
Nhưng mà có lẽ tôi khiêm tốn quá mức cho phép rồi.
Gần đây mấy cổ mua mỹ phẩm cao cấp hơn phải lén tôi mà xài. Nghe lén được mấy cô ấy nói chuyện. Sợ khoe khoang quá lỡ tôi thấy thì lại tự ti.
Khi họ không có trong phòng, tôi nhìn lướt qua nhãn hiệu—
Perfect diary. (Một nhãn hiệu mỹ phẩm của Trung)
Đại học cho tôi trưởng thành, đại học cho tôi dậy thì, đại học cho tôi từ một con nhỏ tự kỷ thành một đứa líu ríu lắm lời, đại học cho tôi viết văn tốc độ hơn.
Gần đây, mấy cô gái có một nam thần mới.
Lão đại thiết kế trò chơi hot nhất hiện nay đã xuất hiện.
Nghe nói siêu cấp đẹp trai.
Nghe nói gia đình siêu cấp giàu.
Quan trọng nhất là đàn anh đã tốt nghiệp trường này.
Tôi tò mò thò đầu qua: “Ai?”
Bạn cùng phòng Quách Hiểu Bạch nhìn tôi khinh thường: “Bậc thầy thiết kế game nổi tiếng Trung Quốc, chúng tớ tôn làm thần mà cậu không biết là ai?”
Cuối cùng cô ấy mới phun ra cái tên đầy vẻ ngưỡng mộ: “Lý Hành.”
Tôi: À.
Là anh ấy à.
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Lý Hành là khi còn là học sinh lớp .
Giản Vệ Đông quen biết rất nhiều gia đình nổi tiếng, đặc biệt nhất là lão đại nhà họ Lý, có quan hệ tốt nhất với ông, kiểu xưng huynh gọi đệ luôn ấy.
Sinh nhật lần thứ của ông Lý, lão Giản đưa tôi đi ăn chực.
Toàn tai to mặt lớn hội tụ.
Lúc đó tôi mới phát hiện hóa ra lão Giản lăn lộn rất tốt. Có thể ăn cơm cùng bàn với những nhân vật lãnh đạo có tầm ảnh hưởng lớn, thường xuất hiện trong các báo cáo tài chính, tin tức trên tivi.
Tôi đối với chuyện thổi phồng nhau về kinh tế không hiểu nên cắm đầu gặm chân giò muối tiêu chanh với chân gà ngâm sả tắc.
Mãi tới khi đám đông náo loạn, một thanh niên trẻ đẹp trai mặc áo thun trắng, quần jean xanh, xách túi du lịch bước vào cổng, đám đông xúm lại kéo anh ta vào bàn chính.
Tôi nghe mấy người xung quanh nói đây là cậu con trai nhỏ nhà họ Lý, Lý Hành, mới từ nước ngoài về chúc mừng sinh nhật ông ấy.
Ông cụ cười tít mắt, ôm người đó một lúc lâu rồi mới thả ra để anh ta ngồi bên cạnh mình.
Tôi núp sau cái chén, lén lút ngắm nhìn cậu chủ nhỏ.
Vẻ ngoài anh ta cực kỳ đẹp, lông mày rậm, mắt sáng như sao, vẻ đẹp như điêu khắc, toàn thân toát lên cảm giác như thần tiên không nhuốm bụi trần.
Đẹp quá.
Khi tan tiệc, tôi đứng lên, vô tình va vào người đang đi ngang qua.
Là anh ta.
Thực ra tôi là người hướng nội, có khuynh hướng hơi sợ xã hội, nếu không phải do anh ta quá đẹp trai thì bình thường có giết tôi cũng không có can đảm để nói chuyện với đàn ông.
Khi đó anh ta dừng lại nhìn tôi.
Tôi lập tức lấy hết can đảm nói với anh ấy: “Anh…”
Anh đẹp trai quá.
Đệch.
Sao tôi có thể nói vậy?
Tôi biến thái chắc?
Miệng đơ ra, hồi lâu mới ấp úng phun ra được câu: “Anh… ông nội của anh hôm nay đẹp trai lắm.”
Lý Hành liếc nhìn tôi một cái, “Cảm ơn.”
A.
Giọng anh ấy nghe rất hay.
Lý Hành: “Ông ấy là cha tôi.”
Tôi: “…”
Tốt, anh ấy đi rồi.
OK, tôi chết rồi.