Từ Việt Hải tuổi tác ngày một lớn, đi đứng không còn nhanh nhẹn như trước, năm ngoái đã chuyển xuống ở căn phòng cuối hành lang tầng dưới.
Thím Chu thu dọn căn phòng bên cạnh cho Tần Liệt.
Đêm đã khuya nhưng Từ Đồ dềnh dàng mãi chưa chịu đứng dậy khỏi bàn ăn, thân thể thím Chu chịu hết nổi, âm thầm đánh cái ngáp.
Từ Đồ len lén dòm bà, hột cơm cuối cùng trong bát cũng đã vét xong từ lâu, rốt cuộc không tìm được cớ gì để tiếp tục ngồi đó nữa.
Cô quẹt quẹt miệng: “Con ăn no rồi, thím Chu dọn dẹp xong, ngủ sớm đi ạ.”
Từ Đồ đứng dậy, cố ý không nhìn người đàn ông đang ngồi trong phòng khách, đi tới cầu thang, rề rà bước lên từng bậc.
Bình thường chỉ mất chưa tới mười giây đã không thấy bóng dáng, hôm nay leo hoài vẫn còn lởn vởn ở dưới.
Cảm thấy đôi mắt anh dán chặt vào lưng mình, không ngừng bám theo từng bước chân, hai tai Từ Đồ thoắt cái đỏ ửng.
Giữa cầu thang xoắn ốc là một chiếc đèn chùm pha lê khổng lồ, chiếu sáng bừng cả đại sảnh lộng lẫy, tầng hai có tổng cộng sáu phòng, yên tĩnh và trống trải, trước giờ chỉ có mình cô trên đó.
Ngoài mặt Từ Đồ vẫn ra vẻ bình tĩnh, thản nhiên sải từng bước nhịp nhàng về phòng, nhưng vừa đến cửa bất ngờ đánh một cái vấp, chân mềm nhũn, suýt ngã dập mặt xuống đất.
Cô nàng lập tức chộp khung cửa, mắng thầm trong bụng một tiếng rồi xoay người dựa vào tường, đợi nhịp tim đập ổn định trở lại, khóe miệng mới từ từ nhếch lên, nháy mắt toét đến mang tai.
Từ Đồ bổ nhào lên giường, lăn qua lộn lại kích động như bị bò tót húc tới mông, cuối cùng ngửa mặt nằm dang tay dang chân thành hình chữ 大 thở hổn hển, đầu tóc bù xù che hết khuôn mặt. Im lìm vài giây sau, cô nàng lại ngồi bật dậy, phóng tới tủ quần áo lục một bộ đồ ngủ mới tinh, vọt vào nhà tắm.
Từ Đồ tắm rất lâu.
Lúc đi ra, hai gò má ửng hồng, toàn thân tỏa ra hơi nóng, vừa thơm vừa mềm.
Đồng hồ treo trên tường chỉ tới số mười hai, Từ Đồ cài khuy cổ áo, tắt đèn, chui vào chăn.
Tiếp theo sau là quá trình chờ đợi dằng dặc, ánh trăng ngoài cửa sổ rọi vào đầu giường, cả khuôn mặt cô nấp trong ánh sáng bàng bạc dịu nhẹ. Từ Đồ mở to mắt, lăn qua lộn lại, nghe tiếng kim đồng hồ tíc tắc tíc tắc.
Dần dà, cô nàng không nằm yên được nữa, bật người ngồi dậy, đánh thượt thở dài như kiểu đầu hàng nhận thua, tung chăn ra, sửa soạn đi xuống lầu tìm người.
Nhưng đúng lúc đó, cánh cửa bỗng vang lên một tiếng ‘cách’ khe khẽ, khóa cửa bị người xoay mở, mặc dù tiếng động rất nhỏ, nhưng trong không gian đêm khuya tĩnh lặng trở nên chấn động đặc biệt.
Hô hấp Từ Đồ ngưng trệ, theo bản năng nằm bẹp xuống, nhắm mắt lại.
Tiếng động trong phòng rất khẽ, người vừa vào thả bước chầm chậm nhẹ nhàng, từ xa đến gần. Từ Đồ hé mắt ra một đường kẻ nhỏ, thấy bóng dáng cao lớn đang đi về phía mình, ánh trăng dát lên nửa thân trên người đàn ông, tranh sáng tranh tối, chỉ trong giây lát, đệm giường lún xuống.
Từ Đồ nín thở, lập tức nhắm tịt mắt lại giả vờ ngủ say.
Tần Liệt nghiêng đầu nhìn người trên giường, khuôn mặt cô thư thái tĩnh lặng, đầu xoay về phía anh, để lộ ra chiếc cổ mảnh mai trắng ngần, bầu ngực nhỏ xinh phập phồng lên xuống đều đặn dưới áo ngủ.
Tần Liệt vén những sợi tóc trên trán cô sang hai bên, cúi người, lúc môi sắp sửa rơi xuống bỗng nhìn thấy hai hàng mi cô khẽ run run.
Anh dừng lại giữa chừng, bật cười thành tiếng trêu: “Mèo mướp chưa ngủ sao?”
Từ Đồ bất động như tượng.
Tần Liệt chống tay hai bên cơ thể cô, áp người xuống: “Thế nào cũng phải làm loạn một trận để anh tới đây, đúng không?” Thanh âm của anh thủ thỉ bên tai, là giọng nói trầm ấm hăng nồng mùi đàn ông quen thuộc kia nhưng có phần khàn khàn hơn.
Lòng bàn tay Từ Đồ ướt đẫm mồ hôi, hai hàng lông mi không chịu sự khống chế, càng lúc càng run tợn.
Tần Liệt thấy cô quyết liều chết giả vờ giả vịt tới cùng, anh tủm tỉm cười, hai ngón tay bóp chặt mũi cô: “Nói, phải làm thế nào em mới chịu nghe lời?” Anh lại đè thấp ngữ điệu mấy phần: “Hửm?”
Hơi thở Từ Đồ tập trung ở ngực, không nín được nữa, hé mở môi ra.
Hàm răng đều đặn sáng bóng của cô lóe lên trước mắt anh, Tần Liệt dời mắt xuống, bất ngờ đưa lưỡi liếm dọc cánh môi cô, dừng lại ở đó một lúc rồi tiến sâu vào đảo khắp trong vòm họng, tay anh vẫn chưa rời khỏi chóp mũi cô, môi anh mút chặt môi cô, không cho Từ Đồ có cơ hội thở dốc.
Nụ hôn này vô cùng mãnh liệt, răng môi anh cùng lúc đảo điên, Từ Đồ thở không thông, chưa kiên trì được mấy giây, thân thể đã ngọ nguậy uốn éo.
Tần Liệt cười buông mũi cô ra, nhưng môi vẫn đan xen, lưỡi quấn lên mút lấy lưỡi cô, tiếng thở gấp và tiếng ướt át khi hai đầu lưỡi chạm vào nhau không ngừng vang lên, bàn tay anh đi xuống, vén vạt áo ngủ cô lên cao, nắm đầy vốc tay.
Thân thể Từ Đồ khẽ run rẩy, cảm nhận được sức mạnh của anh đè nặng trịch trên mình. Từ Lạc Bình đến Hồng Dương, Tần Liệt thật sự đã vượt một quãng đường rất xa đến bên cô rồi.
Cảm giác bồn chồn lo lắng và mất mát chẳng còn sót lại tẹo nào, đến cả chút giận hờn vu vơ cũng tan biến không còn vết tích.
Từ Đồ vòng tay ôm ghì cổ anh, ngây ngốc đáp lại.
Hai người luân phiên lật đè lên nhau, triền miên quấn quýt không rời, đến khi lấy lại được bình tĩnh, quần áo cả hai đều xốc xếch, vùi mình trong chăn mềm êm ái, trên người chẳng còn lại bao nhiêu vải vóc.
Trừ thời kỳ phản nghịch mấy năm gần đây, kỳ thật Từ Đồ nữ tính vô cùng. Toàn bộ căn phòng được trang trí hết sức ngọt ngào lãng mạn, nhất là chiếc giường lớn công chúa nằm ngay giữa phòng này. Màu trắng sữa mang phong cách Châu âu, có bốn cột ở bốn góc, trên giường chất đầy gối, chăn lông vũ mềm mượt bồng bềnh.
Màn rèm khảm pha lê và nơ bướm được gắn vào khung vuông trên đỉnh bốn cột, buông rủ từ trên cao chạm xuống sàn nhà tạo thành những nếp gấp mềm mại, vắt hờ vào các cột thẳng đứng.
Cho đến bây giờ, Tần Liệt chưa từng tưởng tượng, anh sẽ ‘muốn’ cô trên một chiếc giường giống như thế này. Động tác của anh thoáng chậm lại, chống cánh tay nhìn cô bé con nằm bên dưới.
Hơi thở của anh vẫn còn gấp gáp, Tần Liệt hỏi: “Nói anh nghe, lý do làm loạn với anh?” Anh nhẹ nhàng vuốt ve dọc theo mái tóc cô, nghiến răng: “Muốn ăn đòn hửm?”
Từ Đồ phản bác: “Không phải.”
“Vậy thì sao nào?”
Cô khẽ mấp máy môi, nghiêng đầu cọ nhẹ gò má vào tay anh: “Nhớ anh lắm.”
Tần Liệt ngẩn người.
Từ Đồ lí nhí: “Đã bốn tháng không gặp, từ lúc xa nhau đến giờ, tính ra cũng đã hơn một trăm ngày.” Trong bóng tối, cô yếu ớt lên án: “Chúng ta mới xác định quan hệ chưa được bao lâu đã phải tách nhau ra. Khoảng cách xa xôi như vậy, bình thường anh lại rất ít khi gọi điện thoại cho em, em không biết anh đang làm gì, đang nghĩ gì. Có khi nghĩ lung tung, em cho rằng cảm giác mới mẻ đã qua, anh muốn bỏ em, trước kia chẳng qua chỉ là đùa giỡn em cho vui mà thôi.”
Sống lưng Tần Liệt cứng đờ, không nghĩ tới tâm tư của cô gái nhỏ lại nặng nề đến vậy. Khoảng thời gian này, anh đặt hết tinh thần và sức lực vào Lạc Bình, chỉ mong sao có thể lo liệu xong mọi việc càng sớm càng tốt, một ngày nào đó có thể hoàn toàn yên tâm rời đi.
Vô tình, anh đã sơ xuất không để ý tới một số chuyện, kỳ thật bản thân anh luôn xem Từ Đồ là một cô bé con, mà quên mất cô cũng là phụ nữ. Phụ nữ thường nhạy cảm, dễ lo được lo mất. Nhớ cô ấy, yêu cô ấy, cần đối phương phải nói ra, tựa hồ lời hứa đầu môi chót lưỡi càng có tác dụng hơn hành động thực tế. Mà anh, trong đầu lúc nào cũng quay cuồng với những tính toán làm thế nào để được nhanh chóng ở bên cô, cứ mãi tập trung vào làm việc chẳng chịu nói gì, chỉ lặng lẽ riêng mình biết, vô ý không quan tâm đến cảm nhận của cô.
Tần Liệt cọ nhẹ bụng ngón tay lên trán cô, chậm rãi dời xuống, vuốt ve cánh môi và vành tai Từ Đồ.
Anh áp môi lên mắt cô, lưu luyến: “Là lỗi của anh.”
Mấy giây sau, Từ Đồ nghèn nghẹn: “Vậy anh có nhớ em không?”
“Nhớ đến muốn chết.”
Bốn chữ này vận dụng đến khoa trương, hoàn toàn không giống giọng điệu trước giờ của anh, nhưng bất luận thế nào đi nữa, vẫn dỗ được Đồ Đồ cười đến rạng ngời.
Cô vòng tay qua lưng anh, bật cười hích hích.
Tần Liệt: “Không tin sao?”
Từ Đồ cười lắc đầu nguầy nguậy, những lọn tóc phủ lên khuôn mặt.
Tần Liệt đưa tay xoa loạn, khiến chúng càng rối tung rối mù. Anh mỉm cười vuốt sang một bên để lộ ra chiếc cổ thon dài trắng muốt rồi vùi đầu vào đó: “Không tin, làm cho em xem.”
Ngữ điệu trầm thấp, anh tiếp tục làm chuyện dang dở trước đó. Anh hôn lên bờ vai ấm nhuận, trơn mịn như ngọc trai của cô.
Vào thời khắc then chốt, Từ Đồ đột nhiên khép chặt chân, thở gấp: “Không được đâu anh, không có cái kia…”
Tần Liệt cứng ngắc giữa lưng chừng không trung, ánh mắt thâm trầm nhìn cô. Mấy giây sau, bỗng nhiên giơ tay lên, dùng đầu ngón tay dụi dụi mắt, tựa hồ ngượng ngùng bật ra một câu: “Anh có đem theo.”
Thì ra đã sớm lên kế hoạch kỹ càng.
Từ Đồ: “…”
Anh nhặt quần áo dưới đất lên, lấy đồ trong túi quần ra.
Lúc này, đã có thể tiếp tục thuận lợi.
Từ Đồ rướn người, ôm mặt anh hôn, mơ màng thủ thỉ: “Khó chịu lắm, chú Tần…”
Gáy ót Tần Liệt tê rần, đột ngột xuyên vào.
“Ưm…”
Từ Đồ lập tức ngửa cao cổ, thân thể muốn nổ tung, những giọt nước mắt không kìm được vô thức rơi ra.
Toàn bộ hành trình rong ruổi trên cơ thể nhau vừa kìm nén vừa ham muốn, hầu hết âm thanh bị mắc kẹt trong cổ họng; kích thích, cấm kỵ, cuối cùng Từ Đồ mềm nhũn như trang giấy ướt nước.
Tần Liệt ôm cô vào nhà tắm, lau rửa sạch sẽ xong, thả cô xuống lại chiếc giường mềm mại ấm áp.
Từ Đồ khoan khoái lật người, Tần Liệt ôm cô từ phía sau.
Sau một hồi lao động hăng say, Từ Đồ buồn ngủ díp mắt, nhưng sau khi dốc sức hầu hạ cô, anh trái lại càng tỉnh táo hơn.
Tần Liệt vuốt ve cô, quấn lấy cô chuyện trò. Anh kể hết cho cô nghe những tháng qua khi một mình ở Lạc Bình anh đã làm gì, nghĩ gì.
Yên lặng trong chốc lát, Từ Đồ xoay mình, dụi đầu vào ngực anh: “Có phải em lại không ngoan rồi không?” Thanh âm của cô khẽ khàng lí nhí, lộ ra mấy phần áy náy, mấy phần lấy lòng.
Tần Liệt khóa chặt cô trong khuỷu tay mình, chân quặp lấy đùi cô: “Là anh suy nghĩ không chu đáo.”
Không biết sực nghĩ tới chuyện gì, Từ Đồ thình lình chống đầu dậy: “Anh mệt không? Em xoa bóp vai cho anh nha.”
Cô đột nhiên lên tinh thần thỏ, nhỏm người bò dậy, ra lệnh cho anh nằm sấp xuống.
Tần Liệt không lay chuyển được quyết tâm sắt đá của cô nàng, toàn thân thả lỏng, làm theo yêu cầu của cô.
Mông nặng xuống, mông cô ngồi lên.
Hai bàn tay nhỏ nhắn của Từ Đồ vừa dịu dàng êm ái lại có lực, từ đầu vai đến lưng, cuối cùng tập trung toàn bộ dưới thắt lưng, mặc dù không theo trình tự nào, nhưng cực kỳ thoải mái.
Dần dà, mùi vị bắt đầu chệch đường rày. Hai người không mặc quần áo, cô trườn tới trườn lui làm mưa làm gió trên người anh, xoa bóp sờ nắn một hồi, có người lập tức muốn làm chuyện khác.
Tần Liệt lật người đè cô xuống, nắm cổ tay Từ Đồ khóa chặt trên đầu.
Đêm còn rất dài, mọi thứ phảng phất chỉ vừa mới bắt đầu.
Ngày hôm sau, lúc Từ Đồ thức dậy mặt trời đã lên tận ba ngọn sào, cô nhíu mắt sờ soạng bên cạnh, trên giường trống trơn.
Cô chẳng mảy may bất ngờ, Từ Việt Hải đang ở trước mặt, anh còn phải sắm bộ dáng khuôn mẫu chuẩn mực, làm ra vẻ nghiêm túc đường hoàng.
Xuống giường, chân mỏi nhừ, Từ Đồ ngồi yên một hồi lâu mới mặc quần áo ngay ngắn đi ra ngoài.
Hôm nay, lần đầu tiên Từ Việt Hải còn ở nhà vào giờ này, Tần Liệt đang ngồi bên cạnh thưởng trà, nói chuyện phiếm.
Thấy cô xuống, Từ Việt Hải không nhịn được mỉm cười trách cứ: “Con bé này ngày càng kỳ quặc, Tần Liệt chẳng dễ gì mới đến một lần, bây giờ đã mấy giờ rồi mới chịu thức dậy.”
Tần Liệt không hé môi, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, miệng khẽ cười.
Từ Đồ đứng dưới chân cầu thang không bước tới, bắt gặp ánh mắt Tần Liệt, gò má lập tức đỏ rân.
Cô nể mặt giải thích: “Con đọc sách muộn, không dậy nổi.”
Từ Việt Hải cũng chẳng có lòng dạ truy cứu thiệt giả, thuận theo câu nói của cô, cười nheo mắt: “Buổi tối đừng đọc sách, không tốt cho mắt.”
Từ Đồ mặt không đổi ‘dạ’ một tiếng, xoay người đi vào bếp tìm thức ăn.
Một lúc sau, Từ Việt Hải cũng xuất phát đi đến công ty.
Đưa người ra cửa xong, Tần Liệt đi vào phòng ăn, ngồi với Từ Đồ.
Hôm nay cô phá lệ ngoan ngoãn, thể lực đã bị tiêu hao quá nhiều nên ăn không ít.
Tần Liệt lau khóe miệng cô: “Có mệt lắm không?”
Từ Đồ biết quá rõ anh có ý gì, từ miệng bát liếc xéo anh, không thèm trả lời.
Tần Liệt bật cười.
Cách mấy giây, miệng cô nàng phồng đầy cơm, hỏi: “Hôm nay, chúng ta hẹn hò nha anh?”
“Không phải tối qua mới hẹn sao.” Tần Liệt thả lỏng người dựa vào ghế, ánh mắt rơi trên khuôn mặt cô, đầu ngón tay khẽ nhịp mặt bàn.
Mặt Từ Đồ lại đỏ.
“Vậy làm gì bây giờ?”
“Học.”
Từ Đồ: “…”
Hai người thấp giọng thủ thỉ, lúc thì cười, lúc thì ầm ĩ, rất lâu mới ăn xong.
Không lâu sau, cô giáo Hình dáng điệu thong thả dềnh dàng đi tới, cả tuần không dạy không học, rốt cuộc hôm nay cũng trở lại bình thường.
Hai người đi vào thư phòng, Tần Liệt không đi cùng. Từ Đồ cứ nghĩ đến anh, không cách nào tập trung nghe giảng được.
Hôm nay, học tổng cộng ba tiếng đồng hồ, lúc nghỉ giữa chừng, Tần Liệt bưng hoa quả vào: “Chăm chỉ nghe giảng bài, không được lười biếng.” Anh yêu chiều xoa đỉnh đầu cô.
Cô giáo Hình tuổi xấp xỉ Tần Liệt, không nhịn được cứ liên tục liếc nhìn anh. Người đã quay đi ra rồi, mà cô ấy vẫn còn mải miết đuổi theo bóng lưng không rời, hắng giọng hỏi Từ Đồ: “Anh ấy là chú em hả?”
Từ Đồ nhướn hai hàng chân mày: “Đẹp trai đúng không!”
Đối phương mím môi, nở nụ cười e thẹn, mặt đầy sắc xuân: “Xuất sắc, chỉ không biết đã có bạn gái…”
“Ây dà, đáng tiếc, đã có bạn gái rồi.” Ánh mắt Từ Đồ giảo hoạt, nhún nhún vai, nửa như tình cờ nửa như cố ý chặn trước lời nói của cô ấy.
Khuôn mặt cô giáo Hình đỏ bừng như thiêu đốt, khép chặt miệng, không nói thêm gì nữa.
Từ Đồ âm thầm trừng mắt, trong lòng ngũ vị tạp trần, trách anh quá hấp dẫn, mơ hồ lo lắng nhưng lại không nhịn được trộm mừng thầm.
Sau khi ăn cơm chiều xong, Từ Đồ đi theo Tần Liệt đến nơi ở của Tần Xán.
Hai người đứng trên ban công, không biết nói với nhau chuyện gì.
Tần Liệt rít mấy hơi thuốc, ánh mắt xuyên qua cửa sổ dừng lại trên người Từ Đồ.
Nhìn nhau vài giây, anh nghiêng đầu tiếp tục nói chuyện với Tần Xán.
Cuối cùng, Tần Xán nhẹ nhàng gật đầu.
Tần Liệt cũng không ở lại bao lâu. Đêm đó, anh đáp xe lửa về Lạc Bình.
Chia tay lúc nào cũng buồn bã khổ sở, Từ Đồ khóc rấm rứt không thôi.
Tần Liệt vừa lừa gạt vừa dỗ dành, tốn không ít thời gian công sức mới đưa được cô vào nhà.
Anh đứng trước cửa Từ gia thật lâu, hút xong một điếu thuốc, cuối cùng xoay người nhanh chóng rời đi.
Kể từ sau hôm đó, hình thức hai người ở bên nhau đã có chút thay đổi.
Cho dù muộn cỡ nào, Tần Liệt cũng sẽ gọi điện cho cô, cắn răng nói những lời buồn nôn mà bình thường khó có thể thốt ra khỏi miệng, chỉ để dỗ cô vui vẻ cười hích hích cho anh nghe.
Từ Đồ càng thêm ngoan ngoãn nghe lời, cũng ngày càng đeo dính ỷ lại vào anh, đồng thời cũng hiểu chuyện hơn, cho dù phải học đau đầu cỡ nào cũng cố gắng kiên trì, không muốn để anh phải bận lòng lo lắng.
Thời gian trôi qua dằng dặc nhưng ngập tràn hy vọng, chỉ loáng cái, tháng sáu đã đến gõ cửa.
Mùa hè, thời tiết khô hanh, nóng không chịu nổi.
Bất luận kết quả thế nào, Từ Đồ chứa một đầu đầy kiến thức vẹt, mơ mơ màng màng nghênh đón kỳ thi tốt nghiệp trung học.
Từ Việt Hải khá coi trọng việc này, đặc biệt tìm mấy chuyên gia dinh dưỡng nấu những món ăn đầy đủ dưỡng chất tẩm bổ cho Từ Đồ.
Trước kỳ thi hai ngày, Tần Liệt gọi điện tới, bảo cô hãy thả lỏng, cố gắng hết sức là được, ngoài ra, không đề cập đến bất cứ chuyện gì khác.
Cô liền nghe lời anh giải phóng cho bản thân, ném hết sách giáo khoa qua một bên, hẹn Đậu Dĩ đến karaoke hát hò một trận.
Ngày thi hôm đó, trời bất ngờ đổ mưa phùn lắc rắc, sắc trời u ám, lại oi bức ngột ngạt khiến người ta hít thở không thông.
Trời vừa hửng sáng, Từ Việt Hải đã chuẩn bị xe sẵn sàng, từ chối tất cả các cuộc xã giao trong hai ngày này, muốn tự mình đưa cô đến trường thi.
Vẻ mặt Từ Đồ ghét bỏ, xua tay từ chối.
Gần đến trường thi, mấy con đường xung quanh đều dựng bảng ‘Cấm bóp còi’. Trước cổng trường đông nghịt phụ huynh đưa đón, chật đến nỗi con kiến cũng chui không lọt.
Từ Đồ mặc áo thun và quần bò, mái tóc dài buộc lên cao, cô lách người thoát khỏi đám đông, dạt những chiếc ô che mưa ra, tiêu sái đi vào trường thi.
Ngày thi đầu tiên kết thúc vô cùng thuận lợi, cô nàng không có chút gì giống với các thí sinh khác, cả quá trình tựa hồ chẳng có chút áp lực căng thẳng nào, buổi tối cũng ngủ đến thẳng cẳng.
Buổi chiều hôm sau, thi môn tiếng Anh cuối cùng, cô nàng nhìn một đống cụm từ xa lạ như nhìn sách trời.
Từ Đồ cắn bút, ngó những thí sinh khác mút bút thành văn. Thời gian cứ liên tục trôi qua, cô nàng cũng dần dần mất kiên nhẫn, quyết dứt khoát ‘Ba dài một ngắn, chọn ngắn. Ba ngắn một dài, chọn dài.”
Lúc gần hết giờ, các thí sinh không khỏi bồn chồn nhốn nháo, thầy giám thị cũng lơi là cảnh giác.
Từ Đồ ngồi trong góc gần cuối phòng, cô nằm phục người xuống, len lén quay đầu lại, ánh mắt rơi lên bài thi của nam sinh ngồi phía sau.
Liếc một cái đã nhìn thấy được liên tù tì mấy đáp án.
Còn đang muốn xem tiếp, nam sinh kia đã đưa tay che lại.
Từ Đồ giương mắt thỏ ra, vừa vô tội lại đáng thương chớp chớp mấy cái, khẽ mím môi như muốn mếu, cười gượng gạo.
Nam sinh không khỏi đỏ mặt đờ ra nhìn, nhưng bàn tay đang che bài kia đã giơ lên đẩy đẩy mắt kính.
Chuông hết giờ vang lên, Từ Đồ nhân cơ hội sửa lại mấy đáp án, quăng bút, thong dong ra khỏi trường thi.
Mưa phùn lất phất không ngừng, bên ngoài cánh cổng sắt ướt đẫm, các bậc phụ huynh đang mòn mỏi trông đợi.
Thí sinh nối đuôi nhau ra, mười mấy năm cắp sách đến trường gian khổ học tập, rốt cuộc thời khắc tự do cũng đã đến, Từ Đồ chen giữa đám đông, bị va chạm ngất ngư.
Bỗng nhiên đài phát thanh của trường hát vang lên ‘Bạn cùng bàn’, xung quanh có tiếng reo hò hoan hô, cũng có tiếng những giọt nước mắt không kìm được rơi xuống.
Có cả phụ huynh tặng bó hoa thật tươi ướt đẫm nước mưa cho con, kích động ôm chằm lấy nhau.
Từ Đồ bình thản dời ánh mắt đi chỗ khác, khoảng khắc này, dường như không ăn khớp với cô.
Cô cúi đầu đi ra ngoài, rảo bước thật nhanh.
“Từ Đồ.”
Bước chân Từ Đồ khựng lại, cô lập tức ngoái đầu nhìn, thanh âm kia trầm thấp sâu lắng, như vọng về từ nơi nào xa lắm.
Ánh mắt cô dáo dác tìm kiếm xung quanh, đâu đâu cũng là đám đông xa lạ che kín hết tầm nhìn phía trước, căn bản không có người trong lòng cô.
Mưa rơi nặng hạt hơn, trời đất chỉ còn một màu xám xịt u tối, Từ Đồ cố xốc lại tinh thần, xoay đầu toan bước đi.
“Đồ Đồ…”
Thân thể cô cứng đờ, tiếng gọi lần này rất rõ.
Từ Đồ quay phắt lại, mọi người đều hối hả trú mưa, đám đông đã tản đi.
Phía trước như mở ra một con đường, bóng dáng người đàn ông dần hiện ra, anh không bung dù, mặc chiếc áo thun đen và quần jean, mưa đánh lên bờ vai dày rộng của anh, đầu ngón tay kẹp hờ điếu thuốc chưa đốt.
Hai người nhìn nhau, xung quanh lờ mờ ảm đạm, như rơi vào thế giới im lặng không âm thanh.
Không biết qua bao lâu, mưa càng lúc càng nặng hạt, rốt cuộc Tần Liệt cũng nhúc nhích. Anh kẹp điếu thuốc lên tai, nhìn cô mỉm cười.
Hai mắt Từ Đồ sáng ngời, ngơ ngác đứng chôn chân tại chỗ mím môi nhìn anh.
Anh dang rộng cánh tay, nói khẽ: “Lại đây.”
Từ Đồ chắp hai tay sau lưng, cọ cọ mũi chân. Rồi bất ngờ lao thật nhanh về phía người đàn ông kia.
Mưa, thật lâu không ngừng.
Anh ôm ghì cô vào lòng, nhấc bổng cô lên, đôi môi dây dưa không chút kiêng dè do dự.