Tần Liệt nhìn cô hồi lâu, đứng dậy, hướng lòng bàn tay ra ngoài, giơ hai ngón lên ngoắc ngoắc.
Từ Đồ ngơ ra một lát rồi rì rì bò tới. Cô đứng bên cạnh chiếc bàn dài, hai tay nhét vào trong túi áo khoác: “Có chuyện gì?”
Thật ra, Tần Liệt cũng mệt phải quan tâm cô, tối qua cô nàng không tẩy đi lớp trang điểm, ngủ dậy không chịu rửa mặt, chẳng những mí mắt bên trên mà cả bọng mắt phía dưới cũng đen sì một mảng, tuy làn da trắng mịn trong suốt như bạch ngọc nhưng kết hợp với mái tóc ngắn màu hồng khói đang bung xõa lù xù và hai con mắt lem nhem đen nhẻm thì quả thật không dám khen tặng, nhìn chẳng khác gì yêu nữ.
Tần Liệt ‘haizz’ một tiếng thở dài, cất lời: “Hôm qua muộn quá, nhân lúc hôm nay có mặt đông đủ mọi người, tới làm quen một chút.”
“Ờ.” Cô hờ hững không thèm để ý đáp lại.
Đầu tiên Tần Liệt giới thiệu: “Đây là lão Triệu, trưởng thôn.”
Ánh mắt Từ Đồ đáp xuống cái bàn, ngồi bên cạnh vị trí của anh là một người đàn ông trung niên, đội chiếc mũ xám tro, mặc áo màu trắng, là kiểu áo sẩm tay dài, loại trang phục truyền thống của người địa phương.
Trưởng thôn nghi hoặc nhìn Từ Đồ, sau đó lập tức phản ứng, cúi đầu khom lưng vươn tay ra: “Vị này chính là thiên kim tiểu thư của Từ tổng đây sao?” Nói xong dùng ánh mắt hỏi dò Tần Liệt, Tần Liệt không nhúc nhích, ông ta đã thò người ra trước, hận không thể dán cả cơ thể lên Từ Đồ: “Xin chào, xin chào, Từ tổng quả là đại ân nhân của chúng tôi, nếu không có ông ấy, đừng nói là sửa đường, ngay cả khơi thông một cái cống cũng không đủ tiền… Nghe nói cô đến, nơi hoang vu hẻo lánh này của chúng tôi không có thứ gì tốt để thết đãi, nhưng cô cần gì cứ nói với A Liệt, chúng tôi nhất định sẽ cố hết sức đáp ứng.”
Thôn trưởng nói xong nhìn nhìn Tần Liệt, hy vọng anh có thể nói thêm đôi ba câu êm tai phụ họa vào, nhưng Tần Liệt im thinh không nói gì, hắn sốt ruột trừng mắt nhìn anh. Tay giơ hơn nửa ngày, thấy cô không có ý định bắt lại, không thể làm gì khác hơn lúng túng ho nhẹ mấy tiếng, thu tay lại chùi chùi vào ống quần.
Thôn trưởng còn đang muốn tiếp tục tâng bốc mấy câu lấy lòng, Tần Liệt không cho ông ta cơ hội, hướng về phía Từ Đồ tiếp tục giới thiệu: “A Phu. Tối qua đã chở cô.”
Ánh mắt Từ Đồ lần lượt đảo theo tay anh, nhìn thấy A Phu, hắn ngồi bên cạnh mấy người trẻ tuổi, quần áo giản dị mộc mạc, nước da tráng kiện khỏe mạnh, cũng giống như Tần Liệt, đều có vóc dáng cao lớn, cơ thể rắn chắc.
Anh giới thiệu sơ qua: “Hứa Bàn Nhi, Thường Huy.” Rồi nâng cằm lên hướng sang phía bên kia: “Đó là Vĩ ca.”
Từ Đồ thoáng sững người, cố mím chặt môi không cười, cánh môi hồng xinh xắn như căng ra thành một đường thẳng: “Xin chào, Vĩ, ca.”
(‘Vĩ ca’ đọc tương tự như ‘Viagra’.)
Tần Liệt nhíu nhíu mày, ánh mắt cảnh cáo, chỉ vào người đàn ông thấp gầy đang ngồi ở phía xa hơn: “Triệu Việt, giáo viên tình nguyện.”
Triệu Việt nhìn cô gật đầu một cái. Hắn là điển hình của người miền Nam, tính cách thẹn thùng, vóc người nhỏ nhắn, đeo một cặp kính cận, mặc áo sơ mi trắng đơn giản nhưng gọn gàng, ống tay áo cuốn từng nếp ngay ngắn lên đến khuỷu tay. Hắn là người phụ trách câu lạc bộ tình nguyện ‘Sức trẻ’, ‘Sức trẻ’ là một câu lạc bộ được thành lập tự phát, thông qua việc tuyển mộ trên mạng, hàng năm hắn đều dẫn theo các tình nguyên viên đến Lạc Bình ở lại một thời gian.
Mấy hôm trước cũng vừa đến, nghe nói lần này sẽ ở lại khá lâu, khoảng nửa năm.
Từ Đồ khẽ mỉm cười: “À.”
“Vị kia cũng là giáo viên tình nguyện, Tiểu Ba.” Tần Liệt dừng lại một chút, xoay chuyển ánh mắt: “Hướng San, cô đã gặp qua.”
Từ Đồ phản ứng chậm nửa nhịp: “Ờ.”
Giới thiệu xong, anh dời ánh mắt sang chỗ khác, nói một câu đơn giản: “Cô ấy là Từ Đồ.”
Mọi người nhìn mặt nhau, xem như đã quen biết. Tần Liệt không quản tới cô nữa, ngồi xuống chỗ của mình, tiếp tục nói chuyện với mấy người trẻ tuổi kia.
Từ Đồ đứng đứng một hồi, vô cùng buồn chán đưa tay khẩy khẩy mấy lọn tóc ngắn sau gáy, ném ánh mắt vào cái bục xi măng cao ở cách đó không xa. Mấy cô bé con đang đùa giỡn với nhau, thấy ánh mắt Từ Đồ nhìn mình liền lén lén lút lút quan sát lại, lúc ánh mắt đụng vào nhau, có đứa le lưỡi, có đứa rụt vai cười ngây ngô, rồi đồng loạt dời ánh mắt đi.
Cô cảm thấy buồn cười, hỏi Tần Liệt: “Mấy cô nhóc kia thì sao?”
Tần Liệt và những người kia đang thảo luận chi tiết việc sửa đường, đầu cũng không ngẩng lên, phớt lờ ném cô nàng sang một bên.
Từ Đồ hậm hực, chậm rãi thong thả bước qua đó: “Bé con, mấy nhóc đang làm gì vậy?”
Các cô bé liền ngừng động tác lại, nhưng không có ai lên tiếng trả lời, thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía Từ Đồ, ánh mắt trong trẻo ngây thơ đầy hiếu kỳ, không chứa đựng sự khôn ngoan sắc sảo như những đứa trẻ thành phố, nhưng vô cùng thật thà chất phác.
Từ Đồ thư thả cười cười.
“Sao lại không lễ phép vậy nè?”
Đằng sau có một giọng nói vang lên, Từ Đồ quay đầu lại, cô gái vừa nãy được giới thiệu là giáo viên tình nguyện Tiểu Ba đi tới, dịu dàng nói với mấy cô bé: “Mau chào chị nào.”
Mấy cô bé con ngượng nghịu hồi lâu, xấu hổ cất tiếng: “Chào chị.”
Từ Đồ lấy kẹo bạc hà trong túi áo ra chia cho mấy cô nhóc ăn.
Tiểu Ba nói: “Hôm qua mọi người về khuya quá, sợ em mệt nên không gọi em dậy. Đói bụng lắm phải không, bây giờ có thể ăn cơm ngay.”
Cô gái trước mặt có chiều cao tương tự Từ Đồ, tết tóc đuôi ngựa, lộ ra cái trán trơn bóng, tuy diện mạo không xinh đẹp nổi bật, nhưng từng đường nét trên khuôn mặt kết hợp với nhau vô cùng tinh tế sáng sủa, nhìn sao cũng thấy hợp mắt, tóm lại là mang đến cho người ta cảm giác vô cùng thoải mái dễ chịu.
Từ Đồ trả lời: “Em không đói.”
Tiểu Ba mỉm cười, dường như không biết làm thế nào để nói chuyện tiếp, đưa ngón tay lên cọ cọ mũi mình: “Vậy, chị đi giúp chị Hướng San nấu cơm.”
“Chị tới đây bao lâu rồi?”
Tiểu Ba chuẩn bị đi, nghe thấy cô nói chuyện liền xoay người lại, mỉm cười trả lời: “Cũng gần một năm, vốn dĩ đã đi rồi, các nhóm tình nguyện viên luân phiên nhau thay đổi, nhóm mới cũng đã đến, chỉ là chị không bỏ được mấy đứa nhỏ này.”
Khi cô ấy nói những lời này, khuôn mặt tràn ngập nụ cười dõi mắt nhìn mấy cô bé con đang hồn nhiên ăn kẹo, ánh mắt hiền lành, giữa hai đầu chân mày toát ra một sự dịu dàng thùy mị chan chứa tình thương.
Từ Đồ rất thích người con gái này: “Chị Tiểu Ba, chị dạy gì vậy?”
Tiểu Ba ngạc nhiên nhìn về phía cô, cách xưng hô này thật bất ngờ, ngoài dự đoán của mọi người, nhìn cách ăn mặc khác biệt của Từ Đồ, vốn cho rằng cô là tiểu thư chẳng dễ gì tiếp xúc với người khác, nào ngờ gần gũi hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng. Tiểu Ba đáp lại: “Chị dạy toán và ngữ văn, thỉnh thoảng dạy thêm những thứ về tự nhiên và âm nhạc… Em thì sao?”
Cô mỉm cười: “Chưa biết ạ.”
Hai người đứng một lúc, ánh mắt của Từ Đồ dừng lại trên người mấy đứa trẻ, các cô bé rất vui, vì một cái kẹo bạc hà mà đùa giỡn cười với nhau đến toét cả miệng.
“Mấy cô bé đó là con ai vậy ạ?”
Tiểu Ba ‘à’ một tiếng, chỉ hai bé gái lớn nhất trong nhóm: “Đó là Tiểu Yến và Song Thu, nhà của hai đứa ở cách đây rất xa, mỗi ngày đến trường đều phải băng qua hai ngọn núi lớn, lại là con gái. Tần đại ca lo lắng, nên mới để bọn chúng ở lại nơi này.”
“Cô bé kia là Viên Bình Bình,” Tiểu Ba tiến sát lại gần Từ Đồ, khẽ nói: “Ba năm trước, ba của con bé và ba của Lưu Phương Phương đã bị một trận sạt lở núi chôn vùi dưới Niễn Đạo Câu, trở thành trẻ mồ côi, sau đó ở luôn lại nơi này. Nhưng Lưu Phương Phương còn có ông nội, hai ông cháu đùm bọc nhau sống ở thôn Lạc Khất, không có trở lại đây.”
“Cô bé kia là Tần Tử Duyệt, con gái của Tần đại ca. Chắc em chưa biết đúng không?”
Từ Đồ lắc đầu: “Bây giờ em mới biết.”
So với những đứa trẻ cùng lứa tuổi, Tần Tử Duyệt có vẻ khá gầy gò ốm yếu, làn da vàng vọt như sáp, ngồi xổm ở đó chỉ thấy một cái đầu rất to, tóc tết thành hai bím sừng dê, nhìn cô cười khúc khích, khuôn mặt không biết giống ai, rất thông minh hoạt bát, vô cùng xinh đẹp.
Từ Đồ thoáng ngập ngừng: “Vậy, Tần Liệt và Hướng San…”
Vừa mở miệng thốt ra tới đó, đột nhiên bên kia có người cắt ngang lời nói của cô, mấy người đàn ông ngồi ở cái bàn dài đứng dậy, sắc trời cũng không còn sớm, họ đã quyết định xong phương án cuối cùng nên chuẩn bị đi về.
A Phu lên tiếng gọi: “Tiểu Ba, lại đây.”
Từ Đồ thấy sắc mặt Tiểu Ba thoắt cái trở nên đỏ ửng, mím mím môi rồi bỏ cô đứng đó cúi đầu chạy tới, ánh mắt của A Phu vẫn luôn dõi theo cô ấy mãi đến khi cô ấy đứng trước mặt mình.
Chiều cao giữa hai người chênh lệch nhau rất nhiều, ánh mắt A Phu rủ xuống, trong đôi đồng tử đó chứa đựng đầy nét mềm mại dịu dàng.
Không biết bọn họ nói với nhau những gì, A Phu đưa cho cô ấy một túi giấy nhỏ, lại thì thầm thêm mấy câu mới lưu luyến rời đi.
Cuộc đối thoại cứ thế bị gián đoạn, những lời Từ Đồ muốn hỏi rốt cuộc vẫn không kịp thốt ra.
Bên kia bê thức ăn lên bàn, mấy đứa bé reo hò phấn khởi chạy tới ngồi xuống. Tiểu Ba cất tiếng gọi Từ Đồ, mọi người ngồi vây thành một vòng tròn quanh chiếc bàn dài.
Trên núi không có nhiều thức ăn, chỉ có một đĩa khoai tây xào, một khay rau cải, ở giữa là đĩa thịt heo kho cải trắng. Hầu như mọi người đều gắp rau dưa, không ai động tới mấy lát thịt mỏng lèo tèo thưa thớt đó, Tiểu Ba chia ra gắp vào bát cho mấy đứa nhỏ.
Từ Đồ ăn mấy miếng rau luộc, cô không đụng đến khoai tây, cơm trong bát còn thừa hơn phân nửa, cô đặt đũa xuống.
Tần Tử Duyệt ngồi bên cạnh cô, đôi mắt to tròn xuôi theo bát cơm dời ra ngoài, len lén nhìn cô.
Từ Đồ chống cằm: “Ăn ngon không?”
Tâm tư nhỏ bị phát hiện, Tần Tử Duyệt lè lưỡi: “Ngon lắm.”
Cô mỉm cười trêu chọc con bé: “Vậy thì em ăn cơm cho ngoan đi, nhìn chị làm gì?” Trên bàn ăn không có ai nói chuyện, không khí rất ngột ngạt, Từ Đồ gõ nhẹ lên mặt bàn: “Em có từng ăn sô cô la chưa?”
“Đương nhiên là ăn rồi,” Tần Tử Duyệt ngẩng đầu, hớn hở khoe: “Sô cô la ngọt lắm ngon ơi là ngon, lần nào mẹ đến cũng mang cho em rất nhiều.”
Tần Liệt thoáng ngừng đũa, nhìn sang hướng bên này, chung quy không nói lời nào, lại cúi đầu xuống tiếp tục ăn cơm.
Từ Đồ nói: “Lát nữa tới phòng của chị chơi không? Trong phòng chị có rất nhiều sô cô la.”
Hai mắt Tần Tử Duyệt sáng ngời: “Thật sao ạ?”
“Đương nhiên.”
Cô bé con cười rộ lên, lộ ra hàm răng trắng như ngọc: “Chị, cái đó của chị thật đẹp.”
Từ Đồ xuôi theo ánh mắt của cô bé cúi đầu xuống, trên cổ cô đeo một sợi dây chuyền có mặt hình con gấu đang lủng lẳng trước ngực, là món quà có một năm Đậu Dĩ đi Pháp mua về.
Cô nâng sợi dây chuyền lên: “Em nói cái này hả?”
“Dạ.”
“Thích thì tặng cho em.”
Cô bé chưa kịp trả lời, Hướng San ngồi bên cạnh đã nhỏ nhẹ ngăn cản: “Duyệt Duyệt, im lặng ăn cơm đi, mẹ đã dạy con, lúc ăn cơm không được nói chuyện mà.”
Tần Tử Duyệt rất nghe lời cô ta, không dám nhìn qua phía Từ Đồ nữa, vùi đầu xuống nghiêm túc ăn cơm.
Từ Đồ thu nụ cười nơi khóe miệng lại, thả cái mặt con gấu xuống trước ngực, cô đứng dậy: “Mọi người cứ từ từ dùng cơm.”
“Đợi đã,” trầm mặc suốt cả buổi tối, Tần Liệt hiếm hoi nói mấy câu: “Cô còn chưa ăn xong.”
“Không đói bụng, được chưa.” Cô nói.
Tần Liệt vẫn không ngẩng đầu lên, gắp một ít rau thả vào bát: “Những lời tối qua, tôi không nói lại lần thứ hai.”
Từ Đồ nhướng chân mày: “Bánh bao kia thế nào, không phải anh đưa sao?”
Bầu không khí im lặng đến kỳ lạ trong vài giây, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía cô, Hướng San siết chặt đôi đũa trong tay, khóe môi không khỏi nhếch lên căng cứng.
Tần Liệt lại như không nghe thấy, anh ăn phần của anh, không đáp lại cũng chẳng thèm để ý tới cô.
Từ Đồ xem thường, quay đầu xoay người rời đi.
Cô đi rồi, không khí trên bàn ăn càng trở nên ngột ngạt, không ai nói lời nào, chỉ vùi đầu ăn cơm của mình.
Hướng San ngồi đối diện với Tần Liệt, cô ta có phần không tập trung, cứ liên tục liếc mắt nhìn anh, thấy Tần Liệt đặt bát đũa xuống, vội đứng dậy nói: “Để em xới cơm cho anh nha.”
“Không cần, tôi no rồi.” Tần Liệt cúi đầu, cầm gói thuốc lá lấy ra một điếu.
Hướng San gượng gạo rút tay về, cứng nhắc ngồi xuống, đồ ăn trong bát không còn mùi vị gì nữa, khoang miệng chua chát vô cùng khó chịu.
Cô ta không biết phải làm thế nào để bù đắp lại sai lầm, vãn hồi trái tim anh.
Mấy năm qua, đều phải mượn danh nghĩa tình nguyện viên mới có thể quang minh chính đại trở lại bên cạnh người đàn ông này, mỗi lần rời đi với sự lạnh nhạt ơ thờ của anh, lại tự nhủ rằng, trái tim dù băng giá đến mấy cũng sẽ có một ngày tan chảy ra, huống chi những năm tháng song hành bên nhau trước đây đâu dễ gì xóa nhòa, cho dù cô ta đã làm sai, thì ít ra vẫn còn tình cũ.
Thời gian là chiếc thẻ đánh bạc quý giá duy nhất mà cô ta có, để có thể bước vào canh bạc tình cảm của anh, cô ta cược toàn bộ, cược rằng anh đối với cô ta còn có chút lòng nhân từ.
Không nói thêm gì nữa, Hướng San cúi đầu xuống, yên lặng ăn hết từng hột cơm trong bát.
Mọi người trên bàn lần lượt rời đi, chỉ còn lại Tiểu Ba và Hướng San thu dọn bát đũa.
Tần Tử Duyệt lùa hết đũa cơm cuối cùng vào miệng, sốt ruột muốn đi chơi với Yến Tử và Song Thu, hấp tấp nhảy xuống khỏi băng ghế dài.
“Đi chậm thôi.” Tần Liệt chau mày: “Duyệt Duyệt, con lại đây trước đã.”
Tần Tử Duyệt quẹt mu bàn tay lên miệng, ngoan ngoãn đi qua.
Tần Liệt giữ dưới nách cô bé nhấc lên, đặt cô bé ngồi trên đầu gối mình: “Đã nói với con bao nhiêu lần là không được chạy rồi?” Anh véo mũi cô bé: “Sao lại không nhớ vậy chứ?”
Cô bé con cười rụt cổ. Anh đưa ngón tay cọ cọ mũi cô bé, cân nhắc hồi lâu rồi nói: “Sau này gọi là dì Hướng San, không thể gọi là mẹ được.”
“Vì sao ạ?”
“Con cũng biết, cô ấy vốn không phải là mẹ con.”
Đứa trẻ tám chín tuổi đã có thể hiểu được mọi chuyện, đối với thân thế của cô bé Tần Liệt chưa từng giấu diếm, từ lúc bắt đầu hiểu chuyện cho đến giờ, cô bé cũng hiểu được mối quan hệ giữa bọn họ.
Tần Tử Duyệt mở to đôi mắt, viền mắt phiếm hồng: “Con không được gọi như vậy nữa sao?”
“Đúng rồi.”
“Nhưng ba cũng không phải là ba con.” Nói xong, đôi mắt cô bé con ầng ậc nước: “Con có thể gọi ba là ba, vì sao không được phép gọi dì ấy là mẹ chứ?”
Tần Liệt: “…”
Cô bé sụt sịt mũi: “Vì sao mẹ không thể ở lại đây? Vì sao mọi người lại muốn tách ra? Không thể giống như trước kia, ba người chúng ta mãi mãi ở bên cạnh nhau sao?”
Tần Liệt cứng họng không trả lời được. Hầu như năm nào nhìn thấy Hướng San, cô bé đều hỏi đi hỏi lại những vấn đề này. Anh biết một đứa trẻ luôn khao khát và ỷ lại tình thương của người mẹ, cho dù không cùng huyết thống, nhưng sống gần gũi bên nhau ba bốn năm trời, ngay từ lúc còn nhỏ con bé đã gửi gắm hết phần tình cảm này cho người phụ nữ đó.
Anh khom lưng ngồi đó, ánh mắt hướng về phía nhà bếp, nhìn Hướng San giây lát. Hình ảnh ấy, anh đã từng rất quen thuộc.
Cô bé khóc đến không thở ra hơi, giọng nói cũng đứt quãng: “… Con muốn… ở cùng với hai người.”
Tần Liệt chợt tỉnh táo lại, vuốt vuốt lưng cô bé: “Được rồi, Duyệt Duyệt, con đã hứa với ba những gì? Không khóc nữa… đừng kích động.”
Anh kiên nhẫn dỗ dành, Tần Tử Duyệt hít sâu mấy hơi, hồi lâu sau mới bình tĩnh lại: “Vậy mẹ cũng sẽ ở lại đây với chúng ta sao?”
Ánh mắt của cô bé đầy mong đợi.
Tần Liệt lau nước mắt cho con bé, thân hình bé nhỏ ngồi trên đùi anh, dường như không có chút trọng lượng nào, yếu ớt đến như vậy.”
Anh rốt cuộc không cách nào nhẫn tâm được, lấp lửng mơ hồ ‘ừm’ một tiếng.
Bóng tối phủ trùm xuống mặt đất, đêm trở nên tĩnh mịch khôn cùng.
Qua thật lâu, Tần Liệt nhìn vào gian phòng khác trong sân, bên trong truyền ra tiếng nhạc rock chát chúa, khiến cho đêm nay ồn ào hơn thường ngày rất nhiều, nhưng bên tai anh chỉ nghe thấy giọng nói của cô bé con không chịu nghe theo, không buông tha.
Rất lâu sau, âm nhạc mới ngừng lại.
Từ Đồ lê thắt lưng nhức mỏi, đứng dậy đi tới đi lui trong phòng cho thư giãn gân cốt, lúc đứng trước tấm gương, cô nàng ngây ngốc nghệt mặt ra, bị chính bộ dạng ma trơi của mình hù dọa.
Chín giờ, cô lấy quần áo đi tắm rửa.
Bên ngoài vô cùng yên tĩnh, chỉ có ngọn đèn vàng treo lơ lửng phía trên chiếc bàn dài, khi những cơn gió nhè nhẹ thoảng qua, ánh sáng lung linh lay động theo chiều gió khiến cho cả khoảng sân như được thổi hồn vào khẽ nhún nhảy đung đưa theo.
Từ Đồ loẹt quẹt lê dép đi ra khoảng sân phía sau, nơi đó người ta dùng mấy tấm ván gỗ dựng lên thành một nhà tắm đơn giản nhưng kín đáo, có ánh đèn xuyên qua khe hở nhỏ hẹp lọt ra ngoài, bên trong vang lên tiếng nước chảy tí tách.
Hiển nhiên có người đang sử dụng nhà tắm.
Từ Đồ xoay người định rời đi, lại nghe thấy có người nhắc đến tên mình. Bước chân liền khựng lại.
Tiếng của người phụ nữ: “Nhìn cách ăn mặc của cô gái đó y hệt một đứa trẻ hư hỏng, Duyệt Duyệt, thường ngày con không được tới gần cô ta, sẽ bị nhiễm theo thói hư tật xấu, biết không?”
“Chị gái đó xinh đẹp lại tốt bụng lắm!” Giọng nói của cô bé con vô cùng hồn nhiên ngây thơ, khi nói chuyện còn mang theo âm mũi nồng đượm: “Mẹ không thích chị ấy sao?”
Cách hồi lâu sau: “Không thích.” Cô ta hỏi lại: “Vậy Duyệt Duyệt có thích không?”
“Thích lắm!” Cô bé con buột miệng nói ra, nhưng cách mấy giây sau, dè dặt hỏi lại: “Con nói thích, có phải mẹ không vui không?”
Người phụ nữ nửa thật nửa đùa nói: “Đúng vậy, không vui!”
“Vậy thì con không thích nữa, con cũng sẽ ghét chị ấy.” Cô bé vội vàng trả lời như thế, trong giọng nói chứa đầy sự lo lắng bất an, sợ người ta không hài lòng.