Thời gian mải miết trôi qua, hơn nửa tháng sau, Triệu Việt cũng quay về thành phố, khoảnh sân nhỏ bỗng chốc trở nên yên ắng tĩnh lặng. Bây giờ ngoại trừ các thầy cô trong thôn thì chỉ còn Từ Đồ và Tiểu Ba thay phiên nhau lên lớp, trong trường lại thiếu giáo viên.
Khả năng của Từ Đồ chỉ đủ để dạy bọn nhỏ vẽ tranh, thế nên lúc nào cũng dạy nhanh xong lẹ.
Mọi người ai nấy bận rộn riêng cô vẫn rảnh rang.
Giờ nghỉ trưa hôm nay, Từ Đồ chống tay lên bệ cửa sổ nhà bếp nhìn ra ngoài.
Lưu Xuân Sơn lại tới, hắn ngồi bên bục kéo cờ giữa sân trường, ngẩn người nhìn qua bên này.
Tần Xán đi đã một thời gian, cơ hồ ngày nào hắn cũng tới đây, mặc quần thể thao và chiếc áo ngắn tay sậm màu, trên người không còn lem bẩn giống như trước. Mái tóc được Tần Xán cắt ngắn trước khi đi, bây giờ đã dài ra một chút, nhưng kỳ lạ là không thấy râu ria lởm chởm, cả khuôn mặt sạch sẽ gọn gàng.
Ánh mắt hắn ngây dại, cứ ngẩn người nhìn qua bên này.
Từ Đồ khẽ thở dài, đi ra.
Ở Lạc Bình, mùa hạ kéo dài, mùa thu đến khá muộn, buổi trưa trời vẫn nóng bức giống những ngày trước, mặt trời thổi lửa nướng chín mặt đất. Nhưng những cơn gió từ xa không ngừng thổi về mang theo hơi nước mát lạnh của sông suối núi rừng, khiến thời tiết dịu nhẹ hơn mùa hè không ít.
Từ Đồ chầm chậm bước qua, đứng dưới ánh mặt trời, bóng dáng nhỏ gầy che trên đỉnh đầu hắn.
Lưu Xuân Sơn ngước nhìn cô, cơ thể hắn chếch qua một bên, vẻ như không hài lòng cô đã ngăn cản tầm mắt, lại rướn cổ nhìn qua phía đối diện.
Từ Đồ không dám đến sát gần, cô ngồi xổm xuống trước mặt hắn, nhìn trong khoảng cách gần thế này, mới thấy trên gò má và cằm của hắn có rất nhiều vết thương nhỏ.
Cô mím môi: “Những cái đó do cạo râu bị sao?”
Ngón tay Lưu Xuân Sơn vẽ quệch quạc trên mặt đất, không thèm để ý tới cô.
“Chị Tần Xán dạy anh sao?”
Nghe đến tên cô ấy, rốt cuộc động tác ngón tay hắn cũng dừng lại, lẩm bẩm: “Xán Xán.”
Từ Đồ hỏi: “Anh ăn cơm chưa?”
Hiển nhiên Lưu Xuân Sơn không trả lời, cô quay lại nhà bếp, bưng ra cho hắn một bát cơm. Hôm nay, ăn cải trắng đậu hũ, bên trong nhồi thịt lợn; tay nghề của bà bác không tệ, mùi vị thanh đạm nhẹ nhàng, rất thích hợp ăn trong mùa này.
Từ Đồ cầm cái bát đưa tới phía trước: “Anh ăn đi.”
Lưu Xuân Sơn không nhận.
Cô giơ một hồi lại rụt tay về, đi tới trước mấy bước, ngồi song song với hắn kế bên bục kéo cờ.
Từ Đồ đặt bát đũa xuống giữa hai người, liếc hắn một cái: “Trước đây, lúc chị Tần Xán chưa về, anh còn chơi với em, có chị ấy rồi, anh với chị ấy quấn quýt như cây liền cành, không thèm để ý tới em nữa.”
Cô nhặt cành cây khô dưới mặt đất, cầm trên tay huơ huơ.
Qua một lát sau, người bên cạnh chậm rãi nghiêng người qua, nhìn cô rồi bưng bát cơm lên.
Từ Đồ nhìn thấy qua khóe mắt liền dừng yên ở đó quan sát vài giây, tay hắn không dày rộng thô ráp như tay Tần Liệt, mà ngược lại, các ngón tay thon dài, bàn tay mỏng và lớn, có thể nhìn thấy rõ từng khớp xương và đường gân.
Trước đây lúc nào cũng lem luốc bụi bẩn, bây giờ đã sạch sẽ hơn rất nhiều. Tóm lại, đôi bàn tay này nhìn vô cùng được mắt.
Từ Đồ vờ như tình cờ thu ánh mắt lại, quẹt quẹt nhánh cây xuống đất.
Cánh tay của người bên cạnh lại rục rịch di chuyển, Từ Đồ cảnh giác quay đầu nhìn, Lưu Xuân Sơn bốc từ dưới đất lên một nhúm cát, tính rải vào trong bát.
Nhánh cây trong tay Từ Đồ lập tức chĩa về phía hắn, hét to: “Không được nhúc nhích.”
Lưu Xuân Sơn bị dọa run lên, không dám động đậy.
Từ Đồ: “Nếu anh dám rải vào, em sẽ đi mách với chị Tần Xán, bảo chị ấy không cần anh nữa.”
Lưu Xuân Sơn lại lẩm bẩm: “Đừng… Muốn Xán Xán… Ngón tay hắn từ từ buông ra, những hạt cát nhỏ trượt khỏi kẽ tay, gió lướt qua thổi cát bay đi.
Đôi vai hắn rũ xuống thiểu não, hắn chùi tay vào quần, bưng cái bát lên, bóc cơm cho vào miệng.
Sống lưng Từ Đồ dần thả lỏng, nhánh cây vô thức vẽ nguệch ngoạc: “Anh Xuân Sơn.” Cô hỏi: “Nhà anh ở đâu thế?”
Lưu Xuân Sơn phảng phất như chẳng nghe thấy, miệng nhét đầy cơm phồng lên như cái trống, có mấy hạt dính bên khóe môi.
Từ Đồ: “Anh còn người thân nào không?”
“…”
“Ba mẹ anh đâu?”
“…”
“Anh có anh chị em không?”
“…”
“Tên anh là Lưu Xuân Sơn thật hả?’
“…”
Cô nhìn hắn, Lưu Xuân Sơn không đáp lại chữ nào, chỉ cụp mắt nhìn xuống, một bát cơm đầy ắp mới mấy phút đã ăn xong. Hắn chùi miệng, thả cái bát xuống, rồi tiếp tục dõi mắt nhìn về lớp học.
Từ Đồ đột nhiên nhớ tới trước đây khi Tần Xán chưa về, hắn cũng thường xuyên xuất hiện ở nơi này, ngồi bên bục kéo cờ hoặc trong góc tường, lặng lẽ nhìn chằm chằm về một hướng đến thất thần. Vốn tưởng hắn là người điên, nhưng đến giờ, cô mới biết, hết thảy đều vì Tần Xán.
Lúc cô ấy không ở đây, hắn đợi cô ấy; lúc cô ấy ở đây, hắn kề bên cô ấy.
Từ Đồ khẽ thở dài, bất chợt nghĩ đến gì đó, trộm liếc nhìn hắn.
Giữa hai người vẫn cách nhau một khoảng, Từ Đồ cầm nhánh cây khều chân hắn: “Anh biết chữ không?”
Rốt cuộc Lưu Xuân Sơn cũng hạ cố nghiêng đầu nhìn qua, gãi gãi cằm.
Từ Đồ hắng nhẹ cổ họng, nhánh cây trên tay quẹt vài nét xuống đất, ngay ngắn viết ra hai chữ thật lớn.
Lãng Đình.
Cô dè dặt nhìn hắn: “Hai chữ này đọc là gì?”
Ánh mắt Lưu Xuân Sơn nhìn chòng chọc mặt đất, tựa như muốn nhìn xuyên thấu tận bên trong, dần dà, khuôn mặt vốn anh tuấn khí khái bỗng trở nên vặn vẹo méo mó, khóe miệng co rút, những vết thương nhỏ nơi cằm giờ phút này càng toạc ra dữ tợn.
Từ Đồ run lên, co người lùi sang một bên.
Lưu Xuân Sơn hất văng bát đũa ra xa, gầm gừ: “Độc chết người, độc chết các người…”
Từ Đồ ngã ngồi ra bên cạnh, mông nện xuống đất.
Lưu Xuân Sơn xộc hai tay vào tóc, níu chặt da đầu, ánh mắt dáo dác tìm kiếm xung quanh, sau đó đột nhiên đứng bật dậy, bỏ chạy ra xa.
Từ Đồ sợ run người nhìn trừng trừng theo hướng hắn biến mất, hồi lâu sau mới lấy lại bình tĩnh. Mặt trời trước mặt quá chói chang khiến tầm nhìn của cô sáng lòa một mảng.
Biểu hiện của hắn, về cơ bản đã có thể kết luận không tránh khỏi có liên quan tới tiền thân của Lãng Diệc. Từ Đồ cảm thấy như có một luồng hơi lạnh chạy dọc khắp cơ thể, bất giác nghĩ tới cái chìa khóa trong lúc khẩn cấp Hoàng Vi đã lén dúi cho cô kia.
Cô ta để lại hai câu…
“Chi nhánh ngân hàng XX, đường Từ Ninh, số .”
“Báo cảnh sát.”
Cô đã báo cảnh sát, nhưng không có đi tới chỗ ngân hàng cô ta đã nói.”
Sau đó, cô đến Lạc Bình.
Bây giờ xem ra, Lưu Xuân Sơn, Hoàng Vi và người đàn ông họ Cao kia; cơ hồ đều có liên quan tới tập đoàn Lãng Diệc. Mà gã đàn ông nọ cũng đã đuổi tới Phàn Vũ, dường như tất cả mọi chuyện cứ kéo dài không dứt, chỉ một giây tiếp theo thôi sẽ chạm vào ngòi nổ, nổ tung.
Ánh mặt trời quá chói chang khiến cô cảm thấy hơi choáng váng, trán rịn ra lấm tấm mồ hôi, vừa thử cử động, trước mặt bỗng tối om.
Một bàn tay ấm áp che kín mắt cô từ phía sau, mùi hương quen thuộc đồng thời ùa vào chóp mũi, cô áp tay lên theo bản năng, cảm giác thô ráp nơi bụng ngón tay này chỉ thuộc về anh.
Tần Liệt cúi người thật thấp, đầu gối cọ vào lưng cô: “Biết anh là ai không nào?” Thanh âm trầm ổn mạnh mẽ.
Tim Từ Đồ thoắt cái lấy lại được nhịp đập bình ổn: “Chú Tần.”
Bàn tay Tần Liệt áp mạnh hơn, xấu xa xoa loạn trên mặt Từ Đồ, từ phía sau đỡ cô dậy: “Sao lại ngồi dưới đất thế này?”
Từ Đồ: “Anh không đi lên thị trấn sao?”
“Về bổ sung tài liệu.”
“Dạ.” Từ Đồ gỡ tay anh ra: “Anh ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi.” Anh hỏi: “Em ăn chưa?”
“Em cũng ăn rồi.”
Hai người đứng dưới trời nắng, chung quanh mấy đứa nhỏ đang chạy nhảy tung tăng như những chú chim tự do, rèm cửa sổ phòng học khép kín, có người đang nghỉ trưa.
Từ Đồ ngẩng đầu nhìn anh, trên vầng trán phẳng rộng phủ lấm tấm những giọt mồ hôi.
Từ Đồ kiễng chân, dùng lòng bàn tay lau: “Nóng quá hả anh.”
Tần Liệt nghiêng đầu tránh: “Bẩn lắm.” Anh nắm lấy cổ tay Từ Đồ, kéo vạt áo của mình lên lau sạch mồ hôi trong lòng bàn tay cô.
Từ Đồ nhoẻn miệng cười: “Em đâu có chê anh.”
“Để anh lau.” Anh giơ tay lau qua loa mấy cái: “Hiện giờ đang nghỉ trưa, đi ra phía sau nhé?”
“Dạ.”
Tần Liệt nắm tay cô đi trước, Từ Đồ lẽo đẽo bước theo, hai người đi ra sau núi.
Đi một quãng, bốn bề yên lặng chỉ có tiếng gà trưa xao xác từ đâu đó vọng lại, người bên cạnh không nói lời nào, Tần Liệt không khỏi nghiêng đầu nhìn cô, dường như cô trầm mặc hơn thường ngày, có đôi chút kỳ lạ.
Anh dõi mắt nhìn xung quanh, thấy không có bóng dáng người qua lại liền kéo cổ tay nhỏ nhắn của cô vào bìa rừng bên cạnh, đặt lưng cô lên một thân cây to chắc nịch.
Tàn cây xum xuê xòe rộng trên đầu phủ bóng râm xuống mặt đất, phiến lá bông đùa với gió nhẹ xào xạc đung đưa.
Tần Liệt đưa tay nâng cằm cô lên, cúi đầu phủ môi mình xuống.
Cái cọ môi khe khẽ dần biến thành những nụ hôn sâu, anh ép cô phải hé mở miệng nghênh đón anh. Từ Đồ nhón mũi chân, ngẩng cao đầu, bàn tay vòng qua, nhẹ nhàng áp lên thân cây xù xì dãi dầu sương gió.
Cô nhắm mắt lại ngoan ngoãn đón nhận anh, bóng nắng loang lổ rơi trên khuôn mặt cô. Cô hé mắt ra một khe nhỏ, in sâu vào đáy mắt là những gì sáng sủa rạng ngời nhất, anh tồn tại cùng ánh mặt trời. Khoảnh khắc này, muốn bao nhiêu tươi đẹp đều mãn nguyện có đủ đầy bấy nhiêu.
Trong lòng cô bỗng dâng lên một nỗi niềm xúc động, nó thôi thúc cô nói ra hết tất cả mọi chuyện với anh.
Cô tin tưởng Tần Liệt, không phải sao?
Tần Liệt đang mải miết rong ruổi trong nụ hôn, không nhận được sự đáp lại của cô, anh chầm chậm mở mắt, chạm vào ánh mắt cô đang thừ ra đờ đẩn, anh cũng sững lại.
Răng môi không quấn lấy nhau nữa, Tần Liệt đứng thẳng lên, những giọt nước bọt trong suốt bị tách ra giữa chừng, đọng lại bên khóe môi mỗi người.
Tần Liệt căng duỗi cơ quai hàm, dùng lòng bàn tay giữa ngón trỏ và ngón cái quẹt lên khóe môi mình, sau đó miết ngón cái lên môi người đối diện dịu dàng lau cho cô.
Anh cười: “Hôn đến phát ngốc hửm?” Lại lướt ngón tay âu yếm bẹo cằm cô: “Hay là hôn đến phản ứng rồi?”
Từ Đồ lườm anh.
Tần Liệt thì thầm: “Anh sờ nhé?” Nói xong bàn tay liền đi sâu xuống tìm mông cô.
Từ Đồ với tay ra sau đè lại.
Anh thuận thế véo hai cái: “Hay là… về nhà?”
“Ban ngày ban mặt, tư tưởng của anh có thể lành mạnh hơn một chút không?” Cô kéo tay anh ra, trong đầu vẫn còn đang nghĩ ngợi miên man, lẩm bẩm: “Già như vậy rồi.”
Tần Liệt bóp chặt bàn tay nhỏ nhắn, mãi đến khi nghe thấy một tiếng khẽ xuýt xoa mới hài lòng buông ra.
Từ Đồ cúi đầu, đột nhiên hỏi: “Hồi đó, lúc khách sạn bồi thường, anh có nhìn thấy mặt mũi của ông chủ bỏ trốn kia không ạ?”
Tần Liệt bất giác nhíu mày: “Sao em lại thắc mắc chuyện đó?”
Từ Đồ hỏi tới: “Không nhìn thấy sao?”
“Không thấy.” Tần Liệt nói: “Chuyện xảy ra chưa bao lâu, hắn ta đã bỏ trốn; sau đó cảnh sát phong tỏa hết tin tức. Lãng Đình là tập đoàn gia tộc, có tiếng tăm không nhỏ ở Hồng Dương, cũng có thể bên trong nội bộ bưng bít thông tin, dù sao, trên internet hoàn toàn không có bất kỳ thông tin gì về người đàn ông đó.”
“À.” Từ Đồ có phần thất vọng.
Gần đây, cô rất kỳ lạ, khiến anh không khỏi hoài nghi, Tần Liệt hỏi: “Em có chuyện gì muốn nói với anh không?”
Hai người đi sát vách tường, Từ Đồ giơ ngón tay vạch một đường lên tường, nói quanh co: “Anh nghĩ…” Cô ngập ngừng muốn nói lại thôi.
“Nghĩ gì?”
Từ Đồ cắn môi: “Anh cảm thấy Hoàng Vi có thể tự sát chỉ vì bị tung tin phẫu thuật thẩm mỹ không?”
Động tác của Tần Liệt thoáng khựng lại, sau đó dắt cô rẽ vào ngõ quẹo.
Còn chưa kịp mở miệng trả lời, đột nhiên phía đối diện có một người đâm sầm tới.
Nét mặt Tần Liệt nghiêm lại, vội vàng xoay người bảo vệ Từ Đồ.
Anh đưa lưng che chắn, người nọ tông mạnh vào anh, thân hình Tần Liệt khẽ lung lay, nhìn kỹ lại hóa ra là Lưu Xuân Sơn.
Anh lạnh giọng: “Cậu làm gì vậy?”
Lưu Xuân Sơn hoảng hốt, hai chân không ngừng giẫm loạn xạ dưới đất, miệng nói lảm nhảm: “Chạy mau… Chạy… Bắt tôi…” Nói xong, ánh mắt sợ hãi liếc ra sau, quay đầu bỏ chạy.
Đợi người đi rồi, Tần Liệt dõi mắt nhìn theo hướng hắn vừa chạy tới.
Phía trước có ba gã đàn ông đang tiến lại, hai gã cao lớn, một thấp gầy. Nhìn như là ngẫu nhiên đi ngang qua, nhưng ánh mắt gườm gườm sắc lạnh dáo dát quan sát khắp bốn phía.
Cả thôn Lạc Bình chẳng có mấy người, Tần Liệt đều biết rõ như lòng bàn tay, nháy mắt đã nhìn ra bọn họ không phải người ở nơi này.
Hai gã đàn ông cao lớn thấy bóng dáng Lưu Xuân Sơn thấp thoáng ở đằng xa, lập tức tăng tốc đuổi theo, gã đàn ông thấp gầy đi về phía Tần Liệt và Từ Đồ.
Tần Liệt: “Muốn tìm ai?”
Gã đàn ông thấp gầy đảo mắt láo liên đánh giá Tần Liệt trước, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Từ Đồ, lia mắt trao đổi với hai gã đang ở phía xa kia, một lúc sau bình thản như không có gì xảy ra dời ánh mắt lại.
Gã ta mỉm cười tiến lên phía trước: “Xin hỏi, đây có phải là nhà của Lưu Trường Lâm không?”
Tần Liệt: “Không phải.”
“Vậy, xin lỗi, có thể chúng tôi đã tìm nhầm chỗ. Gã đàn ông đó cười cười, giơ ngón tay ra dấu ok, rồi nhanh chóng sải chân đuổi theo hai gã kia.
Lông mi Từ Đồ run rẩy, cổ họng tắc nghẹn, mặt trắng bệch.